Giọng Bạch Vũ
vang lên nặng nề:
-
Cậu
mang con bé đi đâu?
Ma Kết ngạc
nhiên nhìn Bạch Vũ. Thật sự thì anh chả biết nói gì cả, cuối cùng
thì đành mở lời:
-
Bạch
Dương đang ngủ… Anh với em để lúc khác nói chuyện riêng được không?
-
Có
điều anh phải nói luôn bây giờ… với em! Và anh mong Bạch Dương không
biết điều đó!
-
Chuyện
đó là chuyện gì?
Bạch Vũ ngồi
xuống bờ cát lạnh lẽo thiếu hơi mặt trời. Và giờ trái tim của anh
cũng vậy… cũng thiếu ánh mặt trời sưởi ấm!
Bạch Vũ nhếch
mép cười nhẹ, chỉ là một cái cười khi nhớ lại:
-
Anh…
yêu cô ấy! Ý anh là… - Bạch Vũ ngập ngừng – Anh yêu Bạch Dương!
Ma Kết giật
mình suýt hụt bước. Anh cố gắng định hình lại xem chuyện gì đang
diễn ra. Chuyện này mơ hồ quá. Ma Kết khéo léo ngồi xuống mặt cát
sao cho Bạch Dương không tỉnh giấc. Ổn định xong, anh quay lại nhìn
Bạch Vũ:
-
Ý
anh muốn nói là…? Nhưng tại sao chuyện này lại có thể…?
-
Nghe
khó tin nhỉ? Nhưng đó là sự thật! Nhiều lúc anh cũng cố định hình
xem rốt cuộc tình cảm của anh với Bạch Dương là gì? Là em gái hay
là người anh yêu?
-
Anh
và cô ấy là hai anh em cơ mà?
Bạch Vũ lắc
đầu, anh ngước đầu lên nhìn bầu trời sao. Ma Kết lúc này thấy đôi mắt
Bạch Vũ lấp lánh những vì sao và cùng lúc ấy lấp lánh những giọt
lệ không thể rơi. Bạch Vũ vuốt mái tóc của mình:
-
Anh
vốn chỉ là con nuôi. Trước khi có Bạch Dương thì anh luôn bị ghét…
Mọi người trong nhà chả ai quan tâm anh cả. Cho đến khi cô ấy ra đời
thì Bạch Dương lúc nào cũng đứng ra bảo vệ anh… - Bạch Vũ chợt chạm
vào mắt mình – Và anh cũng chả hiểu cô ấy làm cách nào khiến mọi
người trong nhà tự nhiên yêu quý anh!
-
Và
từ đó anh có tình cảm với cô ấy? – Ma Kết cau mày hỏi
-
Không…
anh có tình cảm với cô ấy khi Bạch Dương 5 tuổi. Cô ấy bị đánh, đánh
đau lắm!
Bạch Vũ gục
mặt xuống, cố nín lại dòng cảm xúc:
-
Trên
vai cô ấy, vẫn còn cái sẹo nhỏ đấy. Chỉ vì bảo vệ anh mà cô ấy
phải nằm viện… Và cũng sau đợt đó! Cô chủ động đi học võ, giờ mới điêu luyện
được vậy!
Ma Kết dần
hiểu ra… Anh cảm nhận được trái tim của Bạch Vũ lúc này, cảm nhận
được từng mảnh kí ức đang đan xen lại trong đầu Bạch Vũ.
Rồi Bạch Vũ
lại tiếp tục câu chuyện của mình:
-
Anh
đã cầu xin mọi người phải đánh anh để anh cũng phải chịu nỗi đau
giống của Bạch Dương. Anh không muốn để một mình cô ấy chịu đau.
Ma Kết nín
thở nghe câu chuyện của Bạch Vũ. Chưa kịp để Ma Kết nói Bạch Vũ đã
tiếp lời:
-
Cũng
chỉ là chuyện ngày xưa. Chưa bao giờ anh thấy yêu cô ấy như bây giờ và
lúc ấy. Nhưng giờ thì Bạch Dương là của em – Bạch Vũ ngửng mặt lên –
Anh đã từng thề với bản thân chỉ cần thêm một ai, dù là ai, kể cả
người Bạch Dương yêu thương nhất làm tổn thương hay làm đau cô ấy. Anh
cũng không tha thứ cho kẻ đó – Bạch Vũ quay lại cười với Ma Kết –
Giờ Bạch Dương là của em đó Ma Kết. Đối xử với cô ấy thật tốt. Chỉ
cần em làm tổn thương cô ấy, em sẽ chịu một cái kết cục không vui
đâu!
Ma Kết chợt
cười, quay lại nhìn Bạch Dương rồi nói:
-
Cảm
ơn anh! Em sẽ yêu cô ấy thay phần của em. Đã, sẽ và mãi mãi yêu cô
ấy!
-
Cứ
để anh yêu cô ấy một cách thầm lặng là được rồi!
… Không gian
dần yên tĩnh lại. Bạch Dương đưa đôi mắt ướt nhìn về phía Bạch Vũ.
Cô gắng để nước mắt không rơi. Rồi lại nhắm mắt lại… Chuyện ngày xưa
cô đã quên hết… Mớ bong bóng trong cô giờ đã được giải thoát. Cảm
thấy lòng mình nhẹ nhõm…