Lúc này đã cách xa Định Giang, lại không có Từ đại thiếu tự cho là hoa hoa công tử phong lưu ở bên cạnh, hoàn toàn không cần khắp nơi cân nhắc, ngày ngày giả trang thành nàng dâu nhỏ, Hà Hoa cảm thấy toàn thân thoải mái, tinh thần cũng bồng bềnh bay lên chín tầng mây, thừa dịp thời gian Thường Kiều dưỡng bệnh, đỗ xe ở trên đường tản bộ chung quanh, ngay cả Tiểu Thư cũng nói: “Thì ra tiểu thư thích đi chơi còn hơn em!”
Hai ngày nay bọn gia đinh cùng nàng dâu nha đầu đều phân chia ra đi ngao du trên đường một lần, chỉ có Tiểu Thư bởi vì mấy ngày trước đây bị Từ đại thiếu coi trọng, lòng vẫn còn sợ hãi, sợ trên đường sẽ gặp phải ác thiếu hoa tâm, cả ngày buồn bực ở khách điếm chăm sóc Thất thiếu gia, không khỏi cũng có chút oán khí. Hà Hoa thấy nàng không cam lòng bĩu môi, liền cười nói: “Thất thiếu gia ngày thường tuấn tú như vậy, chỉ có một mình nha đầu ngươi có phúc phận trông coi chăm sóc hắn, còn có cái gì không hài lòng?”
Không ngờ Thường Kiều cách nước, lên bờ, giống như du hồn rốt cuộc cũng khởi sắc, rất nhanh lại vui vẻ. Đứa trẻ mười lăm tuổi vốn thích náo nhiệt, hôm nay lại không có người nhà câu thúc, tốt hơn một chút cũng muốn tung tăng trên đường vui sướng chạy mấy vòng.
Thường gia đi theo tới chỉ có một người quản gia hơn bốn mươi tuổi gọi là Qúy thúc cùng một gã sai vặt mười ba tuổi gọi là Đậu Bao, Tiểu Bảo sợ gặp chuyện không may, liền lấy chút bạc vụn đưa cho một mình Quý quản gia, còn sai Chuy Đầu Lang Đầu cùng đi theo.
Tiểu Thư mong chờ nhìn, Hà Hoa thấy nàng hận không thể có thêm một đôi chân có thể chạy đi, nói: “Ngươi đi phòng bếp lấy chút nhọ dưới đáy nồi lớn thoa lên trên mặt, đó là tiên khí của Táo quân gia gia, không cần biết cái gì mà ác thiếu nhìn thấy cũng phải nhượng bộ lui binh.”
Tiểu Thư nghĩ một chút liền rõ ràng, hoan hô một tiếng đổi quần vải trâm gỗ cũ, trên đầu còn búi tóc lại hoàn toàn thay đổi thành thôn cô đần độn, kéo thê tử của Quý quản gia cùng bọn Thường Kiều cùng đi ra ngoài.
Bởi vì bọn họ đã ở đây mấy ngày, nên tiểu nhị khách điếm biết Tiểu Bảo cùng Hà Hoa đều ra tay hào phóng, liền vội vàng bưng nước trà rượu tới, còn bưng các loại trái cây như dưa hấu, cam, thạch lựu, nhãn, chuối tiêu, nho…qua, trong đó dưa hấu cùng cam đều cắt gọn xếp thành hình cánh hoa sen đẹp mắt, lại có các loại bánh ngọt. Mỗi một thứ bày ra xong, mới nói: “Qúy cữu huynh mặc dù thân thể thật sự tốt rồi, nhưng nếu muốn về sau lên đường, hiện tại vẫn nên nghỉ ngơi thêm mấy ngày cho thỏa đáng.”
Tiểu Bảo liền nói: “Chúng ta cũng không vội lên đường, chỉ có điều ở chỗ này nấn ná chừng mấy ngày, cũng không chơi đùa quá mức.”
Tiểu nhị cười nói: “Hai ngày nữa chính là Trung thu, hôm nay nơi này của chúng ta bắt đầu sẽ mở hội đèn lồng rồi. Đại quan nhân cùng phu nhân ở nơi này qua Trung thu, sau khi tế nguyệt rồi lại đi ạ.”
Tuy các nơi có chút khác biệt, nhưng tiểu nhị này chậm rãi nói xong, vả lại hắn cũng có học chút ngôn ngữ vùng khác, trao đổi giao lưu vẫn không có vấn đề. Tiểu Bảo bởi vì hắn cơ trí, liền thưởng chút bạc, hỏi: “Nếu muốn tế nguyệt, ở nơi này của các ngươi có thể có chỗ nào?”
Tiểu nhị cất bạc vào trong tay áo, nói: “Nơi này của chúng ta hàng năm không biết có bao nhiêu thương hành đi hàng tới nghỉ chân! Tuy là Trung thu người người đều mong đợi đoàn viên, nhưng luôn có một vài người nán lại ở trên đường, hoặc là chuyên chờ vào lúc này buôn bán chút gia dụng, hàng năm vào ngày này chưởng quỹ chúng ta đều đi đình viện. Nếu phu nhân có ý, tiểu nhân sẽ chuẩn bị đầy đủ bàn cống phẩm, đến ngày đó, chỉ cần ở trong viện tế nguyệt là được.”
Hà Hoa nghe có hội đèn lồng, làm sao chỉ bái nguyệt, liền cười nói: “Như vậy rất tốt. Nghe nói khách nhân sát vách muốn đi, cửa sổ căn phòng kia của bọn họ đối diện chỗ cây cầu nhỏ trên dòng sông trong thành, còn có thể thấy người ngồi thuyền ngắm trăng ở trong sông, các ngươi nhanh thu dọn cho chúng ta dời đi qua đó đi.”
Tiểu nhị liền nói: “Phu nhân thích, còn có thể mướn một chiếc thuyền chèo đi đấy.”
Hà Hoa nghĩ đến bộ dạng chiến tranh song phương ở trên thuyền của Thường Kiều, lắc đầu nói: “Chúng ta là người ngoại địa buổi tối ra ngoài không tiện, vẫn là trên cửa sổ nhìn một chút thôi.”
Tiểu nhị lại nói mấy câu tán dương mới lui ra. Hà Hoa tựa vào cửa sổ, nhìn thấy trên đường rất nhiều tiểu thương bán các loại trái cây sông nước, bánh ngọt bánh Trung thu, các loại thức ăn cùng các loại đồ chơi, người tới người lui huyên náo ồn ào, rất náo nhiệt. Còn có một vài đứa bé, trong tay mỗi người đều có một món đồ chơi “Ông già thỏ” nặn bằng đất sét.
Phần lớn bộ dạng “Ông già thỏ” này đều là võ tướng uy phong lẫm lẫm, thỏ thủ thân cầm cây thương nhỏ, thậm chí lưng đeo cây dù mãnh hổ, Hà Hoa suy nghĩ một chút bất chợt hồi thần, một mình cười trộm không dứt.
Tiểu Bảo ở bên cạnh, thấy nàng nhìn mấy đứa trẻ chạy đùa giỡn, trong lòng vừa động, chạy đến nơi nắn tượng đất bảo hắn nắn cho một đứa trẻ mập mạp chân trần lộ mông, chải bím tóc nhỏ, cầm về lắc lư ở trước mặt của Hà Hoa, cười hì hì tiến tới bên tai nàng nói: “Nhìn cái này, cha nương nói cho nàng đi theo ta sinh một tiểu tử mập mạp đấy.”
Hoa sen nhìn tượng đất nhỏ bộ dạng chất phát dễ thương, tính trẻ con cũng nổi lên, liền bảo nặn thêm hai nữ hài nhi cùng một tiểu tử béo nữa, khẽ nói với Tiểu Bảo: “Nữ hài nhi thân thiết, ta muốn một đôi tỷ muội làm khuê nữ, sẽ sinh cho chàng hai tiểu tử bướng bỉnh để bọn nó nháo chàng đi!”
Tiểu Bảo đoán ngôn hành cử chỉ của Hà Hoa không phải như thế, ngẩn ra, cảm thấy giữa ban ngày ban mặt, ánh trăng Trung thu giống như ruộng được tưới nước lan tỏa bắt đầu mê hoặc lòng người, kề bên Hà Hoa hận không thể lập tức hôn cái miệng nhỏ nhắn của nàng, làm bộ nhìn chung quanh một chút, còn có hai gò má đỏ lên cúi đầu đếm con kiến trách nha hoàn đang hầu hạ ở một bên, ho khan một tiếng nói: “Bây giờ không có chuyện gì, các ngươi cũng theo Tiểu Thư đi ra ngoài chơi đi.”
Kể từ khi ra ngoài, Hà Hoa đã cảm thấy trời cao đất rộng, đến Trung thu, cũng không khỏi cảm khái người nhà kiếp trước kiếp này đều không thể thấy được. Nghe lời nói của Tiểu Bảo, nhớ tới nơi này không có kế hoạch hoá gia đình, trong nhà có phòng có sản nghiệp, không cần vì sinh kế bôn ba, nếu rèn luyện thân thể thật tốt, về sau từ từ sinh mấy đứa con, nghe bọn nó bi bô tập nói, bò loạn đầy đất, cũng rất lạc thú.
Chỉ có điều chuyện này tốt nhất có thể kéo dài một chút, có con thì càng thêm thân bất do kỷ rồi. Hiện giờ nhìn thấy Tiểu Bảo giống như con khỉ vò đầu bức tai, liền cố ý nói: “Đúng vậy á, thừa dịp bây giờ không có chuyện gì, chúng ta cũng nhanh đi chuẩn bị chút thức ăn, nếu không chỉ sợ không đủ phân lượng tế Nguyệt thần.”
Kéo Tiểu Bảo đi ra bên ngoài, Tiểu Bảo có chút chần chờ, Hà Hoa liền vứt tay áo hắn cùng bọn nha đầu tụ tập. Tiểu Bảo hối hận thì đã muộn, chỉ đành phải gọi người cùng mình theo sát ở phía sau, trong lòng rất là hoài nghi Hà Hoa cũng bó chân làm sao lại có thể bước đi như bay vậy?
Mới vừa đi xuống dưới lầu, Quý quản gia liền mặt xám mày tro chạy tới nói: “Lạc mất Thất thiếu gia rồi!”
Tiểu Bảo ở phía sau bị dọa đến thiếu chút nữa từ đầu cầu thang lăn xuống, hai ba bước chạy đến trước mặt Quý quản gia nói: “Nhiều người như vậy làm sao không trông không được một đứa bé?”
Quý quản gia lắp bắp nói: “Thất thiếu gia chạy trốn thật nhanh, nhìn thấy cái này thích, thấy cái đó muốn mua, ngay lập tức liền phân tán với Qúy thúc.”
Hà Hoa nói: “Trên người hắn không có tiền, Nhị gia cho ông bạc chính là muốn hắn đi theo ông, làm sao có thể phân tán được? Đậu Bao Chuy Đầu Lang Đầu đâu? Bọn họ không có ở cùng Thất thiếu gia sao?”
Mặt Quý quản gia vàng như màu đất: “Không có. . . . . .”
Hà Hoa cùng Tiểu Bảo liếc mắt nhìn nhau, đều là vẻ mặt nôn nóng.
Mặc dù Thường Kiều đã mười lăm tuổi rồi, nhưng bộ dáng kia của hắn, không chừng có người muốn lừa gạt hắn, hoặc là lúc mua đồ không có tiền bị người nhục nhã, đến lúc đó cũng không thể giao phó cùng Thường gia.
Bên cạnh có người hảo tâm khuyên nhủ: “Trẻ con ham chơi, nói không chừng xem náo nhiệt ở nơi nào đó rồi.”
Chưởng quỹ cũng nói: “Đại Quan Nhân chớ vội, trước tìm một chút, không được thì đi nha môn ở ngay bên cạnh.”
Tiểu Bảo đỡ Hà Hoa, nói: “Nàng ở nơi này chờ, ta đi ra ngoài tìm.”
Hà Hoa làm sao mà chờ được, để lại một nha đầu ở khách điếm, liền cùng Tiểu Bảo chạy vội ra ngoài.
Đi được không xa đã nhìn thấy ở trước mặt có một đống người vây quanh rậm rạp chằng chịt, Đậu Bao ở một bên rơi nước mắt, Qúy thúc liền nhón chân lên trên đám người vây xem, hai người Chuy Đầu cùng Lang Đầu quơ tay múa chân dùng sức chui vào bên trong.
Tiểu Bảo kéo Đậu Bao hỏi chuyện gì xảy ra, Đậu Bao thút tha thút thít đáp có người nhìn thấy Thất thiếu gia ở trong đám người này. Hà Hoa nghe được giữa đám người có tiếng đánh chửi, tiếng thét chói tai, thấy hai người Chuy Đầu Lang Đầu vẫn còn ở bên ngoài vùng vẫy, phỏng đoán mình càng thêm không thể nào xông vào tạo một con đường máu, liền gọi Quý quản gia vào bên cạnh dặn dò một tiếng.
Vì Quý quản gia làm lạc mất người, sợ trách phạt, nghe được Hà Hoa phân phó, cũng bất chấp tất cả, lắc thân thể gầm lên như hổ, chấn động núi sông, quát lên một tiếng “Tri Chu đại nhân đến”, mặc dù không có núi lở tuyết tan, nhưng cũng làm cho mười phần người quay đầu lại nhìn cùng mọi âm thanh đều lặng phắt trong nháy mắt.
Bởi vì vấn đề khẩu âm, người khác còn tưởng rằng ông ta đang gào “Tri Châu đại nhân đến!” , đám người “xoạt xoạt” nhường ra một con đường trống, chỉ thấy có một hán tử đần độn nhìn trời, mắng một tiếng đồ điên rồi lại “Xoạt xoạt” vây lại nước chảy không lọt như trước.
Qúy thúc lại thừa dịp lúc này nhanh chóng chợt nhào tới nơi phát sinh chuyện đầu tiên kéo một người thiếu niên, ôm hắn lão lệ tung hoành khóc ròng nói: “Thất thiếu gia nếu lạc mất người lão nô biết phải làm sao bây giờ?”
Hà Hoa đang cảm thấy có cái gì không đúng, thì nghe một tiếng nói ở bên cạnh: “Qúy thúc bị làm sao vậy?” Quay đầu nhìn lại, Thường Kiều giơ lên hai tờ giấy đứng ngay ngắn ở sau lưng Quý quản gia!
Hà Hoa dở khóc dở cười, Tiểu Bảo nghiêm mặt cùng Đậu Bao một người túm lấy một cánh tay của hắn, không cho hắn chạy loạn nữa, lại để cho Quý quản gia thi triển vô địch sư tử hóng gọi Qúy thúc ra ngoài. Hà Hoa vội kéo Tiểu Bảo quay lưng đi tránh ra mấy bước làm như không quen biết ông ta.
Quý quản gia cũng không dám làm mất thể diện nữa, nhanh như mèo bước nhanh tới cố gắng phá được chút xíu lá chắn tường đồng vách sắt, vừa vặn Chuy Đầu cùng Lang Đầu đầu đầy mồ hôi lôi kéo Qúy thúc vọt ra. Trong đám người có ba người bị trói bị đánh đến sưng mặt sưng mũi, nghe nói là ăn trộm đang muốn đưa đến nha môn.
Lúc này Hà Hoa mới phát giác thiếu chút nữa gây ra tai họa, lại vội vàng quay về khách điếm, phía sau cánh cửa đóng kín nghiêm mặt nói với Thường Kiều: “Cũng may người nhà thiếu niên kia khoan hậu, nếu Qúy thúc bị bọn hắn vu oan trộm đồ hoặc là là đồng bọn của những tên ăn trộm kia, bị người đánh gần chết đưa quan phủ không nói, chúng ta đều chọc phải phiền toái! Tri Phủ nơi này cha ngươi không quản được, cách Tri Huyện tỷ phu ngươi cũng xa, Thất thiếu gia ngươi có thể suy nghĩ một chút hay không!”
Thường Kiều giơ hai ba tờ giấy màu vàng trong tay, phía trên vẽ Bồ Tát, phía dưới vẻ Nguyệt cung cùng một con thỏ đảo thuốc, đưa đến trước mặt Tiểu Bảo cùng Hà Hoa, vẻ mặt đưa đám nói: “Nhị thúc, qua hai ngày chính là Trung thu, ta nghĩ mọi người sẽ ở chỗ này tế nguyệt, nên tự mình mua chút giấy vẽ ánh trăng. . . . .”
Việc tế nguyệt này là chuyện của phụ nữ người ta, Tiểu Bảo thấy đầu óc hắn ngây ngô huyên náo người ngã ngựa đổ chỉ vì lấy lòng Hà Hoa, tâm mới hơi an ổn lại vù vù bốc hỏa lên, nói: “Ngày đó chúng ta muốn mướn chiếc thuyền con đi trong sông ngắm trăng, Thất thiếu gia vẫn nên nghỉ ngơi để thân thể tốt lên đi.”
Thường Kiều vốn cho là mình gây ra chuyện, trông mong đưa lên giấy vẽ ánh trăng tới bồi tội, không ngờ nghe được một chữ thuyền, sắc mặt liền trắng vài phần, lại nghĩ đến ngày đó tất cả mọi người đều vui vẻ đi ngắm trăng, một mình hắn lẻ loi ở khách điếm, trong miệng càng đắng chát, lại nghĩ đến trên người mình cũng không có bạc gì, sợ Tiểu Bảo cùng Hà Hoa ném hắn ở giữa đường mặc kệ sống chết, hốc mắt đỏ lên, thân thể lắc lư sắp ngã.
Qúy thúc vội vàng bò qua vịn hắn, nhìn về phía Tiểu Bảo cùng Hà Hoa nói không mạch lạc: “Qúy tương công, Nhị thiếu nãi nãi, Thất thiếu gia lừa gạt hai vị, cứ bám chặt lấy lão nô xin mấy đồng cuối cùng nói muốn mua chút bánh Trung thu tặng các vị đấy.”
Hà Hoa thấy bộ dạng đáng thương của Thường Kiều, trong lòng đã mềm nhũn mấy phần, lại nghe hắn lấy mấy đồng cuối cùng mua một bánh Trung thu không đủ nên mới mua giấy vẽ ánh trăng để lấy lòng mình, nên thấy cứ quyết tâm tính toán cùng một đứa trẻ cũng chẳng được, liền thở dài nói: “Cũng là chúng ta trông nom không chu đáo, Qúy thúc đỡ Thất thiếu gia đi xuống nghỉ ngơi trước đi, đừng để thân thể mới khá hơn một chút lại bị trở bệnh lại.”
Quý quản gia nghe nói như vậy xong, da đầu lại tê dại, ở trong lòng cầu nguyện nương tử mình mau trở lại cầu tình. Cũng là Nguyệt thần hiển linh, nương tử hắn cùng Tiểu Thư thật sự thở hồng hộc chạy về nói: “Hôm nay ở trên đường thấy Hoàn Bội, nghe nói kẻ trộm bị bắt cùng nàng có chút không rõ ràng đấy.”
Hà Hoa không ngờ ở chỗ này lại gặp Hoàn Bội - nha hoàn bị Thường thị đuổi đi ra ngoài, mặc dù chuyến đi này của bọn họ cũng không có tỏ rõ thân phận gì, nhưng trong lòng vẫn lo lắng phiền não, sau khi Tiểu Bảo nghe nói cả nhà Hoàn Bội từng bị phát hiện tay chân không sạch sẽ, cũng đồng ý với Hà Hoa lập tức lên đường.
Mặc dù Qúy thúc lo lắng thân thể của Thường Kiều, nhưng không lay chuyển đích chủ có bạc có xe nhân thủ đầy đủ, cũng liền thu dọn hành lý cùng bọn Hà Hoa ra khỏi thành lên đường. May mà Thường Kiều chỉ không thể đi được thuyền, trên mặt đất vẫn có thể tùy ý chơi đùa, Hà Hoa ra khỏi thành liền cảm thấy an tâm lại, buông ra nghi ngờ một đường thưởng thức.
Đến ngày thứ ba trọ lại ở một khách điếm huyện thành khác. Khách điếm này cũng giúp đỡ khách nhân ra bên ngoài đặt mua cống phẩm tế nguyệt, buổi sáng bọn họ ở trong phòng trọ, buổi tối tế Nguyệt thần xong, phân thức ăn cho mọi người, lại bày một cái bàn, mở cửa sổ ra, ngẩng đầu ngắm trăng, bên tai có thể nghe tiếng đàn cùng tiếng nói tiếng cười reo vang, mấy người nhà mình ngồi ở chỗ này, uống một chút rượu, ăn bánh Trung thu trái cây, thật là thích ý.
Gió đêm xào xạc, Tiểu Bảo ngửi được từng trận hương thơm thoang thoảng trên người Hà Hoa, thấy nụ cười nhẹ nhàng trong mắt nàng, nhớ tới Tiểu Oàn từng nói mỗi ngày ở nhà nàng lo liệu việc nhà, bận rộn đến khuya khoắt, hôm nay vừa ra ngoài, càng thêm xinh đẹp hào phóng như khi còn bé, hẳn là sau khi gả cho hắn mới bị mài đi vài phần linh khí, không khỏi vừa vui mừng vừa đau lòng, lại gần cầm tay của nàng nói: “Sau này đến Sơn Đông, chúng ta tìm thời gian đi Thái Sơn xem mặt trời mọc.”
Hà Hoa gật đầu liên tục, người bên cạnh thấy bọn họ có khuynh hướng càng ngày càng buồn nôn, biết tình hình thức thời đưa mắt ra hiệu ôm trái cây bánh ngọt được chia đi ra cửa ăn cho tự tại.
Sau lần đó lên đường thuận buồm xuôi gió, tháng chín đến Sơn Đông, thật bất ngờ Hách Học Khang cũng ở trong hàng ngũ nghênh đón bọn họ! Không biết hắn suy nghĩ ra biện pháp gì mà ra ngoài được, một thân một mình đường thủy đường bộ đều đi qua. Bởi vì một mình hắn lên đường nhẹ nhàng, không giống Tiểu Bảo mang theo gia quyến cùng bệnh nhân, nên đến sớm hơn Tiểu Bảo ba bốn ngày.
Thường thị thấy Tiểu Bảo dẫn theo Hà Hoa, thì đoán gia tài bạc vạn trong nhà ít nhất hơn phân nửa sẽ không bị Tiểu Bảo cùng Hà Hoa nuốt riêng, do đó vui mừng còn hơn thấy mẹ ruột mình, nâng cao cái bụng thân mật thắm thiết kéo tay của nàng nói: “Đệ muội, về sau coi như là ta có người cùng nhau trò chuyện rồi, cũng không sầu lo tiểu thúc chê ta tìm người không biết hầu hạ nữa.”
Hà Hoa thấy Thường thị yêu thích mình như vậy, chợt cảm thấy mệt nhọc hơn một tháng đi đường lại nặng thêm ba phần, gượng cười nói: “Làm phiền tẩu tử bận tâm, chờ chúng ta sắp xếp hành lý xong lại đến cảm tạ đai ca đại tẩu.”
Lúc này Thường thị mới lôi kéo tay đệ đệ mình, tỉ mỉ quan sát một phen, đôi mắt đẫm lệ nói: “Gầy, gầy, một đường này đệ chịu khổ rồi!”
Tiểu Bảo bởi vì nàng ta vừa thấy mặt đã khơi lên chuyện nha đầu trước kia, đang mất hứng, lại nghe nàng nói gần nói xa giống như nói mình đoạn đường này để cho đệ đệ nàng ta chịu tội, mặt lạnh quay sang A Tề chắp tay một cái, liền gọi người khuân đồ.
Tòa nhà này ở phía sau nha môn, ngoài chánh phòng ra, Hoàn Ngọc đã nâng lên làm di nương chiếm một góc tiểu viện, Hách Học Khang, Thường Kiều cùng trụ ở một đại viện có chừng mười gian phòng, đầu này của Tiểu Bảo có bảy gian phòng, mặc dù lệch một chút, nhưng thắng ở an tĩnh độc lập, cho người làm đi ở đầu bên kia, cũng rất đủ dùng.
Hà Hoa ôm ý định đi ra ngoài du lịch giải sầu, hành lý cũng không bao nhiêu, vốn nha đầu đen đúa trong viện của Tiểu Bảo tay chân cũng chịu khó miệng mồm cũng lanh lẹ, cùng hai phu thê Quý quản gia và Tiểu Thư vừa thấy mặt, rất nhanh dàn xếp tốt. Lúc Hà Hoa ở trên giường nghỉ ngơi, nghe Tiểu Thư lép bép nói qua tin tức bát quái mới nhất ở hậu viện Tri Huyện mới vừa tìm hiểu được, tâm tình hết sức kích động —— Sơn Đông là nơi rất nổi danh trong lịch sử, nhất là trong tiểu thuyết Minh Thanh không ít người đều thích chuyện xưa xảy ra ở Sơn Đông, không nhịn được ở trong lòng yy Tây Môn Đại Quan Nhân bị từng hảo hán Lương Sơn XXOO vô số lần, lại cảm thấy hai người Thường Kiều cùng Hách Học Khang thật là một đôi dở hơi ở chung một chỗ. . . . . .
Tiểu Bảo không biết nàng đang lang huyết sôi trào, chỉ cảm thấy Hách Học Khang có thân phận là tú tài, cũng không thấp hơn mình, lại một lòng quyết tâm học hành muốn thi sĩ đồ, hôm nay bên cạnh đại ca có thêm hai người thân tín có thể giúp đỡ hắn, có lẽ hắn nên dành chút thời gian làm chuyện mình thích rồi. Cuối cùng hai phần không vui với Thường thị cũng quẳng ra sau đầu, một lòng suy nghĩ làm thế nào phát triển sự nghiệp của mình.