Hôm nay đang nắm lấy đầu ngón tay tính ngày thuyền Từ gia xuất phát, cửa lại vang lên tiếng phành phạch, rồi tiếng bước chân bình bịch kèm theo tiếng thở dốc truyền tới.
“Nhị thiếu gia trở về! Nhị thiếu gia trở về!”
Hà Hoa sững sốt, trong đầu trống rỗng, ngơ ngác ngồi bất động, còn không dám tin thật sự đúng là Tiểu Bảo trở lại. Tiểu Thư đã sớm ném khung thêu trong tay xuống, chạy ra ngoài thật nhanh, chỉ chốc lát liền như cơn gió chạy trở về nói: “Thật sự là cô gia đó ạ, bây giờ đang ở trong phòng lão gia cùng phu nhân đáp lời. Hai tiểu tử Chuy Đầu cùng Lang Đầu kia đang nghỉ ngơi ở tiền viện, tiểu thư có thể tìm bọn họ đến hỏi chuyện?”
Hà Hoa lập tức nhớ tới trước khi Tiểu Bảo đi Sơn Đông đã từng nói, tới đó làm một khoản thời gian, A Tề tìm được người hắn sẽ trở về, lại nghĩ tới thư của Thường thị cùng những lời đồn đãi kia, nếu thật sự có vấn đề, Chuy Đầu và Lang Đầu vẫn đi theo Tiểu Bảo không thể nào không biết. Nghĩ vừa thông suốt liền nói: “Nhị gia thật xa xôi trở về, nhất định thân thể mệt mỏi, Tiểu Bàn ngươi đi bảo phòng bếp chuẩn bị chút thức ăn lót dạ, Tiểu Điệp đi an bài chuyện tắm rửa nghỉ ngơi. Chuy đầu cùng Lang Đầu đi theo Nhị gia, chỉ sợ cũng chịu không ít khổ cực, Tiểu Oản trước tiên ngươi đi nơi đó của lão gia phu nhân truyền lời, sau đó đi thu xếp một chút cho bọn họ. Bách Linh, Hoàng Ly, các ngươi dẫn Anh tỷ nhi đi xuống thay quần áo trước.”
Tất cả mọi người có chuyện làm, Tiểu Thư kéo Tiểu Oản đi phía sau cùng, nói với Hà Hoa: “Tiểu thư, tay của Tiểu Oản khéo léo, để nàng chải đầu cho người, thay quần áo mới đi gặp cô gia ạ. Nô tỳ đi tiền viện tìm Chuy Đầu cùng Lang Đầu là được.”
Tiểu Oản đẩy nàng nói: “Nếu biết tiểu thư muốn rửa mặt, ngươi còn mè nheo cái gì? Tiểu nha đầu há mồm ngậm miệng liền muốn đi tiền viện tìm gã sai vặt, cũng không ngượng ngùng!”
Tiểu Thư vội vã đi tìm Chuy Đầu cùng Lang Đầu dò la tin tức, nghe thử chút chuyện về nữ tỳ xinh đẹp trong truyền thuyết, hồng bài Câu Lan Viện cùng với đại gia khuê tú đến cùng là có chuyện gì xảy ra, vội liếc mắt nói: “Ta và ngươi là cùng một ngày bắt đầu hầu hạ tiểu thư, chỉ nhỏ hơn ngươi hai tuổi, không phải là tiểu nha đầu!”
Tiểu Oản bị ảnh hưởng của bà bà Vượng Tài thẩm, cũng dần dần thích bát quái, vả lại trong lòng biết rõ Hà Hoa phái nàng - Đại Quản Sự nương tử này đi thu xếp cho hai gã sai vặt kia mà không phải phái Tiểu Thư đi, lí do cũng bởi vì nàng miệng rộng thiếu chững chạc, liền cố ý trêu đùa nàng nói: “Ngươi thật sự không phải là tiểu nha đầu, đến tuổi nên xin tiểu thư gả ngươi cho gã sai vặt rồi !”
Hà Hoa thấy Tiểu Thư bị nói đỏ bừng cả khuôn mặt, cắn răng nghiến lợi muốn đi nhéo Tiểu Oản, làm bộ giận nói: “Tiểu Thư, đi lấy chậu nước !”
Tiểu Thư thấy Hà Hoa phân phó, tức giận trừng mắt liếc Tiểu Oản mới lắc eo đi ra ngoài.
Hà Hoa đổi quần áo, vấn búi tóc, lại chải tóc mai, quay về phía gương đồng nhìn trái nhìn phải, liên tục đổi ba cây trâm cài tóc đều không vừa ý. Tiểu Thư ở phía sau che miệng cười trộm một hồi, nói: “Đồ trang sức của tiểu thư đều trang nhã, đổi thế nào cũng đẹp mắt, bôi thêm một chút phấn ở trên mặt, thì tốt hơn.”
Hà Hoa bị nàng trêu chọc, tim đang đập thình thịch lại trở nên lạnh xuống mấy phần. Nhìn cũng khá được rồi, phân phó nàng đi bày bàn tiệc. Tiểu Bảo trở về tới trong phòng, cũng không kịp nhìn Tiểu Thư vẫn còn ở cửa, một cước nhảy vào, mấy bước đi tới bên cạnh Hà Hoa, lôi kéo tay của nàng cười đến mắt cũng không nhìn thấy.
Hà Hoa chỉ cảm thấy tay hắn nóng hừng hực, trên ót đều là mồ hôi, đang muốn nói chuyện, hai chân liền rơi vào khoảng không, cằm dập vào đầu nóng bỏng, bị Tiểu Bảo bế lên. Tiểu Thư xấu hổ vội vàng lui ra ngoài khép cửa, vừa đứng ở trước cửa, cũng không biết nghĩ đến cái gì, một mình thẹn thùng cúi đầu hai ba bước chạy tới phòng bếp.
Quần áo gọn gàng của Hà Hoa bị Tiểu Bảo đùa bỡn một trận, lộn xộn không tưởng tượng nổi, có thể thấy cả mặt hắn đều tràn đầy vui sướng, đành phải để tùy hắn ôm. Ôn tồn một lát, để cho hắn đi thay quần áo bám đầy bụi bẩn và mồ hôi, mang lên chút thức ăn mát lạnh cùng một bầu rượu nhỏ, cùng hắn ăn. Lúc này mới hỏi về chuyện nhà.
Tiểu Bảo nói: “Thường đại nhân sợ là sắp lên chức, gần đây lại sắp làm tiệc chúc thọ, đại ca sai ta mang theo chút lễ vật cùng một phong thơ trở về. Mặc khác có chút công vụ, rất nhanh phải trở về.”
Hà Hoa biết, Thường đại nhân làm quan nhiều năm, hôm nay lại đang gặp vận, A Tề còn dựa vào nhạc phụ về sau giúp đỡ thêm, lúc này mới vội vàng sai Tiểu Bảo tới hiếu kính tặng quà. Nhưng nghe nói Tiểu Bảo còn phải trở về phục mệnh, lúc này cũng có thể cùng đi Sơn Đông rồi, trong lòng cũng rất vui mừng, vội hỏi: “Đại ca có gửi thư cho công công bà bà không?”
Tiểu Bảo chán nản nói: “Đương nhiên có, ta vốn tưởng rằng tặng đồ là được trở về rồi, ai ngờ đại ca nói còn có công vụ ta phải mau trở về phục mệnh, cũng bảo ta dẫn theo thân đệ đệ của tẩu tử, Thất thiếu gia Thường gia tới Sơn Đông.”
Hà Hoa thấy hắn vẫn không biết mình đã sắp xếp xong hành lý, chuẩn bị lên đường, liền cười nói: “Vốn công công bà bà cho ta mấy ngày nữa đi Sơn Đông đó. Thua thiệt chàng trở về sớm, nếu không thì không gặp rồi.”
Tiểu Bảo quả nhiên mừng rỡ, vội hỏi chuyện đã xảy ra, Hà Hoa liền kể lại chuyện ma quái trong nhà một lần. Tiểu Bảo nghe xong cũng có chút than thở, nhưng chuyện quỷ thần vốn có rất nhiều người tin tưởng, huống chi đây là nhà mình nhận được hiển linh của tổ tiên, liền nói: “Nếu như thế, ta cũng phải đi bái lại, rồi đến Hoài Ân tự làm tràng pháp sự.”
Hà Hoa sợ chuyện mình ra tay bị phát hiện trong lúc này, vội nói: “Bà bà đã mời tăng quan tới nhà làm đàn tràng rồi. Các tổ tiên mới quay về nghỉ ngơi, chàng bên này lại đăng đàn đi náo bọn họ, chỉ sợ không tốt. Nếu có tâm, ở trong từ đường đốt thêm chút tiền vàng bạc nhang đèn, sau đó mua thêm chút điền sản ở chung quanh từ đường, cái này mới được tổ tiên tán dương.”
Tiểu Bảo suy nghĩ một chút, nói: “Cứ để cho người đi Tự Miếu các nơi thêm chút nhang đèn, mặc dù nương trị gia tiết kiệm, chuyện bái Phật tích đức này cũng là chuyện ưa thích từ trước đến nay.”
Thấy tất cả mọi người nghi thần nghi quỷ, lại liên tưởng đến tình trạng của bản thân, trong lòng Hà Hoa cũng có chút bồn chồn. Mặc dù lúc trước nàng chỉ phân phó hơi dọa những người đi quét dọn Từ đường Hách gia một tí, mà không có trực tiếp đi vào từ đường náo những tổ tiên kia, nhưng đến cùng không hề có ý kính trọng, liền nói: “Nếu như vậy, qua một ngày ta sẽ tự mình đi thắp hương.”
Lại nói một lát, màn đêm lại tới, Tiểu Bảo kéo Hà Hoa muốn đi nghỉ ngơi. Tiểu Oản lại đi vào bẩm báo một chút chuyện nhà, Hà Hoa thấy nàng lắp bắp, bộ dạng khó nói, trong lòng biết có biến. Mặt cũng trầm xuống, liền rút tay áo trong tay Tiểu Bảo ra, ngồi ngay ngắn ở trên ghế, nói: “Vốn định nghe chàng nói ở Sơn Đông có chuyện gì tốt để chơi. Chàng đã mệt mỏi, thì tự mình nghỉ ngơi trước, ta còn có việc bận.”
Tiểu Bảo liền nhìn Tiểu Oản, không vui nói: “Có chuyện gì ngươi theo lệ thường đi làm không phải là được sao? Đã tối rồi, sao còn không cho tiểu thư của ngươi nghỉ ngơi?”
Tiểu Oản khẽ cúi người nói: “Cái này còn chưa có gọi là tối đâu, thường ngày tiểu thư còn bận rộn đến canh ba mới có thể nghỉ ngơi, hơn nữa hôm nay cô gia đột nhiên trở lại, tùy tùng hành lý… đều phải an trí. Người và thư từ từ Sơn Đông cùng trở về cũng không thể theo lệ thường được, không thể không xin ý kiến của tiểu thư.”
Tiểu Bảo ngẩn ra, đột nhiên nhảy dựng lên nói: “Ta trở về mang theo rất nhiều quà còn chưa có lấy ra, ta đi cho người mở hành lý.”
Hà Hoa mặc cho hắn chạy đi, mặt lạnh hỏi Tiểu Oản moi ra được cái gì ở chỗ Chuy Đầu cùng Lang Đầu.
Tiểu Oản nói: “Nghe ý tứ của Chuy Đầu cùng Lang Đầu, Đại thiếu nãi nãi quả thật tìm một nha đầu hầu hạ cô gia, chỉ không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, cô gia chê nàng nói lớn tiếng không biết làm việc, liền đuổi người ta đi tự mình tìm một nha đầu đen đúa giặt quần áo. Vì làm việc cho Đại thiếu gia, bên ngoài chỗ bẩn gì cô gia cũng đi qua, có nhiều chỗ bọn họ đi không được nên cũng không biết rốt cuộc cô gia đã làm chuyện gì. Về phần tiểu thiếp, một vài nhà vốn muốn đưa nữ nhi cho Đại Thiếu Gia làm thiếp, sau đó mới bị người truyền lung tung thành nói là làm thiếp cho cô gia.”
Chuyện này vẫn chưa có chút đầu mối nào, Hà Hoa đang muốn hỏi kỹ, Tiểu Bảo lại cười hì hì ôm hai cái hộp đi vào, hai người Chuy Đầu cùng Lang Đầu đi theo sau đứng ở trước cửa.
Tiểu Bảo lấy hai chiếc khăn tay từ trong một cái hộp trong đó ra, chính là hai chiếc thêu con thỏ và con chuột lúc trước Hà Hoa đưa hắn, nghiêm mặt nói: “Đây là trước khi ta đi Sơn Đông nàng đưa cho ta, thường ngày đều mang theo bên mình. Hai ngày nay trời nóng, ta lại phải lên đường, sợ làm dơ khăn tay, mới khóa ở trong rương. Nơi này còn có một chút đồ, đều tặng cho nàng.”
Hắn lấy son phấn, hương phấn, đồ trang sức, khăn tay nhỏ, tơ tằm v.v… trong hộp ra hết, giống như hiến vật quý chất đống ở trước mặt Hà Hoa.
Trong lòng Hà Hoa đang rất buồn bực, thấy hắn cười đến hai hàm răng trắng cực kỳ chói mắt, kìm nén bực bội nói: “Mấy thứ này ta thứ nào không có, có cái gì hiếm lạ đâu? Cũng là chàng cảm thấy dù sao ta đã vào cửa nhà chàng, còn không bằng giữ lại những thứ tốt kia đi cho những người khác có nhu cầu hay sao?”
Tiểu Bảo liền nói: “Không phải nữ nhân gia đều thích những thứ này sao? Hơn nữa, cái gì mà người khác có nhu cầu?”
Hà Hoa thấy hắn ngay cả Chuy Đầu cùng Lang Đầu cũng gọi tới, nhất định biết Tiểu Oản dò la chuyện hắn ở Sơn Đông, nhưng vẫn một mực giả bộ ngây ngô, càng thêm tức giận, nói: “Không phải nói chỉ cần hai người Chuy Đầu và Lang Đầu hầu hạ là được rồi sao? Nếu tốn bạc đi mua nha đầu, chắc là hai người bọn họ không làm được việc, vậy thì đuổi ra ngoài đi mua người lần nữa đi!”
Chuy Đầu Lang Đầu cách rèm ở bên ngoài nghe, cuống quít quỳ xuống nói: “Nhị nãi nãi, chúng nô tài đều trung thành với Nhị thiếu gia cùng Nhị nãi nãi nhất, việc nặng dơ bẩn đều làm, cũng không dám lười biếng, Nhị nãi nãi minh giám!”
Tiểu Bảo thấy Hà Hoa phát tác cơn giận lên trên người hạ nhân, lúc này mới thu lại bộ dạng cười đùa, nghiêm mặt nói: “Ta biết trong nhà có chút lời đồn đãi, cha nương cũng đã hỏi ta. Cũng là lỗi của ta, nên sớm giải thích với nàng. Đại tẩu quả thực cố ý cho ta thu một nha đầu thông phòng, ta thấy tẩu ấy mua người không thành thật, tìm lý do đuổi đi, để tránh tẩu ấy sắp xếp người lần nữa, cũng bởi vì có một số việc tiểu tư quả thật làm không tốt, ta liền tự mình tìm người xấu xí. Thỉnh thoảng cũng đi ra ngoài tửu quán (quán rượu) kỹ viện tra án, nhưng cũng chỉ là vì công vụ, tuyệt đối không có làm loạn. Nếu nàng không tin, Chuy Đầu Lang Đầu đang ở bên ngoài, có gì cũng có thể đối chất. Sau này đi Sơn Đông, nàng cũng tự biết rốt cuộc ta có phụ nàng hay không!”
Loại chuyện như vậy ở nhà căn bản là không thể tra ra được, cho dù đi Sơn Đông cũng không thể bất cứ lúc nào treo Tiểu Bảo ở trên eo. Hà Hoa buồn bực suy nghĩ một chặp, trong lòng biết hơn phân nửa là Thường thị giở trò quỷ, nếu không trong nhà không thể huyên náo lớn như vậy. Liền đuổi người ra ngoài hết, nói: “Nếu biết trong nhà cũng ầm ĩ ngất trời, bà bà vì thế còn động gia pháp, nếu chàng không phải có tật giật mình, sao không nói rõ ràng sớm một chút?”
Tiểu Bảo thấy bốn bề vắng lặng, liền bước lên ôm eo của nàng, nói: “Nàng tức giận? Thật tức giận à?”
Hà Hoa tức giận đẩy tay của hắn ra, Tiểu Bảo ngoan cố lại dựa tới, Hà Hoa cả giận nói: “Ta tức giận hay không, có quan hệ gì với chàng đâu?”
Tiểu Bảo oán giận nói: “Ta biết nàng không quan tâm ta, mỗi lần viết thơ, nàng đều chỉ viết có mấy chữ, cũng không hỏi xem ta ở Sơn Đông có ăn no mặc ấm hay không, cũng không quản ta nhớ nàng thế nào, ta còn ngây ngốc cất giữ thư của nàng như bảo vật, để sớm trở về trên đường đều phải vội vàng. . . . . .”
Hà Hoa cảm thấy ngọt ngào, lại có mấy phần chua xót, chợt nhớ tới một chuyện, nói: “Trước đây không lâu ta viết cho chàng một phong thơ, chàng không có nhận được à?”
Tiểu Bảo nói: “Không có! Sớm nhất đều là tháng Tư!”
Chuyện này không biết rốt cuộc có phải là ý trời hay không.
Trong lòng Hà Hoa ngũ vị tạp trần, lấy tình huống của nàng, không ở nhà, người khác sẽ nói nàng không hiếu thuận; không muốn Tiểu Bảo đi ra ngoài, lại sợ người khác nói nàng cản trở, làm trễ nãi tiền đồ của Tiểu Bảo. Dĩ nhiên, những thứ này nàng đã sớm rõ ràng, cũng đã cùng Tiểu Bảo nói chờ qua chút thời gian nữa A Tề thu được nhiều người tin cẩn, là có thể giải quyết. Nếu nàng muốn có thanh danh tốt, đương nhiên phải chịu đựng khổ sở.
Chẳng qua đối với tâm ý của Tiểu Bảo, cũng từng ngày từng ngày sáng tỏ, không khỏi có chút chua xót nói: “Ta có thể làm gì? Ta quan tâm chàng, ai biết chàng có cảm thấy là ta đố kỵ hay không?”
Tiểu Bảo cười hì hì nói: “Lúc nãy nàng an bài thức ăn thiếu chút dấm, thức ăn nhạt quá.”
Hà Hoa thấy hắn vậy mà ghét bỏ mình ăn dấm không đủ, một cơn buồn bực ở ngực không ra được, hận hận nghĩ, nếu lá thư đó hắn không nhận được, sau này đi Sơn Đông, sẽ phải giành trước một bước lấy thư tới tay, quyết định không để cho Tiểu Bảo đắc chí như vậy!
Cũng không đúng, phải để cho hắn xem, chua chết hắn!
. . . . . .
Bởi vì thời gian eo hẹp, Tiểu Bảo bên này nghỉ ngơi một đêm, liền vội vã đi gặp người, an bài công việc.
Hà Hoa cũng phân loại sửa sang lại đồ Tiểu Bảo mang về, những quà tặng kia nàng chọn hơn phân nửa cho Anh tỷ nhi. Anh tỷ nhi không biết tình hình, thấy mặc dù vẻ mặt Tiểu Bảo ca ca lạnh nhạt, lại có thể cho nàng nhiều đồ tốt như vậy, cũng không sợ hắn nữa.
Tiểu Bảo không có quan tâm tâm tư của Anh tỷ nhi, chỉ vội vàng đi Thường phủ đón Thất thiếu gia Thường gia.
Thất thiếu gia này tên Kiều, chỉ mới mười lăm tuổi, ngày thường làm một mỹ thiếu niên môi hồng răng trắng. Chỉ vì là thứ xuất, ở Thường phủ cũng không được chào đón, thậm chí các ca ca cố ý tìm người dẫn hắn theo học cái xấu. Thân mẫu hắn đành chịu, nghĩ tới nếu Thường Tri Phủ không thích đứa con trai này, còn không bằng đưa hắn đến bên cạnh tỷ phu thân tỷ tỷ hắn dạy dỗ, thầm nghĩ thế nào nữ nhi nữ tế cũng không dám dạy hư đệ đệ này.
Thường thị cũng biết tình huống ở trong nhà, lại càng không muốn A Tề chỉ gọi một mình Tiểu Bảo làm chuyện tư mật cho hắn, đương nhiên cũng xúi giục huynh đệ trong nhà ra ngoài mở mang kiến thức.
Chi thứ hai Hách gia - Hách Học Khang thăm dò được Tiểu Bảo muốn dẫn Thường Kiều tới Sơn Đông, trong lòng liền chuyển động. Vội vàng cũng tới tìm Tiểu Bảo nói: “Đại ca ít người làm việc ở bên ngoài, làm huynh đệ có thể nào không giúp một tay? Ta vừa lúc rãnh rỗi, lần này cũng cùng đi với nhị ca nhé.”
Tiểu Bảo đang lo nhân thủ ít, mình không thể rút thân ra ngoài, Hách Học Khang coi như còn thân hơn Thường Kiều, đương nhiên đồng ý với hắn.
Nhị thẩm nghe nói nhi tử không ở trong nhà sinh nhi tử thật tốt, lại muốn đi Sơn Đông, liền nói: “Năm nay mang thai đứa bé sẽ đại phú đại quý, ta thật vất vả mua cho con hai nha đầu, còn nạp một người thiếp, sẽ lập tức vào cửa, con đi ra ngoài làm gì?”
Tháng sáu tháng bảy, thời tiết rất gay gắt, Hách Học Khang bị mẫu thân cùng nương tử hắn bồi bổ thập toàn đại bổ mỗi ngày ba lần máu mũi giàn giụa, chẳng những không có long tinh hổ mãnh (mạnh như rồng như hổ), ngược lại có dấu hiệu càng ngày càng ốm yếu, ở trên giường cũng có chút lực bất tòng tâm, vốn khó nói ra miệng, có cơ hội này có thể nào không trốn? Náo loạn hai ngày, nói là đi theo A Tề xông pha thành danh, sau này muốn bao nhiêu thiếp thì sẽ có bấy nhiêu, còn sợ không có nhi tử à?
Nhị thẩm cảm thấy cũng có lý, liền nói: “Vậy con mang hai nha đầu đi, mang nha đầu đi!”
Thê tử hắn - Lâm thị ở trước mặt bà bà không nói gì, trở lại trong phòng treo một đoạn vải trắng ở trên xà nhà, muốn chết muốn sống không cho Hách Học Khang đi ra ngoài. Thể cốt Hách Học Khang vốn không tốt, làm sao mang nữ tỳ đi ra ngoài, liền quỳ xuống đất chỉ tay lên trời thề nói ra khỏi Định Giang liền bán hai nha đầu đi.
Bởi vì mấy ngày nay Lâm thị thấy biểu hiện của hắn không tốt, tức giận hắn đều đặt tinh lực ở trên người bọn nha đầu, liền phỉ nhổ hắn một cái nói: “Chàng đầu này gạt bà bà lấy lòng ta, nói bán nha đầu đi, đầu kia có phải muốn ở Sơn Đông mang nhi tử trở về hay không? Nếu chàng muốn bỏ lại ta ở nhà ngày ngày hầu hạ công công bà bà, bản thân mình đi Sơn Đông phong lưu khoái hoạt, còn không bằng bây giờ ta chết ở trước mặt chàng!”
Hách Học Khang có miệng khó trả lời, mời Trương thị cùng Tiểu Bảo Hà Hoa đi làm thuyết khách. Nhị thẩm một mực đòi để cho nhi tử mình cố gắng tạo người, Lâm thị trên mặt đất lăn qua lăn lại kêu khóc, nói là bà bà cùng trượng phu muốn cho bọn nha đầu ti tiện sinh trưởng tử trưởng nữ thứ xuất, rõ ràng chính là muốn bức tử nàng, cuối cùng, nháo đến đặt con dao ở trên người.
Hách Nhị thúc lại cảm thấy nhi tử mình cũng không kém A Tề, thật sự không thích hắn đi làm tay sai cho A Tề. Thấy nàng dâu ồn ào sắp xảy ra án mạng, liền nói với nhi tử: “Ngươi ở nhà đọc sách cho giỏi, về sau tự mình thi Trạng Nguyên đi làm Hàn Lâm không được sao?”
Trương thị nghe được lời chua ngôn chua ngữ này, trong lòng hừ lạnh một tiếng, trong miệng lại khuyên: “Đúng vậy, đại chất nhi. Hôm nay toàn gia này đều dựa vào A Tề chúng ta, cũng không quản hắn mệt mỏi! Nếu ngươi có thể được làm quan ở kinh thành, về sau A Tề chúng ta không thể thiếu còn phải dựa vào ngươi cất nhắc đâu, tội gì đi biên hải chịu tội?”
Hách Học Khang địch không lại phản đối của người một nhà, chỉ đành phải dẹp ý niệm này, mặt ủ mày ê tự giam mình ở trong phòng.
Vốn Hà Hoa bàn bạc xong chuyện đi nhờ thuyền của Từ gia, thêm mấy người Tiểu Bảo nữa cũng không nhiều, sau khi dặn dò hai nhà Hách Qúy mọi sự cẩn thận, nhất là quản tốt hộ viện cùng Điền Trang các nơi, bọn họ liền theo Từ đại thiếu cùng nhau xuất phát.
Vậy mà ở bến tàu không ngờ nhìn thấy Thành Tử cùng một số người đến giúp chen lẫn chung một chỗ ăn uống với nhau, Hà Hoa kinh ngạc không thôi. Tiểu Bảo nhận ra hắn, nói: “Từ đại thiếu nói hiện tại Thành Tử đang gánh vác mọi chuyện ở huyện nha, cùng đám người kia đi lên giống như cá gặp nước, có một số việc hắn ra mặt là có thể thành, rất là đắc lực.”
Mặc dù biết mỗi huyện nha đều có một số người như vậy, Hà Hoa vẫn cảm thấy rất quái dị. Nhưng sự vui mừng được đi Sơn Đông chiếm thượng phong, cũng rất nhanh quẳng chuyện đó ra sau đầu, mỗi ngày ở trong khoang thuyền cùng bọn nha đầu cười cười nói nói mà thôi.
Thời gian mới mẻ ở trên thuyền mấy ngày liền hết thú vị, Tiểu Thư đi theo Hà Hoa nhiều năm như vậy, dáng người khuôn mặt cũng dần dần nẩy nở, huống chi còn có câu nói “Chỉ có nữ nhân lười, không có nữ nhân xấu xí”, trong mỗi ngày đều giống nhau ở trên thuyền chạy tới chạy lui, thấy có cái gì hay hoặc là cảnh sắc hai bên bờ gom lại nói cho Hà Hoa nghe, mấy lần như thế liền lọt vào mắt Từ đại thiếu.
Mặc dù Từ đại thiếu lên đường có dẫn theo người, nhưng là nhân vật hoa tâm ăn trong chén xem trong nồi. Tiểu Thư chính là loại hoa đa dạng, kiến thức cũng cao hơn đống nha hoàn ma ma kia của hắn, thời điểm ở trên thuyền không khỏi buồn tẻ, hắn liền quanh co lòng vòng với Tiểu Bảo muốn Tiểu Thư.
Tiểu Bảo dở khóc dở cười nói cho Hà Hoa, trong lòng Hà Hoa vô cùng không thích, tức giận nói: “Lúc này hắn có công vụ trong người, lại kiêm chức trách trông coi thương thuyền của mình, tại sao chỉ lo ăn chơi đàng điếm? Nha đầu của ta sẽ không cho loại người như hắn chà đạp!”
Tiểu Bảo bất đắc dĩ, trấn an nàng nói: “Chúng ta vẫn còn ở trên thuyền của hắn đó, trước nói cho Tiểu Thư một tiếng, nếu Tiểu Thư không đồng ý, cũng có một cái cớ tốt trả lời hắn, sau này những người khác đi ra ngoài làm việc, cũng chỉ còn Tiểu Thư ở cùng nàng trong khoang thuyền này thôi.”
Hà Hoa liền nói với Tiểu Thư đang đỏ mặt ở bên cạnh: “Mặc dù ta vẫn nói hi vọng mấy nha đầu các ngươi sau này đều có cuộc sống nhất phu nhất phụ (một chồng một vợ). Nhưng tuổi ngươi cũng đã lớn, nên có chủ kiến rồi, nhân duyên của ngươi do ngươi làm chủ. Là muốn cùng với người tuy khổ một chút nhưng làm chánh thê, hay là đi làm tiểu thiếp, tự mình nói một câu đi.”
Tiểu Thư nhăn nhăn nhó nhó không lên tiếng, nhưng về sau cũng không lắc lư ra ngoài nữa, có chuyện gì cũng giao phó tiểu nha đầu đi làm.
Từ thiếu gia biết Tiểu Thư không muốn, than thở chừng mấy ngày, lại tìm được thú vui mới —— say tàu ngất Thường thiếu gia.
Mỗi ngày nhìn Thường thiếu gia mặt trắng bệch nghiêm lại, nằm dọc theo thuyền ói dời sông lấp biển, hắn liền cảm thấy cuộc sống của mình cũng không khổ sở như vậy.
Người của Hà Hoa đi thăm Thường thiếu gia, lúc trở về người kia nói Thường thiếu gia gầy đến da bọc xương rồi, vẫn không thể thích ứng cuộc sống trên thuyền như cũ. Tiểu Bảo lo hắn xảy ra chuyện gì, đành phải ở một bến tàu, tìm gian khách điếm để cho hắn nghỉ ngơi hai ngày.
Hà Hoa nhìn một mỹ thiếu niên tốt đẹp yếu ớt trống rỗng giống như quần áo giắt trên cây trúc bay bay, không dám đi đường thủy, Tiểu Bảo liền cùng Từ đại thiếu lòng tràn đầy tiếc nuối cáo biệt, mua la ngựa đi đường bộ.