Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 463: Chương 463: Nước mắt của Tiểu Dực




Nói đến Tử Tình sau khi nghe Tử Vũ kể, cười lạnh nói: "Đây mới là được voi đòi tiên đấy! Lúc trước nàng khóc nói thế nào với nương cùng Đại ca còn có ta, chỉ cầu một nhà bình an, chuyện xấu của Hạ đại nhân không được cũng không sao, chỉ cần không họa tới con cháu, ta mới nói ra với Tiểu Dực."

"Thì ra là tỷ tỷ giúp, ta còn buồn bực đây. Ôi, nàng nói với ta nhiều lần như vậy, muốn để cho ta cầu tình Đại ca cùng tỷ tỷ, ta cũng là lười đáp lại nàng, dù sao nàng nói cái gì, ta đều đáp, chẳng qua, vào tai trái ra tai phải mà thôi." Tử Vũ cười nói.

"Ngươi bướng bỉnh tinh khôn, ngươi cũng là bớt lo rồi. Sau đó nàng không làm khó dễ ngươi?"

"Nàng dám? Ta có trai có gái, nhà mẹ đẻ thực lực mạnh, bản thân lại có đám bạc vốn riêng đó, ta tại sao phải uất ức chính mình? Ta chẳng qua là đến tìm tỷ tỷ nói một chút lời nói trong lòng mà thôi." Tử Vũ nói.

"Cũng đúng, nương ta trước kia luôn uất ức mình, cuối cùng, trừ con cái đi theo bị khinh bỉ chịu tội ra, đến cả một chỗ tốt cũng không được." Tử Tình nghĩ tới cuộc sống của Thẩm thị những năm đó, thở dài.

Xem ra, tính tình của Tử Vũ cũng có vài phần cương liệt, nàng sau khi sinh, cũng chưa từng chịu khổ gì, lại là đứa nhỏ nhỏ nhất trong nhà, tự nhiên nuông chiều vài phần, cũng may Thẩm thị và Tăng Thụy Tường cũng có chừng mực, hơn nữa thời gian nàng đi theo Tử Tình dài nhất, cũng là hiểu chuyện, cũng không có hình thành tính tình ương ngạnh.

"Muội phu đối với ngươi thế nào? Có bị kẹp ở giữa khó xử hay không?" Tử Tình đột nhiên hỏi.

"Hắn vẫn còn là người biết lẽ phải, biết mấy năm nay, chúng ta giúp Hạ gia bao nhiêu, cũng thường xuyên khuyên nương hắn vài câu, chẳng qua là, gia bà ta không nghe vào."

"Thế thì tốt, ngươi cũng đừng thường xuyên nổi nóng, để hắn ở giữa khó xử. Còn có, đối với gia bà ngươi. Nàng nói cái gì, ngươi nghe là được, có làm hay không là ở ngươi, chẳng qua là. Ngươi ngàn vạn lần đừng ầm ĩ với nàng, bằng không, sai chính là ngươi. Chuyện gì mình muốn trong lòng nắm chắc. Đừng ngu ngốc mà bị lừa đi." Tử Tình dặn dò vài câu.

"Biết rồi, không phải là bằng mặt không bằng lòng sao? Giống suy nghĩ của ta nhỉ, không hổ là hai tỷ muội. Ta mới lười ầm ĩ với nàng đó, dù sao nàng ở đây, nàng đương gia, cho ta cái gì thì ăn cái đó, không muốn ăn thì về nhà mẹ đẻ ăn. Ta cũng lười quan tâm, ta muốn cái gì, mình có bạc, ta còn mừng bớt lo." Tử Vũ vỗ tay nói.

Thì ra, khi Tử Vũ đi lên Kinh Thành Hạ gia cho một ngàn lượng bạc. Mua phòng ở còn chưa đủ, Hạ Cam Vĩnh tất nhiên không thể cứ dùng vốn riêng của Tử Vũ mãi, khi về quê đi thi đòi trong nhà một ngàn lượng bạc làm đồ gia dụng, khấu trừ hơn ba trăm lượng Tử Vũ ứng ra khi mua phòng cùng hơn hai trăm lượng sống năm thứ nhất, còn lại dùng để qua ngày, bây giờ cũng không quá ngoài hai trăm lượng, Tử Vũ mang cả bạc kèm sổ sách cho Hạ thái thái, bản thân còn khỏi phải quan tâm chi phí trong nhà.

"Nói ngươi quỷ tinh, ngươi thật đúng là quỷ tinh. Ngươi thật đúng là làm ra được." Tử Tình mặc dù cổ vũ Tử Vũ giữ lại chút tâm nhãn. Nhưng cũng không bảo nàng quá coi trọng bạc, chung quy vẫn là người một nhà.

"Tỷ, ngươi không biết, ngươi là không có gia bà. Không phải là ta nhất định muốn như vậy, nàng vừa tới đã hỏi cái này hỏi cái kia, lại là oán giận nhà của ta nhỏ. Đại ca thiên vị rồi. Oán giận ta tiêu nhiều tiền, tiêu tiền như nước, không chừng trong bụng còn hoài nghi ta trợ giúp bạc cho nhà mẹ đẻ đó, ta tội gì bị oán trách này, trực tiếp giao sổ sách cho nàng, nàng chính là ý này. Nàng tiếp nhận đã không nói rồi, người ta chủ động để lại, nói là ta mang theo đứa nhỏ, bảo ta bớt quan tâm. Giống như ai hiếm lạ mấy lượng bạc nhà họ vậy?"

Lời này, Tử Tình không có quyền lên tiếng, con người Hạ thái thái, Tử Tình vẫn là hiểu biết vài phần, làm người khôn khéo không nói, còn quen tính kế người khác, bèn không khuyên Tử Vũ nữa, như thế là tốt.

Tử Vũ nói xong trong lòng thoải mái, bản thân vỗ vỗ tay về nhà rồi.

Tử Tình dọn dẹp một chút, nghĩ cũng nên sai người đưa một phần hạ lễ cho Phó gia cùng Tần gia, hai ngày nay Lưu thị vẫn luôn bận rộn mời khách dự tiệc, lúc này cũng không biết có nhàn rỗi hay không, vừa vặn cũng đi thăm Thẩm thị một chút.

Lúc Tử Tình đi vào vừa vặn nghe được Thẩm thị nói: "Đúng vậy, các ngươi cũng nên đi về nhà rồi. Cũng mời cha nương các ngươi mùng sáu tới đây uống rượu tết, lát nữa ta bảo Tử Phúc gửi bái thiếp cho các nhà."

"Ta đây cũng không làm phiền Đại ca, ta trở về nói cho cha nương ta là được. Còn có, cha nương ta cũng muốn mời mọi người uống rượu tết, mấy năm nay thường hay nói, vẫn không thực hiện được, bây giờ có thể tụ tập một chỗ, nương xem ngày nào đó thích hợp, chúng ta chuẩn bị trước." Hạ Cam Vĩnh hỏi.

"Được, là nên náo nhiệt một chút. Việc này, nói cho nương ngươi một tiếng, trừ mùng sáu, các ngươi xem mà quyết định, chúng ta đều đi. Mà nói trước, mùng sáu ở nhà ta, năm nay mấy nhà các ngươi, có chút không thông thuận, ta muốn mọi người tụ tập một chút, về sau, muốn tụ tập cũng không dễ dàng." Thẩm thị nói.

"Nhạc mẫu ta cũng là ý này, sớm thả lời rồi, ai nếu không đi, nàng nhưng là muốn tới tận cửa để mời." Phó Gia Viễn nói.

Tử Tình thấy bọn họ đang nói chuyện, rẽ qua chỗ ngoặt, đi tìm Lưu thị trước, lại cứ Lưu thị còn không có ở đây, Tử Tình cùng mấy đứa Vĩnh Liên nói đùa một chút, rồi trở về tìm Thẩm thị, quả nhiên bọn họ đều đi rồi.

"Nương, đang yên lành nghĩ như thế nào mời đến rượu tết rồi?" Tử Tình hỏi.

Ý của Tử Tình là cuộc sống của người ta cũng không thuận lợi, chỉ nhà mình nhiều việc vui, giờ nếu tới, nhìn trong lòng còn không được dễ chịu lắm, nào còn lòng dạ uống rượu, nếu không đến đây, trên mặt tình cảm lại không thể nào nói nổi, chẳng phải là làm người ta trái phải đều khó xử?

"Chẳng phải là nhìn mấy nhà bọn họ xảy ra chút chuyện, bị tống đến nơi xa như vậy, dù sao cũng là thân thích một hồi, nói bày mấy bàn rượu, mọi người tụ tập. Tạm thời làm tiệc tiễn biệt cũng được, ai biết sau này gặp lại phải đợi đến năm nào?" Thẩm thị xoa nắn tay Tử Tình nói, nàng biết Tử Tình sợ lạnh, mới từ bên ngoài đi vào nên tay lạnh.

Tử Tình nghe xong không lên tiếng, tiệc tiễn biệt thì tiệc tiễn biệt đi, bằng không, người ta còn tưởng rằng là Tăng gia điệu bộ, chướng mắt người ta, tóm lại, nhân tình này, làm như thế nào cũng có thể lựa ra được khuyết điểm.

"Sao ngươi đến cả lò sưởi tay cũng không mang? Nha hoàn đi theo cũng không nghĩ tới." Thẩm thị hỏi.

Tử Tình trò chuyện cùng Thẩm thị một lúc, hỏi mấy người Lưu thị tặng lễ đại khái bao nhiêu, rồi trở về nói cho Hoa ma ma đi chuẩn bị, còn mình tập trung làm quần áo mới mừng năm mới cho bọn nhỏ.

Hai mươi sáu tháng chạp, Tử Tình bọn họ từ Phó gia ăn cưới trở về, biết được A Thổ A Thủy đã trở lại, mang đến thư của Lâm Khang Bình, cũng mang đến sổ sách một năm này cùng một chồng ngân phiếu và một xe hàng ngoại.

"Năm nay sao trễ như vậy?" Tử Tình hỏi.

"Ôi, đừng nói nữa, đám giặc Oa chết tiệt, đại khái là biết chúng ta cuối năm phải về nhà, hàng hóa trên thuyền nhiều bạc cũng nhiều, toàn canh giữ ở trong biển đó. Chúng ta là vận khí tốt, trên thuyền có lựu đạn, cũng có súng, chạy được, có nhà vận khí không tốt, bị bọn họ nắm được, chỉ sợ người có thể trở về đã không tệ rồi." A Thủy trả lời.

"Nhưng là, không phải nói triều đình mua súng pháo rồi, chẳng lẽ bọn họ đều về nhà mừng năm mới hay sao?" Tử Tình hỏi.

"Thế thì còn không có, có thuỷ binh tuần tra, nếu không, giặc Oa này chẳng phải càng hung hăng ngang ngược hơn rồi?" A Thổ nói.

Tử Tình thở dài, nhớ tới thuốc nổ của mình, nếu vụng trộm nổ bến tàu và thuyền bè của người nước Oa, quá đã nghiền, đáng tiếc, mình là nữ, nghĩ ra thêm chút sức, còn không biết bắt tay vào làm từ chỗ nào, mà không làm cho người khác nghi ngờ?

Tử Tình cho bọn họ lui xuống, đang xem đồ A Thủy mang đến, Đại Giang từ Lâm trang đưa lế têt đã trở lại, mang hộ một hũ dưa chua Dư thị bọn họ làm, còn có nửa túi nấm rừng khô.

Tử Tình nói: "Lão thái thái có khỏe không?"

"Khỏe, lão thái thái nói, đa tạ nãi nãi nhớ tới bọn họ, ngày lễ ngày tết đều phái người đưa quà lễ đến, một năm này, bọn họ trừ trồng trọt, làm công nhật ở Khang viên của nãi nãi, cũng kiếm được không ít, cuộc sống dư dả hơn nhiều." Đại Giang trả lời.

Tử Tình nghe xong cười nói: "Quay về dặn dò Lâm Hưng một tiếng, đầu xuân có việc làm, vẫn là phái người gọi bọn họ một tiếng."

Người Lâm gia không đến cửa tống tiền, trong lòng Tử Tình cũng xem trọng bọn họ hơn, có công việc gì, Lâm Hưng đều nghĩ tới bọn họ, đương nhiên trừ Đại tỷ Lâm gia kia. Mà nghe ý Lâm Hưng, mấy huynh đệ này làm việc thật đúng là nghiêm túc, không có kiêu căng dùng mánh lới, Tử Tình cũng là nghĩ tới đến Tết phái người đi đưa một phần lễ tết.

Không nói Lâm gia, Tử Tình đang bới vật liệu may mặc A Thủy bọn họ mang đến, cùng một ít sản phẩm bằng đồng Tây Dương, sản phẩm thủy tinh, phân chia cho mấy nhà Tử Phúc, Tiểu Dực vào cửa.

"Cô cô, quần áo mới của ta đâu?" Tiểu Dực hỏi.

"Còn nói sao? Mấy ngày nay ra cửa rồi? Sao không thấy ngươi tới đây?" Tử Tình hỏi, kể từ khi nói xong chuyện Phó gia, Tử Tình liền không gặp lại Tiểu Dực nữa, cho nên có câu hỏi này.

"Cũng không tính là, chỉ là trong nhà xảy ra chút chuyện." Tiểu Dực cúi đầu nói.

Tử Tình nhìn thấy tâm trạng đứa nhỏ không tốt, liền lôi kéo hắn hỏi: "Đã qua rồi sao?"

"Cô cô, ngươi tin ta là người xấu không?" Tiểu Dực ngửa cổ hỏi Tử Tình.

Tử Tình nhìn ánh mắt khát vọng được thừa nhận của Tiểu Dực, ôm chầm lấy hắn, nói: "Cô cô đương nhiên không tin, Tiểu Dực của chúng ta nhu thuận như vậy, đáng yêu như vậy, hiểu chuyện như vậy, làm sao có thể là người xấu đây?"

Tử Tình nói xong, Tiểu Dực đột nhiên ôm lấy Tử Tình khóc òa lên, Tử Tình chỉ đành phải vỗ phía sau lưng hắn, kéo dài thật lâu, Tiểu Dực mới nói: "Tiểu đệ nhà ta trúng độc, mẫu thân ta cùng Đại ca ta bọn họ nhất định nói là ta làm, nhưng cô cô, thực sự không phải là ta làm, cha ta nhốt ta lại, mãi cho đến hôm nay."

Tranh đấu bên trong đại gia đình này, thật đúng là tàn nhẫn, Tử Tình là một chút việc cũng không giúp được. Chỉ đành phải khuyên nhủ: "Có lẽ, cha ngươi là tin tưởng ngươi, hắn nhốt ngươi lại, vì bảo vệ ngươi, bằng không, ngươi cũng bị bọn họ hại, cha ngươi chẳng phải là mất nhiều hơn được?"

Tiểu Dực nghe xong hỏi: "Phải không? Phụ… phụ thân ta tin tưởng ta?"

Lúc này, Thư Duệ bọn họ dẫn Yên Nhiên đi ra, Yên Nhiên thấy Tiểu Dực khóc, nói: "Ca ca, không khóc." Lại còn rút khăn của mình ra, muốn lau nước mắt cho Tiểu Dực, nghĩ là Tiểu Dực thường hay lau cho nàng rồi.

Tử Tình lau nước mắt cho hắn, ôm quần áo mới làm ra cho hắn, giữ hắn lại ăn cơm, rồi đưa hắn trở về.

Tử Tình vừa nghĩ tới quên hỏi hắn chuyện Việt Thành, ai ngờ sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Dực hết sức phấn khởi vào cửa, ôm Tử Tình cười nói: "Cô cô, ta trở về hỏi phụ thân ta rồi, hắn nói hắn tin tưởng ta, nhốt ta lại, tất nhiên là vì bảo vệ ta. Còn nói, sau bất kể xảy ra chuyện gì, hắn đều tin tưởng ta, bảo ta cũng tin tưởng hắn."

Nói xong Tiểu Dực lại khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.