Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười Không Thiết Sống

Chương 54: Chương 54: Bốn chữ khuynh quốc khuynh thành




Edit: Ryal

Khương Ngộ không hiểu nổi hành động của Ân Vô Chấp.

Rõ ràng mới sáng nay hắn còn rất giận, thậm chí còn cố tình bắt nạt y trong lúc đút cơm, sao tự dưng lại lo cho y từng tí một thế này.

Ân Vô Chấp cũng ý thức được rằng mình đã thể hiện quá rõ ràng, hắn hơi khựng lại, thoáng lùi ra sau.

Sự thay đổi này đâu phải vô duyên vô cớ.

Trước đây tất cả mọi người đều nói Khương Ngộ là một vị quân vương rất được lòng dân, hắn chẳng nghĩ gì nhiều, dù sao Khương Ngộ trong mắt hắn cũng chỉ là một tên lười biếng chán nản không hơn không kém.

Chẳng thấy chút bóng dáng nào của một vị quân vương rất được lòng dân.

Hắn vừa đau lòng vừa giận dữ, nhưng ít nhiều gì vẫn còn lại một chút kiêu hãnh thuộc về mình.

Nếu không có thân phận cao quý thì Khương Ngộ cũng chỉ là một tên vô dụng, đã không đáp lại tình cảm của hắn mà còn khiến hắn lỡ dở. Đáng ghét nhất là hắn lỡ dở vì một tên vô dụng, nhưng vẫn không kìm lòng được mà muốn đối xử tốt với y.

Lòng tự trọng của hắn bị đả kích nghiêm trọng.

Nhưng hôm nay, lần đầu Ân Vô Chấp tận mắt chứng kiến võ công của Khương Ngộ. Hắn ý thức được một điều – nếu Khương Ngộ đã có thể ngồi lên ngai thiên tử thì hiển nhiên cũng không chỉ hoàn toàn dựa vào vận may, sự ưu tú của y vượt xa những gì hắn đã từng trông thấy.

Trần Tử Diễm cũng từng nhắc tới chuyện này.

Thậm chí Ân Vô Chấp còn hoài nghi, liệu phần kí ức đã biến mất một cách bí ẩn của hắn có ẩn giấu sự việc gì không thể để người ta biết?

Hắn quyết định bỏ qua cái nhìn phiến diện mà đi thăm dò Khương Ngộ thêm một lần nữa. Cũng chính vì vậy, hắn mới không tự chủ được mà ra mặt thay Khương Ngộ khi nghe thấy những lời của Tương Vương.

Bởi tất cả mọi người đều nói Khương Ngộ tốt đến chừng nào.

Huống hồ Khương Ngộ đã nói y không muốn nhìn thấy Ân Vô Chấp chảy máu, hơn nữa, y còn nói y thích tình cảm không cần lí do của hắn.

Trên thế giới này chỉ có mình Ân Vô Chấp thích Khương Ngộ chẳng cần lí do, nói theo cách khác, Khương Ngộ thích một Ân Vô Chấp thích y chẳng cần lí do.

Cũng không sai mà.

Như chợt nhớ tới điều gì, Ân Vô Chấp nghiêm mặt: “Thần đã biết từ lâu rồi“.

Khương Ngộ: “?“.

“Tương Vương vừa tới kinh thành chưa được bao lâu mà Thu Vô Trần đã tặng xiêm y nàng ta tự may cho bệ hạ“. Ân Vô Chấp mím môi. “Từ khi đó thần đã thấy lạ, những mốc thời gian đó trùng hợp quá mức“.

“Giờ ngẫm lại mới thấy, khi đó nàng ta cố tình muốn để bệ hạ nhớ tới nàng ta, đến thăm nàng ta, rồi sẽ tiếp tục tiến hành kế hoạch“.

Chuyện này thì Khương Ngộ có nhớ. Y không chỉ một lần có ý định tới thăm Thu Vô Trần, nhưng vì lười nên mãi không thực hiện.

Gương mặt y không hề biến sắc, nhưng Ân Vô Chấp vẫn nhận ra lời đáp trong ánh mắt kia.

“Cả Tương Vương cũng rất kì lạ, khi chúng ta nhắc tới việc Ninh Vương trúng độc và Tề Vương tàn phế, biểu cảm trên mặt hắn ta cực kì đáng chú ý“. Ân Vô Chấp nói. “Hẳn hắn ta nghi ngờ bệ hạ từ khi đó“.

Lúc ấy Khương Ngộ không góp mặt, nên y cũng chẳng thể hiện thái độ gì.

“Hơn nữa, khi hắn ta mới vào cung, thần còn tưởng hắn ta...“. Nói đến đây, Ân Vô Chấp cau mày. “Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra giữa Tương Vương và bệ hạ?“.

Khương Ngộ thẫn thờ.

“Chuyện tới nước này, thần không dám giấu bệ hạ nữa. Hôm ấy thần đánh nhau với Tương Vương là vì hắn ta đột nhiên chui vào trong màn của bệ hạ, thần ngỡ hắn ta định giở trò càn quấy, nên...“.

Khương Ngộ nhạt giọng: “Lẽ ra hôm ấy ngươi phải ở ngự thư phòng, sao ngươi biết được“.

Ân Vô Chấp thật thà đáp: “Vì hôm ấy thần cũng chui vào trong màn của bệ hạ mà“.

Khương Ngộ: “.“.

Y đột nhiên muốn làm một biểu cảm nào đó, nhưng mệt mỏi quá nên chẳng buồn động đậy.

Ân Vô Chấp cụp mi: “Tương Vương có lòng với bệ hạ phải không“.

Từ góc nhìn của Khương Ngộ thì đúng là Tương Vương đối xử với y rất khác, hơn nữa, y nghĩ ngày trước nguyên chủ đuổi hắn ta khỏi kinh thành cũng chính vì chuyện này.

Y miễn cưỡng liếc Ân Vô Chấp một cái, tự đi mà đoán thử xem.

Ân Vô Chấp buồn bực chốc lát, lại hỏi: “Nàng ta có đẹp không?“.

Khương Ngộ không hiểu.

Ân Vô Chấp nói: “Thu Vô Trần ấy“.

Sao Khương Ngộ biết được cơ chứ, y lười lắm, trước giờ đã gặp Thu Vô Trần đâu.

Nhưng y vẫn đáp: “Tuyệt thế giai nhân“.

Ân Vô Chấp bất mãn: “Thật ư?“.

“Hừ“.

Hắn trầm ngâm một lúc, lại không nhịn được mà nói: “Nàng ta chỉ thích nguyên Thái tử“.

Khương Ngộ không để vuột mất cơ hội: “Trẫm muốn ép cưới nàng ta đấy“.

Ân Vô Chấp nhìn y một chốc: “Ép cưới thì đâu phải thích, chỉ là chiếm hữu thôi“.

Khương Ngộ: “.“. Trả lại nguyên câu đó cho ngươi.

“Thực ra bệ hạ cũng không thích nàng ta lắm đâu“. Ân Vô Chấp cố lục tìm một bóng dáng đã bị xóa đi trong kí ức. “Bệ hạ chỉ muốn ép cưới Thu Vô Trần sau khi biết được âm mưu của nàng ta và Tương Vương, nhất định là do người đã rất giận, vì tự giận mình nên mới tự ám thị mình. Cũng chỉ có cách ấy mới giấu được cái tội mưu tính bệ hạ của hai người họ, bệ hạ đang thỏa hiệp để bao che cho họ mà thôi“.

Khương Ngộ nghe hắn nói mà ngơ luôn, y vận hết sức lực toàn thân, giọng nhẹ như lông hồng: “Trẫm thích Thu Vô Trần mà“.

“Vậy thần sẽ đưa bệ hạ tới gặp nàng ta“.

Chuyện đã đến nước này, Khương Ngộ không muốn đi thì cũng phải đi. Ân Vô Chấp vẫn cứ dán cái mác lương thiện lên cơ thể này, mà cái mác ấy còn chẳng xé xuống được nữa chứ. Đây là lần đầu tiên y nhận thức được sự kinh khủng của tình yêu, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được cái gọi là người tình trong mắt hóa Tây Thi như lời đồn của kẻ khác.

Vậy cứ đi gặp Thu Vô Trần rồi tỏ ra thâm tình và quyến luyến với nàng trước mặt Ân Vô Chấp vậy.

Ngày Khương Ngộ tới chỗ Thu Vô Trần, khí trời rất tốt – mùa xuân se se lạnh, tuyết trắng chất từng mảng trên mái nhà, những con đường đất khắp kinh thành đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Con hẻm Kim Tiền nơi ngoại thành nổi danh là hỗn tạp. Những người bán hàng rong dạo khắp phố phường, các khất cái bơ vơ và cả dân thường từ vùng khác tới kiếm sống đều tập trung tại nơi này.

Vì khí trời vẫn rất lạnh nên các hộ dân đều đóng kín cửa nhà. Khương Ngộ được đẩy vào trong hẻm, dừng lại trước một cánh cửa đỏ đã loang lổ tróc sơn, hai bên dán giấy vàng như câu đối Tết, dùng chu sa vẽ kí hiệu kì quái, chẳng biết có tác dụng gì.

Ân Vô Chấp không ngờ một thiên kim tiểu thư lại sống ở nơi này.

Tề Hãn Miểu thở dài: “Điện hạ có điều không biết, trước đây Đại tiểu thư nhà họ Thu từng nổi điên một lần nên bị Thu Thượng thư đuổi đi, từ đó đến nay cứ thi thoảng nàng ấy lại chuyển nhà, nghe nói là để tìm kiếm linh hồn của nguyên Thái tử“.

Hắn ngước nhìn những lá cờ cắm trên đầu tường: “Những thứ này...“.

Tề Hãn Miểu thấp giọng: “Là cờ chiêu hồn đấy ạ, nghe nói có thể gọi nguyên Thái tử về nhà“.

Ân Vô Chấp: “...“.

Chẳng trách Thu Thượng thư đuổi nàng ra ngoài.

Khương Ngộ ngẩng đầu nhìn phía trên, thầm giật mình, sao những lá cờ ấy trông quen vậy nhỉ?

Tề Hãn Miểu gõ cửa, một nha hoàn mặt tròn nhanh chóng bước ra, thần sắc vui vẻ: “Tề công công, cuối cùng bệ hạ cũng tới thăm tiểu thư nhà tôi rồi“.

“Cô nương Tiểu Hỉ, lâu rồi không gặp“. Tề Hãn Miểu cười chào cô rồi bước sang một bên, để Khương Ngộ sau lưng mình hiện ra. Tiểu Hỉ biến sắc: “Chân của bệ hạ...“.

“Dạo này bệ hạ không được khỏe, thường có cảm giác tứ chi vô lực nên mới dùng xe lăn thay vì đi bộ, cô nương Tiểu Hỉ không cần lo lắng đâu“.

Tiểu Hỉ yên tâm, vừa dẫn họ vào trong vừa nhỏ giọng: “Tiểu thư đang hầu nguyên Thái tử trong từ đường, xin bệ hạ hãy chờ một chút“.

Tề Hãn Miểu gật gật đầu, mặt Khương Ngộ không hề đổi sắc, chỉ có Ân Vô Chấp hỏi: “Hầu nguyên Thái tử?“.

“Bài vị của nguyên Thái tử đấy ạ“. Tiểu Hỉ rót trà cho họ. “Thế tử gia mới tới lần đầu nên có lẽ không biết, tiểu thư nhà tôi thường làm vậy, tiểu thư nói là sợ Thái tử cô đơn“.

Cô dâng trà cho Khương Ngộ trước, Ân Vô Chấp nhận thay: “Cô nương cứ để đó là được“.

Hóa ra Thu Vô Trần là một cô gái kì lạ đến thế, Khương Ngộ cũng không ngờ. Nhưng y trợn to mắt nhìn khắp nhà mà chẳng thấy có quỷ hồn nào...

Đương nhiên, cũng có thể là do hiện nay y đã thành người.

Họ đợi rất lâu, Tiểu Hỉ bèn đi bưng một đĩa bánh ngọt lên cho Khương Ngộ: “Tiểu thư cũng đoán được có lẽ bệ hạ sắp đến nên đã bảo nô tì làm món bánh ngọt gạo nếp mà bệ hạ thích ăn, còn cả mứt hồng và thịt khô nữa, đều là những món bệ hạ thích, xin người hãy thưởng thức để giết thời gian ạ“.

Khương Ngộ không nhúc nhích, có vẻ chẳng hề hứng thú.

Tề Hãn Miểu viện lí do: “Dạo gần đây ngự y không cho bệ hạ ăn những món này“.

Ân Vô Chấp lẳng lặng nhìn đĩa thức ăn trên bàn.

Thì ra trước đây thiên tử cũng có món ăn ưa thích, cũng ăn những thứ khó nhai như mứt quả và thịt khô.

Quả nhiên, những gì hắn biết về Khương Ngộ trước đây là quá ít ỏi.

Khương Ngộ đợi mãi cũng thấy mệt, Ân Vô Chấp giúp y hạ phần lưng xe lăn ra sau cho y nằm thoải mái.

Sau đó, hắn bước ra ngoài.

Sân vườn của căn nhà Thu Vô Trần đang ở không rộng, chỉ có một cây hòe già rất to. Mùa đông ở kinh thành kéo dài rất lâu, lá cây gần như đã rụng hết, chỉ còn những cành cây khô gầy nhưng khỏe khoắn được treo đầy những lá bùa kì quặc.

Ngoài ra ở phía Đông còn bày một tế đàn, trên đó là cái chậu bạc cùng ngọn nến đỏ đã cháy hết.

“Ngươi là ai?“.

Mặt trời đã ngả về Tây. Một giọng phụ nữ vang lên từ sau lưng hắn, Ân Vô Chấp quay đầu lại, nhìn thấy Thu Vô Trần.

Khuôn mặt nàng lạnh lẽo, trâm cài trên búi tóc là một cành cây nhỏ, vỏ cây thô ráp, vẫn còn dấu vết vừa được bẻ xuống.

Những lễ cưới ở triều Hạ đều là nam đỏ nữ xanh, chính thất khi vào cửa thì mặc áo cưới màu xanh lục, Thu Vô Trần cũng đang mặc y phục màu xanh. Giữa trán nàng có vẽ những phù hiệu rất giống ngoài cửa, khuyên tai là một sợi chỉ đỏ thõng xuống, cổ tay cổ chân cũng quấn chỉ đỏ, nhìn vào chỉ thấy màu xanh đỏ đan xen, kì dị vô cùng.

Ân Vô Chấp hoàn hồn, hành lễ: “Tại hạ Ân Thú, đưa bệ hạ tới thăm Thu Đại tiểu thư“.

Thu Vô Trần lạnh mặt: “Ngươi gọi ai là tiểu thư?“.

“...“. Giữa khoảng lặng, Tề Hãn Miểu nhảy ra: “Thái tử phi điện hạ, nô tài tới thăm người đây“.

Nhìn thấy lão, sắc mặt Thu Vô Trần hơi dịu lại: “Tề công công“.

“Đây là Thế tử Ân Vương, ngài ấy vừa quay lại kinh thành không lâu nên chưa biết Thái tử phi đã xuất giá, xin người đừng trách tội“.

Thu Vô Trần liếc nhìn Ân Vô Chấp: “Nhìn tướng mạo ngươi cũng có vẻ đáng thương hệt như ta, thôi vậy“.

Ân Vô Chấp: “?“. Ai đáng thương hệt như ngươi?

“Thái tử phi điện hạ, bệ hạ đang đợi người“.

Nhắc tới Khương Ngộ, Thu Vô Trần gật đầu rồi quay người bước vào bên trong. Chỉ khi phúc thân hành lễ, phong thái tiểu thư nhà quyền quý của nàng mới được hiển lộ phần nào.

Chẳng biết cô gái này điên thật hay điên giả nữa.

Ân Vô Chấp đỡ Khương Ngộ đang lim dim dậy, y miễn cưỡng nhìn Thu Vô Trần: “Đứng dậy đi“.

Thu Vô Trần đứng lên, nhìn y rồi lại nhìn Ân Vô Chấp, vẻ nghi hoặc thoáng qua đôi mắt: “Trước đây bệ hạ từng nói sẽ đưa một người tới gặp thiếp, chính là Thế tử Ân Vương đấy ư?“.

Ân Vô Chấp vô thức nhìn Tề Hãn Miểu, hiển nhiên lão cũng không biết Khương Ngộ và Thu Vô Trần đang nói gì.

Đừng nói tới họ, đến bản thân Khương Ngộ còn không biết nữa là.

Nhưng y vẫn nhân cơ hội này mà thuận miệng đáp: “Ừm“.

Ánh mắt của Thu Vô Trần lại càng ngẩn ngơ, nàng liếc nhìn Ân Vô Chấp mấy lần, hắn bèn mở lời: “Thu... Thái tử phi có gì chỉ giáo?“.

Thu Vô Trần muốn nói rồi lại thôi, lắc đầu, hỏi Khương Ngộ: “Hôm nay bệ hạ tới là vì chuyện cưới thiếp?“.

“Ừm“. Khương Ngộ nhớ ra chính sự, bèn chuyển sang nhìn nàng bằng ánh mắt đầy thương yêu: “Trẫm muốn lấy nàng làm Hoàng hậu, nàng có chịu không?“.

“Nếu Thế tử Ân Vương không ngại thì tất nhiên thiếp muốn được vào cung“.

Ân Vô Chấp lúc đầu vẫn chưa ngẫm ra chuyện này có liên quan gì tới mình, nhưng hắn nhanh chóng đáp: “Cô có gì muốn nói về việc cô và Tương Vương tính kế bệ hạ hay không?“.

“Ta chưa từng tham gia với hắn“. Thu Vô Trần thản nhiên nói. “Ta đã nói với hắn rằng, dù phong thư mật kia là thật hay giả thì vẫn nên nói rõ với bệ hạ, dù sao chuyện này cũng liên quan tới tính mạng của ta và hắn, một khi bị bệ hạ phát hiện thì rất có thể cả hai sẽ cùng bị xử tử“.

Nàng tiện thể lấy một lọ cao chẳng biết tên ra bôi vào tay, trong phòng đầy mùi hương kì lạ. Ân Vô Chấp nhíu mày, lại nghe nàng nói tiếp: “Tương Vương lo rằng nếu chuyện này không phải do bệ hạ gây ra thì bệ hạ sẽ buồn, nhưng hắn vẫn không kìm lòng được mà nhi ngờ bệ hạ, vì thế mới do dự, không ngờ cuối cùng vẫn bị bệ hạ phát giác“.

Ân Vô Chấp hỏi: “Thư đâu?“.

“Ở chỗ ta“. Thu Vô Trần vào phòng, giây lát sau, nàng cầm một cái hộp bước ra. Ân Vô Chấp nghi ngờ: “Tại sao thứ quan trọng đến thế lại được cất ở chỗ cô?“.

“Vì ta là kẻ điên“. Thu Vô Trần đưa lá thư tới trước mặt Ân Vô Chấp. Hắn đeo găng tay vào rồi mới cầm lấy nó, Thu Vô Trần bèn mỉm cười: “Không hổ là người bệ hạ vừa ý, quả đúng là rất cẩn thận“.

Ân Vô Chấp không thèm để ý tới nàng. Lá thư được mở, bên trong chỉ có vỏn vẹn mấy chữ: “Thái tử và Tề Vương tương tàn, có kẻ khác nhúng tay, trong cung có quỷ“.

Hắn bỗng nhiên nhớ lại câu nói của Tề Vương vào cái hôm mình rời khỏi đất Tề.

“Chắc Thế tử điện hạ cũng nhận ra, bức thư này được làm bằng giấy“.

“Đây là giấy Tuyên phẳng chỉ có ở kinh thành, mang ánh ngọc trai, khi viết chữ lên sẽ không bị nhòe mực“.

“Không sai“. Thu Vô Trần lại hỏi: “Còn mực thì sao?“.

“Mực có ánh xanh, viền ngoài bóng loáng“. Ân Vô Chấp hơi khựng lại, bảo Tiểu Hỉ lấy kim châm tới, cạo nhẹ trên nét chữ một cái rồi nhúng vào trong nước mà quan sát: “Là mực quan, cực kì phổ biến, sĩ tử trong kinh thành đều dùng thứ mực này“.

“Đây là lần đầu tiên ta thấy kiểu thử mực này đấy“. Thu Vô Trần khá bất ngờ. “Ta và Tương Vương đều phát hiện nhờ mùi hương, gì thế, ngươi sợ kẻ viết thư hạ độc trong mực hay sao?“.

“Nếu kẻ đó hạ độc thì sẽ không thể gây hiềm khích giữa bệ hạ và Tương Vương“. Ân Vô Chấp trả lá thư về. “Người ta cần đề phòng là cô. Cô vừa thoa thứ gì lên tay?“.

“Là hương Cố Nhân“. Thu Vô Trần giơ tay xẹt qua chóp mũi hắn, bật cười: “Nếu thoa cái này thì ngươi sẽ được gặp lại người mà ngươi muốn gặp nhất, trải qua giấc mộng đẹp nhất trong đời“.

Đồ điên. Ân Vô Chấp lùi về sau một bước, tháo găng tay, quay sang nhìn Khương Ngộ, thấy mí mắt y cứ giần giật thì sửng sốt: “Bệ hạ sao thế?“.

Thu Vô Trần cũng nhìn sang, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.

“Sao thế, chuột rút à“. Ân Vô Chấp quỳ trước mặt Khương Ngộ, dùng ngón tay ấn nhẹ lên mí mắt y. Ngón tay hắn có một lớp chai mỏng nhưng vẫn khá mềm, đôi mắt cứng đơ của Khương Ngộ được độ ấm xoa dịu đôi chút.

Giọng nói của Ân Vô Chấp vang lên: “Thả lỏng nào, cứ vậy đi, nhìn thần, giỏi lắm... Có thấy dễ chịu hơn không?“.

Khương Ngộ nhắm một bên mắt lại, khi mở ra đúng là có thấy đỡ hơn đôi chút: “Ừm“.

Nhân lúc Ân Vô Chấp và Thu Vô Trần đã nói xong chính sự, y lại dùng ánh mắt đầy yêu thương nhìn nàng.

Đôi con ngươi trong trẻo mà tĩnh lặng ấy khiến Thu Vô Trần khiếp hồn khiếp vía, nàng vội quỳ xuống: “Bệ hạ, thần nữ thực sự chưa từng nghi ngờ bệ hạ, thần nữ chỉ muốn điều tra rõ chân tướng của việc A Nguyên và Tề Vương tương tàn, chỉ có vậy mà thôi“.

Giờ đây Khương Ngộ đã ngồi trên ngôi cửu ngũ, dù sao cũng chẳng giống ngày xưa. Thu Vô Trần biết rõ – dù trước đây họ có thân thiết đến chừng nào, bây giờ bệ hạ vẫn là bệ hạ.

Khương Ngộ: “...“.

Không thể nào, hồi trước lúc làm du hồn y rất thích diễn, lúc nào cũng thấy mình diễn rất tốt, sao lại thành ra thế này.

Ân Vô Chấp nâng cằm y lên: “Được rồi, đừng giận nữa. Chắc chắn thần sẽ điều tra rõ chân tướng rồi đưa chứng cứ tới trước mặt họ, để họ tự vẫn tạ tội“.

Thu Vô Trần nói mà không hề do dự: “Ta sẽ không tự vẫn“.

Ân Vô Chấp hỏi: “Chẳng phải ngươi muốn gặp nguyên Thái tử hay sao?“.

“Người tự sát không được chuyển thế, nếu kiếp này ta không thể tìm được A Nguyên thì nhất định kiếp sau ta sẽ gặp lại chàng“.

“...“.

Khi họ rời khỏi nhà Thu Vô Trần, sắc trời đã tối mịt. Biết Ân Vô Chấp cũng muốn điều tra chuyện năm đó, Thu Vô Trần đã kể cho hắn không ít chuyện, hắn khó mà phân biệt được nàng điên thật hay điên giả. Nếu điên thật thì hành động của nàng gần như chẳng khác mấy so với người thường, nếu điên giả thì thi thoảng nàng lại thốt ra những lời rất đáng ngạc nhiên.

Hắn đưa thiên tử bất thường rời khỏi căn nhà bất thường, thấy thiên tử có vẻ không đúng bèn cúi xuống nhìn y: “Sao thế, bệ hạ ơi?“.

Hình như đang buồn lắm.

Khương Ngộ rầu rĩ nói: “Trẫm thích Thu Vô Trần“.

“... Ừ“. Ân Vô Chấp xoa đầu Khương Ngộ, tuy ban nãy ánh mắt y lạnh lẽo như muốn giết người, nhưng cứ lặp đi lặp lại mãi thế này thì chắc là thích thật rồi nhỉ. Hắn nói: “Bệ hạ quả là si tình“.

Ân Vô Chấp không giận, ngữ điệu cũng không có gì đáng chú ý. Tâm trạng Khương Ngộ vô cùng chông chênh, tới tối khi được ôm lên giường, y bèn hỏi thẳng: “Ân ái khanh“.

“Vâng?“.

“Ngươi vẫn thích trẫm như trước chứ?“.

“Thích“.

“Nhưng trẫm thích người con gái của hoàng huynh“.

“Nhưng người đâu có ra tay“. Ân Vô Chấp nhìn y. “Bệ hạ lại có thêm một ưu điểm nữa rồi, sao thần lại không thích cho được“.

“...“. Khương Ngộ đã cứng đờ.

“Nhưng“. Ân Vô Chấp đè lên người y. “Bệ hạ nhấn mạnh với thần nhiều đến thế, chắc người cũng thấy thích Thu Vô Trần chẳng phải chuyện tốt lành gì“.

Khương Ngộ: “?“. Không, y không hề có ý đó.

“Đã thế thì“. Ân Vô Chấp ngắm y, ánh nhìn vấn vít như tơ nhện. “Sao người không thử thích thần xem?“.

“Người thấy đấy, Thu Vô Trần cứ điên điên, trông cũng chẳng xinh đẹp là bao“. Ân Vô Chấp nói thật nhanh, trong giọng nói xen lẫn chút kiêu ngạo. “Ít nhất, nếu là thân nữ nhi thì thần cũng không phải trò cười như nàng ta“.

Nhận thức được rằng mình đang tranh sủng với một người phụ nữ, mặt hắn dần đỏ lên, lại cố bình tĩnh mím môi.

Khương Ngộ nghiêm túc nhìn hắn.

Ân Vô Chấp mà mặc váy thì khéo còn đẹp hơn Thu Vô Trần thật.

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng kia đi, nếu được miêu tả trên giấy, có ai dám bảo hắn không xứng với bốn chữ khuynh quốc khuynh thành?

Lời tác giả:

Tang Phê: Bắt đầu suy ngẫm.jpg

A Chấp: Độn.jpg

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.