Cuộc Sống Bình Thản Vùng Sông Nước

Chương 69: Chương 69




Edit: Canina

Đường về khó tránh khỏi buồn thương, bình tro cốt chưa đầy 10 cân lúc này lại giống như một tảng đá lớn nặng nề đặt trong lòng ba người. Sinh ly tử biệt, tuy đã lâu như vậy rồi, nhưng nỗi đau tựa như vừa mới hôm qua.

Lúc trở về tốc độ đi đường nhanh hơn rất nhiều, dù sao bớt đi được rất nhiều đường vòng, bọn họ vẫn kịp về tới nhà trước giờ lành. Bát hương thì đặt ở Tôn gia, trịnh trọng đặt lên bàn thờ, thắp nhang, cầu khấn một hồi. Sau đó lại đốt thêm một mớ tiền giấy, kèm cả một tấm giấy phù đạo sĩ đưa cho.

Trước khi lên đường bọn họ đã đặt quan tài, sau khi trở về, quan tài đã được đưa đến. Đến giờ lành, bọn họ gói tro cốt vào trong áo liệm rồi bỏ vào trong quan tài.

Địa điểm hạ táng không phải là nghĩa địa của người trong thôn, mà là một nơi đơn độc, đào huyệt xong, phía dưới rải gạo nếp và tiền giấy rồi mới hạ quan tài xuống. Tôn mẫu nhịn không được mà rơi lệ, năm đó bọn họ tương kính lẫn nhau hoà thuận vui vẻ, ai biết nay sinh tử cách biệt, rốt cuộc không còn cơ hội gặp mặt.

Tôn Huệ mặc áo gai đưa tang, năm đó không có cơ hội, hiện tại bù đắp lại, nàng không biết cha có cao hứng hay không, nhưng mà, mẹ sẽ an tâm hơn nhiều. Nhiều năm như vậy, mặc dù mẹ không nói ra, nhưng nàng biết bà không hề dễ chịu, đó vẫn luôn là chuyện mà bà luôn canh cánh trong lòng. Trước kia cuộc sống khó khăn, không có thời gian nghĩ tới, bây giờ nếu thật sự không thể dời phần mộ của cha tới đây, cả đời này chắc bà cũng sẽ không tha thứ cho bản thân.

Hơn nữa, cha chôn cất tại đây, đệ đệ cũng được an ủi, nếu ngay cả mộ cha ở đâu mà cũng không biết, vậy cũng quá bất hiếu rồi. Không nói bọn họ, ngay cả chính nàng, cho dù đã được giáo dục chủ nghĩa duy vật Mac Lenin mà còn không thể tiếp nhận, người cổ đại thấm nhuần tư tưởng Nho gia càng khó có thể.

Việc này qua đi trong tiếng khóc nức nở, lúc dựng bia đá xong, mấy người Tôn gia đều nhẹ nhõm.

Thời gian là liều thuốc an ủi tốt nhất, tâm trạng mọi người hồi phục rất nhanh, sau khi an táng Tôn phụ, cuộc sống của bọn họ lại trở lại như trước.

Còn có một việc vui, trong khoảng thời gian Tôn Huệ không có mặt, trong nhà có hai con la la cái đang mang thai, hiện tại bụng chúng nó đã phồng lên, ước chừng hai tháng sau sẽ lần lượt sinh con. Tới lúc đó, cho dù mỗi con cái chỉ sinh hạ hai con con, nàng cũng sẽ vô cùng bận rộn, mà đệ đệ Tôn Duẫn còn phải đi học, nếu chỉ có một mình Tôn Huệ sẽ không chịu đựng nổi. Vì vậy nàng định bán bớt bầy gà trong nhà, chỉ giữ lại mấy con gà mái lấy trứng ăn bổ sung dinh dưỡng.

Nếu đã quyết định xong rồi, Tôn Huệ liền đi nói với mẹ một tiếng, chuyện lớn chuyện nhỏ nàng đều muốn thông báo với mẹ. Tôn mẫu nghe vậy hơi có chút không tiếp nhận được, đó đều là gà mái có thể đẻ trứng, nếu như là gà trống mà nói, bà nhất định đáp ứng không suy nghĩ. Phải biết rằng, gà nhà bọn họ được chăm sóc tốt, chịu đẻ trứng, mỗi tháng không tính trứng giữ lại ăn còn có thể bán được hơn trăm văn tiền, thật sự là lãng phí một khoản.

“Tốt, con xem rồi làm.” Tôn mẫu đau lòng con gái, dù bà không muốn thì vẫn sẽ đáp ứng, nhưng bà có một lo lắng, hỏi: “Thế nhưng bán một lúc nhiều gà như vậy sẽ không dễ tìm được người mua, con định làm sao bây giờ?” Nhất là bây giờ, không cuối năm cũng chẳng phải lễ tiết, nhà ai tự dưng đi mua gà ăn, nghĩ thôi cũng biết không dễ bán.

Tôn Huệ trái lại không lo lắng chuyện này, nàng cũng không có ý định mang đến chợ phiên bán, nơi ấy vừa khó bán, giá tiền cũng chẳng cao. Nàng định bán cho tửu lầu, nếu giá cả vừa phải, đối phương sẽ mua thôi, đối với gà tự tay mình nuôi, Tôn Huệ rất có lòng tin.”Mẹ, con định lên trấn một chuyến, xem có tửu lâu nào muốn mua gà này không, bọn họ mỗi ngày cần không ít nguyên liệu, chỉ cần bọn họ nhìn trúng, sẽ không cần rầu rĩ nữa.”

“Tốt, đi xem cũng tốt. Nhớ kỹ, quyết định làm gì thì chỉ cần nói một tiếng, ta sẽ ủng hộ con.” Tôn mẫu đáp ứng thì đáp ứng, nhưng bà cũng không thể đặt hết hi vọng vào một chỗ, bèn đưa ra ý kiến: “Gần đây không có nhà nào tổ chức hôn lễ, nhưng mà hài tử đầy tháng, một tuổi có khi sẽ có, ta sẽ hỏi thăm một chút, xem bọn họ có muốn mua gà hay không.”

“Vậy làm phiền mẹ.” Tôn Huệ nói.

Tôn Huệ tuyệt đối không ngờ rằng, đám gà này cuối cùng lại là do Phùng Hiên bán đi giúp.

Chuyện là như vầy, buổi tối, Tôn Duẫn nghe tỷ tỷ nói muốn bán gà, hôm sau gặp Phùng Hiên vô tình nói ra, ai biết lúc ấy Phùng Hiên liền cười đáp ứng: “Cái này đơn giản, ta có quen với chưởng quầy của tửu lâu Duyệt Lai, không bằng giới thiệu cho mọi người, hai bên đều có lợi, miễn cho tỷ tỷ đệ phải tới tận nơi, chưởng quầy cũng đỡ phải sai người đi tìm.”

Duyệt Lai tửu lâu và Phùng gia có chút quan hệ thân thích, hai bên cũng thường qua lại. Hơn nữa mỗi khi Phùng Hiên cùng các bạn đồng môn đi uống rượu, hoặc là mở tiệc chiêu đãi tiên sinh cũng đều tới chỗ này, bởi vậy trước mặt chưởng quầy hắn cũng có chút mặt mũi. Chút chuyện cỏn con thế này không coi là vấn đề, hơn nữa, Tôn Huệ nuôi gà rất tốt, chưởng quầy sẽ không thiệt thòi.

Tôn Duẫn trở về nói với tỷ tỷ, nói là Phùng đại ca nguyện ý hỗ trợ, thấy tỷ tỷ mình lập tức thở dài nhẹ nhõm, khó hiểu: “Làm sao vậy, tỷ rất lo lắng chuyện này sao?”

Lúc này Tôn Huệ đã buông lỏng rất nhiều, nói: “Còn có thể vì cái gì, chính là bầy gà kia. Hôm nay ta và mẹ đi tới mấy tửu lâu, nói rát cả cổ, thế nhưng bọn họ ép giá cực thấp, không có nơi nào cho một lời thống khoái, cũng không nói là không cần nhiều gà như vậy.” Lòng còn sợ hãi nhìn đệ đệ nở nụ cười: “Nhờ có đệ mang theo tin tức tốt này, bằng không thật sự không biết nên làm gì.”

“Đệ chỉ nói mấy câu, tất cả là nhờ Phùng đại ca, muốn cảm ơn đệ không bằng cảm ơn huynh ấy.” Tôn Duẫn nói. Ban đầu, đối với chuyện tỷ tỷ đính hôn, hắn rất là băn khoăn, tỷ tỷ chăm sóc hắn từ nhỏ, nhiều chuyện đều là tỷ tỷ đứng ra giúp hắn. Dần dần lớn lên, hắn và tỷ tỷ càng ngày càng thân thiết. Nếu như Tôn mẫu là giống như là cha, như vậy ở trong mắt Tôn Duẫn, Tôn Huệ giống như là mẹ vậy.

Mà điểm này, Phùng Hiên rất biết nắm chắc thời cơ, chuyện Vô Lại hắn chưa kịp làm gì, nhưng ít lâu sau, cùng Tôn Huệ đính hôn, hắn luôn tìm cách trợ giúp Tôn Duẫn, cho Tôn Duẫn ấn tượng không tệ. Hôm nay, lúc Tôn Duẫn kể chuyện này, hắn lập tức nhận lời hỗ trợ. Khiến cho Tôn Duẫn thật lòng cảm thấy, tỷ tỷ gả cho hắn, có lẽ là một chuyện rất tốt.

Tôn Huệ gật đầu, cười nói: “Lẽ ra nên như vậy, như vậy đi, ta lấy đồ đưa cho đệ, ngày mai thay ta cảm ơn hắn.” Giúp đại ân như vậy, không tạ ơn sao được, ở trong mắt Tôn Huệ, đối phương tuy đã là vị hôn phu của mình, nhưng việc cảm ơn vẫn là cần thiết.

Chưởng quầy của tửu lâu Duyệt Lai đã được Phùng Hiên dặn trước, lúc nàng tới gặp ông ấy liền đồng ý, giá cả không tệ, mỗi cân mười một văn, giá tiền này bình thường đã không thấp. Mà lần này bán gà xong, nàng được khoảng năm trăm văn bỏ túi. Xem như buôn bán lời được chút ít, số tiền kia, cũng có thể chi tiêu trong một khoảng thời gian rồi.

Để cảm tạ Phùng Hiên, vì Tôn Huệ không giỏi thêu thùa, đương nhiên không có khả năng làm hầu bao, khăn tay gì gì đó để tặng. Nhận tiền xong, nàng đặc biệt lưu lại trên trấn cả buổi, tìm được một chiếc ống đựng bút làm bằng trúc, lịch sự tao nhã lại còn có mùi thơm ngát, với tư cách lễ vật, thứ này là thích hợp nhất.

Lễ vật nhờ Tôn Duẫn đưa qua, lúc nhận được Phùng Hiên nở nụ cười vui vẻ, trong lòng thầm nói: Đây coi như là món quà đầu tiên nàng tặng, cần phải cất cẩn thận. Trước khi Tôn Duẫn rời đi, hắn cầm một chiếc quạt tròn có hình mặc trúc đưa tặng: “Ta tình cờ gặp được, cảm thấy cũng không tệ lắm, đệ cầm lấy mang cho tỷ của đệ đập đom đóm đi.” Lời này rõ ràng là đang gạt người, Tôn Duẫn tuổi không lớn cũng không bị lừa.

Phải biết rằng thứ đồ như chiếc quạt tròn này, chỉ có bán ở mấy cửa hàng chuyên bán đồ cho nữ nhi, nào có chuyện tình cờ nhìn thấy? Rõ ràng là Phùng Hiên cố ý đi mua mới có.

Tôn Duẫn cũng không nói ra, gật đầu nói: “Vậy đệ thay tỷ tỷ cám ơn Phùng đại ca.” Cất kỹ quạt tròn vào trong túi, liền cáo từ.

Về đến nhà, đưa quạt tròn cho tỷ tỷ.

“Phùng đại ca thấy tỷ tặng ống đựng bút cho hắn, cầm chiếc quạt tròn này đáp lễ. Tỷ, người nhìn một cái, cái này thật sự rất khác biệt đấy.”

Chuôi làm bằng hương mộc, mặt quạt là vải tơ mỏng, khó được chính là bức tranh phía trên, hình thêu thoạt nhìn rất tỉ mỉ. Giá cả hẳn là không rẻ.

Đối với chiếc quạt tròn này, Tôn Huệ vừa thấy đã yêu thích, đồ vật tinh xảo xưa nay đều khiến cho người ta nhìn mà thoải mái, nàng cũng không phải ngoại lệ. Tuy vậy nàng cũng vừa mừng vừa lo, qua vài lần xem xét, bản thân nàng cảm thấy vị hôn phu này có phần tiêu tiền như nước. E rằng hắn đúng là một tên ngốc chỉ biết đọc sách, không biết chuyện bên ngoài.

Có lẽ đợi sau khi gả xong, nàng nên tinh tế sửa đổi tính tình trượng phu một chút? Tôn Huệ nghĩ như thế đấy.

Nếu như Phùng Hiên biết được ý nghĩ trong lòng vợ tương lai có khi sẽ khóc mất, hắn vốn là một kẻ biết tự chủ, mặc dù tiêu tiền, nhưng đều có suy xét, chứ không phung phí. Nói đến chuyện bên ngoài, trong số bạn bè cùng tuổi, hắn cũng được coi như đã nhìn thấu triệt, khi còn bé trải qua nhiều chuyện như vậy, sao có thể chỉ là một con mọt sách được. Không thể không nói hiểu lầm này thật sự rất lớn, ai bảo trước mặt Tôn Huệ hắn luôn tỏ ra hào phóng như vậy? Cũng khó trách Tôn Huệ hiểu lầm.

Lại nói, bán đi nhiều gà mái đang đẻ trứng như vậy, Tôn mẫu rất là tiếc nuối, thế nhưng sau khi hai la la cái sinh ra bốn la la con, bà không tiếc nữa, thậm chí còn nghĩ mình may mắn, bằng không thì nhiều gia súc như vậy, thật sự không biết phải nuôi như thế nào. Hiện tại, con nghé con dạo nào cũng đã choai choai, lại thêm la la cùng lừa, mỗi ngày tiêu hao cỏ khô hết sức kinh người, Tôn mẫu giúp cắt cỏ, vô cùng mệt mỏi.

Lúc này Tôn mẫu nói với con gái: “Tiếp tục như vậy có lẽ con sẽ không chịu đựng nổi, chúng ta vẫn nên bán hai con la la con đi.”

“Hiện tại có lẽ không ai cần mua, sắp vào mùa tới nơi rồi, ai lại mua la la vào lúc này?” Cho dù có người muốn nuôi la la, cũng sẽ không chọn thời điểm này, huống chi là mua ăn thịt. Tối thiểu nhất cũng phải đến mùa thu, vì khi ấy việc đồng ruộng sẽ rảnh rang.”Mệt mỏi thì mệt mỏi chút ít đi, cố gắng qua mùa hè này, thu hoạch xong, rồi lại hỏi xem có ai mua hay không.”

Tôn mẫu nói: “Trước kia còn có người nghe ngóng muốn mua, thế nhưng lại bị ta từ chối, không bằng ngày mai ta đến hỏi thử, xem đối phương có nguyện ý mua hay không.” Lúc ấy một đống lớn chuyện phiền phức, không có tâm tình này, tới bây giờ mọi chuyện đã được xử lý xong, la la con cũng sinh ra bốn cái, chỉ cần người khác nguyện ý, cho dù là la la mẹ trưởng thành bà cũng đồng ý bán.

“Được rồi, vậy mẹ hỏi một chút xem.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.