Cuộc Sống Bình Thản Vùng Sông Nước

Chương 68: Chương 68




Edit: Canina

Từ sau khi xảy ra chuyện Vô Lại, mọi chuyện dường như càng ngày càng phát triển theo chiều hướng tốt, việc học của Tôn Duẫn không tệ, hôn sự của Tôn Huệ đã được định ra, mà quan hệ với Chu gia cũng hoà hoãn lại. Lúc này, sau khi được Tôn mẫu nhiều lần khẩn cầu, Tam lão trong thôn cuối cùng cũng đồng ý, đáp ứng để cho bọn họ dời phần mộ của Tôn phụ về đây.

Tôn mẫu hành động phải nói là rất nhanh, vừa được chấp thuận một cái, liền vội vàng mời người thăm dò địa huyệt, còn đặc biệt lên chùa xem ngày tốt, xác định rõ giờ lành, dẫn theo một đôi nhi nữ đi về nơi hồi xưa đã chôn Tôn phụ.

Một đường này đi qua khá nhiều quận huyện, lộ dẫn là nhờ lý chính dùng quan hệ trên huyện làm giúp, qua nhiều năm như thế, muốn tìm lại hoàn toàn chỉ biết dựa vào trí nhớ mơ hồ. Đi quá nhiều chặng đường oan uổng, rất nhiều chỗ làm dấu hiệu đều đã biến mất, nếu như không nhờ cẩn thận tìm tòi, e rằng sẽ chẳng thể nào có thể đến được nơi cần đến.

Nước sông đỏ nặng phù sa vỗ vào mạn thuyền khiến cho chiếc thuyền nhỏ bé chông chênh kịch liệt, nói không chừng một con sóng lớn nào đó sẽ cuốn nó xuống đáy sông. Đây là chiếc thuyền mà Tôn mẫu tìm mãi mới thấy, những người khác vừa nghe thấy bọn họ muốn thuê thuyền để chở tro cốt thì đều từ chối, sợ xúi quẩy. Vẫn là vị này tốt, nói một câu, ta đây cho dù bị đất vàng lấp lên tận cổ cũng không sợ, dẫn theo các ngươi đi thì sợ gì.

Tay cầm ly rượu, lưng tựa mạn thuyền, trong miệng ngâm nga một bài dân ca, vừa có sự phóng túng của người phương bắc, lại mang theo suy nghĩ của người phương nam, giữa sóng lớn cuồn cuộn, Tôn Huệ dường như cũng cảm giác được sự phóng khoáng tự do, nàng không có tài hoa, nếu đổi lại là Tô Đông Pha Lý Bạch* ở đây, nhất định sẽ làm ra được những bài thơ hay lưu truyền muôn đời.

*các nhà thơ nổi tiếng của Trung Quốc

Đi đường thủy ngược dòng, tốc độ rất chậm, xuất phát từ sáng sớm, đến xế chiều, mới xem như tới bờ. Buộc thuyền nhỏ vào bến đò, chủ thuyền nằm ngả nghiêng trên thuyền nghỉ ngơi, mà Tôn mẫu dẫn theo hai hài tử đi lên bờ. Bởi vì sợ trong thời gian ngắn không tìm được, Tôn mẫu cố ý để lại bánh cho chủ thuyền, để hắn đói thì ăn.

Châm ngọn nến trong đèn lồng, ba người ở trên bờ cất bước rất lâu, mặt trời lặn xuống, trăng lưỡi liềm mọc lên, cũng chưa tìm được, lại tìm khoảng chừng nửa canh giờ, mọi người mới tìm một chỗ ngồi xuống, lấy bình nước, bánh trái ra ăn. Tôn mẫu thấy tiếp tục như vậy không phải biện pháp, nói: “Ngày hôm nay cứ như vậy đi, nửa đêm tối mờ mịt cũng chẳng nhìn thấy gì mà tìm, không bằng về thuyền nghỉ ngơi trước, ngày mai lại tìm.”

Chỗ này không có thôn trang, khắp nơi đều là đất hoang, cỏ lau mọc ngập đầu gối, hơn nữa nhiều bụi cây, muốn tìm một gò đất rất khó.

Tôn Huệ đánh giá chung quanh, ngoại trừ ánh sáng le lói của đèn lồng, vạn vật đều bị đêm đen bao phủ, ngày đó có trăng lưỡi liềm, đại khái chính là chỗ này rồi. Dưới tình huống như vậy, xác thực rất khó tìm, không bằng tạm thời về lại thuyền nghỉ ngơi, chờ ban ngày lại quay lại. Dù sao cũng không có chuyện gì quá gấp, về chậm một ngày cũng không sao.

“Được, về thuyền trước đi, nói với chủ thuyền một tiếng, ngày mai đợi thêm nửa ngày.” Tôn Huệ nói.

Tôn mẫu bảo con gái nắm góc áo mình, một tay cầm đèn lồng, một dắt con trai, dò dẫm từng bước một trở về.

Một đường không dễ đi, không nói bàn chân thỉnh thoảng giẫm phải dây leo, mà đất dưới chân cũng gồ ghề trắc trở, không cẩn thận rất dễ vấp ngã.

Lên thuyền, Tôn mẫu ngại ngùng biểu đạt hy vọng có thể ở chỗ này thêm một đêm, ngày mai tìm được mộ sẽ rời đi. Chủ thuyền quơ quơ bầu rượu, say chuếnh choáng nói: “Không sao, thêm một đêm thì thêm một đêm. Ta ở đầu thuyền này ngủ, mấy người vào trong khoang nghỉ ngơi đi.” Lúc đi có nói với vợ mình rồi, cũng không hẹn ngày về nhất định. Mộ chôn cất từ nhiều năm trước, hơn nữa còn chôn vội vàng, đâu dễ gì tìm được.

Thấy chủ thuyền để cho ba người nhà mình nghỉ trong khoang thuyền, hắn ngủ bên ngoài, Tôn mẫu vội vã xua tay: “Thế sao được, vẫn là ngài ngủ trong khoang thuyền, nếu không chê, xin cho con trai của ta theo cùng, ta và con gái sẽ ngủ bên ngoài.” Tuy nói đã sắp tháng sáu, nhưng qua Hồng Hà, khí trời vẫn còn hơi lạnh, để chủ thuyền ở bên ngoài, thân thể hắn chẳng biết có thể chịu được hay không, rốt cuộc đã có tuổi, vẫn nên cẩn trọng một chút thì tốt hơn.

“Ta uống rượu, có thể khu hàn*, đắp một cái chăn lên người, ấm áp lắm.” Chủ thuyền phất tay, nói: “Đừng nói nhảm, mau dẫn con trai con gái bà vào bên trong ngủ đi.” Hắn thường xuyên nghỉ ngơi trên thuyền, đã quen chịu đựng ẩm thấp, cái lạnh như này trước đây đã từng trải qua, nhưng bọn họ thì khác, lại là nữ tử, không chịu nổi lạnh, nếu bọn họ ở ngoài, không chừng sẽ lạnh cóng chân tay.

Tôn mẫu tiến vào trong khoang, ôm ra hai cái chăn, trải trên sàn thuyền, tiến lên lôi chủ thuyền, đẩy hắn vào trong khoang, nếu nói không được thì đành phải hành động. Chủ thuyền lắc đầu, say chuếnh choáng không có khí lực từ chối, chỉ đành cười khổ nói: “Ngươi phụ nhân này, quá mức không biết tốt xấu, quên đi, ta cũng không thèm tranh cãi với bà, ban đêm ngủ, đừng bỏ quần áo ngoài, lạnh lắm đó.”

“Chúng tôi đi một chuyến này đã từng trải nhiều rồi, chút lạnh thế này vẫn chịu được.” Tôn mẫu đáp lời chủ thuyền, quay đầu nói với con trai đang đứng bên ngoài: “Duẫn Nhi, con đi vào ngủ, nghỉ ngơi bên cạnh chủ thuyền.” Tôn Duẫn nói: “Mẹ, con ở bên ngoài cùng với mọi người còn ấm áp hơn.” Hắn không thích tỷ tỷ và mẹ ở bên ngoài lạnh lẽo, bản thân lại được nằm trong khoang thuyền, không bằng cùng nhau ngủ bên ngoài.

Nhấc tấm mành che bằng vải lên, Tôn mẫu nói: “Tiểu tử thúi còn không mau đi vào, chăn nhỏ như vậy, ba người làm sao ngủ?” Biết con trai muốn ở cùng với mình, nhưng bà làm sao có thể cho phép, nếu như không phải kiêng kỵ con gái đã là cô nương thì đã bảo nàng đi vào trong rồi. Hiện tại không được, chủ thuyền tuy hơn năm mươi, đã tới tuổi làm ông, không ngại nhiều lắm, nhưng truyền ra ngoài cũng không êm tai, nên đành để con gái ở ngoài với mình.

Tôn Duẫn không có cách nào, tiến vào trong khoang, lúc nằm xuống còn bị mẹ căn dặn: “Cẩn thận một chút, ban đêm đừng quấy rầy chủ thuyền nghỉ ngơi.” Chủ thuyền ha ha cười nói: “Ta uống rượu, cho dù động tĩnh lớn cũng không thể làm ta tỉnh giấc được đâu, trừ phi thuyền lật.”

Ngày hôm sau, chủ thuyền đang cầm cần câu câu cá, mà Tôn mẫu dẫn theo hai con đi lên bờ, hôm nay bà sẽ tìm kiếm vào ban ngày, tìm ra địa phương chôn cất Tôn phụ, còn phải đào lên, mang về. Cũng không thể bỏ lỡ giờ lành mà hòa thượng đã tính ra, tiếp theo an táng lần nữa vào đúng canh giờ, mới không tổn hại số mệnh người sống, người dưới đất cũng sẽ không bị kinh động.

Gò đất năm đó giờ không biết ở nơi nào, tìm đã lâu, cũng không thấy nơi nào có hình dáng tương tự. Mà vùng này lại không có bóng người, cho dù muốn tìm người hỏi thăm, cũng không biết tìm ở đâu. Chỉ có thể tự mình chậm rãi tìm kiếm, sau đó dần dần phục hồi lại ký ức cũ, dựa vào cảm giác mà tìm. Đến trưa, ánh mặt trời chói chang đứng giữa đỉnh đầu, Tôn Huệ ăn bánh, phiền lòng nhìn quanh không mục đích, đột nhiên một gốc cây du lọt vào tầm mắt của nàng, cái cây kia thoạt nhìn rất quen thuộc.

Gọi mẹ một tiếng, Tôn Huệ chỉ vào gốc cây nói: “Chúng ta qua chỗ đó xem đi, có thể sẽ có kết quả.” Nếu nàng không lầm, gốc cây kia đúng là gốc cây trong trí nhớ của nàng, như vậy cha được chôn ở cách đó không xa. Tôn mẫu gật đầu, lúc đó con gái đã ghi chép lại, chuyến đi này cũng may con bé nhớ kỹ, nếu không chưa chắc đã có thể tìm được tới đây, vẫy tay gọi con trai tới: “Đi, theo tỷ tỷ của con đi nhìn một cái đi.” Hi vọng lần này có thể tìm thấy mộ phần.

Cây du rất cao, ước chừng ba mét, chạc cây duỗi ra thành hai cành lớn, lá cây cực kỳ tươi tốt.

Tôn mẫu đi tới gần, bà không nhìn ra, trong trí nhớ không có gốc du như vậy, bà chỉ nhớ là có một gò đất, những thứ khác không nhớ được. Lúc đó chỉ lo bi thương, còn phải chăm sóc hai đứa nhỏ, căn bản không có khả năng chú ý hoàn cảnh chung quanh, hiện tại cũng chỉ có thể đặt hi vọng vào con gái.”Có gốc du như vậy sao, ta nhớ dường như không có, con cẩn thận ngẫm lại xem, có phải là nơi này?” Vẫn còn có chút hoài nghi, nếu như lúc ấy có gốc du như vậy, hẳn là bà cũng nhớ được.

Đi tới dưới gốc cây, Tôn Huệ ngẩng đầu lên, cẩn thận ngước mắt nhìn, nhếch môi: “Không sai, chính là nó! Xem ra không bao lâu nữa là có thể tìm được mộ cha rồi.” Quả thực không sai, đúng là cái cây đó, thấy mẹ nghi hoặc, giải thích: “Năm đó nó còn chưa lớn bằng đây, than cây vẫn chưa to bằng miệng chén đâu, chỉ thấp chừng này. Mấy năm qua cũng coi như mưa thuận gió hòa, nó mới có thể cao lớn như vậy.” Sức sống ngoan cường của thực vật thật khiến cho người ta thán phục, năm đó bởi vì không có thức ăn, lá cây, vỏ cây đều bị vặt sạch, năm đó gốc du này cũng bị lột vỏ ngắt lá, hiện tại lại lớn lên tươi tốt như vậy.

“Có đúng không, làm sao con biết chính là gốc cây này? Cây du nào lớn lên chẳng giống nhau.” Tôn mẫu nói.

Tôn Huệ chỉ vào chỗ chạc cây phân nhánh cho Tôn mẫu xem, nói: “Mẹ nhìn thấy không, chỗ chạc cây này có vết thương rất sâu, tuy rằng đã liền lại, thế nhưng chỗ bị lột vỏ đó vẫn có thể nhìn ra. Đây chính là do năm đó nó bị người chém một đao, mạnh mẽ phân ra hai cái chạc cây. Lúc đó con liền chú ý tới điều này, còn tưởng rằng sẽ không sống sót được, không nghĩ tới hiện tại lại lớn lên tươi xanh như thế.” Cũng may mà nó còn sống, nếu không sẽ chẳng thể nào tìm được nơi chôn cha.

Tôn mẫu nhìn một chút, quả nhiên như con gái nói, chỗ chạc cây có một vết thương rất sâu, nói: “Vậy có gốc cây này làm dấu rồi, con biết mộ cha con ở phương hướng nào không?”

Có gốc cây nàymchỉ dẫn, trong lòng Tôn Huệ đã có sơ đồ đại khái, có thể ước chừng vị trí mộ cha. Gật đầu, nói: “Tìm thử mới biết.” Đưa mắt nhìn về phía góc đông bắc, duỗi tay chỉ vào một nơi: “Hẳn là ở hướng kia, con nhớ là vậy.” Sẽ không sai, lúc đó chôn cất là đứng ở góc độ này, hơn nữa khoảng cách cây này, ước chừng dài tầm mười mấy mét.

“Đi, chúng ta tới xem xem.” Tôn mẫu nói.

Khoảng cách không xa, ước chừng 20 bước là đến, thế nhưng vị trí đó cũng không phải gò đất, mà chỉ cao hơn đất bằng một chút mà thôi. Tôn Huệ đến nơi này, thở dài nói: “Chẳng trách không tìm thấy, ai mà ngờ gò đất năm đó cao như vậy giờ lại thấp thế này.” Hẳn là bị nước mưa ăn mòn, sụp đổ dần dần.

Việc đào mộ cũng không thuận lợi, dù sao không biết vị trí chính xác, mà chỉ có thể dựa vào trí nhớ mơ hồ, sau khi tìm rất nhiều nơi, rốt cuộc tìm thấy tảng đá năm đó. Có mốc này rồi thì nhanh hơn rất nhiều, ban đầu đào được quần áo mục nát, không lâu sau thì lại đào được xương, tiếp theo bọn họ dùng tay bới ra, lấy tất cả những khúc xương đã đào được bỏ vào trong hũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.