Càng lúc trời càng tối, càng lạnh
dần, bước chân Bạch Dương càng thêm nặng. Cô thầm trách:
-
Thiên
Bình đáng ghét… Dậy đi! Lạc rồi!
-
Tớ
không muốn dậy! – Giọng Thiên Bình uể oải vang lên.
Giọng nói ấy khiến Bạch Dương giật
mình hất tung Thiên Bình xuống đất. Cô ngồi thụp xuống thở gấp:
-
Cậu
tỉnh từ lúc nào đó!
-
Tớ
có bất tỉnh đâu mà tỉnh? – Mặt Thiên Bình lạnh lẽo vô cùng.
Bạch Dương vuốt mái tóc của mình…
cô ngước lên nhìn bầu trời đêm rồi lúc quay xuống thì cô giật mình
vì khuôn mặt Thiên Bình ở ngay trước mặt cô. Bạch Dương né sang một
bên:
-
Cậu
làm cái trò gì thế? Cậu biết tớ mù phương hướng mà sao…
-
Suỵt!
– Thiên Bình ra dấu im lặng cho Bạch Dương – Có phải cậu thích tớ
đúng không Bạch Dương? Nếu không thì sao cậu cõng tớ!
Câu nói vừa kết thúc thì Bạch
Dương trợn tròn hai mắt lên nhìn Thiên Bình… Cô á khẩu trực tiếp.
Thiên Bình cười xòa:
-
Tớ
ước gì cậu là Song Tử!
-
Tớ
ước gì cậu là Ma Kết! – Bạch Dương quay mặt đi, cô thu mình lại, ánh
mắt hờ hững hướng ra.
Thiên Bình ngạc nhiên nhìn Bạch
Dương:
-
Rõ
ràng là Ma Kết thích cậu mà!
-
Còn
tớ thì yêu Ma Kết! – Bạch Dương càng ngày càng thu mình dần lại –
Cậu về trại đi! Còn sắp sửa thi rồi đó!
-
Tớ
không về đâu! – Thiên Bình ngả mình xuống nền đất lạnh lẽo – Tớ không
muốn bị chỉ trích là kẻ ích kỉ… Mà cậu lại còn là bạn tớ nữa!
Bạch Dương không nói gì cả… cô hít
một hơi dài rồi đứng dậy… bước đi mà trong đầu cô không hề có một
địa điểm rõ ràng.
Thiên Bình ngạc nhiên:
-
Cậu
đi đâu đấy?
-
Một
là cậu về trại… Hai là cậu đi tìm Song Tử! Cậu chọn đi! – Giọng
Bạch Dương lạnh lẽo cực kì. Chưa bao giờ… Thiên Bình thấy cô lạnh đến
như thế
-
Tớ
sẽ về trại! – Thiên Bình đứng dậy và quay lưng đi nhưng thi thoảng anh
vẫn nhìn về phía Bạch Dương đang lẽo đẽo đi sâu vào trong rừng.
Bỗng Thiên Bình giật mình, anh thẫn
ra gọi tên:
-
Song
Tử…
-
Sao
cậu không đi tìm tớ? – Song Tử nói với giọng lạc đi.
Sau lưng Song Tử là Nhân Mã đang
đứng đó, chỉ có Nhân Mã hiểu cho Thiên Bình nhưng hiện tại thì không
thể giải thích cho Song Tử hiểu.