Cuộc Sống Đơn Gỉản

Chương 71: Chương 71




Tôn Đông Mặc nhớ kỹ ngày mai phải dậy sớm mua bữa sáng, nên đi ngủ từ rất sớm.

Mà lúc này, Trương Thiến và Chanh Chanh còn đang tinh thần hăng hái.

Trương Thiến vốn là cú đêm, lúc học đại học, mỗi tối không chịu đi ngủ, xem tiểu thuyết, nói chuyện, phần lớn cả phòng bọn họ đều như vậy. Hơn nữa buổi trưa đã ngủ một giấc đủ no, nên giờ không quá buồn ngủ.

Mà Chanh Chanh, hiện tại cô rất rảnh rỗi, mỗi ngày đều ngồi trong tiệm chờ khách đến cửa, tiệm mình, tự mình làm chủ, thời gian gì đó cũng mặc cho mình điều chỉnh, thuận sức thì làm, cuộc sống quả thực rất nhàn nhã.

Người già thường ngủ sớm, ông ngoại Trương Thiến cũng thế, tám giờ đã trải ga giường, bởi vì thời gian ăn cơm tương đối dài, nên hôm nay coi như muộn rồi.

Hai cô gái rửa mặt xong liền bị ông ngoại đuổi tới phòng nhỏ, bảo hai cô nhanh chóng đi ngủ.

Giấc ngủ người già luôn không tốt, chỉ chút âm thanh thôi cũng dễ dàng tỉnh lại, hơn nữa ngủ tiếp cũng khó.

Cũng may mặc dù hiện tại không thể dùng không gian, nhưng những thứ trước kia lấy ra từ không gian không biến mất, như đá thanh lọc chẳng hạn. Như ông ngoại, thân thể tốt hơn trước kia nhiều, tật xấu cũng dần dần được cải thiện.

Vừa đóng cửa, Trương Thiến và em gái chỉ cần nhỏ giọng là không có vấn đề gì.

“Chị, hiện tại chị và anh rể thế nào?”

“Cái gì như thế nào, em cảm thấy thế nào thì như thế chứ sao.”

Chanh Chanh không hài lòng với câu trả lời này, nhưng lại không thể biết được trong đầu chị mình nghĩ gì, chỉ có thể đổi vấn đề: “Vậy chị cảm thấy độc thân tốt hơn, hay là kết hôn tốt hơn.”

“Sao thế, có đối tượng nào à?” Trương Thiến nghiêng người sang nhìn Chanh Chanh, nhạy cảm nhận ra em gái có hàm ý khác, cô nằm trên gối bắt đầu bát quái hỏi:

“Mới không có chuyện đâu. Em cũng chỉ hỏi chị chút thôi.” Chanh Chanh xoay mặt cứng đầu nói.

Nhưng cô lại bày ra tư thế phô trương thanh thế, trong mắt Trương Thiến là có vấn đề.

“Nói dối, thành thật khai báo, rốt cuộc là ai?”

“Em nói không có ai rồi à, sao chị không tin chứ?”

“Lại còn cãi cứng, có muốn chị bảo anh rể điều tra một chút, phải biết, năng lực của anh rể em rất lớn đấy.” Trương Thiến có chút thần bí nói, thật ra sô chẳng khi nào đem chuyện như thế làm phiền Tôn Đông Mặc, nhưng lý do này lại có thể hù dọa Chanh Chanh.

Vấn đề nhạy cảm này chỉ có phái nữ mới có thể hỏi. Nói cô không yêu đương gì? Ai tin.

“Chị.” Chanh Chanh trừng cô, cô biết anh rể mình không đơn giản, nghĩ đến Trương Thiến sớm muộn gì đều biết chuyện này, cùng lắm thì hiện tại nói cho chị biết cũng tốt, cuối cùng Chanh Chanh đỏ mặt khai chuyện.

Thì ra Chanh Chanh nhìn trúng một anh chàng sửa điện thoại di động, đoạn thời gian Chanh Chanh kiếm tiền, điện thoại di động trước kia quá cũ, cô tính đổi một cái, nhưng cái mới mua lại không tốt chút nào.

Ngay từ đầu lỗi là âm thanh nhỏ, lúc nói chuyện với ông ngoại luôn phải hét to. Tìm anh ta sửa chữa một phen, sửa xong lại khi có khi không mất tín hiệu, lúc ngồi xe, bỗng dưng không gọi được, rõ ràng vừa nãy còn dùng rất tốt.

Vì vậy, Chanh Chanh lại tìm người nọ sửa, hai người nhờ cái điện thoại di động, dần dần quen thuộc.

Sau khi điện thoại di động tốt rồi, Chanh Chanh lại thấy hơi mất mác khi không còn cớ gặp lại anh, kết quả sau đó điện thoại di động này lại bị lỗi, không ngờ là nặng bộ nhớ, chẳng biết tại sao không chi cứ tải mấy cái này xuống, chẳng phải lãng phí lưu lượng sao.

Chanh Chanh lại hào hùng mang điện thoại đi.

Vì cái điện thoại di động này, Chanh Chanh chạy vài chuyến trở thành khách quen của tiệm, hai người cũng hoàn toàn quen thuộc, lúc đầu là quen biết, rồi đến mập mờ, cuối cùng phát triển lui tới đến bây giờ, tốc độ không chậm.

Quan trọng nhất là anh chàng sửa điện thoại, Trương Thiến biết, tên là Trương Văn Sảng, là bạn tiểu học với Trương Thiến. Nghe mẹ Trương nói qua, bây giờ đã tốt nghiệp điện thoại, làm việc ở nhà họ hàng, Trương Thiến nhớ anh học ngành điện tử chuyện nghiệp.

Thế giới thật nhỏ. Dì cả suốt ngày nhắc trước mặt Chanh Chanh không nên gả xa như Trương Thiến. Quả nhiên, không bao lâu sau, Chanh Chanh đã mang một anh chàng bản địa về.

“Chị, chị nói xem anh ấy thế nào?” Nghe Trương Thiến nói người này là bạn tiểu học với cô, Chanh Chanh cũng cho là thế giới này rất nhỏ, nhưng cô lại đang để ý người này.

“Em nói thế nào là sao, không phải em thích cậu ấy ư?”

“Thích là thích, nhưng em tin tưởng mắt nhìn của chị, chị có thể tìm được người chồng tốt như anh rể, chị, nhất định ánh mắt tốt hơn em, giúp em nhìn xem chứ sap.” Chanh Chanh cười hì hì phe phẩy cánh tay Trương Thiến, nhỏ giọng cầu khẩn.

Cách vỗ mông ngựa này khiến Trương Thiến rất thoải mái, cô rút tay ra, gạt trán Chanh Chanh, trong lòng buồn cười, loại chuyện như vậy sao có thể để người khác phán đoán.

Lúc còn tiểu học Trương Văn Sảng vô cùng quy củ, nhưng đôi khi có phần hấp tấp, ghi chép không tốt, đều nói ba tuổi thấy lão, cũng đã mấy chục năm, chắc hẳn tính tình cũng không thay đổi quá nhiều, theo miêu tả của Chanh Chanh với cậu ta, đối với quan hệ của hai người, Trương Thiến vẫn rất coi trọng .

“Được, có thời gian thì chị đưa em đi xem một chút.” Trương Thiến thốt ra, giống như mình là một nhân vật lớn, trong lòng còn có cảm giác thành tựu.

“Chớ ồn ào nữa, mau ngủ đi.”

Phòng lớn truyền đến tiếng la của ông ngoại, Trương Thiến lập tức ngậm miệng, ô~ âm điệu vừa rồi hơi lớn, không ngờ làm ồn đến ông ngoại rồi.

Kế tiếp, Trương Thiến và Chanh Chanh cũng không nói gì nữa, mỗi người cầm di động, chuyên tâm xem tiểu thuyết.

Điện thoại di động hiện tại Chanh Chanh đang dùng là Trương Văn Sảng cố ý đổi cho cô, không chỉ giá tiền tương đương, chất lượng còn tốt hơn rất nhiều, đều là điện thoại hỏng giật dây, sau khi hai người xác định quan hệ, chiếc điện thoại vốn có đã bị Trương Văn Sảng thả lại trong quầy rồi…

****

Sáng sớm hôm sau Tôn Đông Mặc mua xong bữa sáng liền chạy tới, mỹ mãn nhìn cô vợ nhỏ uống hết sữa đậu nành, Tôn Đông Mặc vội vàng đưa khăn giấy lên. Dáng vẻ ân cần khiến Chanh Chanh liên tiếp ghé mắt, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Sau cùng còn nói chuyện phiếm với ông ngoại, lại ăn cơm trưa ở nhà ngoại, sau đó Trương Thiến lập tức bị Tôn Đông Mặc đưa về nhà mẹ vợ.

Hôm nay công ty anh có việc bận, không thể ở bên người Trương Thiến, đành phải đưa cô đến nhà ba mẹ Trương, dù sao thật vất vả mới xuất viện, nên trau dồi chút tình cảm với mọi người, huống chi lúc Trương Thiến xảy ra tai nạn xe là hàng xóm gọi cấp cứu, điều này cần Trương Thiến tự mình đi qua nói cám ơn.

Bởi vì ở trong bệnh viện một thời gian dài, nên khi Trương Thiến bình yên vô sự xuất hiện t trước mặt mọi người thì tất cả mọi người không thể không kinh ngạc.

Rất nhanh năm mới đã đến, năm mới này Trương Thiến trải qua dị thường vất vả.

bây giờ Trương Thiến đã là chính thức là con dâu nhà họ Tôn rồi, bước sang năm mới, tất nhiên phải nhanh chóng đến Tôn gia.

Mẹ Tôn cũng không vì mới bị tai nạn xe mà bỏ qua khóa học bổ túc cho Trương Thiến, để cô trở thành con dâu nhà họ Tôn đủ tư cách, trong năm mới này mẹ Tôn vẫn rất nghiêm khắc với Trương Thiến, khiến trương Thiến không có thời gian suy nghĩ đến chuyện không gian.

Rốt cuộc, đợi đến mùa xuân qua, Trương Thiến tựa như cởi ra một lớp da, mệt không chịu được, nhưng đồng dạng, mùa xuân này, trương Thiến học được không ít điều mới, càng biết nhiều hơn về tình huống của nàh họ Tôn. ĐỐi với nhà họ Tôn cũng có lòng trung thành nhất định.

Trăng mật, nói trắng là du lịch, nhưng hưởng tuần trăng mật lại có điểm không giống, đó là tháng đầu tiên vợ chồng son cùng nhau đến nơi nào đó, trải qua cuộc sống an nhàn.

Tháng đầu tiên là không thể, nhưng Tôn Đông Mặc nhìn về phía Trương Thiến, cuộc sống sau này, mỗi một ngày, anh đều sẽ vượt qua cùng cô, nơi nào có Trương Thiến, đối với Tôn Đông Mặc mà nói, lúc nào, ở nơi nào đều giống nhau .

Rốt cuộc cũng trăng mật, vé máy bay đã chuẩn bị tốt, hai người không lấy thêm đồ dư thừa gì, trực tiếp lên máy bay bay tới Las Vegas.

Las Vegas là thành phố lớn nhất bang Nevada, nước Mĩ, lấy công nghiệp đánh bạc làm trung tâm du lịch, mua sắm, nghỉ ngơi, những khách sạn lớn nhất trên thế giới đều ở đây, là một trong những thánh địa du lịch trên thế giới, nức tiếng “Trung tâm giải trí thế giới”, “Trung tâm kết hôn”.

Thời gian Trương Thiến và Tôn Đông Mặc tới đây đúng lúc là vào ban đêm.

Las Vegas, tuyệt đối là một thành phố đêm chính tông. Hai giờ đêm, trên đường vẫn nhộn nhịp nhiều người đi lại, mặc dù rất muốn lập tức đến sòng bạc kiến thức một phen, nhưng kết quả lại không theo mong muốn, Trương Thiến bị Tôn Đông Mặc kéo tới một khách sạn thoạt nhìn rất khoa trương để ở.

Bị đặt nằm trong chăn, mặc dù Trương Thiến không nguyện ý, nhưng cô cũng biết Tôn Đông Mặc muốn tốt cho cô, chỉ có thể bất đắc dĩ ép mình nhắm mắt lại mau ngủ.

Người tới Las Vegas, cũng là vì muốn ăn chơi hưởng lạc, một đường mười người thì có tám là phú ông, một sắp trở thành phú ông, một vừa rồi còn là phú ông.

Mặc dù nói vậy có vẻ khoa trương, nhưng, một chút cũng không sai. Las Vegas là thiên đường của kẻ có tiền.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, cả người Trương Thiến vậy quanh trạng thái hưng phấn, cô như bọ chó tựa như chung quanh loạn nhảy, cầm du lịch sách nói nhỏ cũng không biết đều ở đây lẩm bẩm cái gì.

Trải qua lớp bổ túc cấp tốc của mẹ Tôn, mặc dù tầm nhìn của Trương Thiến đã rộng hơn nhiều, nhưng đối với một người chưa từng xuất ngoại như cô trong giây lát ra nước ngoài, thấy nhìn cảnh sắc chân thật tồn tại trước mắt mình, Trương Thiến vẫn không khỏi thập phần kích động.

Khuôn măt nhỏ nhắn của cô bởi vì vui mừng mà đỏ bừng, hai mắt lấp lánh, bởi vì mới rửa mặt xong, trên người vẫn mang theo ánh nước, toàn thân giống như thủy linh, khiến lòng Tôn Đông Mặc ngứa ngáy.

Cả ngày Tôn Đông Mặc và Trương Thiến đi dạo quanh Las Vegas, Trương Thiến muốn đánh bài, đương nhiên buổi tối đi mới có cảm giác, mà mua sắm, ăn uống, Trương Thiến định hôm nay làm hết vào ban ngày.

Cô chơi đến vui vẻ, chính là khổ cho Tôn Đông Mặc phải làm công nhân khuân vác, một lần nữa anh thầm quyết định, tuyệt đối không bồi phái nữ đi dạo phố, cho dù thường ngày tiết kiệm thế nào đi nữa, trên phố mua sắm, ai cũng sẽ trở nên điên cuồng.

Las Vegas là một trung tâm đa thương mại. Loại hình rất đa dạng: ca múa, đấu võ, tạp kỹ, thôi miên, ảo thuật. Bởi vì liên quan đến thời gian, Trương Thiến chỉ kịp xem biểu diễn ảo thuật, sau đó đã bị Tôn Đông Mặc kéo về quán rượu.

Sau đó, Trương Thiến biết được giá vé vào cửa thì quả thật đau lòng không chịu được, nghĩ đến này số tiền cáo nhất ngưởng ấy, cô đã cảm thấy tâm can đều đau, cô chưa từng phá gia như thế, bỏ nhiều tiền như vậy chỉ vì mấy trò ảo thuật, thật tiếc.

Trương Thiến đi dạo gần một ngày, đã rất mệt mỏi, không có tinh lực dư thừa nghênh đón ‘trò chơi’ long trọng buổi tối , không cần Tôn Đông Mặc mở miệng, Trương Thiến đã thành thật nằm lỳ trên giường, thật biết điều nhắm hai mắt lại...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.