Mễ Ly lái xe đến cửa hàng của Nhã Cầm, cô đậu xe xong bước vào cửa hàng, cô nhân viên mới đến làm thấy cô đến vội cúi đầu luôn miệng nói:
“Cô Kiều, đây là bộ Sưu tập Đông - Xuân mới nhất, nếu cô không đến mua quần áo mà giày dép, để tôi dẫn cô đi. Sau đó cô có thể kí tên cho tôi không?” Cô nhân viên đó đưa cho Mễ Ly một tờ giấy với 1 cây bút.
Mễ Ly cười, kí tên cho cô ta rồi hỏi:
“Được rồi chứ? Giám đốc của cô đâu rồi? Tôi đến gặp cô ấy.”
“Cô ấy đang ở trong phòng làm việc. Để tôi dẫn cô đi.” Cô nhân viên đó nhiệt tình nói.
“Không sao, tôi biết chỗ đó, tôi tự đi được.” Mễ Ly cười từ chối.
Mễ Ly vừa rồi đi, cô nhân viên đó liền hỏi người thu ngân:
“Này, cái cô Kiều đó có quen biết gì với giám đốc chúng ta à?”
“Chậc, cô không biết à? Giám đốc mình với cô diễn viên ấy là bạn từ hồi nhỏ. Rất thân. Cô mới đến làm nên không biết, sau này thấy cô ấy đến cứ để cô ấy tự nhiên đi. À, chữ kí cô xin được đâu rồi? Cho tôi mượn để chụp ảnh đi.”
Mễ Ly vào phòng của Nhã Cầm, đã thấy một cái váy màu đỏ với một cái khăn choàng trắng.
“Cái váy này đây sao? Đẹp đấy, nhưng mà màu đỏ thì chắc sẽ có kiều người mặc lắm. Bây giờ tuyết rơi rất dày, tất cả trở nên trắng xóa, chắc chắn ai cũng sẽ mặc màu đỏ cho nổi bật. Tớ nghĩ nên chọn cái khác đi.” Mễ Ly nhận xét.
“Không phải, cái đó là của khách đặt trước. Cái của cậu màu xanh dương bên kia cơ, tớ có chuẩn bị giày với áo choàng luôn rồi đấy.” Nhã Cầm chỉ về phía bên trái, Mễ Ly bây giờ mới để ý đến cái váy đó, đưa tay thử chất liệu, kiểu dáng, nói:
“Không tệ. Cậu ăn trưa chưa? Tớ mới từ phim trường về nên chưa ăn. Đi ăn không?” Mễ Ly nằm ườn ở ghế hỏi.
“Cái gì? Phim trường á? Cậu chuẩn bị đóng phim gì nữa? Đóng với ai? Vai nào?” Nhã Cầm nghe Mễ Ly nhắc đến chữ phim trường, kích động hỏi.
“Tớ đóng phim Cũng vì em, vai nữ phụ, nam chính là Hứa Thiên Trạch, nữ chính là... Trình Tố Tố.”
Nhã Cầm nghe đến cái tên Trình Tố Tố, lập tức hỏi:
“Cái gì? Cậu đóng vai nữ phụ còn cô ta đóng vai nữ chính? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Mà Hứa Thiên Trạch là ai? Sao tớ chưa nghe bao giờ? Cả tên phim nữa, sao không nghe có tin gì cả?”
“Thôi, cậu cứ chờ cho đến khi ra là biết, bây giờ cậu có ăn Pizza không? Để tớ còn gọi họ ship đến.” Mễ Ly hỏi lần nữa.
“Ăn chứ, ăn chứ.” Nhã Cầm gật đầu.
.
.
.
Mễ Ly ăn xong, lấy bộ váy rồi về nhà. Thím Âu thấy cô về cười hỏi:
“Tiểu thư ăn cơm chưa để tôi dọn đồ ăn?”
Mễ Ly cười nói: “Không cần, tôi ăn rồi. Thế Tiểu Mặc đâu? Tôi muốn đưa nó đi mua sắm.”
“Thiếu gia đang ở trong phòng, tiểu thư chờ một chút để tôi đi gọi cho.” Thím Âu cười.
Mễ Ly gật đầu, sau giáng sinh sẽ đến tết dương lịch, rồi sẽ đến tết Nguyên Đán. Sau tết dương lịch cô sẽ tập trung toàn bộ thời gian để quay phim, không có thời gian để làm gì nên bây giờ đang rảnh, nên tranh thủ thời gian thôi.
Tiểu Mặc lấy áo khoác rồi đi theo Mễ Ly.
Mễ Ly đến khu mua sắm M&V. Cô dẫn Tiểu Mặc đến khu đồ cho bé trai.
Mễ Ly cười, xoa đầu Tiểu Mặc:
“Em muốn mua gì cứ chọn đi. sau kì nghỉ này chị không có thời gian để dẫn em đi chơi nữa đâu.”
“Vâng, em biết rồi.” Tiểu Mặc cười tươi. `
Mễ Ly ngồi ở ghế chờ Tiểu Mặc chọn đồ, lát nữa sau khi mua đồ xong cô sẽ đến chỗ trang trí cây thông giáng sinh, hình như là ở tầng 6 thì phải.
Mễ Ly buồn chán nhìn xung quanh thì bắt gặp một ánh mắt cũng đang nhìn cô.
Lộ Vĩ Phong!!! Thấy anh ta vẫn đang nhìn mình, cô mỉm cười gật đầu một cái rồi đi tới chỗ Tiểu Mặc.
Lộ Vĩ Phong chỉ là tình cờ gặp được cô, hắn nghĩ là sắp tới giáng sinh nên muốn đi mua sắm một chút, trang trí nhà cửa một chút cho ra không khí giáng sinh thôi. Không ngờ lại gặp được cô dẫn em trai đi mua sắm. Bây giờ hết nhã hứng đi mua sắm rồi, lát nữa bảo trợ lý đi mua cũng không sao.
Tiểu Mặc chọn đồ xong lại đến khu bán đồ cho đàn ông trung niên để mua cho ba Kiều, rồi tiếp tục đến khu cho phụ nữ mua đồ.
Sau khi đã chọn xong đồ, bọn họ lên tầng 6 để chọn cây thông giáng sinh, Mễ Ly để cho Tiểu Mặc chọn cây giáng sinh còn cô chọn quà và giấy bọc quà cho mọi người. Thím Âu, chú Âu, Tiểu Liên, Tiểu Lan,....
Còn trang trí sẽ do cô với người làm làm.
Chọn xong Mễ Ly trả một khoản tiền đặt cọc, rồi đưa số điện thoại bàn của nhà cô và địa chỉ để ngày mai bọn họ đưa đến.
Ra khỏi trung tâm mua sắm, cô với Tiểu Mặc xách túi to túi nhỏ đến khu đỗ xe, bỏ đồ vào cốp xong cô gọi điện cho thím Âu xem thím đã mua những đồ mà cô cần chưa.
Mễ Ly cùng Tiểu Mặc về nhà, Tiểu Lan phụ lấy đồ ở xe ra.
“Tiểu Mặc, vào phòng chị để gói quà nào.”
“Vâng.” Tiểu Mặc hào hứng nói.
Tiểu Lan nghe được rất vui mừng, vội đi kể với mọi người trong nhà biết. Người làm tập trung ở phía sau sân.
Tiểu Lan cảm động nói: “Vào cái nhà này 5 năm, tôi chưa bao giờ nhận được quà cả.”
Tiểu Hồng gật đầu: “ Nhưng mà có quà rồi có được tăng lương không nhỉ?”
Thím Âu nói: “Mấy cô mới vào làm nên không biết, hồi phu nhân còn sống, năm nào cứ đến dịp lễ nào, là cứ tăng lương với phát quà cho người làm. Từ khi 2 mẹ con họ Trình đó vào cửa, tiểu thư buồn chán nên mới không làm như thế. Năm nay 2 mẹ con đó đều đã đi rồi, tiểu thư cao hứng nên sẽ tặng quà với tăng tiền lương thôi.”
Mấy người làm nghe thế càng thêm hào hứng.
Chú Âu nói lớn:
“Buôn chuyện như thế đủ rồi, mau do dọn dẹp nhà cửa đi, sắp tới có bữa tiệc lớn đấy, đừng để sai sót. Nếu ông chủ mà biết thì đừng nói là quà, tiền thưởng cũng không được nhận đâu.”
Mọi người nghe thế liền bắt tay vào làm việc.
.
.
.
Đến bữa tiệc giáng sinh, khách khứa gần như đến đông đủ. Ba Kiều mặc bộ vest do Mễ Ly và Tiểu Mặc chọn, trên miệng không khép được nụ cười. Mấy món đồ hiệu làm sao bằng món đồ do con gái và con trai cưng mua được chứ.
Nhã Cầm đang giúp Mễ Ly mang váy.
Mễ Ly hỏi:
“Ba mẹ cậu có đến không?”
Nhã Cầm bĩu môi nói: “Không, ba mẹ đi du lịch rồi, còn anh hai tớ cũng dẫn bạn gái đi chơi. Chỉ còn mình tớ thôi.”
Mễ Ly cười.
Đến giờ, cô cùng Nhã Cầm xuống nhà để tham gia.
Tiểu Mặc đang nói chuyện cùng với bạn học của nó. Tiểu Mặc thấy cô xuống vội vàng gọi:
“Chị!! Chị, chỗ này!”
Mễ Ly đi lại chỗ Tiểu mặc, Tiểu Mặc đắc ý nói:
“Thấy chưa, tớ đã nói chị của tớ chính là Đức phi trong Đế Cơ mà.”
Mễ Ly mơ hồ hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Một cô bé mạnh dạn đề nghị:
“Chị có thể chụp ảnh với em được không ạ? Chỉ một bức thôi cũng được.”
Mễ Ly cười gật đầu: “Đương nhiên rồi.”
Các bạn của Tiểu Mặc nghe thế cũng nhao nhao đòi chụp ảnh.
Chụp ảnh với đám nhóc này xong cũng mất hơn 10'
Bữa tiệc này chỉ mời các đối tác làm ăn của ba Kiều chứ không có ai nữa nên tương đối an bình.
Mấy năm trước có Trình Tố Ninh và Trình Tố Tố, 2 mẹ con đó muốn làm như mình giàu lắm nên mới mời rất nhiều người. Người làm kinh doanh, người mẫu, diễn viên, ca sĩ,... người nào mà nổi tiếng đều sẽ mời. Không khác gì nhà giàu mới nổi, đang muốn làm quen để nổi tiếng lây vậy.
Lúc đó ở một nơi khác:
“Tố Tố, cái nhà họ Kiều đó có tổ chức tiệc không?” Trình Tố Ninh gấp gáp hỏi.
Trình Tố Tố hừ lạnh hỏi ngược lại:
“Mẹ nghĩ là không tổ chức sao?”
Sắc mặt của Trình Tố Ninh trở nên dữ tợn. Trình Tố Tố thấy thế cũng an ủi:
“Mẹ đừng lo, bộ phim con đang đóng đây, con đóng vai nữ chính còn con ả Kiều Mễ Ly chỉ đóng vai phụ thôi. Như thế tốt hơn rồi chứ?”
Trình Tố Ninh nghe thế sắc mặt tốt hơn, cười lớn:
“Hahahaha, không ngờ có ngày con gái mẹ lại cao hơn cô ta một bậc.” Trình Tố Ninh dừng một chút rồi nói tiếp:
“Tốt lắm con ạ, cứ cố gắng như thế. Nhất định phải đè bẹp cô ta, phải đè bẹp Kiều gia cho mẹ.”
Trình Tố Tố giương môi cười lạnh: “Điều đó còn phải đợi mẹ nói nữa sao? Mẹ đừng lo, chờ lúc mẹ ra tù, con cũng đã rất rất nổi tiếng. Bây giờ mẹ ở lại, con về đây.”
Trình Tố Tố đi đến BT Kiều gia, thấy căn BT sáng lóa, tiếng cười, tiếng nói chuyện không ngớt, không khỏi tức giận. Nếu như không phải con tiện nhân Kiều Mễ Ly, cô bây giờ vẫn được ở trong ngăn nhà đó, được mọi người kính nể.
KIỀU MỄ LY!!! Cô nhất định không yên ổn đâu!!