Thẩm Tây Lăng ngơ ngác nhìn Triển Dịch Minh đi xuyên qua mưa, anh đứng lại ở trước mặt mình, cô còn chưa phục hồi tinh thần. Dáng vẻ ngơ ngác của cô thật đáng yêu, Triển Dịch Minh vươn tay vẫy vẫy trước mặt cô hai lần, sau đó lắc đầu một cái, không biết làm thế nào.
Giờ phút này An An ở trong ngực Thẩm Tây Lăng mở mắt ra, tay nhỏ bé mơ màng xoa hai mắt của mình, mới nhìn Triển Dịch Minh, “Bố.”
Triển Dịch Minh vừa nghe, theo bản năng liền đón lấy An An.
Thẩm Tây Lăng nhìn thấy quần áo của Triển Dịch Minh cũng dính ít nước mưa, không đưa con gái qua. Hai mẹ con chạy sớm, vừa về nhà thì đột nhiên trời mưa, trên người hai mẹ con không bị dính nước mưa, “Anh đi lau người trước đi, ướt như vậy, ngộ nhỡ ngã bệnh thì làm thế nào.”
Cô chỉ vô tâm nói một câu, Triển Dịch Minh đứng tại chỗ ngẩn người, lúc này mới đi lấy khăn lau.
Triển Hiểu An giùng giằng muốn xuống, Thẩm Tây Lăng đành phải để An An xuống. Kết quả An An đi luôn, chạy đi lấy ra một cái khăn lau. Cởi giầy xong, liền nhảy lên ghế salon, “Bố, con lau tóc giúp bố.”
Triển Dịch Minh rất vui, cũng không để ý chút hơi sức của Triển Hiểu An hoàn toàn chẳng đáng so đo.
Thẩm Tây Lăng đứng ở một bên, nhìn hai bố con kia, không tự chủ giơ lên khóe miệng.
Cuộc sống, cơ bản chính là như vậy.
Đã từng có một chủ đề rất kinh điển, bạn lựa chọn người đàn ông cho bạn một cái ô trong mưa hay là người đàn ông đi cùng bạn trong mưa.
Lúc đấy Thẩm Tây Lăng mơ mơ màng màng cho ra đáp án của mình, tớ lựa chọn người đàn ông mua ô cho tớ.
Có lẽ câu trả lời này không tốt lắm, bị Hướng Tri Dao nhận xét là thực sự ích kỉ.
---------
Ban ngày, Triển Dịch Minh đi làm, thuận tiện đưa Triển Hiểu An đi nhà trẻ. Thẩm Tây Lăng thì ngủ đến bao lâu thì ngủ, xong lại ngồi trên máy vi tính dịch chút tài liệu, xong đến lúc An An tan học thì cô đi đón An An về nhà.
Ngày trước sau như một, mỗi ngày lặp lại.
Nhưng mà thỉnh thoảng sau khi cô tỉnh dậy, vuốt ve gối đôi, tự dưng than thở. Cô nghĩ đúng là mình vẫn còn có chút không cam tâm, trải qua cuộc sống bình thường mà đại đa số mọi người đều có, dù là cuộc sống như thế cũng không có cái gì sai. Dù sao vẫn hi vọng mình là độc nhất vô nhị, sau đó có một cuộc sống độc nhất vô nhị, mà không phải có bước thỏa hiệp, lại thỏa hiệp một bước nữa, cứng rắn để chính mình giày vò trong cuộc sống biển người mênh mông.
Suy nghĩ này, chỉ là thỉnh thoảng nghĩ tới. Nếu như là trước kia, cô sẽ có sức lực để giãy giụa, mong đợi thoát khỏi cái lướt chặt chẽ này, nhưng bây giờ, cô không còn sức lực nữa, hoặc là nói không có động lực từ chối.
Hai người ngủ chung trên giường lớn, không thể tránh khỏi có chuyện xảy ra, cô không giãy giụa, dù sao đã đến mức đó, giãy giụa nữa có vẻ làm kiêu.
Chỉ là con người một khi nhàm chán, sẽ nghĩ tới những chuyện sau mà trong quá khứ chưa từng nghĩ tới.
Khi đáy lòng cô thỏa hiệp với người nhà, đồng ý gả cho Triển Dịch Minh thì cô đi tìm Đỗ Diên Hằng. Ngay lúc đó Đỗ Diên Hằng cực kì tức giận, đồng thời nói muốn đưa cô rời đi, mà chính cô vẫn do dự. Trên thực tế, bọn họ từng có ý định bỏ trốn, cũng chỉ là từng có, không thực hiện, cứ cắt đứt liên lạc như vậy.
Cô cảm thấy mình rất hèn hạ, vốn đã đồng ý thỏa hiệp, nhưng lại vẫn hi vọng Đỗ Diên Hằng đối với mình một lòng quan tâm, khi đó Đỗ Diên Hằng vẫn không xuất hiện lần nào nữa, cô lập tức ác độc đổ lỗi, hoài nghi tình cảm giữa cô và Đỗ Diên Hằng.
Cô muốn gả cho người đàn ông khác, nhưng Đỗ Diên Hằng lại không có chút biểu hiện nào.
Mang theo vài phần uất ức và vài phần tức giận, cô trở thành cô dâu của Triển Dịch Minh.
Lúc mới kết hôn thì Triển Dịch Minh cũng đối tốt với cô, cũng chưa yêu cầu cái gì. Nhưng qua một thời gian dài, thì bản tính của Triển Dịch Minh cũng lộ ra, nghĩa vụ vợ chồng, đó là không thể tránh né. Hơn nữa Nghê Văn Bái với Triển Khải Hạo cũng cố tình ở trước mặt họ nói rằng con nhà ai thật đáng yêu, nếu như có thể ôm cháu mình là hạnh phúc lớn nhất trên đời rồi.
Thẩm Tây Lăng rất ghét cái chủ đề đó, cũng không nguyện ý để con mình lớn lên trong môi trường này.
Vốn là cô với Triển Dịch Minh ở trong lòng cũng đồng ý, không cần nhanh có con như vậy, anh cũng đồng ý. Nhưng số lần anh muốn cô ngày càng nhiều, hơn nữa cố tình không dùng các biện pháp. Vì thế, cô và anh lại cãi nhau, trước kia thì Triển Dịch Minh còn nhường
cô, một lần kia thì anh tức lên, bảo cưới cô không phải là bày cho đẹp mắt.
Từ lần đầu tiên cãi nhau, rất nhanh sẽ có lần thứ hai, sau đó là lần thứ ba, tổng cộng không biết có bao nhiều lần, đếm không hết.
Lúc mới bắt đầu, anh trở về còn làm mặt lạnh với cô, thỉnh thoảng tìm chút không thoải mái. Về sau, Triển Dịch Minh dần dần không về nhà, dù có về nhà thì người đầy mùi rượu, khiến cô chán ghét.
Cho đến có một ngày, cô ra cửa, nhìn thấy anh và Hàn Vũ Sắt đi cùng một chỗ.
Không hiểu, lòng cô tan vỡ.
Một khắc đó Thẩm Tây Lăng đứng tại chỗ không nhúc nhích, cô nghĩ đến bố mẹ và chị mình, nhưng có gia đình mình cũng không trở thành chỗ để mình dựa vào, cô thậm chí còn có phần dựa vào cuộc hôn nhân của mình, nhưng nó chứng minh là ngu đến nhường nào.
Dựa vào người khác, cuối cùng sẽ thất vọng.
Cô không muốn, coi người khác như duy nhất trong đời mình, cũng không cần đau khổ vùng vẫy trong nấm mồ hôn nhân, cho nên cô muốn chạy trốn, cuối cùng cũng đi.
----------------
Đoạn thời gian kia, cho tới bây giờ cô cũng không muốn nhớ lại, nhưng giây phút này lại nhớ tới. Bởi vì cô cảm giác mình lại trở về điểm ban đầu, trong cuộc sống chỉ có hai người, An An và Triển Dịch Minh. Trước một người thì tự do, không sợ hãi, bây giờ thì cô không làm được nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại, còn rất lo lắng, về phần lo lắng cái gì. Chính cô rõ ràng nhất.
Đã đến lúc rồi, cô đi đón An An về. Hiện tai An An có chút hiểu về tính tình mẹ mình, khiến Thẩm Tây Lăng mua ít đồ ăn vặt, dọc trên đường vừa đi vừa ăn. Để cho Thẩm Tây Lăng cố gắng dỗ dành An An sẽ ăn cái gì trước, Thẩm Tây Lăng tự mình ăn một miếng, khiến cô bé ăn xong còn có thể hỏi, “Ăn thật ngon, đúng không? Con thích ăn lắm cái này lắm.”
Nhìn khuôn mặt tươi cười của con gái, Thẩm Tây Lăng chỉ có thể cười gật đầu.
Đón An An, cô thuận tiện đưa An An vào siêu thị mua sắm, tiểu tử kia nhân đại tiểu quỷ, sẽ ở đó phê bình: Cái này khó coi, cái đó đẹp mắt, mẹ không có mắt.
Thẩm Tây Lăng cũng không so đò, “Mẹ chính là muốn chọn cái con cảm thấy khó coi.”
Lúc này An An sẽ cực kì uất ức, “Con không để ý tới mẹ nữa.”
Vừa nói câu đó ra, lại cực kì hăng hái tay trong tay với Thẩm Tây Lăng, cùng về nhà, sau đó vừa đi vừa nói, “Trên đời chỉ có mẹ là tốt, có mẹ trẻ con như là có một kho tàng……”
---------------------
Triển Dịch Minh về nhà bình thường nghỉ một lúc rồi ăn cơm, nhưng cũng có lúc ngoài ý muốn.
Anh về nhà, liền cởi áo khoác ra, tiện tay kéo cà vạt, sau đó liếc mắt nhìn hai mẹ con, “Hôm nay anh ăn rồi.”
Lúc mới đầu, Thẩm Tây Lăng chỉ nghĩ chắc chắn anh tham gia tiệc, những thứ này chỉ là chuyện thường tình, cũng không cần hỏi nhiều, liền bảo An An ăn nhiều hơn một chút.
Nhưng không phải ngày nào cô cũng khéo hiểu lòng người như thế, “Ăn ở đâu?”
Một ngày của Triển Dịch Minh phải ở ngoài ứng phó với không ít người, ghét về đến nhà còn phải ứng phó, “Không ghi tên.”
Vẻ mặt và giọng nói qua loa của anh cũng khiến trong lòng cô không thoải mái. Trong khoảng thời gian này, cô ở nhà chăm sóc An An, rõ ràng giảm bớt gánh nặng cho anh, anh có lúc rất muộn mới về nhà, ban đêm cũng toàn 2 – 3 giờ, mỗi khi như thế, cô đều cố gắng hỏi xem rốt cuộc anh ở bên ngoài làm cái gì, trễ như thế. Mà bản thân Triển Dịch Minh cực kì mệt mỏi, bình thường cô hỏi một câu đáp một câu, thậm chí thỉnh thoảng còn giả bộ ngủ. Khiến lòng cô nghẹn lửa, cả đêm cũng tràn trọc trở mình.
Triển Dịch Minh đi tắm, sắc mặt của Thẩm Tây Lăng không tốt, Triển Hiểu An nhìn mẹ, lựa chọn cúi đầu ăn cơm.
Ăn cơm xong, Thẩm Tây Lăng đi rửa bát, nghĩ tới thái độ của Triển Dịch Minh, càng nghĩ càng thấy uất ức. Đúng vậy, cô thỏa hiệp, chính là tự cô chọn. Thậm chí cô cảm thấy mình có bệnh rồi, thèm muốn khi đó la hét cả ngày là dù như thế nào tôi cũng không quan tâm tới Triển Dịch Minh, cái giấy phút đó mình cái gì cũng không sợ, ngược lại Triển Dịch Minh sẽ đến chặn cô, thường xuất hiện trong cuộc sống của cô.
Mà bây giờ, dù sao cô đều ở nhà, vì vậy thái độ của anh thay đổi không phải chỉ có chút ít.
Trước kia cô hoài nghi, có lẽ Triển Dịch Minh chỉ là không chịu để cô mặt lạnh với anh. Tựa như lúc học trung học thì một nam sinh theo đuổi một nữ sinh, nữ sinh kia vẫn cự tuyệt, nam sinh vẫn theo đuổi, rốt cuộc đuổi được rồi, nam sinh lại chủ động mà nói chia tay.
Nam sinh nghĩ chẳng là cảm giác theo đuổi, tùy tiện dạy bảo cô nữ sinh vẫn không đồng ý kia.
Quan điểm này, cực kì lệch khỏi khuôn khổ, co tự nói với mình, không thể tiếp tục như vậy nữa.
Rửa bát xong, cô chơi với An An một lát.
Cô đi lên lầu, thấy quần áo của Triển Dịch Minh chất đống ở trên đất, cô đi tới, ôm lấy quần áo, chuẩn bị ném vào máy giặt. Kiểm tra trong quần áo thì cô lấy điện thoại của Triển Dịch Minh ra.
Cô không nghiêm túc quan sát điện thoại của Triển Dịch Minh, cũng không biết rõ là điện thoại này có phải cái anh thường dùng hay không.
Cô lấy ra, do dự một hồi, vẫn không nhịn được bật xem.
Gần đầy có nhiều người liên lạc, cô xem thử, quả nhiên thấy được tên ‘Hàn Vũ Sắt’.
“Em ở đây làm cái gì?”
Âm thanh của Triển Dịch Minh ở sau lưng cô vang lên, tay cô run lên, điện thoại di động rơi xuống đất.
Giờ phút này, trong lòng cô lặp lại cảm xúc bi thương, khong phải bởi vì Triển Dịch Minh từng bước đi qua, mà là cuối cùng cô biết thành loại người cô ghét, người hoài nghi mọi tiếng nói cử động của chồng, điều tra người liên lạc trên điện thoại chồng mình.
Cuối cùng cô trở thành loại phụ nữ độc ác mà cô coi thường.