Cuộc Sống Đơn Gỉản

Chương 72: Chương 72




Du khách hàng năm tới Las Vegas lên đến 3890 vạn người, đa số là tới mua sắm và thưởng thức mỹ thực, đặc biệt tới đánh bạc chỉ chiếm thiểu số.

Không thể xem Trương Thiến đến để đánh bạc, lá gan cô rất nhỏ, chỉ muốn đến kiến thức một phen.

Trương Thiến đôi khi nói là nói, nếu không để ý tới lời cô nói, qua một thời gian chính cô còn quên, nhưng cô gả cho Tôn Đông Mặc, mà Tôn Đông Mặc lại là người đàn ông yêu chiều vợ, cho nên nguyện vọng này của Trương Thiến đương nhiên được thực hiện.

Las Vegas có rất nhiều sòng bạc, cách thức chơi cũng đa dạng, nhưng mấy phương thức đánh bạc hoa mắt này Trương Thiến làm sao chơi được, nên cô chỉ có thể kéo Tôn Đông Mặc đi khắp nơi xem náo nhiệt.

Nhưng nếu đã tới Las Vegas, không đánh một lần thì thật xin lỗi tấm vé máy bay quý giá kia, vì vậy cuối cùng, Trương Thiến rất anh dũng ngồi xuống trước mặt máy đánh bạc tự động Lão Hổ…

Dạo qua sòng bạc, nhìn mấy tờ tiền giấy trên tay, không ngờ có thể thắng, mặc dù chỉ là tiền lẻ, nhưng Trương Thiến đã thấy hạnh phúc lắm rồi, nhiệm vụ tới Las Vegas đã hoàn thành, vì vậy mấy ngày tiếp theo, ngày nào Trương Thiến đều vui vẻ kéo Tôn Đông Mặc đi dạo phố, thưởng thức mỹ thực.

Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa, Tôn Đông Mặc đã sớm không muốn bồi phụ nữ đi dạo phố rồi, nhịn hai ngày, trong tối ngoài sáng ám chỉ, Trương Thiến vẫn không thu lại hành động, không im lặng nữa, hoặc chết trong im lặng, Tôn Đông Mặc chọn loại thứ nhất.

Tối hôm đó, Tôn Đông Mặc hóa thân thành sói xám lớn, không để ý Trương Thiến giãy giụa, ấn cô trên giường ăn không biết bao nhiêu lần, ở trên ghế sofa ăn một lần, trong phòng tắm lại ăn một lần, vốn còn muốn ở trên giường một lần nữa, nhưng khi đó Trương Thiến đã hoàn toàn mê man rồi.

Tôn Đông Mặc bày tỏ mình là một người chồng tốt yêu thương vợ, đến khi trời gần sáng, cuối cùng không giày vò cô nữa, chỉ ôm cô vợ nhỏ mềm mềm thơm thơm ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, Trương Thiến đỡ hông mình, nhận thấy cả người đau nhức, chỉ có thể bất đắc dĩ ở lại trong khách sạn, mắt lấp lánh nhìn dòng người nhộn nhịp dưới kia, đầy tiếc nuối thở dài.

Hai người bọn họ dừng lại ở Las Vegas gần 2 tuần, bởi vì không chuẩn bị kế hoạch gì khác, nên cho dù Trương Thiến đi hay ở, Tôn Đông Mặc cũng sẽ tán thành vô điều kiện, huống chi, Trương Thiến vốn không có ý định rời nơi này.

Nhưng đã gần hai tuần rồi, Trương Thiến chơi đã, nên cô bày tỏ tất cả lữ trình đều giao cho Tôn Đông Mặc quyết định.

Thời gian kế tiếp, Tôn Đông Mặc mang Trương Thiến tới một số địa danh thú vị khác, ví dụ như vương quốc Anh, Australia, đều là những nơi Trương Thiến muốn nhưng không dám nói ra miệng.

Trong thời gian này, Tôn Đông Mặc vẫn biểu hiện rất lịch sự, nhất là lúc mở cửa xe cho cô, người ta nói, người đàn ông có sức quyến rũ nhất chính là khi cúi đầu dịu dáng, ôi, càng ngày càng yêu anh mất rồi.

Trương Thiến bị hành động bá đạo “tôi giàu, tôi có quyền” của Tôn Đông Mặc hấp dẫn đến thần hồn điên đảo. Chẳng trách nhiều người thích đàn ông có tiền, bởi vì hành động vung tiền như rác chọc trúng rất nhiều trái tim phái nữ.

Du lịch trăng mật lần này thành công, lần đầu tiên Trương Thiến ra nước ngoài, đến rất nhiều quốc gia, có cảm giác hưng phấn trước nay chưa từng có, tạo dáng chụp ảnh, tất cả đều được Trương Thiến mang đi khoe khoang, bạn bè trên mạng của cô rất ít, chỉ có bạn học phòng ngủ và một số bạn bè tương đối thân quen, nên đăng ảnh lên cũng không sao.

Tôn Đông Mặc dự tính, kỳ nghỉ gì đó kéo dài bao lâu cũng được. Về phần Trương Thiến, bây giờ cô không phải làm việc, ở nhà không ai quản, vốn thời gian trăng mật có thể kéo dài vô thời hạn, nhưng đột nhiên xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, khiến hai người phải vội vã chạy về nước.

Trương Thiến mang thai.

Mang thai gần hai tháng, tính thời gian đúng lúc là vào mấy ngày ở Las Vegas, nếu không phải là vì Trương Thiến say xe buồn nôn, bị Tôn Đông Mặc kéo tới bệnh viện kiểm tra, chỉ bằng thần kinh thô của Trương Thiến, còn không biết lúc nào mới có thể phát ra hiện đứa bé đây.

Khi Trương Thiến nghe được tin tức này, cả người cũng chưa tỉnh táo lại, trời ạ, thật không thể tin được, hai tháng nay cô mang theo cục cưng nhỏ bay một vòng quanh thế giới!

Về đến nhà, đương nhiên tin tức này kinh hãi một đám người, ba mẹ Tôn lập tức tỏ ý muốn đón đôi vợ chồng son về, trong nhà có giúp việc, hơn nữa bệnh việ thành phố B rất nổi tiếng, có thể sắp xếp thời gian khám thai định kỳ, đối với thân thể đứa bé mà nói thì rất tốt.

Tôn Đông Mặc cự tuyệt đề nghị của mẹ Tôn, bởi vì anh nhìn ra, Trương Thiến vẫn tương đối lệ thuộc vào ba me vợ, suy nghĩ vì Trương Thiến, Tôn Đông Mặc thấy ở lại Thành phố D không tồi, dù sao hoàn cảnh Thành phố D rất tốt, dễ khiến người ta buông lỏng tinh thần, thích hợp cho phụ nữ có thai ở.

Nhưng cuối cùng Trương Thiến vẫn cảm thấy ở nhà họ Tôn cũng ổn.

Cô muốn ở thành phố B, không chỉ là vì đứa bé, quan trọng hơn cô là con dâu nhà họ Tôn, Tôn Đông Mặc đã vì cô mà thỏa hiệp quá nhiều, Trương Thiến không muốn làm khó Tôn Đông Mặc, nếu gả cho Tôn Đông Mặc, như vậy tất cả của anh, mặc kệ là tốt hay xấu, đương nhiên Trương Thiến muốn tiếp thu toàn bộ.

Nhà họ Tôn, mấy người giúp việc đứng ở một bên không lên tiếng, mà chính lúc này Trương Thiến đang vùi trên ghế sa lon nhàm chán ăn mấy thứ linh tinh, xem ti vi, Tôn Đông Mặc đi xuống lầu, tầm mắt đảo qua, nhìn kỹ, haiz, trên tay Trương Thiến là món gì, nhíu mày, nét mặt Tôn Đông Mặc không vui, vội vàng đi tới.

“Đã bảo em không được ăn đồ lạnh, em không nghe, bây giờ thân thể em tốt nhất không được ăn đồ gì kích thích.” Tôn Đông Mặc lấy đi ly kem trong tay Trương Thiến, dùng khăn lông ấm cẩn thận lau tay mình mới dám sờ bụng cô.

“Sao đứa bé không động vậy?” Tôn Đông Mặc cau mày, dáng vẻ khổ não. Anh đã có vẻ mặt này rất lâu rồi, Trương Thiến không biết anh đang làm gì, hóa ra người đàn ông này cũng có lúc đáng yêu như thế…

Có đứa bé nào mới hai tháng đã máy thai chứ, Tôn Đông Mặc, anh có phải quá nóng lòng hay không?

Bây giờ Trương Thiến cũng biết được cảm thụ lúc mới mang thai của chị Tú Tú, tựa như gấu trúc quốc bảo, hiếm có bị mọi người vây xem, nhưng cảm giác cũng không tồi.

Chỉ cần nghĩ đến chưa tới tám tháng nữa, trên thế giới sẽ ra đời đứa bé cùng chung dòng máu với mình, Trương Thiến đã không nhịn được kích động, lòng ấm nóng như nham nhạch nóng chảy, lại không khiến người ta bị bỏng.

Bụng hai tháng chưa nhìn ra được gì, nhưng chỉ thấy tất cả mọi người đều có biểu cảm rất coi trọng, khiến Trương Thiến không khỏi khẩn trương. Đứa bé này cũng không làm ầm ĩ, cho đến bây giờ Trương Thiến đều giống như trước đây, ăn ngon ngủ ngon, không có phản ứng gì không tốt, nhiều lắm là tham ăn một chút.

Trương Thiến thường xuyên vuốt bụng mình cảm thán, nói không chừng đứa nhỏ trong bụng về sau sẽ là một nhân vật lớn đây. Tất cả mọi người chỉ coi lời nói này là hy vọng của một người mẹ đối với tương lai của con mình, nhưng bọn họ cũng không biết, cho dù là đoán, Trương Thiến vẫn có căn cứ .

Sau khi đứa bé được ba tháng, Trương Thiến đột nhiên trở nên tham ăn, ăn thế nào cũng không no, cũng không biết những thức ăn chạy đi nơi nào, hơn nữa hết sức thích ngủ, thường thì cơm nước xong nằm gối đầu sẽ ngủ thiếp đi, phản ứng kỳ lạ này khiến người ta khó hiểu, nhưng không gây quá nhiều chú ý với người khác.

Trên thực tế, Trương Thiến tự mình biết chuyện của mình, sau khi đứa bé được ba tháng, Trương Thiến đã mơ hồ cảm thấy sự tồn tại của không gian, nhất định đứa bé này sinh ra sẽ thay đổi gì đó, hẳn không gian không thể nạp nhanh năng lượng xuất hiện trước mặt cô luôn được.

So sánh với chuyện cô sẽ sinh ra một nhân vật lớn, Trương Thiến lại đang tính xem tối nay có canh xương thịt dê không, mấy ngày nay Trương Thiến rất thích ăn món này, một ngày không ăn lại thấy thiếu thiếu thứ gì.

“Thiến Thiến à, con phải ăn nhiều vào, chớ để cháu ba đói bụng.” Ba Tôn ân cần nói, bây giờ ông vô cùng vui mừng, sau khi nghe tin vui, khuôn mặt vẫn chưa từng khép miệng bao giờ.

Cả đời này, ba Tôn cả chỉ có hai tiếc nuối, một là, chuyện ông xuất ngũ thời gian trước, mơ ước của ba Tôn là phục vụ cho quân đội. Đáng tiếc, thân thể ông không cho phép, không thể trở lại như cũ được nữa.

Còn một tiếc nuối nữa chính con cái không nhiều, ông chỉ có một đứa con, cho dù hai ông bà cố gắng ra sao, cuối cùng cũng chỉ có một thằng con trai bảo bối này. Nhưng không biết thằng bé giống ai, càng ngày càng không nghe lời, nhưng thằng bé cũng là người ngay thẳng.

Mới kết hôn không bao lâu, cuối cùng thì nhà họ Tôn cũng có thêm thành viên mới, thật sự rất vui.

“Thiến Thiến, đừng nghe ba con, thịt dê mặc dù tính ôn, nhưng ăn nhiều như thế thì không tốt.” Mẹ Tôn liếc ba Tôn một cái, múc thêm một chén cháo gà cho Trương Thiến.

“Nếm thử một chút, xem tài nấu nướng của mẹ con thế nào, cái này là gà rừng cố ý đem về từ dưới quê lên, toàn bộ tinh hoa của con gà đều tập trung trong bát canh này, giá trị dính dưỡng cao, con nếm thử một chút xem thế nào…”

Tôn Đông Mặc và ba Tôn trao đổi ánh mắt, thấy Trương Thiến nhận lấy chén, đều lộ vẻ mặt lo lắng.

Trương Thiến không từ chối được, cuối cùng nhận lấy uống một hớp nhỏ: “Ưm, mẹ, mẹ làm thế nào vậy, canh này uống thật ngon, dạy con với ạ. Lần sao con làm cho anh Đông Mặc ăn, mấy ngày nay anh ấy cùng gầy đi.” Trương Thiến ra vẻ rất sùng bái, nóng lòng hỏi.

Vừa nói, Trương Thiến vừa lặng lẽ đặt chén cháo kia lên bàn, bởi vì góc khuất nên không ai thấy động tác của cô, dĩ nhiên điều này không bao gồm Tôn Đông Mặc.

“Uống tốt như vậy sao?! Mẹ nói cho con biết nha, trong canh này, có…” Mẹ Tôn nghe người khác khen bà nấu ăn tốt, nhất thời đắc ý.

Trương Thiến và mẹ Tôn ở chung một chỗ nhỏ giọng thảo luận nấu ăn, chế biến…

Mà đầu bàn khác, ba Tôn cau mày, liếc mắt nhìn bát cháo gà trước mắt mình, ông nghĩ tới vợ mình, cuối cùng vẫn bưng lên một hơi uống hết cả bát.

Nhất thời, khuôn mặt vốn điềm tĩnh của ba Tôn trong nháy mắt trở nên đau khổ, chẳng phải nói canh này uống ngon ư, tại sao lại có mùi vị quỷ dị như vậy.

Tôn Đông Mặc liếc mắt nhìn ba Tôn biến sắc bên cạnh, nhìn chén cháo Trương Thiến để ở trên bàn vẫn còn rất đầy, hơi nhếch miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.