Ngày 25 tháng 12, lễ Giáng Sinh.
Thì Kỳ ở bên này thấm thoát cũng đã nửa năm trôi qua.
Những bông tuyết bay phấp phới bên ngoài cửa sổ, các cửa hàng trên phố ở ngoài cửa đều đặt cây thông giáng sinh, bên trên treo rất nhiều chuông với các loại đèn nhấp nháy đủ màu sắc, mùi vị của Giáng Sinh tràn ngập cả thành phố.
Đồng nghiệp thay xong quần áo, đẩy cửa đi ra, hỏi cô: “Hôm nay cô không định ra ngoài đón lễ Giáng Sinh à?”
Thì Kỳ cầm ly nước uống một ngụm: “Tôi không đi đâu, cô đi đi, chơi vui vẻ nhé.”
Đồng nghiệp lại bước đến gần cô: “Cô nhìn hôm nay tôi trang điểm trông có đẹp không?”
Thì Kỳ cười: “Đẹp lắm.”
Đồng nghiệp nghe thấy cô nói vậy thì mặt mày vui sướng, cô ấy đẩy cửa đi ra ngoài: “Buổi tối tối không về đâu nhé.”
“Ừ, bye bye.”
Thì Kỳ ngồi một mình nghĩ không biết buổi chiều nên ăn gì. Đến đây nửa năm rồi nhưng đồ ăn ở bên này Thì Kỳ vẫn ăn không quen.
Mỗi lần ăn xong đều cảm thấy dạ dày không thoải mái. Mấy lần liền tiếp nên cuối cùng cô cũng quyết định vào bếp, may mắn thay, dần dần cô cũng đã nấu được một số đồ ăn đơn giản.
Bên ngoài có người gõ cửa.
Thì Kỳ tưởng đồng nghiệp quên đồ nên ra ngoài mở cửa, nhưng đến khi cô nhìn người đang đứng bên ngoài thì giật mình kinh ngạc.
“Sao anh lại tới đây?”
Một tay Trình Diệc Ca vịn vào khung cửa, nói: “Tới đón lễ Giáng Sinh với em.”
Thì Kỳ đương nhiên không tin nhưng cô vẫn để anh vào trong.
Trình Diệc Ca quan sát căn phòng một lượt rồi hỏi: “Em sống một mình sao?”
Thì Kỳ lắc đầu: “Còn một người đồng nghiệp nữa.”
Nói xong cô vào trong bếp rót cho anh cốc nước, cô vẫn không thôi nghi ngờ: “Rốt cuộc sao anh lại tới đây?”
Trình Diệc Ca ngồi trên ghế, cầm lấy vật trang trí trên bàn lên xem, nhìn cô: “Tới thăm em.”
Thì Kỳ nửa tin nửa ngờ, nhưng mà ở nơi này nhìn thấy người quen, tâm trạng cuối cùng vẫn có chút vui vẻ.
Cô hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”
Trình Diệc Ca: “Vẫn chưa.”
Trình Diệc Ca dựa người vào sau ghế, anh lấy thuốc lá ra hút, ánh mắt rơi xuống bóng lưng bé nhỏ.
Anh tới đây không chỉ đơn giản là thăm cô, khi biết cô với Chu Mộ Thâm ly hôn, trong đầu đã luôn nung nấu ý định nhưng lại giống như điều khó nói được khắc sâu vào xương tủy, khiến anh trăn trở không thể buông bỏ.
Thì Kỳ rất chuyên tâm, cô gọt sạch vỏ khoai tây sau đó thái thành những sợi nhỏ.
Trình Diệc Ca mở miệng: “Em với Chu Mộ Thâm ly hôn rồi?”
Thì Kỳ thoáng ngẩn người, suýt nữa cắt phải ngón tay, cô chớp mắt rồi nói: “Ừm. Ly hôn rồi.”
Trình Diệc Ca gật đầu, kéo thùng rác tới dưới chân sau đó đem tàn thuốc búng vào bên trong, màu tro xám của tàn thuốc rơi xuống lả tả.
Đợi một lúc lâu cuối cùng Thì Kỳ cũng nấu xong thức ăn, 3 món mặn 1 món canh.
Đều là những món ăn đơn giản thường ngày, khoai tây xào ớt xanh, rau xào, cánh gà rán coca, canh xương.
Trình Diệc Ca không ngờ tới đây lại được ăn đồ ăn do chính tay cô nấu.
Anh cầm đũa lên bắt đầu thưởng thức: “Mùi vị đúng là không tệ.”
Thì Kỳ cũng lấy cho mình một bát cơm: “Anh mới tới hôm nay à?”
Trình Diệc Ca nói: “Anh tới đây từ hôm qua.”
Thì Kỳ “Ồ” một tiếng.
Trình Diệc Ca bỏ đũa xuống, dựa lưng vào ghế, anh nói: “Thì Kỳ, chúng ta ở bên nhau đi.”
Thì Kỳ ngẩn người, cô ngẩng đầu lên nhìn Trình Diệc Ca: “Anh đừng đùa nữa.”
Trình Diệc Ca giơ tay khẽ xoa đầu lông mày, nói: “Anh rất nghiêm túc, nếu không em nói xem anh từ xa chạy tới tận đây thăm em là vì điều gì?”
Thì Kỳ chớp mắt một cái, cô nói: “Xin lỗi. Tôi không thể.”
Trình Diệc Ca không đổi sắc mặt: “Vì sao? Đừng nói với anh trong lòng em vẫn còn anh ta?”
Thì Kỳ yên lặng không lên tiếng.
Trình Diệc Ca kéo dài khóe miệng, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, không nhanh không chậm mở miệng: “Em tới đây nửa năm, anh ta đã tới đây thăm em lần nào chưa?”
Thì Kỳ mất kiên nhẫn: “Không phải việc của anh.”
Trong lòng Trình Diệc Ca biết rõ mình đã đâm trúng chỗ đau của cô.
...
Thành phố B.
Bệnh viện Hưng Hoa.
Ngô Hiệu đem xe dừng lại dưới lầu, Chu Mộ Thâm xuống xe.
Tuần trước Thẩm Trường Mi bị vỡ nước ối nên đã được đưa tới bệnh viện, hạ sinh được một bé trai mũm mĩm nặng 3 cân rưỡi.
Mấy ngày nay có rất nhiều người đếm thăm em bé.
Chu Mộ Thâm vừa đi công tác trở về, vừa xuống máy bay đã tới bệnh viện ngay. Nói thế nào thì cũng là bé trai nhỏ đáng yêu, so với con ruột của mình thì sự vui mừng này cũng sẽ không khác biệt mấy.
Trong phòng bệnh.
Thẩm Kỳ Ngộ đang ngồi ở bên giường, trong ngực ôm em bé, nhìn tư thế kia ngược lại không có chút bỡ ngỡ nào.
Thẩm Trường Mi nhìn thấy Chu Mộ Thâm là lúc cô đang uống canh: “Anh Mộ Thâm.”
Thẩm Kỳ Ngộ cũng nhìn qua: “Công tác về rồi à, qua đây nhìn con mình này, đẹp trai không?”
Từ lúc Thẩm Trường Mi sinh con xong, Thẩm Kỳ Ngộ đắc ý suốt ngày lên weixin đăng ảnh khoe con trai nhỏ, khiến cho đám người Kiều tam nhi không thôi trêu chọc.
Chu Mộ Thâm đặt vào trong tay của em bé một bao lì xì, sau đó lại nói thêm mấy câu.
Đúng lúc em bé Thẩm Thuần khóc kêu đói, Thẩm Kỳ Ngộ bế con đưa lại cho Trường Mi để cô cho con uống sữa.
Anh ấy với Chu Mộ Thâm cùng nhau rời khỏi phòng bệnh, đi đến chỗ hút thuốc.
Thẩm Kỳ Ngộ nói: “Cảm giác được làm bố quả thật khác biệt.”
Chu Mộ Thâm lấy thuốc lá ra hút, cười khổ: “Cậu có thôi đi không? Trong vòng bạn bè đều bị bài đăng của cậu chiếm hết rồi, vẫn chưa đủ hả?”
Thẩm Kỳ Ngộ ngưng cười nhưng trong ánh mắt vẫn không che giấu được sự hạnh phúc.
Chu Mộ Thâm lắc đầu, nhìn dáng vẻ này của anh ấy, không thể không thừa nhận anh có chút ngưỡng mộ.
Thẩm Kỳ Ngộ dựa lưng vào lan can, giơ tay lên đụng vào người Chu Mộ Thâm, ung dung thong thả hỏi: “Cậu không nghĩ tới chuyện đi thăm em Kỳ à?”
Chu Mộ Thâm hút thuốc không lên tiếng.
Thì Kỳ đã rời đi hơn nửa năm, nửa năm qua anh cũng luôn bận rộn ngày đêm, không có một ngày nghỉ nào. Năm nay đối với Trần Kế Nho cũng là một năm quan trọng, có thể thăng chức hay không cũng chỉ trông chờ được vào năm nay mà thôi. Đối thủ của Trần Kế Nho cũng ngáng chân ông ta không ít lần.
Thẩm Kỳ Ngộ là người từng trải, anh đem tàn thuốc di lên trên bệ cửa, nói: “Mình khuyên cậu một câu, có thời gian thì đi thăm một chuyến đi, phụ nữ không thể so sánh với đàn ông được, tâm tư nhiều bao nhiêu thì càng dễ suy nghĩ linh tinh.”
Anh rời khỏi bệnh viện, Ngô Hiệu lái xe đưa anh về nhà.
Chuyện của Chu Nghiêu Thanh với Kiều Chi Cẩn đều đã được cả hai nhà đồng ý, hiện tại đang bàn đến ngày cưới.
Chu Mộ Thâm ở ngoài cửa thay giày, áo khoác được anh khoác lên trên tay.
Hà Đông Cẩm đang ngồi ngoài phòng khách với bà Chu, trên bàn bày la liệt thiệp mời.
Hà Đông Cẩm hỏi: “Con về rồi đây à. Đã tới bệnh viện thăm Trường Mi chưa?”
Chu Mộ Thâm đem áo khoác đưa cho dì giúp việc, ngồi xuống ghế sofa: “Con vừa đi rồi.”
Hà Đông Cẩm cười nói: “Bé con vừa nhìn đã thấy thông minh lanh lợi, thím Lan lần này phấn khích quá ấy chứ.” Nói xong bà lại nhớ tới mấy ngày trước Lan Linh đứng ôm cháu trai, cũng có chút ngưỡng mộ.
Bà suy nghĩ tới con trai mình vừa kết hôn nửa năm sau đó lại ly hôn, hiện tại cũng không biết suy nghĩ của anh như thế nào, khó tránh khỏi buồn phiền, bà nói: “Mộ Thâm à, dì Hứa dạo này có quen một cô gái...”
Chu Mộ Thâm nhàn nhạt nói: “Mẹ, con trai mẹ vừa ly hôn chưa được bao lâu mẹ đã vội vã giới thiệu đối tượng xem mắt cho con rồi, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ thế nào?”
Hà Đông Cẩm còn muốn nói gì đó nhưng bà Chu đã mở miệng: “Chuyện của bọn trẻ thì để chúng tự quyết.”
Bà Chu đã nói như vậy, Hà Đông Cẩm trước giờ đều luôn kính trọng bà nên cũng không nói thêm nữa.
Chu Mộ Thâm lại nhìn thiệp mời ở trong tay, anh đặt xuống bàn uống trà.
Chu Mộ Thâm cùng hai người ăn cơm tối xong định quay về Dục Viên.
Nửa năm qua anh vẫn luôn sống ở Dục Viên.
Hà Đông Cẩm thấy anh cầm áo vest muốn rời đi, bà liền nói: “Cũng sắp qua năm mới rồi hay là con dọn về nhà ở đi. Một mình sống bên ngoài cũng quạnh quẽ lắm.”
Chu Mộ Thâm cười: “Tài liệu của con đều đặt ở bên đấy, mẹ đi ngủ sớm đi.”
Hà Đông Cẩm thở dài, bà cũng chẳng nhìn ra được chút tâm tư nào của Chu Mộ Thâm, quay người trở về phòng ngủ.
Chu Mộ Thâm lái xe về chỗ ở.
Mở cửa phòng, bên trong quả thật yên ắng đến đáng sợ.
Anh ném áo khoác lên trên ghế, mở cửa sổ thủy tinh đi ra ngoài tưới nước cho 2 chậu Lan quân tử.
Ánh sáng nhẹ nhàng hắt xuống 2 chậu Lan quân tử đang nở hoa.
Chu Mộ Thâm ngồi ở trên ghế mây, rút một điếu thuốc ra hút.
Hút xong điếu thuốc, anh lấy điện thoại ra gọi cho Ngô Hiệu: “Đặt cho tôi một vé máy bay ngày 20 bay tới Chicago.”
~Hết chương 51~