Ánh mắt lạnh lùng của Thiên Yết
nheo lại, cô nhận ra người đang nằm kia là Thiên Bình. Cô ngạc nhiên,
chạy lại:
-
Cậu
sao thế Thiên Bình…. Sao lại nằm đây?
-
Tớ
không sao… Chỉ hơi chóng mặt một chút! – Thiên Bình mỉm cười ngồi dạy
– Cậu có thấy Song Tử đâu không?
-
Cậu
thôi đi! Trở về trại ngay! Tớ sẽ đi tìm cô ấy giúp cậu.
-
Không
được! Tớ phải đi tìm cô ấy! – Thiên Bình đứng dậy, đôi chân của anh
có phần run lên.
Thiên Yết cắn chặt môi:
-
Về
ngay!! Chính cậu còn không khỏe thì đừng đi tìm cô ấy! Điều đó chỉ
làm cô ấy thêm mệt mỏi hơn thôi?
-
…
Tại sao? – Thiên Bình lạnh lùng hơn bao giờ hết.
Phản ứng này khiến Thiên Yết giật
mình, cô ngẫm nghĩ một chút:
-
Cậu
về đi… Song Tử đang ở trại!
Nghe thấy vậy, Thiên Bình mỉm cười
rồi anh khuỵu xuống, ngất lịm trước con mắt trợn tròn của Thiên Yết.
Đúng lấy ấy, Thiên Yết nghe thấy
giọng nói của Bạch Dương:
-
Thiên
Yết ơi! Cậu thấy các bạn đấy chưa?
-
Cậu
đến một mình à…?
-
Ừ!!
– Bạch Dương mỉm cười rồi lúc này mới nhìn tình hình ở đây – Sao
Thiên Bình lại ngất ở đây thế này?
-
Cậu
trông Thiên Bình được không? – Thiên Yết gặp hỏi nhìn khuôn mặt có
phần ái ngại của Bạch Dương.
Bạch Dương lắc đầu:
-
Ở
đây lạnh lắm. Tớ sẽ cõng Thiên Bình về!
-
Cậu
làm được không đấy? – Thiên Yết ngạc nhiên
-
Tên
này yếu xìu ý mà… Tớ cõng tốt. Cậu đi tìm mấy bạn kia đi.
Nói rồi Bạch Dương kéo hai tay của
Thiên Bình rồi vòng qua cổ mình. Thiên Yết giúp sức lôi Thiên Bình lên
lưng của Bạch Dương. Bạch Dương hơi nhăn mặt… Thiên Yết gặp hỏi:
-
Cậu
không sao chứ?
-
Không
sao! Tại tên này người dài quá ý
mà.
Nói rồi Bạch Dương lết từng bước
có vẻ khó khăn của mình. Thiên Yết câm lặng chả biết nói lời nào
cả. Bạch Dương quay lại mỉm cười:
-
Cậu
yên tâm! Chắc chắn là Bạch Vũ sẽ đi tìm tớ nên cậu không phải lo đâu.
Thiên Yết thấy vậy cười nhạt rồi
chạy mất hút sau rặng cây.