Cuộc Hôn Nhân Này Đã Nhiều Năm

Chương 31: Chương 31




“Không làm gì cả.” Thẩm Tây Lăng khom người cầm điện thoại lên, rồi mới đưa ra trước gương mặt hoài nghi của Triển Dịch Minh, “Cởi quần áo trước tiên lấy các thứ ra, ngộ nhỡ em không chú ý liền ném vào máy giặt, thì chiếc điện thoại này không còn giá trị nữa đâu.”

Triển Dịch Minh liếc mắt nhìn điện thoại trong tay cô, cũng không coi là quan trọng, bỏ thì vứt đi, mua lại cũng tốt, tạo lợi nhuận cho những nhà sáng tạo điện thoại di động kia, đây là đang làm chuyện tốt.

Thấy anh không có ý định cầm lại điện thoại, cô thuận tay để lại chỗ gần đó, rồi cho quần áo vào trong máy giặt, ấn nút, để nó tự hoạt động.

Triển Dịch Minh lúc này đi tới, thấy cô chẳng có chút phản ứng bất ngờ nào, chỉ cảm thấy cả người vừa tắm sảng khoái xong thì thay thế bằng sự đè nén, “Em làm sao vậy?”

“Không sao cả.” Thẩm Tây Lăng cũng không nhìn anh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào máy giặt quần áo đang hoạt động kia, quần áo bị trộn cùng một chỗ, cũng giống như tâm tình cô.

“Không sao cả……” Triển Dịch Minh nhại lại lời nói của cô, sau đó ánh mắt cũng nhìn về phía máy giặt, “Rõ ràng chỗ này sẽ đưa tới tiệm giặt sao bây giờ em lại ném vào máy giặt?”

“Em quên rồi.” Lúc này cô mới nhớ ra không đúng ở chỗ nào, nhưng anh nói ra, cô lại cảm giác không vui.

“Nhưng trước kia em lại nhớ rõ.”

Đúng vậy, nhớ rất rõ. Cô có thể biết mỗi ngày mình nên rời giường từ lúc nào, mỗi ngày mấy cái…. Lúc nào hết giờ làm công việc phiên dịch, mấy cái…. Giờ nào làm việc nhà, giờ nào đi đón An An, thậm chí còn nhớ rõ đường nào, sau đó biết lúc nào nên đi siêu thị mua thức ăn, thời điểm nào nên nấu cơm.

Nhắm mắt lại, cô đều có thể biết mình ngày mai nên làm cái gì. Không có ngoài ý muốn, bởi vì cô phải đi làm mấy việc này, toàn bộ đều muốn làm xong.

Cô đóng nắp máy giặt, “Em thật sự quên mất rồi, chỉ vì điều này mà anh muốn trách móc nặng nề sao?”. Đi qua bên cạnh anh, cũng không biết mình tức vì cái gì, rõ ràng là con đường mình chọn, thật sự chính là như vậy, không trách được ai, mới khiến càng khó chịu hơn.

Triển Dịch Minh một phát bắt được cánh tay cô, “Em làm sao vậy?”

Cô còn chưa biết ngụy trang lắm, cho dù ngoài miệng không nói, vẻ mặt cũng hoàn toàn bán đứng cô.

Cô muốn hất tay anh ra, nhưng không làm, “Em có nói có cái gì hay không?”

Triển Dịch Minh nhìn cô một hồi, tựa hồ đang suy nghĩ xem hôm nay mình đã làm sai cái gì mà khiến cô có phản ứng lớn thế này, thử thăm dò mở miệng, “Mấy ngày nay quả thật có chút bận, thời gian về nhà cũng không xác định rõ, qua một thời gian nữa sẽ không như vậy.” Thấy mặt cô vẫn lạnh, vì vậy tiếp tục, “Lần sau gặp phải tình huống như thế thì anh sẽ gọi điện thông báo trước cho em.”

Anh đã chủ động hạ mình nói, cô cũng không muốn dây dưa gì nữa, không muốn mình biến thành người chỉ đi oán trách thật sự, “Ừ, em đi dỗ An An ngủ.”

“Em nghỉ ngơi đi, anh đi.” Lúc này Triển Dịch Minh mới buông tay cô ra.

--------

Thẩm Tây Lăng nằm ở trên giường, cứ có cảm giác phiền lòng, nhưng muốn cô nói rõ ra chỗ nào phiền, chắc chắn cũng không nói ra được nguyên nhân, liền để tự mình đánh giá, cũng sẽ chỉ nói là không có bệnh (rên) ngâm. Cô cảm thấy tình trạng của bản thân, hoàn toàn nên tìm chỗ nào khép kín mà náo loạn một trận, hoặc là đến chỗ không người hét to lên.

Nhưng rất nhanh, cô lại tìm ra được lý do ình, có lẽ còn chưa thích ứng được thân phận bây giờ của mình, có lẽ nên thích ứng thêm một thời gian nữa, sẽ khá hơn.

Cô đang ngủ mơ mơ màng màng, bên cạnh lại vùi xuống, một đôi tay sờ soạng tới đây. Cô cau mày, không ưỡn ẹo động động.

“Không ngủ ?”

Âm thanh của Triển Dịch Minh truyền tới, khiến cô vô cùng buồn bực, người cũng không động, “Ừ.”

Tâm tình của anh cực kì tốt, điều này lại trở thành lý do khiến tâm tình cô không tốt. Không kịp nghĩ nhiều cái gì, tay của anh chui vào trong áo cô, cô xoay người đi kéo tay anh, trước kia nếu như vậy thì anh cũng không đòi hỏi gì nữa.

Nhưng hôm nay có chút ngoài ý muốn, anh cũng nói trực tiếp, “Rất nhiều ngày không làm rồi.”

Nói tự nhiên như vậy, nhưng cô nghe như ám chỉ cái gì. Mấy ngày này anh thật sự bận rộn, trở về nhà liền đi vào thư phòng, hoặc là sau khi trở về cũng đã rất khuya, khi đó cô rất khó chịu, căn bản không thèm để ý tới anh. Vừa nghĩ như thế, cô lại cảm thấy mình có vấn đề, có lẽ vẫn chưa lý giải được mình?

Cứ suy nghĩ lung tung như vậy, Triển Dịch Minh đã dán lên người cô, nghiêng người lên người cô. Bỏ lỡ thời cơ phản kháng tốt nhất, bây giờ mà khó chịu thì cô cũng cảm thấy lập dị, mơ mơ màng màng để mặc anh quấy rối.

-----------

Đến lúc trời sáng, không thấy bóng dáng Triển Dịch Minh nữa, biết anh sẽ đưa An An đi nhà trẻ, nên cũng không vội rời giường. Cô lật người, vừa vặn chạm vào chiếc gối của Triển Dịch Minh, có điểm hiếu kì, di chuyển qua, ngửi chiếc gối anh hay ngủ một cái, không có mùi khác, cũng không có mùi đặc biệt nào. Nhưng vì sao, cô cứ có cảm giác vây quanh mình có mùi của phái nam?

Thật kì lạ.

Cho đến cô phát hiện một sợi tóc ngắn ngủn, rõ ràng không phải của cô, cô cầm lên, đặt trong lòng bàn tay quan sát một phen. Thô hơn nhiều so với tóc của cô, cũng đen hơn nhiều. Về ở ngón cái cùng đầu ngón tay trỏ, có thể cảm thấy độ mạnh yếu của sợi tóc, chuẩn bị để xuống thì cọng tóc lại đâm vào ngón cái của cô, chỉ nhẹ thôi nhưng vẫn có cảm giác đau.

Thật thần kì, cô không thể không thấy buồn cười, xem ra một đồ vật nhỏ như vậy, cũng có giá trị tổn hại.

Lại ngủ một lát mới rời giường. Hôm nay cô không có chuyện gì, tạm thời không có nhận được tài liệu mới cần phiên dịch, liền ra ngoài đi dạo. Chải chuốt tâm tình buồn chán của mình, có lẽ là nhốt trong nhà quá lâu, nên cần phải vận động chút, tâm tình tiêu cực sẽ giảm đi nhiều.

Hoặc là có thể thấy nhiều đồ trái ngược hơn, xem nó đối lập với cuộc sống hạnh phúc của mình tới nhường nào.

Thay xong quần áo, cô liền ra cửa.

Ngồi trên xe bus, cô mới phát hiện ra là đã lâu không có ra ngoài đi dạo, xe buýt đi đường này cũng thay xe mới cũng không biết, còn tưởng mình ngồi nhầm. Xe trước kia, vừa ngồi xong, chỉ cần xe bắt đầu khởi động, cảm giác như muốn nhanh tản ra, rung động đùng đùng.

Người trên xe không nhiều, cô cười hỏi người lái xe là mới thay xe mới à. Người lái xe là một người phụ nữ hơn 40, hơi mập, mặc đồng phục, nghe được câu hỏi của cô thì giải thích, đã sớm có kế hoạch đổi xe, đây là phía trên quy định, nguyên nhân là một cái xe buýt nào đấy bốc cháy, điều tra ra là xe đã lâu rồi, hoàn toàn không đạt tiêu chuẩn nữa.

Cô lái xe nói khá nhiều, nói xong đã nói tới chuyện khác, bây giờ người Trung Quốc nhiều, có nhiều vấn đề, những bên có liên quan thì phải xem rõ nơi nào xảy ra vấn đề, dự phòng như thế nào, không phải đợi tới lúc xảy ra vấn đề rồi mới bắt đầu giải quyết, mặc dù nói những thứ này thứ kia gây ra chuyện xui xẻo, nhưng chính xác là những người phía sau cũng mang theo nhiều chỗ sai.

Dọc trên đường đi Thẩm Tây Lăng nghe cô lái xe nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng cũng có người vào nói mấy câu, các chủ đề nói tới đều là bây giờ giá phòng đắt đến người chết, lại tăng giá cả, muốn ăn cơm chiên ở quán ven đường thì cũng mất tới 9 dồng.

Những việc này, cô hoàn toàn không phải lo lắng, vừa nghĩ như thế, thật ra thì cô nên thỏa mãn.

Cũng không biết mình muốn đi dạo xem gì, chỉ tùy tiện đi một chút, vì vậy xuống xe ở quảng trường gần đó.

Trên quảng trường không bao giờ thiếu người, những người gánh hàng rong đang chạy đi, thì ra là phía sau họ có người giữ trật tự đô thị, bộ dạng chạy khá tức cười, không ít người vây xem vừa nhìn vừa cười.

Thẩm Tây Lăng chọn ngồi ở một ghế đá gần đó.

Trên màn hình lớn ở quảng trường đang chiếu mấy quảng cáo, sau là một bộ phim đã chiếu nhiều năm trước rồi, diễn viên chính là một nữ minh tinh cũng khá nổi tiếng.

Thẩm Tây Lăng suy nghĩ một hồi, vẫn không nhớ ra tên của nữ minh tinh đó.

Thế nhưng dáng dấp của nữ diễn viễn đó quả thật không tệ, được gọi là mỹ nữ đẹp 360 độ không có góc chết, năm xưa đóng phim dựa vào một diễn viên nổi tiếng , ở làng giải trí cũng rất ít có loại tiền lệ này.

Nhưng mà Thẩm Tây Lăng nhớ tới cô diễn viên này, chính là vì trên truyền thống từng có tin đồn rằng cô ta được đóng phim là dựa vào Dư Thừa Lập.

Thẩm Tây Lăng xem tới cảnh cuối cùng, rốt cuộc thấy tên của cô diễn viên này ---- Giang Dịch Hiên, mà bộ phim này cũng được người hâm mộ của Giang Dịch Hiên được cất giữ kĩ, bởi vì Giang Dịch Hiên đã rời khỏi làng giải trí, lập gia đình.

Giang Dịch Hiên là nghệ sĩ trong công ty của Dư Thừa Lập, rốt cuộc hai người từng có quan hệ mà người ta không nhận ra hay không, chỉ có người trong cuộc mới biết được.

Thẩm Tây Lăng nhớ, bọn họ đang huyên náo ầm ĩ thì cũng là lúc anh rể cùng chị cô đính hôn, lúc đó cũng nghe nói là không muốn cuộc hôn nhân này, nhưng về sau lại thỏa hiệp, không ai biết rõ.

Cô cắn môi, gọi điện thoại cho Thẩm Đông Lăng. Lần trước thấy bộ dạng của anh rể và chị, cô vẫn còn có chút lo lắng.

Điện thoại của Thẩm Đông Lăng mở máy 24 giờ, tốc độ nghe điện thoại cũng không phải nhanh bình thường.

Âm thanh của Thẩm Đông Lăng nghe không có gì không ổn, khiến Thẩm Tây Lăng lại cảm giác như mình buồn lo vô cớ, Thẩm Đông Lăng còn có một cuộc họp, nói một chút rồi cúp điện thoại.

Thẩm Tây Lăng lại ngồi một lát, lúc này mới đứng dậy.

Đi ngang qua một tiệm thuốc thì suy nghĩ một chút, vẫn là đi vào, mua một hộp thuốc tránh thai.

---------

Cô chạy một vòng, mua cho An An một cái váy nhỏ, lúc này mới cảm giác mình đi dạo phố có chút ý nghĩa. Đi được một lúc, cũng có chút đói bụng, liền chuẩn bị tìm cái gì đấy để ăn rồi tiếp tục đi, lại đụng phải Hướng Tri Dao đang cực kì tức giận.

Hướng Tri Dao đang cầm điện thoại di động, không có hình tượng gì hướng về phía điện thoại kêu la.

Nhìn thấy Thẩm Tây Lăng rồi Hướng Tri Dao mới cúp điện thoại, “Định đi đâu?”

Giọng điệu rất quen thuộc, giống như bọn họ vẫn là bạn thân thật tốt không cái gì là không nói với nhau. Thật ra thì Hướng Tri Dao cũng có không có hận ý gì với Thẩm Tây Lăng, chỉ là vì sự kiện kia trong lòng quả thật có chút không thoải mái, như nghẹn ở cổ họng, sau mọi người lại tốt nghiệp, mỗi người có cuộc sống riêng, đương nhiên là phải tách ra, cũng không liên lạc thế nào.

“Ăn cơm.”

“Vừa đúng lúc, tớ cũng muốn ăn cơm, cùng nhau đi!”

Đến một nhà hàng nào đó, Thẩm Tây lăng mới biết nguyên nhân tức giận của Hướng Tri Dao, bố của Hướng Tri Dao sắp xếp cho cô một đối tượng xem mắt, đủ các loại tuyệt vời thêm im lặng, Hướng Tri Dao tức tới mức tại chỗ liền trở mặt, gọi điện thoại cho ông bố mình quở trách một phen.

Thẩm Tây Lăng nghe chỉ muốn cười.

Hướng Tri Dao mắng cô thật không hiền hậu.

Còn chưa mang thức ăn lên, Thẩm Tây Lăng lấy cái váy nhỏ mình vừa mua ra cho Hướng Tri Dao nhìn, “Thế nào, có phải là rất đẹp không?”

Hướng Tri Dao thấy yêu không muốn rời tay, “Mẹ, sao lúc tớ sinh ra thì không có quần áo đẹp như vậy, mỗi lần thấy quần áo trẻ con này, tớ đều cảm giác tớ hồi bé bị thua thiệt nhiều.”

“Vậy cậu đầu thai lần nữa đi, để mẹ cậu sinh cậu ra lần nữa.”

Hướng Tri Dao cười, “Mẹ tớ lại nghĩ ngược lại, nếu như có thể, chuyện đầu tiên mẹ tớ làm chắc chắn là nhét tớ lại vào bụng bà ấy.”

Thẩm Tây Lăng lắc đầu một cái, “Sao lại nói thế về bà ấy?”

“Cậu không hiểu rõ đâu.” Hướng Tri Dao cuối cùng cũng buông chiếc váy nhỏ, “Về sau tớ nhất định phải sinh con gái, làm bạn chơi cũng được, hơn nữa có nhiều đồ đáng yêu thế này, nghĩ tới việc cho con mình mặc những chiếc váy nhỏ như vậy, đã cảm thấy hứng phấn vô cùng.”

Móng ăn đã bưng lên rồi, Hướng Tri Dao không khách khí, trực tiếp cầm đũa ăn. Thẩm Tây Lăng cẩn thận cất váy nhỏ xong, nghĩ tới bộ dạng An An thấy váy này, đã cảm thấy thỏa mãn.

Hướng Tri Dao cũng đang quan sát nét mặt của cô, đột nhiên mở miệng, “Cậu và Đỗ Diên Hằng còn liên lạc không?”

Thẩm Tây Lăng sững sờ, ngơ ngác nhìn Hướng Tri Dao.

Hướng Tri Dao nhếch miệng, nhìn nét mặt của cô cũng đoán được là bọn họ không liên lạc, do dự một giây, “Không có gì, tùy tiện hỏi thôi.”

Kém một giây, Hướng Tri Dao muốn nói ra: cậu có biết không, Đỗ Diên Hằng cũng ở thành phố này…..

Nhưng Hướng Tri Dao không muốn nói, với chuyện hai cá nhân chia lìa hoặc là ở chung một chỗ, cô không muốn mình là chất xúc tác, bất kể là chuyện của người khác hay là chuyện của mình, cô đều hi vọng là do người trong cuộc quyết định.

Như Hướng Tri Dao cô, ban đầu chính cô lựa chọn ở chung một chỗ với Triển Dịch Minh, cho nên hậu quả chính cô gánh chịu, cho tới bây giờ cũng không oán được người khác.

-------

Sau khi ăn cơm xong, Hướng Tri Dao không lôi kéo Thẩm Tây Lăng tiếp tục mua quần áo, Hướng Tri Dao mua liên tiếp mấy bộ quần áo trẻ em, bảo Thẩm Tây Lăng phải đưa cho An An, coi như là quà sinh nhật mấy năm nay, Thẩm Tây Lăng muốn từ chối, nhưng không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận.

Đi dạo thật lâu, thấy thời gian không chênh lệch lắm, cũng nên tạm biệt rồi, Thẩm Tây Lăng đi đón An An.

Trong tay cô cầm nhiều túi, đứng giữa một đám phụ huynh có điểm đặc biệt, còn có người hỏi cô mua quần áo như vậy ở đâu, chất lượng như thế nào, nếu như thấy được, đối phương cũng muốn đi mua.

Thẩm Tây Lăng trả lời cho từng việc.

Triển Hiểu An tan học, thì ôm mẹ một cái, còn chủ động mang đồ cho Thẩm Tây Lăng.

Hôm nay Triển Hiểu An quá ngoan, Thẩm Tây Lăng vốn chuẩn bị về nhà nói cho con gái đây là quần áo cô mua cho con, nhưng không nhịn được, nói thẳng. Triển Hiểu An vô cùng vui vẻ, nhảy lên, mỗi món đồ cũng lấy ra nhìn một chút mới yên tĩnh lại.

“Mẹ, mẹ ngồi xổm xuống đi.” Triển Hiểu An nhìn kĩ quần áo mới của mình rồi mới mở miệng nói với Thẩm Tây Lăng.

Thẩm Tây Lăng rất phối hợp ngồi chổm xuống.

Triển Hiểu An tiến lên trước, hôn lên má Thẩm Tây Lăng, “Mẹ, con yêu mẹ.”

Thẩm Tây Lăng cũng hôn vào má của An An, “Mẹ cũng yêu con.”

Triển Hiểu An cười cực kì rực rỡ, “Vậy chúng ta là lưỡng tình tương duyệt* rồi, trên TV nói như vậy……”

*: Là trong tình yêu, cả hai đều yêu nhau, không có gì miễn cưỡng.

Thẩm Tây Lăng lắc đầu một cái, tâm tình trong lòng rõ ràng đang tốt, bây giờ thì thật sự thì đang tăng lên thêm một chút.

------------

Sau khi về đến nhà, Thẩm Tây Lăng cầm một cốc nước, chuẩn bị uống thuốc.

Triển Hiểu An ngồi chơi một bên, thấy Thẩm Tây Lăng xé một vật như là thuốc, liền chạy tới, “Mẹ, mẹ bị bệnh sao?”

Thẩm Tây Lăng lắc đầu, “Không có, nhưng muốn dự phòng trước, tựa như lúc con tới bệnh viện kiểm tra trước vậy.”

Triển Hiểu An cái hiểu cái không, suy nghĩ trong chốc lát, lại nghĩ tới cái khác, lấy tay sờ bụng Thẩm Tây Lăng, “Mẹ, có phải trong bụng mẹ đang có một em trai hay không?”

Thẩm Tây Lăng run tay một cái, viên thuốc trên tay rơi xuống mặt đất.

Cô nhìn An An, “Con nghe ai nói?”

“Bạn học cùng con a, trong bụng mẹ bạn ấy cũng đang có em trai, nhưng rõ ràng bụng của mẹ bạn ấy cũng giống như mẹ vậy.” Nói xong rất tò mò dùng sức vuốt bụng Thẩm Tây Lăng, “Làm sao em bé có thể sinh trưởng trong bụng nhỉ?”

Thẩm Tây Lăng thở dài ra một hơi, “An An thích có em trai sao?”

Triển Hiểu An hung hăng lắc đầu, “Không thích.”

Thẩm Tây Lăng nhìn An An một lát, không nói gì.

Triển Hiểu An chạy sang bên kia, tiếp tục chơi đồ chơi của mình, nhưng chơi một lát, quay đầu nhìn mẹ, “Con thích có em gái.”

Thẩm Tây Lăng nằm trên ghế salon, cô nghe nói có rất nhiều phụ nữ, cũng sẽ lựa chọn việc sinh 2 đứa hoặc là 3 đứa, dùng phương thức này để bảo vệ gia đình hoàn chỉnh của mình, có nhiều con đễ giữ lấy chồng, để chồng còn có ý thức trách nhiệm.

Nhưng mà, làm như vậy có phải có vẻ thật đáng buồn hay không?

Cô khom người, nhặt viên thuốc lên, ném vào cốc nước trước mắt, mà cô nhìn chằm chằm vào cái cốc đấy đến ngẩn người.

-------------------

Triển Dịch Minh lại trở về rất muộn, bởi vì ngày hôm sau là chủ nhật, Triển Hiểu An và Thẩm Tây Lăng vẫn còn trên ghế salon xem ti vi. Lúc anh trở về, Triển Hiểu An đúng lúc này la hét: Con muốn xem cái này, cái này hay này, không cho phép đổi kênh…..

Triển Dịch Minh vừa nghe vừa thấy buồn cười.

Ánh mắt Thẩm Tây Lăng nhìn thấy khi anh đi tới, Triển Dịch Minh còn không hề hay biết.

Thẩm Tây Lăng nhìn dáng vẻ anh cũng biết, lại uống rượu, đưa tay vỗ vỗ Triển Hiểu An, “Đi ngủ.”

Triển Hiểu An bĩu môi, uất ức không nói ra được, “Ngày mai con không phải đi học.”

“Trẻ con không cho phép cãi lại.”

Triển Hiểu An thấy bố không có ý định giúp đỡ, lại uất ức hơn, từ trên ghế salon nhảy xuống, đi vài bước quay đầu nhìn mẹ một chút, xem con khổ sở nhiều thế nào, khổ sở nhiều quá a….. Kết quả bố mẹ cũng không nhìn mình.

“Sao lại về trễ như vậy?”. Giọng của cô nghe thấy bình tĩnh, cảm giác mình vờ ngớ ngẩn, liền muốn biết hôm nay sao anh về trễ thế.

“Bữa tiệc.” Anh có chút mệt mỏi, muốn đi tắm ngủ sớm chút, ngày mai có hợp đồng buôn bán.

Thẩm Tây Lăng nhìn anh một hồi, “Bữa tiệc kiểu gì mà uống rượu cần có mỹ nữ ở bên cạnh?”. Ánh mắt của cô không chút sai lệch.

Triển Dịch Minh cúi đầu, phát hiện trên cổ áo mình có một vết đỏ, suy nghĩ một chút rồi giải thích, “Đây là trò chơi của bọn họ, không có cái gì đâu, em cũng đừng để ý.”

Bữa tiệc do đối phương mời khách, mời không ít mỹ nữ tới tiếp rượu, có lẽ ông chủ kia cảm thấy mình thua thiệt, cực kì khó chịu, nhất định phải khiến anh uống rượu giao bôi với một mỹ nữ với việc hôn.

Anh làm động tác chọc cười, để mỹ nữ kia hôn lên quần áo thì tốt hơn, ít nhất so với việc hôn lên mặt còn đỡ hơn nhiều……

Lời này cũng không tự nhiên có thể nói ra.

Sắc mặt của Thẩm Tây Lăng thay đổi, không thèm để ý….. Dạng phụ nữ muốn cái gì mới không thèm để ý.

Cô đứng lên, tắt tv, đi tới hướng cầu thang.

Cô tức giận, có cảm giác này, anh đuổi theo, kéo tay cô, “Thật sự không có gì, bữa tiệc này người chơi cũng phải phê lên một chút, anh cũng có chừng mực.”

“Triển Dịch Minh, anh thôi đi, mỗi lần anh lấy bữa tiệc làm cái cớ, anh cảm thấy thú vị sao? Tôi nhớ tôi đã nói rõ ràng, tôi ghét nhất là người có quan hệ hỗn loạn không rõ, anh cũng đừng coi là kẻ ngu, muốn chơi thành cái gì mà sẽ lưu lại vết hôn trên quần áo anh chứ. Đúng vậy, có lẽ anh không chủ động, nhưng sẽ không cự tuyệt, dù sao anh cũng không thua thiệt.”

Triển Dịch Minh buông tay cô ra, “Sau này sẽ không như vậy nữa.”

“Về sau?”. Cô cười hừ một tiếng, “Về sau cũng có sau khi chứ? Có một lần thì có hai lần, tôi làm sao sẽ ngu xuẩn tin anh như vậy? Người nào sao không biết anh là hạng người gì chứ, từ lúc học trung học đã có vô số bạn gái, lấy phụ nữ ra đùa giỡn…..”

“Câm miệng, tôi ghét nhất người khác xử oan tôi.”

Thẩm Tây Lăng liếc anh một cái, không lên tiếng nữa, trực tiếp tránh ra.

Triển Dịch Minh đứng tại chỗ, suy nghĩ một chút, vẫn đuổi theo, đuổi kịp tới cửa thì Thẩm Tây Lăng dùng lực mạnh đóng cửa lại, khóa anh ở ngoài.

Anh hung hăng gõ vài cái lên cửa, nhưng cô ở bên trong cũng không có chút phản ứng nào.

Một căn phòng khác, Triển Hiểu An nghiêng đầu ra nhìn, hình như bố mẹ chơi trò chơi, cười không ngừng.

Triển Dịch Minh quay đầu nhìn thấy con gái cười, nhưng không nhịn được bật cười, đi tới, ôm con lên, sau đó đưa lên giường, “Ngủ, nếu không sẽ thành đứa trẻ không nghe lời đấy.”

Triển Hiểu An híp mắt nhìn bố, cảm thấy chơi thật tốt, bố và mẹ đang chơi trò chơi.

Triển Dịch Minh lắc đầu một cái, chuẩn bị đi ra ngoài, rồi lại xoay người đi tới trước mặt con gái, “Hôm nay mẹ đi đâu vậy?”

Triển Hiểu An lắc đầu.

“Mẹ có cái gì khác biệt không?”

Triển Hiểu An lắc đầu một cái, sau đó lại gật đầu một cái.

“Con hỏi là trong bụng mẹ có em trai hay không, sắc mặt mẹ liền thay đổi, giống như ngã bệnh vậy.”

Người Triển Dịch Minh cứng lại một chút, “Mẹ có nói gì không?”

Triển Hiểu An lắc đầu một cái, “Không có, mà con hỏi mẹ có phải bị bệnh hay không, mẹ nói không có, nhưng sắc mặt mẹ không tốt.” Nói xong nghiêng đầu, bộ dạng rất khó hiểu, “Nhưng rõ ràng mẹ có uống thuốc, còn nói không phải vì ngã bệnh mà uống…..”

Triển Dịch Minh khắc sau trong lòng, trong miệng đầy khí, dỗ An An ngủ xong, anh đi ra khỏi phòng con gái, tay đặt cạnh nhau, ở trên tường đánh một quyền.

Không phải ngã bệnh mà uống thuốc…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.