Mười hai tháng sáu, Long Sát phương Bắc, nên dựng vợ gả chồng, thuận lợi thi cử.
Trước một ngày Từ gia đã phái người tới đây trải giường. Quý gia ít người nhiều phòng, trước kia dụng cụ gia cụ được bài biện phần lớn chỉ thực dụng, sau khi Quý Quân thi đậu Cử nhân mới thêm vào tô điểm bề ngoài một chút. Đồ cưới Từ gia cực kỳ phong phú, nhưng vẫn chứa đủ. Hà Hoa cảm thấy hứng thú nhất chính là gia cụ gỗ bên ngoài khắc hoa lê cùng sông ngòi, kỷ trà, bàn khắc tranh chữ, ghế con, đôn ngồi, bàn trang điểm, đế đèn, các loại tủ đều là phong cách chất phác hào phóng.
Dĩ nhiên, đơn giản mộc mạc cho tới bây giờ đều không phải là phong cách của Từ Nhị nãi nãi. Nguyên bộ gia cụ nàng không tiện nhúng tay, thế nhưng có thể động vào ba cánh bình phong nên chúng đều được tráng men, khảm ngọc thạch, trang trí tranh hoa điểu sơn thủy đại phú đại quý. Ngoài ra, còn có màn trướng tơ lụa Lưu Tô, đệm chăn tơ tằm không tránh khỏi xanh đỏ loè loẹt, Phú Quý Cát Tường, hai bồn cầu trang trí mạ vàng viền hoa ánh vàng rực rỡ làm cho người ta không mở mắt ra được.
Quý Quân nhìn bài biện khắp tân phòng, chí khí tràn đầy: “Hà Hoa, khi muội xuất giá, ca ca nhất định đặt mua đồ cưới cho muội càng vẻ vang hơn!”
Hà Hoa cười chỉ cái bình phong nhiều màu sắc kia, nhỏ giọng nói: “Vậy ca ca sẽ phải nỗ lực rồi! Nhưng không nên vẽ lên bình phong mấy đóa hoa mẫu đơn đỏ thẫm như vậy thì coi như càng thêm thể diện, đến lúc đó cho muội ít nhất hai cái bình phong năm cánh, một cái lấy ra dùng, một cái lấy ra đập chơi.”
Quý Quân đầu tiên là cười khổ một cái, đối với ánh mắt tiêu chuẩn của nhạc mẫu hắn cũng rất bất đắc dĩ, sau đó mắt nhìn xung quanh một chút, nói: “Bình phong năm cánh thì miễn, một cái để đập cũng không có. Đến lúc đó ca ca cho muội thêm hai bộ tách bàn đĩa, một bộ dùng, một bộ dùng để đập, hoặc là bảo Tang Viên mỗi ngày đưa cho muội một xấp lụa dùng để xé.”
Hà Hoa nhếch miệng: “Chỉ có đàn bà chanh chua hoặc là bại gia chi tử mới làm chuyện như vậy. Ca ca cũng đừng chèn ép muội, đợi tẩu tử vào cửa ca sẽ biết, khiến cho nữ hài tử tức giận lòng dạ hẹp hòi có nhiều biện pháp lắm, chẳng sợ chuyện trong nhà bị người trong quán rượu lấy ra làm chuyện cười cũng sẽ đập mâm và đánh nha hoàn luôn đó.”
Trong nhà tất cả quản sự nương tử, nàng dâu cùng các nha hoàn đều tìm đủ mọi cách muốn đến tân phòng nhìn một cái, không đủ tư cách vào cũng muốn ở ngoài cửa sổ hoặc là ở ngoài cửa viện không chuyện gì làm cũng tìm việc lượn ba năm vòng. Phu nhân tộc trưởng được uỷ thác trọng trách, nhìn đám người tới tới lui lui châu đầu ghé tai, vừa nóng vừa buồn bực, liền dùng sức vung khăn lau mồ hôi, liên tục lên tiếng đuổi người: “Đi đi! Đều chen chúc ở nơi này làm gì? Chưa từng gặp qua à? Nhanh đi quét dọn đi, ngày mai ra ngoài, đừng nói muốn tiền thưởng, đại hèo hầu hạ bây giờ!”
Quay đầu lại nàng liền tỉ mỉ vuốt những thứ gia cụ tổng hợp kia, nhóm lên khom xuống, chậc chậc khen ngợi: “Đều là đồ tốt! Ngay cả giá gia cụ này cũng phải hơn ngàn lượng bạc. Nếu không tại sao nói người tiện vật quý chứ, ngay cả bồn cầu này, nhiều bạc hơn nhà nghèo bán nữ nhi để lấy bạc, chậc chậc. . . . . .”
Bởi vì hiện tại hai nhà Từ Qúy cũng coi như có mặt mũi, Từ Nhị nãi nãi lại vừa phô trương thể diện, bọn họ gả nữ nhi mời vài gánh hát, bày gần trăm bàn tiệc, Quý gia bên này cũng mời đám người Huyện Tôn và Huyện Thừa, chủ bộ, điền sử tới cổ động. Lúc này A Tề đã được phân cho một công việc béo bở, người ngoài nói nhi tử Quý gia thú quý nữ Từ gia, nữ nhi lại gả cho Hách gia một gia đình làm quan như vậy, thật sự là muốn tài có tài, muốn thế có thế, về sau càng thêm vượt trội. Hàng xóm người người đều tranh nhau đến chúc mừng, cỗ kiệu cùng các loại lễ vật bày ra đầy khắp, người tới tới lui lui cũng tới chen lấn khắp nơi.
Thật may là đêm hôm trước ông trời cho một trận mưa lớn, thời tiết cũng bớt nóng bức, bằng không, chỉ ngửi mùi mồ hôi của đám người chen chút nhau này cũng có thể làm cho người ta ngạt thở mà ngất đi.
Bởi vì tân khách đều có đủ loại người, một đại khuê nữ như Hà Hoa cũng không tiện ra mặt, Phùng di nương cũng đang ở cữ, các nàng dứt khoát gom lại làm một, trốn ở trong tiểu viện hóng mát, chơi đùa với hai đứa bé, phần lớn chuyện trong nhà giao cho hai phu thê Tộc trưởng.
Quý Quân mặc quan phục Cửu Phẩm, đeo tú hoa đỏ cưỡi ngựa cao lớn nghênh đón tân nương trở về, bái đường xong thì bị lôi kéo đi uống rượu. Hà Hoa nhìn thời gian không kém nhiều, liền cầm một cái bánh ngọt nhỏ đi xem Từ Thi Viện.
Trong tân phòng chỉ còn lại Từ Thi Viện, hỉ nương cũng bà tử nha hoànTừ gia mang tới. Bên này Quý gia vốn bởi vì nhân khẩu mỏng manh mới mời một nhà Tộc trưởng tới chủ trì đại cục, tiếp đãi nữ quyến tân nương cũng không có mấy người. Vốn Hà Hoa muốn dẫn vài thẩm nương đến bồi Từ Thi Viện sau đó đuổi bọn họ sớm một chút, để Từ Thi Viện được tự tại thoải mái.
Không nghĩ tới mấy vòng cong chín đường ngoằn lại đặt quan hệ thân thích muốn lấy Qúy gia làm chỗ dựa, ngươi một lời ta một câu nói không dứt, mắt thấy Từ Thi Viện từ chủ động ra mắt đến đáp lại một câu rồi gần như là ngồi vào chỗ của mình ngoan ngoãn ừ ừ a a, trong lòng Hà Hoa thở dài, phải mời mấy nàng dâu đi ra ngoài, đóng cửa, lấy bánh ngọt nhỏ ra cười nói: “Chắc tẩu tử cũng đói rồi? Ở đây không có người ngoài, tẩu ăn bánh ngọt lót bụng trước.”
Mặt Từ Thi Viện thẹn thùng vươn tay ra, một miếng giấy dầu nhỏ bao bên ngoài liền từ trong tay áo của nàng rơi ra, lộn vòng đến bên cạnh chân của một bà tử, bà tử này nhanh tay lẹ mắt, khẽ nhấc chân lên, liền giấu miếng giấy dầu ở bên trong chân váy sát mặt đất của nàng. Bà tử này ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng yên ánh mắt nghiêm trang, mấy tiểu nha hoàn cũng mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm làm như không nhìn thấy gì.
Mặt Từ Thi Viện đỏ bừng lên, tay cứng đờ, không biết làm thế nào cho phải. Ngược lại hỉ nương bên cạnh cười nói: “Có tiểu cô săn sóc như vậy, tân nương tử thật là có phúc. Lý ma ma nên yên tâm, chuyện như thế này, thật ra thì lão thân thường gặp, chẳng lẽ thật sự muốn tân nương tử mệt mỏi sao?”
Hà Hoa nhận ra bà tử Lý ma ma này là người đắc lực bên cạnh Từ Nhị nãi nãi, nhìn thấy miếng giấy dầu đó chính là miếng giấy gói ngoài điểm tâm, nàng không thể nào không biết, ước chừng chỉ là ở trước mặt nàng không buông ra mà thôi, liền kéo tay Từ Thi Viện nói: “Trước kia tẩu tẩu cùng với ta có quen biết, chẳng lẽ còn không biết ta là người như thế nào?”
Lúc này Từ Thi Viện mới nhận bánh ngọt, cũng không có khách khí, liền thìa nhỏ, ăn từng miếng từng miếng. Hai người lại nói chuyện một lát, Hà Hoa liền rời khỏi.
Lý ma ma đuổi hỉ nương đi ra ngoài, nói: “Cô nương, vị Quý gia tiểu thư này luôn là người có tính khí mềm yếu, hôm nay chuyện đón dâu lớn như vậy, vậy mà nhà bọn họ không có một người họ hàng gần nào quản sự, ngay cả vị cữu nãi nãi mới vừa rồi kia, hình như cũng không thân thiện với bọn họ lắm. Về sau cô nương muốn đương gia cũng có thể dễ dàng.”
Từ Thi Viện xê dịch thân thể nói: “Lý ma ma, những chuyện này không vội. Tuy rằng nương nói với ta rất nhiều, nhưng. . . . . . Ta vẫn không hiểu lắm, nói không chừng làm trò cười cho người ta đấy.”
Tiểu nha hoàn liền cười nói: “Đây không phải là còn có Lý ma ma ở đây sao? Cô nương yên tâm, Nhị nãi nãi đều đã an bài tốt rồi.”
Hôn lễ náo nhiệt kết thúc, đợi đến khi Quý Quân mang Từ Thi Viện về nhà mẹ trở lại, mới tính là xong tất cả, toàn gia đều mệt đến eo mỏi lưng đau.
Từ Thi Viện coi như là một chũ mẫu Quý gia chính đáng hợp tình, quản chuyện trong nhà là không thể né tránh.
Hà Hoa đã từng thương lượng với Quý Quân, có một số việc nàng cũng thật sự không tiện ra mặt. Vì vậy, Vương Chưởng Quỹ quản lý cửa hàng điểm tâm cùng cửa hàng cá muối coi như là nàng tích góp vốn riêng, tám cửa hàng mặt tiền ở huyện lân cận cũng đưa ra ngoài sáng, chỉ nói là Quý Quân dùng bạc tính mua quan đổi, bốn cửa hàng ghi dưới danh nghĩa của Hà Hoa, tùy ý nàng xử trí. Phùng di nương bên này, cũng lấy ra vốn riêng của mình đưa về của công, coi như chính thức được chia bốn phần Tang Viên. Còn dư lại, Từ Thi Viện thích an bài như thế nào thì an bài như thế đó.
Quý Quân mặt ủ mày ê nói: “Hà Hoa, có muội quản ta mới yên tâm a!”
Hà Hoa liền cười nói: “Không phải ca đặt mua cho muội đồ cưới phong phú sao? Muội liền mỗi ngày thêu hoa, nói cười, đọc sách, chờ xuất giá thôi.”
Từ Thi Viện vào cửa một tháng, Hà Hoa giao toàn bộ việc lớn nhỏ trong nhà cho nàng, chuyên tâm làm sâu gạo.
Phùng di nương có hai đứa bé rồi, mỗi ngày loay hoay chân không chạm đất, thấy Hà Hoa hào phóng giao ra quyền quản gia, nàng càng thêm không để ý tới chuyện gì nữa.
Điền Trang cùng Tang Viên là hai nguồn thu vào lớn của Quý gia, Lý ma ma ở Từ gia đã từng gặp qua tình cảnh lớn hơn như vậy nhiều, nhìn thấy Tang Viên nho nhỏ này cũng có chút nhìn không thuận mắt, trong lúc vô tình biết được Hà Hoa trả tiền công cho Vương Chưởng Quỹ cùng người trong cửa hàng, ở trước mặt Từ Thi Viện nói thầm: “Một cái bánh ngọt hai mươi lượng bạc, trong Tang Viên coi như nuôi nhiều vịt ngang cùng cá lớn hơn nữa, cũng không sánh được làm bánh ngọt. Nếu ở huyện lân cận cũng có cửa hàng, cô nương không ngại cũng mở cửa hàng điểm tâm đi.”
Trước kia Từ Thi Viện đều là quần áo đến đưa tay cơm tới há mồm, quen tiêu tiền như nước, hiện giờ lại bị việc nhà trói chặt, mỗi lần nhìn sổ sách liền phát rầu, chỉ cảm thấy mỗi ngày bạc đều xuất ra ào ào, chung quy cũng không quan tâm tiền vào ở Điền Trang cùng Tang Viên lại ít. Chợ cá cùng cửa hàng vịt quay vịt nướng mới khai trương chút thu vào này còn chống đỡ không đủ cho nàng mua một bộ đồ trang sức, Quý Quân ở huyện nha làm qua loa chút bổng lộc đó càng không đủ nhét kẽ răng, nhiều lần muốn dùng bạc đồ cưới. Nghe lời nói của Lý ma ma nàng cũng rất là động lòng.
Quý Quân biết được nàng muốn làm cái này, chỉ lắc đầu nói: “Nếu có thể làm, Hà Hoa đã sớm làm. Bên kia đã có người mở cửa hàng bánh ngọt cùng cửa hàng điểm tâm. Ta và ca ca nàng ở Định Giang, có chuyện còn có thể nói mấy câu, tới đó thì không dùng được rồi. Hiện giờ trong nhà một năm thu vào ít nhất cũng được mấy ngàn lượng bạc, ngay cả của hồi môn Trang Tử của nàng nàng cũng không giúp được, vẫn là để sau này rồi nói.”
Chuyện này không giải quyết được gì. Không có mấy ngày, ở trên bàn cơm Hà Hoa phát hiện thiếu Phùng di nương, vừa hỏi mới biết là tiểu Niếp Niếp khóc, buổi tối Hà Hoa ôm Lương ca nhi đút cơm cho hắn, Phùng di nương cùng Tiểu Niếp Niếp chơi đùa ở trong sân.
Lúc Tiểu Thúy đi phòng bếp lấy cháo gà, quản sự mới tới trong phòng bếp Vưu đại nương liền bưng ra một chén bột khiếm thảo cùng nước canh chân gà nói: “Ăn bột khiếm thảo là tốt nhất, đại cát đại lợi.”
Tiểu Thúy cười theo nói: “Vưu đại nương, trong nhà nuôi hơn ngàn con gà, chưa bao giờ thiếu . Đại nương khổ cực, cố gắng làm thêm một con gà nữa đi.”
Vưu đại nương gắt một cái nói: “Tiểu nha đầu không biết gạo muối đắt. Một người một ngày ăn một con gà, có bao nhiêu cũng có thể ăn hết! Cũng không phải là không có, buổi tối nóng mà còn phải đốt lò lần nữa, đến lúc đó ăn không hết lại vứt bỏ!”
Tiểu Đào vừa lúc đi ngang qua, liền đi đến gần nói: “Vưu đại nương, ăn không hết ngươi cứ việc cho ta nha!” Cười híp mắt chém một con gà, một nửa nấu nhừ đưa qua cho Phùng di nương, một nửa xào với ớt ăn với Tiểu Thúy, nhân tiện hiếu kính Vưu đại nương một cái đùi gà.
Phùng di nương không cùng ăn cơm ba ngày, tiểu Đào bị Lý ma ma bắt tới đánh mười hèo. Tiểu Oản lặng lẽ nói cho Hà Hoa, Hà Hoa cười nói: “Quan mới nhậm chức phải lấy uy, đã bảo các ngươi thu hồi cái đuôi cẩn thận dụng tâm làm việc, không nhịn được à? Lý ma ma đang lo không tìm được sai lầm lập uy đấy. Tiểu Đào là người bên cạnh ca ca, chuyện này tất nhiên không thể gạt được ca ca, vả lại nhìn xem tẩu tử xử lý như thế nào.”
Tối hôm đó lúc nha đầu khác hầu hạ trà nước cho Quý Quân, Quý Quân phát hiện mùi vị không đúng liền hỏi tiểu Đào, thì có người nói cho hắn biết tiểu Đào bị bệnh, đang nghỉ ngơi.
Quý Quân không để ý, trước khi ngủ Từ Thi Viện cho người chuẩn bị canh hạt sen nói với hắn: “Thiếp thấy bình thường buổi tối chàng nóng đến không chịu được đều bảo tiểu Đào bỏ băng vào canh hạt sen hoặc canh đậu xanh, hôm nay nàng làm sai việc bị Lý ma ma phạt, đến lúc đó chàng nhớ gọi thiếp.”
Quý Quân cười nói: “Ta làm sao nhẫn tâm nửa đêm gọi nàng dậy? Nhưng tiểu Đào, không phải nói bị bệnh. . . . . . Bị đánh hèo rồi hả ?”
Từ Thi Viện có chút sợ hãi nhìn hắn nói: “Lý ma ma nói, không đánh, các nàng sẽ càng ngày càng không có quy củ. Chàng, có phải cảm thấy thiếp rất. . . . . . hung hãn hay không?”
Quý Quân lắc đầu: “Bọn hạ nhân đã làm sai chuyện, nên phạt thì phạt, đáng đánh thì đánh. Nàng là chủ mẫu, đương nhiên phải có uy nghiêm. Nhưng đánh roi không phải là biện pháp tốt nhất, đánh xong, mấy ngày các nàng ấy cũng không thể làm việc, nàng còn phải mời Lang trung tốn bạc thuốc men. Hơn nữa đối phó tiểu Đào, nàng chỉ cần phạt nàng ta không cho ăn cơm hoặc là phạt tiền tháng của nàng ta, bảo đảm càng có thể làm cho nàng ta sợ.”
Từ Thi Viện lè lưỡi nói: “Thiếp không biết chàng đối với chuyện như vậy cũng rõ ràng như thế. Trước kia ở nhà mẹ, nương thiếp chính là đối với cha thiếp, tất cả đều là dùng Đại Bổng Chùy. . . . . .” Nói đến một nửa, cảm thấy không đúng, nàng mắc cở đỏ mặt quýnh lên đứng dậy muốn đi châm trà để che giấu. . . . . . Quý Quân bước lên ôm nàng, cố ý trêu: “Uổng phí ta cố ý đi thỉnh giáo Hà Hoa, thì ra nàng sớm đã có cao chiêu rồi. Cho ta xem xem trên người nàng có cất giấu Đại Bổng Chùy hay không. . . . . .”
Ngày hôm sau Từ Thi Viện bảo Lý ma ma đi gọi Lang trung tới xem vết thương cho tiểu Đào, Lý ma ma thao thao bất tuyệt nói: “Cô nương, những người này người không thể đối xử quá tốt với các nàng, nếu không các nàng liền cho rằng người mềm yếu dễ khi dễ, muốn lật trời đó!”
Từ Thi Viện cau mày nói: “Ma ma đã phạt nàng, nhưng mà cũng không thể để cho nàng kéo theo vết thương đi làm việc. Hơn nữa, chúng ta đến cùng cũng là mới tới, tiểu Đào hầu hạ phu quân ta đã nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, chúng ta không thể làm quá mức. Còn nữa, Tiểu Niếp Niếp bên di nương đã mấy ngày đều ầm ĩ, chắc là trời nóng nên ngã bệnh, cũng nên mời lang trung tới xem một chút mới phải.”
Lý ma ma bĩu môi nói: “Chỉ thân phận kia của nàng cũng dám cùng cô nương ngồi trên một bàn ăn cơm? Trước kia Quý cô nương quá ôn thuận mới bị nàng lấn trên đầu. Cô nương yên tâm, mặc kệ đứa bé của nàng ồn ào cũng tốt, hay là chính nàng không thoải mái cũng tốt, nô tì chắc chắn sẽ quản nàng phải phục phục thiếp thiếp!”
Hôm nay vừa đúng là ngày hưu mộc của Quý Quân, Hà Hoa nghe nói lúc Từ Thi Viện chuẩn bị đi mời Lang trung bị Lý ma ma ngăn lại, Tiểu Thúy ở trong sân Phùng di nương không biết làm cái gì bị di nương giam lại rồi, suy nghĩ một chút liền nói với Tiểu Oản: “Ngươi đi phòng bếp, nói ta muốn ăn canh vịt hầm cách thủy.”
Rất nhanh phòng bếp đã đưa canh vịt hầm cách thủy tới, Hà Hoa nếm một hớp liền đập bể cái chén, cả giận nói: “Kêu quản sự phòng bếp đến đây!”