Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 464: Chương 464: Lí Hãn tới cửa




Tử Tình cười nói: "Đứa nhỏ này, hôm qua đau lòng cũng khóc, hôm nay vui mừng cũng khóc, khóc nữa, cũng thật sự thành mèo hoa nhỏ rồi."

Yên Nhiên ở một bên vỗ tay cười nói: "Mèo hoa nhỏ, meo meo meo."

"Cô cô, ta là nghĩ đến, phụ thân ta, thực ra cũng không dễ dàng, cô cô, ngươi có thể giúp hắn một chút không?"

"Thật đúng là tâm tính tiểu hài tử, cô cô cổng lớn không ra cổng trong không bước, đâu có năng lực đi giúp người khác?" Tử Tình hỏi cũng không hỏi đã cự tuyệt luôn.

Tiểu Dực nhìn Tử Tình, muốn nói cái gì, vẫn là không có nói ra miệng, Tử Tình trái lại bỗng nhiên nhớ tới, hỏi: "Đúng rồi, có một việc, cứ quên hỏi ngươi, ngươi nói thật cho cô cô, mấy năm trước, lúc ngươi ở An Châu, biết việc kinh doanh của nhà cô cô ở Việt Thành xảy ra chuyện, có phải ngươi ra tay giúp cô cô hay không?"

Tiểu Dực nhìn Tử Tình, có chút thấp thỏm gật gật đầu, Tử Tình thở dài, để tay trên bả vai hắn, hỏi: "Lúc đó ngươi mới bao nhiêu tuổi? Sao đã hiểu những việc này?"

"Ta không hiểu, ta chỉ biết là có người bắt nạt dượng, bắt nạt dượng chính là bắt nạt cô cô, ta để cho thị vệ đi hỏi thăm ra được, ta để thị vệ ra mặt giải quyết." Tiểu Dực nhìn Tử Tình nói.

Cuối cùng chân tướng rõ ràng rồi, khó trách Tần phu nhân vẫn luôn xoay quanh nhà Tử Tình tìm chứng cớ, quả thật là Tiểu Dực ra tay, xem ra, Tần phu nhân thật đúng là tâm nhãn nhiều, Tử Tình cần phải cách xa nàng một chút.

Đang nghĩ tới muốn cách Tần phu nhân xa một chút, Phó phu nhân tới cửa, thấy Tiểu Dực, đi lên liền lôi kéo tay Tiểu Dực, muốn vuốt ve đầu Tiểu Dực, vô cùng thân thiết, chắc là Phó thị về nhà nói cho mẫu thân nàng, là Tiểu Dực giúp đỡ nói hộ cho, chẳng qua là, không biết nàng đối với kết quả này còn hài lòng hay không?

Tiểu Dực tránh thoát khỏi vuốt ve của Phó phu nhân. Lôi kéo Yên Nhiên tránh lên trên kháng chơi.

"Phó phu nhân, hôm nay nên là ngày tân nương tới cửa, sao lại có thời gian rảnh tới nhà ta?" Tử Tình hỏi.

"Cơm của tân nương cũng ăn xong rồi, lúc này nghĩ đến thăm nương ngươi. Trò chuyện, ai ngờ nàng cùng mấy người đại tẩu ngươi đi ra ngoài rồi, ta liền chuyển tới nơi này của ngươi."

"Nha? Hôm qua nghe đại tẩu ta nói. Hình như hàng tết còn thiếu một ít, mấy nhà chúng ta là muốn luân phiên làm cơm, nói vậy đi ra ngoài chợ rồi?" Tử Tình nói.

Người phương Nam ăn tết chú trọng nhất là phải có một con gà thiến, nhưng gà trống phương Bắc đều không hoạn, ba mươi tết lại không thể ăn gà mái, Thẩm thị cũng là có chút không quen, chỉ đành phải sai Lưu thị đi mua hai con gà trống. Còn có cá cũng vậy, phải cá sống, ngoài ra còn có móng lợn, sườn lợn rán…, bởi vậy, mấy người Lưu thị nhàn rỗi không có việc gì liền mang theo bà tử đi dạo chợ. Đây cũng là thói quen đã hình thành nhiều năm, người ngoài nhất định không hiểu.

"Aiz, Tử Tình, ngươi nói, lúc trước ở An Châu, mấy người chúng ta thật tốt, muốn nói cái gì nói cái đó, muốn làm cái gì làm cái đó, kể từ khi Tần phu nhân tới. Mới làm ra những việc này, khiến cho ngươi và ta cũng xa lạ rồi. Nhưng là ngươi có biết, trong lòng ta vẫn luôn gần gũi với các ngươi." Phó phu nhân thở dài.

Cái này, Tử Tình vẫn còn tin tưởng, ngay từ đầu khi Tần phu nhân muốn tính kế Tử Tình, Phó phu nhân còn từng nhắc nhở vài lần. Nhưng con người đều là ích kỷ, vừa thấy quan hệ thông gia cùng Tần gia có rất nhiều ưu việt, Phó phu nhân liền lập tức đứng ở trận tuyến của Tần gia, muốn dựa vào cả hai bên, mình cũng không chịu thiệt gì. Aiz, thiệt cho Tử Tình vẫn còn cho rằng Phó phu nhân là nữ tử thẳng thắn, nhanh nhẹn, tuyệt không xu lợi cơ đấy.

"Ta biết trong lòng Phó phu nhân gần gũi với chúng ta, ta cũng vẫn khá thân thiết với phu nhân kia mà. Chỉ là sau này đến Kinh Thành, mọi người hiếm có cơ hội ở chung một chỗ." Lời hay ai chả biết nói.

"Như thế thì tốt, Tử Tình, ngươi có thể giúp ta hỏi thăm một chút hay không, Quỳnh Châu này, chúng ta phải đi mấy năm? Nói thật ra, địa phương đó nghe nói điều kiện tương đối gian khổ, trên đảo trừ tội phạm lưu đày thì là thôn dân bản xứ, ngay cả ngôn ngữ chúng ta cũng không thạo, chuyến đi này, cũng ngàn vạn lần đừng không ra được nha?" Phó phu nhân nói xong rút khăn ra.

"Phó phu nhân, cái này, ngượng ngùng, ta thật đúng là không làm được. Ngươi cũng biết, việc này, là Thánh thượng khâm định, người khác, ai dám hỏi? Hơn nữa, Thánh thượng há lại muốn gặp là có thể gặp được?" Tử Tình từ chối.

"Điều này cũng đúng, thôi, không nói những chuyện này. Khang Bình nhà ngươi tết này có nhờ mang thư về không?" Phó phu nhân hỏi.

Điểm này Phó phu nhân hơn người khác một chút, vừa thấy Tử Tình không đồng ý, bèn không có nhắc lại, thuận miệng hỏi những chuyện khác, thấy Tử Tình hưng trí không cao, ngồi không tới nửa canh giờ, rồi đi.

"Cô cô, ta có phải thêm phiền toái cho ngươi hay không?" Tiểu Dực thấy Phó phu nhân đi rồi, đi ra hỏi.

Tử Tình nghe xong vội nói: "Phải là cô cô thêm phiền toái cho ngươi, về sau nhớ kỹ, mọi việc không thể can thiệp vào."

Tiểu Dực gật gật đầu, đột nhiên như nhớ tới cái gì đó, nói: "Cô cô, ngươi còn chưa có đi xem lễ tết ta đưa cho ngươi, có rau xanh tươi. Ngươi không phải thường nói, bà ngoại ăn không quen cải trắng bên này sao? Phòng ấm trong trang nhà ta trồng ra mấy loại rau xanh, ta đưa tới một chút cho các ngươi."

"Hở? Nhà ngươi có phòng ấm? Còn có thể mùa đông trồng ra rau xanh?" Tử Tình hỏi, đây không phải là kỹ thuật lều lớn sao? Tử Tình thế nhưng suy nghĩ hai năm rồi, một chút đầu mối cũng không có.

Tiểu Dực nhìn Tử Tình, có chút kỳ quái hỏi: "Cô cô, gia đình nhà giàu nhà ai không xây phòng ấm trồng mấy bồn hoa? Chẳng qua trồng rau cũng không có mấy nhà, nghe nói là rất tốn tiền. Ngay cả phụ… phụ thân ta cũng nói tốn tiền."

Tử Tình vừa nghe nghỉ rau luôn rồi, đến cả nhà Tiểu Dực cũng ngại tốn tiền, có thể thấy được không có một chút khả thi nào.

Tử Tình đi theo Tiểu Dực đến ngoại viện, nhìn thấy một rổ tỏi lá vàng cùng tỏi lá xanh, hành lá, cái khác cũng là không có gì, hóa ra, không phải là rau cỏ lá xanh tươi, hại Tử Tình kích động vô ích nửa ngày.

Chẳng qua, Tử Tình trái lại nghĩ tới một biện pháp, nhà mình là mở xưởng thủy tinh, không bằng làm một nhà thủy tinh, trồng rau ở bên trong, là hiệu quả gì đây? Tử Tình rất muốn thử một lần.

Tết này, vẫn ăn uống chơi bời như trước, Tử Tình cũng là gặp được nữ nhi Tần gia tân nương Phó gia rồi, ngồi rất là đoan trang văn nhã, không phải thích nói đùa lắm, có lẽ là nguyên nhân không quen thuộc, không phải là hợp mắt Tử Tình lắm.

Qua mùng bảy, Phó gia cùng Tần gia là lên đường rồi, bởi vì đường sá thật sự quá mức xa xôi. Tử Tình thế mới biết, Phó phu nhân cùng Tần phu nhân đều không đi, hai người các nàng kết bạn đi An Châu, thu dọn đồ châu báu trong nhà, phỏng chừng cũng là muốn an cư ở Kinh Thành đi? Nói thật ra, Tử Tình thật đúng là đánh giá hai người này cao rồi, phu thê vốn là phải là đồng cam cộng khổ, họa phúc đều bên nhau, hai người này thì tốt rồi, đều lấy cớ muốn ở chỗ này quản lý gia nghiệp, đẩy tiểu thiếp đi cùng rồi.

Từ đó về sau, Tử Tình đối với Phó phu nhân cũng càng không thích, Thẩm thị càng là như thế, ở trong mắt nàng, trượng phu chính là trời, nào có lý có thể chỉ lo bản thân hưởng phúc mà không đi theo đi hầu hạ? Trải qua những việc này, Thẩm thị đối với Phó phu nhân cũng phai nhạt đi rất nhiều, mối quan hệ của mấy nhà so với ở An Châu, cũng là kém rất nhiều. Đương nhiên, đây là nói sau.

Mà nói đến hiện tại, mùa xuân đến, xuân về hoa nở, Tử Tình nghĩ tới mang Yên Nhiên đi Khang viên, cảm thụ hơi thở của thiên nhiên, Lâm Hưng nói, đào trong Khang viên sắp nở hoa rồi, Tử Tình càng có hứng thú, vừa hỏi, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị cũng có ý này, cũng muốn đi cùng Tử Tình ở nông thôn một ít ngày.

Lại cứ lúc gần ra cửa, Vĩnh Chi nhà Phó thị bỗng cảm phong hàn, Tử Hỉ lại không có ở nhà, Thẩm thị đâu thể rời đi vào lúc này, liền bảo Tử Tình mang theo Yên Nhiên đi trước, chớ bỏ lỡ thời kỳ ra hoa.

Tử Tình cũng không tiện rời đi, điều kiện chữa bệnh của thời không này kém, trẻ con ngã bệnh đều là chuyện lớn, Tử Tình sao có thể không sốt ruột theo, an tâm rời đi? Huống chi, Tử Tình vẫn luôn nặng lòng với Tử Hỉ hơn một chút.

Đứa nhỏ quá nhỏ, lên cơn sốt, sốt đến vẻ mặt đỏ bừng, mà thuốc đại phu kê lại không uống vào, Phó thị nôn nóng khóc không ngừng. Tử Tình tìm thuốc viên Tiểu Dực cho, nghiên nát bón cho đứa nhỏ, lại cùng Phó thị trông đứa nhỏ hai ngày hai đêm, thấy nhiệt độ cuối cùng cũng giảm, lúc này mới yên tâm về nhà ngủ một ngày, ngày hôm sau liền mang theo Yên Nhiên cùng Thải Vân Truy Nguyệt Hoa ma ma… ra cửa, lúc này, cũng là ba ngày sau, đã là mười lăm tháng ba rồi.

Vừa vào vườn, suy cho cùng là cây nhiều người ít, trong không khí tràn ngập hương hoa, ánh nắng tươi sáng, làm cho tâm tình người ta không tự chủ được sáng lên, Tử Tình vừa để lễ vật xuống, bọn nha hoàn đang thu dọn phòng ở.

Văn Tam vào cửa, Tử Tình cười nói: "Ta vừa mới vào cửa, hóa ra ngươi đi theo sau chúng ta tới đây?"

Văn Tam nói với Tử Tình: "Có người muốn tìm ngươi nói chuyện, ngươi xem nơi nào thích hợp?"

Tử Tình thấy Văn Tam vẻ mặt nghiêm túc thái độ khác thường, trong bụng cũng có vài phần quái dị, nghĩ nghĩ, nói: "Thư phòng đi, để cho Hoa ma ma đi cùng."

Ngoại viện viện tử này, Tử Tình cũng làm một cái thư phòng, đó là chuẩn bị chỗ cho Lâm Khang Bình và các quản sự bàn công việc.

Văn Tam nói: "Đi, không cần người theo cùng, ngươi đuổi những người không liên quan đi trước đã."

Tử Tình suy tính trong bụng, xem ra, người tới này còn rất thần bí, tất nhiên là không muốn để cho người ngoài biết, Tử Tình nghĩ tới người Lâm Khang Bình cứu đó, nếu đối phương đã tìm tới cửa, không gặp là không thể nào, bèn nói: "Vậy thư phòng đi, ta phái Tiểu Bạch đi trông cửa."

Văn Tam nhìn Tử Tình một cái, nói: "Vẫn là Hoa ma ma đi, ngươi để nàng ở bên ngoài trông. Nhớ phải cách xa một chút." Hắn dù sao cũng phải suy nghĩ cho danh tiết của Tử Tình.

Tử Tình tìm cớ đuổi Tiểu Tử bọn họ đi, xe ngựa bên ngoài vào thẳng cửa lớn, chạy thẳng đến nhà giữa, trong viện tử chỉ có Hoa ma ma trông coi, Tử Tình ở thư phòng đun nước pha trà, trong lòng cũng là nghi ngờ không ngừng.

Lát sau, vén rèm cửa, tiến vào một người, Tử Tình vừa nhìn, quả nhiên là người Lâm Khang Bình đã cứu kia, Văn Tam cùng La Trì thì đứng ở ngoài cửa.

Tử Tình đứng dậy thi lễ, tự mình dâng một chén nước trà lên, cũng không nói chuyện trước, suy đoán ý đồ đến của đối phương.

Lí Hãn nhận nước trà, đánh giá thoáng qua Tử Tình, Tử Tình chỉ là một thân váy bông thường ngày, không dùng phấn trang điểm, tóc nới lỏng rũ xuống tết thành bím tóc hình bánh quai chèo búi lên, tất cả đồ trang sức đều không có, nhưng là rất thích hợp với nhà nông. Lí Hãn vừa nhìn là biết Tử Tình thường ngày ở nhà tùy ý quen rồi, không biết vì sao, nhìn quen oanh oanh yến yến bên cạnh, ngược lại cảm thấy Tử Tình như vậy thoải mái nhất, hợp mắt nhất, nữ tử như vậy vừa nhìn là biết tâm tư tinh thuần, nói vậy, đây mới là sinh hoạt ở nhà đi.

Tử Tình thấy Lí Hãn nhìn mình có phần ngây người, trong bụng không vui, bèn hỏi: "Không biết vị gia này tới đây tìm tiểu nữ tử có gì chỉ giáo?"

Lí Hãn hoàn hồn, trong khoảng thời gian ngắn đột nhiên không biết nói cái gì cho phải, không biết nên mở miệng như thế nào, cứ cảm thấy đối với một nữ tử tâm tư đơn thuần như vậy dùng những thủ đoạn và mưu kế kia, tựa hồ có phần mất thân phận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.