Hôm nay vừa đúng là ngày hưu mộc của Quý Quân, sau khi ăn điểm tâm sáng liền cùng Từ Thi Viện đến viện Hà Hoa chơi. Nghe được tiếng chén vỡ, Quý Quân liền cười nói: “Thế nào, bây giờ bắt đầu đập chén rồi à ? Vậy ca thua thiệt lớn rồi nha! Ngày mai vẫn nên bảo Đình Chi đưa trước mất trăm cái chén tới mới được!”
Từ Thi Viện không rõ chân tướng, Quý Quân đang muốn nói cho nàng biết chuyện cười thành thân lúc trước đã nói với Hà Hoa, liền phát hiện sắc mặt của Hà Hoa rất kém, không giống như là không cẩn thận làm bể chén, bọn nha hoàn cũng đứng ở phía sau không dám thở mạnh, yên lặng thật hiếm thấy.
Lý ma ma ở một bên nói thầm: “Cô nương chúng ta vì chi phi sinh hoạt ăn mặc của cả nhà mà sầu khổ cả mặt, chén canh vịt ngon như thế nói đổ liền đổ, thật đáng tiếc.”
Hà Hoa liếc nàng một cái, cười như không cười: “Lý ma ma, đây không phải là canh vịt gì. Còn nữa, coi như vì khuyên can ta đừng lãng phí, ngươi cũng không nên lấy tẩu tẩu ra nói chuyện. Từ gia nhà đại phú, còn nhiều người có tài cán. Hôm nay có tẩu tẩu ở đây, Từ Nhị nãi nãi lại để cho ngươi qua đây giúp đỡ tẩu ấy, ta còn muốn nói, không chừng qua mấy năm nhà chúng ta có thể vượt qua nhà mẹ tẩu tẩu rồi. Lúc này mới mấy ngày, ngươi đã nói tẩu tẩu vì chi phí sinh hoạt trong nhà mà sầu khổ cả mặt, không cần người khác nói tẩu tẩu không có năng lực, không thể quản gia, Từ Nhị nãi nãi là người đầu tiên sẽ không tha cho ngươi!”
Sắc mặt Lý ma ma trở nên rất khó coi, nhìn vẻ mặt Từ Thi Viện không tốt, Quý Quân lại giống như có chút trách cứ Từ Thi Viện, trong lòng hạ quyết định, cứng cổ nói: “Tiền ở cửa hàng trong nhà thu vào nhanh cũng coi như là vốn riêng của nhị tiểu thư, Tang Viên cũng có bốn phần tiền lãi lại coi là cho di nãi nãi, vậy mà ăn mặc dùng lại chỉ trông chờ lấy bạc ở chỗ cô nương chúng nô tì, ngay cả cô nương chúng ta có năng lực. . . . . . Nhị tiểu thư cũng đã từng quản gia, cũng nên biết cứ tiếp tục tiêu xài bạc nhiều hơn nữa thì bạc sẽ hết chỉ là chuyện trong chớp mắt!”
Sắc mặt Quý Quân tái xanh, Hà Hoa cũng giận đến các đốt ngón tay trắng bệch, nhưng vẫn chịu đựng chỉ nhìn Từ Thi Viện.
Từ Thi Viện do dự một chút, cau mày nói: “Ta cùng với Hà Hoa muội muội quen biết lâu như vậy, cho tới bây giờ cũng biết nàng không phải là người tiêu xài. . . Một chén canh mà thôi, bọn nha đầu không cẩn thận làm đổ, ma ma cần gì. . . . . .”
Lý ma ma thấy Từ Thi Viện vì Hà Hoa nói chuyện, càng thêm nóng nảy: “Cô nương, không quản lý việc nhà không biết củi gạo dầu muối, nếu hiện tại người đã đương gia, nên biết. . . . . .”
Hà Hoa cười lạnh: “Ta còn tưởng rằng bây giờ là Lý ma ma đương gia đấy.”
Lý ma ma sững sờ, vội thay đổi sắc mặt nói với Từ Thi Viện: “Cô nương, nô tì đối với người nhất mực trung thành! Tuyệt đối không dám dạy bảo người! Chẳng qua là vâng lời Nhị nãi nãi, muốn nô tì giúp đỡ cô nương thật tốt, không bị người khi dễ, lúc này mới. . . . . .”
Quý Quân tức giận nói: “Lý ma ma, ai khi dễ cô nương nhà ngươi? Cô nương nhà ngươi đến Quý gia ta, thiếu ăn à? Có người bất kính với nàng hả? Hà Hoa cũng đã sớm nhường lại quyền quản gia, dù là ngươi, ta cũng chưa nói qua một lời nói nặng. Nhưng cuối cùng hôm nay ngươi cho rằng mọi người ở Quý gia ta muốn khi dễ cô nương nhà ngươi! Chẳng lẽ nàng vẫn nghĩ như vậy sao?”
Câu nói sau cùng là nói với Từ Thi Viện, Từ Thi Viện bị sợ đến nước mắt tràn đầy hốc mắt, Lý ma ma đã quen thấy Từ Nhị nãi nãi bưu hãn, mà Từ Nhị gia sợ vợ hèn yếu, cũng bị sợ đến ấp úng không dám lên tiếng nữa, Hà Hoa không khỏi vỗ trán thở dài, cái này gọi là chuyện gì đây?
Vội vàng đẩy Quý Quân ra ngoài trước: “Đi đi, nữ nhân chúng muội tranh cãi, một đại nam nhân như ca dính vào làm cái gì? Muốn làm gì thì đi làm đi!”
Lại đuổi hết những người còn lại ra ngoài, chỉ để lại Lý ma ma cùng đại nha hoàn Nguyệt Liên bên cạnh Từ Thi Viện, nhìn chằm chằm Lý ma ma hồi lâu, nhìn đến da đầu nàng tê dại, vẻ mặt mới ôn hòa nói: “Tẩu tẩu, năm nay tẩu mới mười sáu tuổi, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, không buồn không lo, không biết nổi khổ nhân gian. Từ Nhị nãi nãi quan tâm tẩu, lo lắng tẩu đến nhà chúng muội sẽ đi sai nhầm bước, nghĩ Lý ma ma là một người lão luyện, lại thật tâm thương yêu tẩu, liền bảo nàng theo tới chỉ điểm cho tẩu, để tránh tẩu làm chuyện sai lầm, cũng tránh cho tẩu bị người khi dễ, có phải hay không?”
Lý ma ma biết mình lúc trước đã nói lỡ miệng, lại bị Hà Hoa nhìn chăm chú mất đi khí thế, lúc này cung kính nói: “Nhị tiểu thư nói đúng lắm. Quý lão gia cùng cô gia nhị tiểu thư đều là người thiện tâm, nhưng khó tránh khỏi phía dưới có ác nô, Nhị nãi nãi lo lắng cô nương chúng nô tì thua thiệt, mới bảo nô tì hầu hạ cô nương.”
Hà Hoa lại nhìn nàng một cái, nói: “Lý ma ma chắc hẳn cho rằng di nương không đủ tư cách ngồi cùng bàn ăn cơm với chúng ta, không đủ tư cách nói chuyện với chúng ta.”
Lý ma ma lặng người, nghĩ thầm trong nhà có người nói vị tiểu thư Hà Hoa này cùng di nương quan hệ cực tốt, lại có người nói hai người không hợp nhau, nhưng từ trước đến giờ kế mẫu cùng kế nữ đều là cong cong quẹo quẹo, liền nói: “Nô tì nghe nói, không có quy củ, thì không thể thành vuông thành tròn. Mặc dù di nương được xem là một chủ tử, nhưng rốt cuộc không phải thân phận nghiêm chỉnh, đương nhiên không thể cao hơn nhị tiểu thư chứ.”
Hà Hoa liền cười nói: “Theo cách nói của Lý ma ma, di nương không đủ tư cách nói chuyện cùng chúng ta, như vậy, lúc ta cùng tẩu tẩu nói chuyện, tại sao ngươi lại chen miệng vào? Chẳng lẽ Lý ma ma chỉ điểm tẩu tẩu ta như vậy hay sao? Đây chính là quy củ ngươi nói?”
Lý ma ma bị chọc phải không thốt nên lời, Từ Thi Viện không đành lòng, đỏ mắt nói: “Hà Hoa, ta biết ta không giỏi giang bằng muội, ta biết muội muốn nói nhà chúng ta không có quy củ, nhưng Lý ma ma là một lòng vì ta suy nghĩ, ta không trách nàng. . . . . .”
“Tẩu tẩu, Lý ma ma một lòng vì tẩu suy nghĩ, còn tẩu thì sao? Tẩu có thay nàng suy nghĩ hay không? Nàng tuổi lớn như vậy, nhi tử tôn tử của mình cũng không để ý tới, ngược lại thời thời khắc khắc phải lo lắng vì tẩu. Chỉ vì tẩu ngay cả mặt mũi của mình cũng không cần, giả bộ nghiêm túc hà khắc ở trước mặt các hạ nhân lập quy củ, chịu bất mãn của người khác. Tẩu có nghĩ tới mình phải chân chính đương gia cho tốt, để Lý ma ma an tâm, để nàng có thể cùng người thân của mình ở chung một chỗ ngậm kẹo đùa cháu hay không?”
Từ Thi Viện rất nghiêm túc suy nghĩ lời nói của Hà Hoa, Lý ma ma lòng như lửa đốt rồi, quýnh lên nói: “Cô nương, ân tình Nhị nãi nãi cùng cô nương đối với nô tì cả đời nô tì cũng còn không báo đáp hết, hiện tại nô tì thể cốt cường tráng, còn có thể hầu hạ cô nương. Nô tì. . . . . .”
Bỗng bị Hà Hoa liếc mắt qua, lúc này mới nhớ tới mới vừa bị giáo huấn không có quy củ, nhất thời mặt cứng lại.
Hà Hoa lại lôi kéo ống tay áo Từ Thi Viện nói: “Tẩu tẩu, muội rất hâm mộ tẩu. Nhị gia cùng Nhị nãi nãi đều thương tẩu như vậy. Mà muội từ nhỏ đã không có thân nương, lớn lên như dã nha đầu. Thật vất vả tình trạng trong nhà khá hơn một chút, đầu tiên là phụ thân có di nương, ca ca cũng có tẩu tẩu, vứt muội cô linh một mình. . . . . . Đều nói trưởng tẩu như mẹ, muội nghĩ muội cùng tẩu lúc trước cũng có quen biết, hôm nay trở thành người một nhà, tẩu tất sẽ không bạc đãi muội, muội cũng không cần lo lắng bị lạnh nhạt. Chưa từng nghĩ tẩu vậy mà lại suy đoán muội sẽ khi dễ tẩu, cũng bởi vì muội học tẩu lúc còn là khuê nữ chuẩn bị một chút vốn riêng như thế mà trong lòng không thoải mái. . . . . .”
Từ Thi Viện cuống quít phủ nhận: “Hà Hoa, ta làm sao có tâm tư hoài nghi muội khi dễ ta? Chỉ là nương của ta không bỏ được ta, chăm lo mù quáng thôi. Chính là hai cửa hàng điểm tâm, ta cũng đã sớm biết muội đang quản lý, khi đó chính là ta cùng muội nói muốn cầm chút vốn riêng kiếm sống mà. Huống chi hiện tại, đồ cưới của ta. . . . . . Cũng tách biệt với tiền công . . . . . .”
Hà Hoa thấy lông mày của Lý ma ma nhảy một cái, mặt khổ qua nhăn thành một cục, liều mạng nháy mắt với Từ Thi Viện, thậm chí hai cái tay cũng run lên, trong lòng hừ một tiếng, thay đổi vẻ mặt lã chã chực khóc, làm bộ như vui mừng nói: “Tẩu tẩu không có trách muội thì tốt rồi. Tẩu đừng trách ca ca, nếu hắn không để tẩu ở trong lòng, cũng sẽ không kích động như thế, tức giận tẩu không tin tưởng hắn. Như thế này muội nghĩ cách cho tẩu, tẩu dụ dỗ hắn, hắn nhất định bồi lễ với tẩu, sau này sẽ đối đãi với tẩu càng tốt hơn.”
Từ Thi Viện vui vẻ nói: “Thật?”
Dứt lời, vẻ mặt ráng mây, che miệng ở trong ánh mắt trêu chọc của Hà Hoa xoay cơ thể, nhìn mũi giày của mình cả người nóng ran.
Đúng lúc Tiểu Oản ở bên ngoài bẩm báo nói: “Tiểu thư, người ở phòng bếp đến.”
Từ Thi Viện như được đại xá, kêu lên: “Đi vào, đều vào đi!”
Đi theo sau lưng Tiểu Oản là một chuỗi người dài như bánh chưng, Phùng di nương, Vưu đại nương, tiểu Đào, Nghiêm tẩu tử, mấy nha hoàn thô sử.
Từ Thi Viện nghĩ đến Hà Hoa đập vở chén, lúc này cũng không phải lúc e lệ, hỏi: “Hà Hoa, rốt cuộc chuyện chén canh vịt này là thế nào?”
Hà Hoa nhìn lướt qua mọi người, nói: “Muội muốn ngày ngày uống canh đậu xanh giải nóng cũng không tiện, thừa dịp hôm nay ca ca ở nhà, liền bảo phòng bếp làm một nồi canh vịt hầm. Không ngờ mới uống thử một lần mới phát hiện, nguyên liệu bên trong có vấn đề, thế này mới kêu người phòng bếp tới một chuyến. Tiểu Oản, tại sao ngươi lại dẫn nhiều người tới như vậy?”
Vưu đại nương tiến lên lấy lòng, cười theo nói: “Nhị tiểu thư, nguyên liệu này có vấn đề gì?”
Ánh mắt của Hà Hoa chỉ rơi vào trên người của Tiểu Oản cùng Lý ma ma, cũng không thèm nhìn tới nàng, Từ Thi Viện cũng có chút ngượng ngùng nói: “Vưu đại nương, lúc không có hỏi tới ngươi, ngươi im lặng là được!”
Tiểu Oản hành lễ với Từ Thi Viện, nói: “Vừa rồi tiểu thư sai em đi phòng bếp tìm người, Vưu đại nương nói canh vịt này là di nãi nãi hầm. Em nghĩ, theo lý thì người nấu cái này là Nghiêm tẩu tử, không biết tại sao người phòng bếp lại sai bảo di nãi nãi, nên phải đi đến viện của di nãi nãi mời người đến. Vừa lúc di nãi nãi nói tiểu Đào cũng bởi vì nàng ở phòng bếp làm sai việc, đang muốn xin tiểu thư nói giúp với thiếu nãi nãi xin tha, liền dẫn tiểu Đào đến luôn.”
Sau khi hỏi đáp vậy mà có thể đặc sắc như thế, Vưu đại nương nói nàng mới vừa tiếp quản phòng bếp, rất nhiều người không phục nàng trông nom, Nghiêm tẩu tử là người đầu tiên nói Vưu đại nương động một chút là lấy thiếu nãi nãi cùng Lý ma ma ra chèn ép các nàng, thậm chí không để di nãi nãi ở trong mắt, di nãi nãi đến yêu cầu làm cháo gà, Vưu đại nương cũng không cho nàng làm.
Vưu đại nương cho rằng quan mới nhậm chức phải lấy uy, đây là Từ Thi Viện muốn ở phòng bếp khai đao, kế sau tiểu Đào bị đánh, mượn để dạy dỗ những người khác ở Quý gia tạo uy tín cho mình, liền kể hết tình cảnh của mình ra còn khổ hơn so với bị mẹ kế ngược đãi; Nghiêm tẩu tử cho rằng nếu Hà Hoa ra mặt sẽ trông nom, các nàng bị chèn ép lâu như vậy cuối cùng có hy vọng, hận không thể đổ hết những chất chứa trong lòng ra, lại nói ra hết những hành động việc làm tội lỗi chồng chất của Vưu đại nương.
Hà Hoa đối với tính tình của Lý ma ma cùng Vưu đại nương chưa quen thuộc lắm, lại biết bọn họ nóng lòng xếp đặt thân tín của mình vào, làm cho người khác phục tùng, đối với Nghiêm tẩu tử tố cáo khoa trương như vậy cũng nổi lên nghi ngờ, mắt thấy Từ Thi Viện theo thói quen nhìn về phía Lý ma ma xin giúp đỡ, khẽ mỉm cười, nói: “Lý ma ma, nếu thể cốt ngươi còn cường tráng, thì đến nói một chút, chuyện này nên xử lý như thế nào đi?”
Lý ma ma thấy Từ Thi Viện gật đầu, nín thật lâu rốt cuộc phun ra, lại khiêm tốn nói: “Cô nương tin tưởng nô tì, nô tì nhất định tra mọi chuyện rõ ràng, sau đó xử lý công bằng.”
Hà Hoa nói: “Theo ta nói, những người này không biết lớn nhỏ trên dưới, cũng nên phạt. Nhất là Nghiêm tẩu Tử cùng Vưu đại nương, nếu cảm thấy ở phòng bếp không tốt, Nghiêm tẩu tử ngươi vẫn nên rời khỏi phòng bếp, đến chỗ của Vương Chưởng Quỹ làm việc đi. Về phần Vưu đại nương, nếu theo tính khí của ta, là phải đánh hèo sau đó đuổi đi ra ngoài. Bất quá ngươi là người tẩu tẩu mang tới, vẫn nên để tẩu tẩu lên tiếng mới được. Những người khác, từ trước đến giờ ta không thích đánh hèo, mỗi người trừ ba trăm văn tiền tháng, ngày mai nói hết từng việc mình làm sai ra. Không biết lỗi của mình ở đâu, lại tiếp tục trừ 600 văn, sau đó mỗi một ngày trôi qua trừ 300 văn, cho đến khi các ngươi thật sự nhận ra chỗ sai của mình mới thôi! Phòng bếp về sau do Nguyệt Liên quản là được.”
Vưu đại nương kêu oan, Lý ma ma cũng nói chuyện còn chưa có hỏi rõ ràng, xử lý như vậy có chút thiên lệch.
Hà Hoa nhìn trời một chút, vung khăn nói: “Để các ngươi nói những thứ không ra hồn, ca ca ta cùng tẩu tẩu sinh mâu thuẫn, ta còn phải ở chỗ này nghe các ngươi lộn xộn, thật sự không có quy củ! Tranh đi cãi lại, mỗi người trừ hai tháng tiền tháng! Nếu Lý ma ma ngươi không phục, có thể trở về hỏi Nhị nãi nãi, xem nàng nói thế nào!”
Ném xuống một đống người không biết làm sao, để cho Phùng di nương trở về trong viện chăm sóc đứa trẻ, sai Tiểu Thư đi chăm sóc Tiểu Đào, Hà Hoa lôi kéo Từ Thi Viện đến mở sổ sách ở phòng bếp ra nói: “Tẩu tẩu, tẩu phải có chủ trương của mình. Vừa không bị tiểu nhân ở Qúy gia ta lừa gạt, cũng không bị Lý ma ma cùng Vưu đại nương lừa gạt! Nghiêm tẩu tử nói Vưu đại nương đưa cho nàng 200 văn tiền mua tám con vịt, nhưng trong sổ sách này lại ghi 300 văn mười con vịt, rõ ràng nàng giao cho Phùng di nương nấu canh chính là hai con vịt nhỏ trong nhà nuôi vậy mà còn ghi vào trong sổ sách. Lý ma ma nói đúng, nhiều bạc hơn nữa cũng bù không được người đào sạch!”
Đầu tiên Từ Thi Viện bị Quý Quân mắng, hiện tại lại bị Vưu đại nương làm tức giận, ỉu xìu dứt khoát chạy trở về nhà mẹ.
Từ Nhị nãi nãi nghe người của phòng bếp líu ríu một đoàn, lại lật sổ sách kia vùn vụt, cả giận nói: “Đều là cha con, từ nhỏ chỉ cho con học những thứ thơ từ kia, nữ hài tử học những thứ kia có ích lợi gì? Quay đầu vừa gặp chuyện liền trở về tìm ta! Vưu đại nương không nên dùng, đánh hai mươi hèo đuổi ra ngoài. Con lại đi nói với Hà Hoa, để Nghiêm tẩu tử làm quản sự ở chỗ khác. Trước tiên để Nguyệt Liên giúp con quản phòng bếp, về sau xem có người khác thích hợp hay không. Những người khác, mỗi người đánh mười hèo, trừ nửa tháng tiền tháng. Rồi để cho Lý ma ma trở lại một chuyến.”
Từ Thi Viện mở mắt thật to, nói: “Nương, người còn chưa có biết rõ chân tướng sự tình, thế nào lại nói giống như Hà Hoa vậy?”
Từ Nhị nãi nãi hỏi kỹ, thế mới biết Từ Thi Viện vậy mà cố ý che giấu đoạn Hà Hoa xử trí các nàng như thế nào, thở dài nói: “Sớm biết Hà Hoa có bản lãnh bực này, ta cũng không cần gọi Lý ma ma đi. . . . . . Không, sớm biết ta sẽ không cần gương mặt này, cũng muốn cho ca ca con thú nàng vào cửa!”
Từ Thi Viện tỉnh tỉnh mê mê, vẫn không hiểu, Từ Nhị nãi nãi liền nói: “Con lập tức tiếp quản tất cả mọi chuyện, vốn Quý gia vì ngại thân phận của con, đương nhiên sẽ không nói cái gì. Nhưng con dẫn người đi, nói cho cùng cùng người làm các nàng đều giống nhau. Các nàng cảm thấy mình là thân tín của con nên tài trí hơn người, không nhìn rõ thân phận của mình, còn ở trước mặt các chủ tử loạn thành một đoàn, đây là lỗi, cũng đáng đánh!
Thân phận Phùng di nương dù thấp thế nào, cũng là một chủ tử, còn có huyết mạch chủ tử Quý gia. Chỉ có con và người họ Quý mới có thể nói nàng. Khẳng định là Lý ma ma đã dùng lời nói châm chọc nàng trước, để cho nàng không mặt mũi lên bàn, sau đó để cho phòng bếp cố ý gây khó khăn cho nàng, ngược lại muốn cho tiểu Đào đi hầu hạ Phùng di nương, thậm chí Phùng di nương tự mình xuống bếp, còn muốn lấy nguyên liệu không thích hợp cho nàng nấu canh cho Hà Hoa, đây lại càng sai.
Hà Hoa lật đổ chén canh đó là cố ý, chủ ý của nàng chính là muốn gõ Vưu đại nương cùng Lý ma ma. Không ngờ chuyện càng náo càng lớn, Vưu đại nương cố tình lại bị nàng tra được động tay động chân về mặt tiền bạc, cái này không thể không nói chuyện bé xé ra to.
Về phần Vưu đại nương, mới quản sự muốn muội bạc (ăn chặng bạc), thứ người như thế coi như con cho nàng cơ hội, nàng cũng không có tiền đồ. Còn không bằng giết gà dọa khỉ, để cho đám người kia nhận rõ mình, cũng là tỏ rõ cho người Quý gia biết, con không phải là một người thiên vị.
Mặc dù Nghiêm tẩu tử có lý, nhưng lại là người quạt gió thổi lửa tạo hiềm nghi, chỉ vì mặt mũi của con cùng về sau làm việc dễ dàng, con cũng không thể để nàng tiếp tục sống ở phòng bếp, chuyển nàng sang nơi khác làm việc, không thiếu nàng tiền tháng, nếu nàng là người thông minh, cũng nên chủ động nhận sai.
Mặc dù ta gọi Lý ma ma qua giúp đỡ con, nhưng không phải muốn nàng làm cho con trở thành kẻ thù với người Quý gia. Quý Hà Hoa cùng Phùng di nương đều không phải là nữ tử tầm thường, những thủ đoạn kia của Lý ma ma chỉ làm cho các nàng xem thường nàng, liên đới cũng xem thường con. Người chung quanh con là ta an bài có thể tin cậy, về sau nếu có việc con phải thương lượng với Hà Hoa nhiều hơn.
Con nhớ, có một số việc, không phải cần phải hỏi rõ ràng, mới biết chân tướng. Còn có chút chuyện, nhìn hỏi rõ, trên thực tế cũng không phải ai cũng nói thật, phải dùng tâm nhìn người nhiều hơn một chút.”
Từ Thi Viện mặt ủ mày ê nói: “Thế nào phiền toái như vậy? Tại sao con không thể giống như nương, cầm Đại Bổng Chùy đánh là được.”
Từ Nhị nãi nãi xì cười, sau đó đôi mắt ngấn lệ mông lung: “Ban đầu ta cũng lớn bằng tuổi con, cái gì cũng không hiểu, mắt nhắm mắt mở gả cho cha con. Con cho rằng ta nguyện ý để người ta mắng ta là người đàn bà đanh đá sao? Con cho rằng ta nguyện ý dùng Đại Bổng Chùy? Con cho rằng ta chỉ dùng một cây bổng chùy là có thể trông nom nhiều người cùng gia nghiệp lớn như vậy?”
Xế chiều hôm đó, Quý Quân cho chuẩn bị cỗ kiệu tự mình đi đón Từ Thi Viện, vừa lúc đụng phải cổ kiệu Từ đại thiếu muốn đưa Từ Thi Viện trở về Quý gia, hai người lôi kéo một hồi, chuyện buổi sáng coi như bỏ qua. Lý ma ma bị mắng một trận, sau khi trở lại tự xin phạt hai tháng tiền tháng, nhất nhất bồi lễ cho Hà Hoa cùng Phùng di nương.
Từ Nhị nãi nãi thừa nhận tình hình, Hà Hoa cũng không tiện nói muốn đưa trở Lý ma ma trở về, không có Lý ma ma, sẽ có Vương ma ma, Triệu ma ma, chỉ cần Từ Nhị nãi nãi không yên lòng, nàng đều sẽ sắp xếp người tới được. Chỉ nhắc nhở Quý Quân, hai nhà gần nhau, để cho hắn mang Từ Thi Viện về nhà mẹ đẻ nhiều hơn một chút, để Từ Nhị nãi nãi gõ Lý ma ma cùng Từ Thi Viện nhiều thêm.
Mà Vương Chưởng Quỹ thì nghe chuyện này trước tiên, liền sai người đi tới nói muốn mời Nghiêm tẩu tử qua làm việc, Nghiêm tẩu tử cũng coi như phong quang rời khỏi phòng bếp.