Cuộc Sống Điền Viên Sau Khi Xuyên Qua

Chương 97: Chương 97: Ngoại truyện 3




Nắng sớm mờ mờ.

Nông thôn sáng mùa hè hơi lạnh, hơn một năm nay, Chu Nam Sinh mới được ngủ một giấc ngon lành, không bị quấy nhiễu. Ánh nắng chiếu xiên qua cửa sổ, hắn đã tỉnh.

Nữ tử bên cạnh còn ngủ say.

Chu Nam Sinh ngồi dậy, trong ánh sáng mờ ảo, ôn nhu nhìn khuôn mặt nàng. Một lúc sau, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn nàng.

Đường Hà hô hấp nhẹ nhàng, hiển nhiên còn đang ngọt ngào trong giấc mộng, bị hắn hôn nhẹ quấy nhiễu, vô thức lấy tay gạt ra.

Chu Nam Sinh khẽ nở nụ cười, vẫn còn sớm, hắn nằm xuống, cẩn thận nhấc cao đầu nàng, kê tay xuống dưới.

Lúc trước bọn họ ngủ, nàng luôn chui vào ngực hắn, lấy cánh tay hắn làm gối. Sau nữ nhi, nhi tử liên tiếp ra đời, ban đêm nàng phải chăm sóc hài tử, vì muốn hạn chế quấy nhiều hắn, nàng không ôm hắn ngủ nữa.

Đặc biệt sau khi sinh nhi tử Lượng Lượng, ban đêm thường ngủ không yên, không phải tự nhiên nỉ non khóc, thì chính là giống tiểu trư, nhất định phải ngậm đầu vú, mới an ổn ngủ ngon.

Lâu lắm rồi Đường Hà không được ngủ ngon. Năm ngày trước Lượng Lượng tròn một tuổi, nàng quyết tâm ôm con cho bà nội, tránh cho hài tử ngủ cùng nàng, không thể cai sữa.

Một năm này, Đường Hà bị hành hạ quen, cho dù hài tử không ngủ cạnh, ban đêm tỉnh lại mấy lần, hai ba ngày nay mới cải thiện.

Nhưng một bàn tay to tác oai tác quái trên ngực nàng, mân mê chà xát, nàng giãy dụa tỉnh lại, “Đừng đụng vào ngực! Đừng đụng! Đó là túi lương thực của hài tử, sẽ làm bẩn mất!” Sau đó nhắm mắt lại, thuần thục túm lấy cái tay, kéo xuống bụng mình, “Sờ nơi này đi, cảm giác giống nhau.”

Không sai, sau khi Đường Hà sinh hai oa nhi, bụng nàng… Hơi lớn. (A a a a a…!)

Bên cạnh truyền đến tiếng cười, “Ngốc ạ, hài tử cai sữa rồi.”

“Đúng nha.” Nàng vẫn nhắm mắt, tứ chi buông lỏng, nghĩ: “Không cần lo lắng đè lên hài tử, rất thư thái.”

Ban đêm nàng đặt hài tử bên cạnh, làm vậy để dễ dàng cho bú, nhưng sợ đè lên hài tử, lúc ngủ tay chân không dám thoải mái, chỉ sợ đè lên miệng mũi hài tử.

Ban tay to lại rời đến bộ ngực mềm mại, chui vào vạt áo nàng, tha hồ khinh bạc.

Đường Hà một lần nữa bắt lấy nó, đấu sức với nó, tách nó ra khỏi bộ ngực mình, sau đó nhắm mắt, hôn lên mũi hắn, mềm mại cầu xin: “Đừng ồn, ta muốn ngủ.” Đồng thời không quên bảo đảm, “Chờ mấy ngày nữa ta có cảm giac, đến lúc đó nhất định ta sẽ đại chiến ba trăm hiệp với chàng.”

Lão phu lão thê rồi, nói chuyện không kiêng kỵ.

Chu Nam Sinh trẻ tuổi, khỏe mạnh cường tráng, cho dù thông cảm thê tử cực khổ, cũng không nhịn được cầu xin thê tử nhiều lần. Nhưng thời kỳ Đường Hà mang thai, tính cách luôn lãnh đạm. Mỗi lần hắn đòi hỏi, nàng đành hứa suông: “Chờ ta nha, ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, chờ ta ép khô chàng.”

Giờ nàng chỉ muốn ngủ.

Không cần chăm sóc hài tử, muốn ngủ liền ngủ. A, quá hạnh phúc, vài giây sau, Đường Hà tiến vào mộng đẹp.

Người bên cạnh càng tiến gần nàng, một tay để nàng gối đầu, một tay xoa nắm nụ hoa của nàng. Sau khi sinh, cup C biến thành cup E, sờ rất thích.

Tay hắn càn rỡ, phía dưới đã cứng rắn, nóng lòng muốn thử. Động tác của hắn trên người nàng từ từ kịch liệt, cho dù hai người vẫn mặc quần, nàng cũng có thể cảm giác hắn ngày càng trướng to.

Hiện tại nàng đã khôi phục nhạy cảm, nụ hoa bị xoa nắn, run rẩy đứng thẳng, khát vọng ngủ đông trong cơ thể từ từ thức tỉnh.

Nhưng mà, ngủ quan trọng hơn. Một thời gian dài nàng không được ngủ ngon, giờ đây giấc ngủ đầy đủ giống như nắng hạn gặp mưa rào, nàng nhắm mắt lại, sau một giây tinh thần hoảng hốt.

Hắn kiên trì trêu trọc nàng. Mấy lần tỉnh ngủ.

Nàng kiên trì khước từ hắn, hắn kiên nhẫn quấn lấy nàng. Ngón tay tác quái, thăm dò vào tiết khố nàng, xoa nắn trêu ghẹo.

Hắn quá nóng nảy, nàng có chút đau.

Mộng cảnh mấy lần bị hắn cắt đứt. Bạo khí phát ra, hai người vốn kề sát nhau, nàng nghiêng đầu, dễ dàng tiến đến tai hắn, gầm nhẹ: “Ta muốn ngủ! Ngủ thêm một chút ta sẽ thoải mái vô cùng, lâu lắm rồi ta không được thân thiết với cái giường! Thông cảm cho ta một chút, buổi tối tiếp tục có được không?!”

Nàng tức giận, dùng cả tay cả chân, muốn đẩy hắn ra, đá văng hắn.

Hắn kiên trì ôm chặt nàng, cằm tỳ lên đầu nàng, ủy ủy khuất khuất oán trách nàng: “…Quá đáng…”

Hai người chung đụng, khi tình cảm cao trào, hắn sẽ làm nũng với nàng. Thời điểm nàng phát hỏa, rất ít khi hắn tranh chấp, cũng không coi trọng khí khái nam tử, mỗi lần đều giả bộ, không phải làm nũng thì nhăn mặt ủy khuất.

Nàng đột nhiên mềm lòng. Nghiêng qua hôn lên má hắn, “Ngốc ạ.”

Hắn nhận được khích lệ, sau một giây, tung mình đè lên người nàng, khẩn cấp hôn nàng.

Bọn họ thành thân lâu, hôn sâu ít dần, giờ phút này lời lẽ quấn giao, hơi thở nóng hổi, tiếng thở dốc yêu kiều.

Chỗ sâu nhất trong thân thể nàng một lần nữa thức tỉnh.

Môi hắn dán lên da thịt nàng, một đường liếm láp đi xuống.

Nàng không tự chủ được, ngửa đầu về phía sau. Phần cổ lõa lồ bị hắn liếm, ẩm ướt mà ấm nóng. Tay hắn mân mê trước ngực nàng, hung ác véo lên chỗ trắng noãn, to mọng.

Là chỗ mẫn cảm của nàng. Trong thân thể nàng, chôn vùi tình lôi, kíp nổ chính là hai nụ hoa, kéo dài một đường, xuống tới vườn hoa bí ẩn, lại mai phục một đường quấn quanh dũng đạo bên trong.

Hắn xoa nắn nàng, chà xát nàng, thiêu đốt nàng, làm tình lôi trong cơ thể nàng nóng lòng muốn nổ tung.

Trong lúc hắn vùi đầu trước ngực nàng, nàng kìm lòng không đậu, khẽ ngâm thành tiếng.

“A…” Thân thể nàng thẳng tắp, đầu ưỡn về phía sau, hai tay vòng ra sau lưng hắn, vuốt ve sống lưng và cái mông vểnh cao. Miệng phát ra âm thanh run rẩy, vui vẻ.

Hắn ra sức dụ dỗ nàng. Huynh đệ Nam Sinh đến trước hoa viên của nàng, gõ gõ cánh cửa, chủ nhân muốn mở cửa đón chào, hắn lại bướng bỉnh tránh né ra. Đợi cánh cửa khép lại, hắn lại đến gõ gõ.

Cánh hoa bị trêu chọc, cuồng phong không chịu tiến vào.

Nàng giận dữ, hai tay bóp chặt mông hắn, ngang ngược quát lên: “Cho ta…”

Hắn cúi đầu cười thành tiếng. Hắn luôn dung túng nàng, sủng ái nàng, vì vậy chỉ trả thù một chút rồi dừng lại. Huynh đệ Nam Sinh ‘vận sức chờ phát động’, kêu gào muốn công thành đoạt đất, ‘giết địch tám trăm tự tổn một ngàn’ đã làm hắn nhẫn nại đến cực hạn.

Dưới âm thanh yêu kiều của nàng, hắn lưu luyến buông đôi gò bồng đảo ra, thẳng tay chống người, môi chạm vào môi nàng, ôn nhu hôn nàng, đồng thời hung ác đâm mạnh vào.

Nàng thét chói tai.

Hắn đụng kịch liệt.

Nàng choáng váng, sung sướng đến mức muốn hét lên, nhưng trong phòng còn một giường nhỏ, tiểu nữ nhi đang ngủ say trên đó. Trong trầm mê cố gắng giữ lại một tia bình tĩnh, cắn môi dưới, vui sướng phải đè nén thật thấp.

Hắn nhất quán trầm mặc. Lúc dùng sức cắn chặt hàm răng, ngũ quan theo đó mà cao chót vót, nàng nhìn hắn dưới ánh sáng mờ mờ, đưa tay lướt nhẹ qua gương mặt hắn.

Hắn cúi xuống hôn nàng, động tác vẫn không ngừng, tốc độ càng lúc càng nhanh, nàng cảm giác được chỗ cứng rắn càng ngày càng trướng to, vui sướng, tê dại, mỗi lần nàng cảm giác đã lên đến đỉnh điểm, nhưng hết lần này tới lần khác, còn muốn đi lên nữa, linh hồn và thân thể nàng vui vẻ, rồi lại mệt mỏi, rốt cuộc nàng mềm yếu, cầu khẩn hắn: “Van chàng… Đủ rồi, tha cho ta…”

Hắn thuận theo nàng, yêu thương nàng, đó là sự thật. Nhưng càng yêu, càng muốn ngược đãi.

Hết lần này đến lần khác, hắn xuyên qua nàng, đụng nàng, liên tục ném nàng lên mây xanh. Nàng thét chói tai, trừ bám vào hắn, nàng không còn cách nào.

Rốt cuộc trời sáng, một họ ôm nhau đứng trên đỉnh núi.

Lúc này, bọn họ tựa như nam nữ thế tục khác:

“Có yêu ta không?”

“Yêu.”

“Yêu nhiều không?”

“Yêu đến tận xương tủy.”

—-

Tác giả nói ra suy nghĩ:

Tấu chương không có dụng ý trì hoãn chính văn, chỉ là ta cảm thấy, nam chủ ra từ, tốt nhất lấy chuyện phòng the ăn mừng. Chẳng qua phong cách chính văn đang đau thương, phẫn nộ, chèn thịt vào có chút quỷ dị.

Cho nên…

Tin ta đi, coi như thịt vụn, so với hành văn bình thường khó hơn nhiều.

Lời editor: Tin ta đi, edit thịt khó hơn edit bình thường nhiều -_-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.