Ánh sáng ở trong phòng mờ nhạt.
Giang Vận nhìn người đàn ông đang ngồi trên sofa, Chu Mộ Thâm nhắm mắt, áo sơ mi trắng trên người được mở hai cúc, để lộ phần da thịt hơi ửng đỏ, hai chân tùy ý bắt chéo.
Tư thế này nhìn có chút chán chường nhưng đặt lên trên người anh lại toát lên một phong độ khác biệt.
Hôm nay đầy tháng con trai của Thẩm nhị, bé trai Thẩm Thuần, buổi tiệc được tổ chức ở một khu biệt thự tư nhân, Chu Mộ Thâm uống hơi nhiều nên lúc này đầu anh có chút đau.
Giang Vận dìu anh về phòng nghỉ, đáng ra sau khi đưa anh về phòng thì phải rời đi nhưng cô ta lại nảy sinh tâm tư, không muốn bỏ qua cơ hội béo bở này.
Người như Chu Mộ Thâm để Giang Vận không động lòng thì thật sự là chuyện quá khó.
Cô ta đứng ở trong phòng sau đó đi vào nhà vệ sinh, lúc ra ngoài trên tay cầm theo khăn lông.
Cẩn thận quan sát Chu Mộ Thâm, nhìn anh giống như đã ngủ say nên cô ta mới cẩn thận ngồi xuống bên cạnh anh.
Khăn lông ấm chạm lên trên gò má anh.
Đầu mày Chu Mộ Thanh hơi nhíu lại, anh mở mắt ra nhìn rõ người đang ở trước mặt mình, anh chống tay ngồi dậy, mắt khẽ híp lại quan sát cô: “Giang Vận?”
Có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy cô xuất hiện ở đây.
Trong tay Giang Vận vẫn cầm khăn lông, cô hơi hoảng hốt: “Anh uống say nên em dìu anh về phòng nghỉ ngơi.”
Chu Mộ Thâm giơ tay lên xoa mặt, giọng nói đã có chút tỉnh táo: “Cảm ơn.”
Giọng điệu của anh lạnh nhạt.
Khăn lông trong tay vẫn còn hơi ấm, cô siết chặt, thuận miệng hỏi anh: “Anh Mộ Thâm, anh với chị Thì Kỳ thật sự kết thúc rồi sao?”
Giang Vận cảm thấy lời này không có gì là không thích hợp cả.
Chu Mộ Thâm nâng mắt: “Giang Vận.”
Giang Vận: “Ừm?”
“Ra ngoài đi.”
Anh nói ra lời này rất nhẹ nhàng nhưng Giang Vận lại cảm giác như bị người ta tát cho mình một bạt tai, trên mặt bỗng chốc nóng bừng, có chút không cam lòng.
Giang Vận từ trong phòng đi ra ngoài.
Chu Mộ Thâm cũng không giành cho cô ta một ánh mắt dư thừa nào, anh lần tìm bao thuốc bên trên bàn.
Kiều tam nhi lên lầu đúng lúc đụng phải Giang Vận.
Thấy mắt cô ửng đỏ nên ra vẻ nhiều chuyện, anh hỏi: “Sao thế này, hốc mắt đỏ đỏ, là ai dám chọc giận Giang đại tiểu thư vậy?”
Giang Vận cũng đang bực mình nên nói mấy câu với Kiều tam nhi.
Kiều tam nhi cười chế giễu: “Cô vẫn còn lòng dạ này cơ à?”
Giang Vận khinh thường: “Chẳng phải đã ly hôn rồi sao, tôi thấy anh ta cũng chẳng đi thăm chị Thì Kỳ nên tưởng là không còn tình cảm gì nữa, ai mà ngờ.”
Kiều tam nhi chỉ chỉ cô: “Thế cô đã nhìn nhẫn cưới trên ngón áp út của anh ấy chưa?”
Giang Vận nhất thời á khẩu không nói được gì.
Kiều tam nhi lại nhìn cô sau đó cũng chẳng nói gì, nhấc chân rời đi.
Bên trong phòng.
Chu Mộ Thâm đang hút thuốc.
Kiều tam nhi đẩy cửa đi vào, ngồi xuống sofa.
“Mấy hôm trước anh đi thăm em Kỳ thế nào rồi?”
Chu Mộ Thâm giơ tay lên xoa chân mày, lắc đầu cười: “Vẫn còn bướng bỉnh lắm.”
Giọng điệu lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Chỉ nghe lời này thôi Kiều tam nhi đã hiểu ngay.
Chu Mộ Thâm đem tàn thuốc dập tắt ở trong gạt tàn, anh nghe Kiều tam nhi nói: “Qua 2, 3 tháng nữa chắc em ấy cũng quay về rồi.”
Chu Mộ Thâm gật đầu.
Cô nên quay về rồi.
...
Thì Kỳ với đồng nghiệp trước ngày rời đi trong khoa có tổ chức buổi tiệc chia tay.
Qua bên này hơn 1 năm cũng trải nghiệm được rất nhiều điều, có thể coi như đối với công việc sau này cũng rất có ích lợi.
Tính tình Thì Kỳ điềm đạm, cùng mọi người chung sống cũng rất vui vẻ, lúc chuẩn bị rời đi quả thật có vài phần không nỡ.
Hai người tối nay uống nhiều, lúc quay về chỗ ở lại uống thêm chút nữa.
Đồng nghiệp ôm lấy cổ Thì Kỳ nói khẽ với cô.
Trong tay cô ấy còn đang cầm chai rượu, trạng thái không tỉnh táo, thần thần bí bí nói: “Thì Kỳ, tôi phải nói với cô một chuyện.”
Giờ phút này ý thức của Thì Kỳ cũng không còn tỉnh táo, cô chỉ “Ừ” một tiếng, ghé tai qua nghe.
Đồng nghiệp nói xong lại cười hì hì: “Sếp Chu đối xử với cô tốt như thế, sao cô lại ly hôn với anh ấy?”
Đồng nghiệp uống say rồi nên chẳng còn kiêng dè gì cả.
Thì Kỳ ngẩn người một lúc sau đó cô vặn ngón tay, sắp xếp câu văn cho hợp lý rồi nói: “Anh ta nào có đối xử tốt với tôi. Tôi nói cho cô biết nhé, tôi gả cho anh ta mà anh ta còn nói với tôi rằng sẽ không tổ chức hôn lễ, đến cả nhẫn cưới cũng là tôi tự đi mua đấy. Ngày nào cũng phải giặt quần áo cho anh ta, lại còn phải nấu cơm cho anh ta nữa chứ. Bạn gái cũ của anh ta quay lại rồi, anh ta ở sau lưng tôi lén lút đi gặp bạn gái cũ.” Cô vừa nói vừa ợ cả hơi rượu, “Đến tận bây giờ anh ta vẫn còn nhớ bài hát mà bạn gái cũ kéo cho anh ta nghe nữa cơ, đúng là phiền phức.”
Ừm, đúng là rất phiền phức.
Đồng nghiệp che miệng cười hi hi, nói: “Tôi chẳng tin lời cô nói đâu.”
Tiếp đó lại làm vẻ mặt hóng hớt sát lại gần: “Này, cái ngày mà tôi không về nhà có phải hai người đã xảy ra chuyện gì không thế?”
Thì Kỳ chống cằm, úp úp mở mở: “Cô nói tới ngày nào?”
Đồng nghiệp hừ một tiếng: “Cô còn giả vờ ngốc với tôi à.”
Thì Kỳ dựa đầu vào cửa sổ thủy tinh, ánh mắt rơi xuống ghế sofa.
Đêm ấy chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Lúc nhìn thấy anh, cô vẫn đang trong cơn sốt nên cả người mê man quên mất hỏi tại sao anh lại tới đây, mơ mơ màng màng để anh vào trong phòng.
Đến tận khi bị anh đè xuống dưới ghế sofa cô mới nhớ ra là hai người đã ly hôn.
Nụ hôn của anh vừa mạnh mẽ vừa thô bạo, từ trước đến giờ anh vẫn luôn dịu dàng điềm đạm vậy mà giờ khắc ấy anh như biến thành một người khác. Cô chưa từng thấy qua bộ dạng đó của anh, ngón tay anh di chuyển lên áo ngủ của cô, bắt đầu cởi từng chiếc cúc một.
Thì Kỳ nắm lấy tay anh, động tác của anh cũng dừng lại, ánh mắt chất vấn.
Trong bóng tối hô hấp của cô dồn dập.
Thân thể hai người quấn chặt lấy nhau.
Cô nhìn anh, khẽ nói: “Em không muốn, ít nhất thì hiện tại không muốn.”
Từng câu từng chữ vang lên, rất nghiêm túc.
Chu Mộ Thâm thấp mắt nhìn cô, hơi thở rối loạn.
Ánh đèn ngoài cửa sổ xuyên thấu vào bên trong, thấp thoáng có thể nhìn thấy nét mặt cô, khuôn mặt cô rất nhỏ ước chừng chỉ bằng bàn tay mà thôi, ánh mắt sáng ngời như viên ngọc trai đang tỏa sáng.
Ánh mắt của Chu Mộ Thâm dán chặt lên mặt cô, mãi sau mới khẽ thở dài nhưng cuối cùng anh vẫn thỏa hiệp, cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi của cô.
Đêm hôm ấy hai người đều nằm trên ghế sofa ngủ tới sáng hôm sau.
Ghế sofa không lớn, Thì Kỳ nép mình vào trong ngực anh, vì cô đang bị cảm nên cứ chút chút lại sụt xịt mũi.
Chu Mộ Thâm nghe thấy mấy lần thì bật cười.
Thì Kỳ xấu hổ, cô giơ chân lên đạp anh: “Không được cười.”
Bên ngoài tuyết vẫn còn rơi, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng còi xe ô tô lái qua.
Anh ôm chặt cô nằm trên sofa, Thì Kỳ gối lên cánh tay anh, gò má dán chặt vào vòm ngực săn chắc ấm áp của anh.
Rất yên tĩnh, cũng rất dịu dàng.
Cô cứ lúc này hỏi anh lúc kia lại hỏi anh, ví dụ như em bé Thẩm Thuần lớn lên sẽ giống ai? Khung cảnh lúc Chu Nghiêu Thanh với Kiều Chi Cẩn kết hôn sẽ như thế nào, cô hỏi rất nhiều, đều là những điều nhỏ nhặt nhàm chán.
Anh cũng rất kiên nhẫn trả lời mọi câu hỏi cô đưa ra.
Mãi tới lúc không thể chống lại khỏi cơn buồn ngủ được nữa cô mới nói với anh: “Chu Mộ Thâm, em vẫn chưa tha thứ cho anh đâu.”
Anh nắm lấy tay cô, thấp giọng: “Ừ.”
Thì Kỳ từ trong ký ức phục hồi lại tinh thần, đồng nghiệp lúc này đã nằm bò lên trên bàn ngủ thiếp đi.
Cô đứng dậy thu dọn chai rượu.
Cầm lấy khăn choàng khoác lên trên người đồng nghiệp, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tuyết rơi dày đặc, bóng tối cũng đã dần buông xuống.
Cô thở dài.
Cũng đã đến lúc nên quay về rồi.
~Hết chương 52~