Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười Không Thiết Sống

Chương 53: Chương 53: Dù người có sa sút tinh thần đến nỗi không còn lí do nào để sống




Edit: Ryal

Thanh kiếm đen như mực, không có ánh sáng lóe lên, Tương Vương còn đang ngạc nhiên nhìn Khương Ngộ chứ chưa kịp có phản ứng gì.

Một bàn tay bỗng chộp mạnh vào vai hắn ta, Khương Duệ bị ép ngửa ra sau, tránh được đường kiếm ấy.

Ân Vô Chấp đã lẻn vào từ ban nãy, còn đang lo Tương Vương sẽ làm gì đó với Khương Ngộ, nhưng chẳng ngờ vừa đến đã thấy y ra tay giết hắn ta.

Hắn hoảng hốt: “Bệ hạ có ý gì?“.

Để tiện cho Ân Vô Chấp ra tay nên điện Thái Cực của Khương Ngộ trước giờ cho phép hắn toàn quyền tự do đi lại, bởi dù sao y cũng chẳng có bí mật quan trọng nào.

Giờ hắn xuất hiện thì đúng là tới sớm không bằng tới đúng lúc. Khương Ngộ thẳng thừng tuyên bố: “Trẫm muốn diệt khẩu“.

Trong lúc y nói, lưỡi kiếm của Thập Lục vẫn không hề dừng lại. Cuối cùng Tương Vương cũng kịp phản ứng lại mà tự xoay người né đi, sắc mặt trắng bệch: “Bệ hạ hại Thái tử và Tề Vương“.

Khương Ngộ dời mắt.

Lần này, không cần ra tay thì Ân Vô Chấp cũng sẽ tin y là một tên bại hoại khốn kiếp chuyện ác nào cũng dám làm.

“Ngươi xạo chó“.

Đừng nói là Tương Vương, đến Thập Lục cũng phải khựng lại.

Tương Vương: “Cái, cái gì?“. Hắn ta nghĩ mình nghe nhầm rồi.

Ân Vô Chấp đổi giọng: “Ăn nói linh tinh“.

Hắn nhân cơ hội giật kiếm của Thập Lục, dùng phần sống kiếm đập vào mặt Tương Vương: “Ngậm máu phun người, chẳng trách bệ hạ muốn giết ngươi!“.

Tương Vương tay không tấc sắt, sắc mặt khó coi: “Chính bệ hạ đã nói thế cơ mà!“.

Ân Vô Chấp khựng lại, quay đầu nhìn Khương Ngộ như muốn y xác nhận.

Dĩ nhiên Khương Ngộ sẽ xác nhận rồi: “Không sai, tất cả đều là do trẫm làm“.

“Thần không tin“. Ân Vô Chấp nói. “Nếu là người làm thì sao không thừa nhận từ lúc trước, đến giờ mới thừa nhận?“.

“Vì trẫm bị phát giác rồi“. Khương Ngộ thản nhiên đáp. “Hắn ta đã biết bí mật của trẫm“.

Tương Vương kể sơ lại kế hoạch của mình và Thu Vô Trần, Ân Vô Chấp khó lòng tin tưởng: “Cái gì mà không lấy thì người chính là thủ phạm, cái gì mà ngươi bị giết thì người chính là thủ phạm?“.

Khương Ngộ ra hiệu cho Thập Lục đứng ngoài, tạm thời nhường sân khấu cho Khương Duệ.

Y thích tình cảm không cần lí do của Ân Vô Chấp nhưng không thể vì chuyện này mà từ bỏ kế hoạch đi chết được, chỉ là y không muốn công kích và bắt nạt Ân Vô Chấp nữa mà thôi.

Vậy thì không còn cách nào khác ngoài mượn miệng người ngoài để hắn biết mình xấu xa, chắc chắn một ngày nào đó, mấu chốt đạo đức của hắn sẽ lấn át cả trái tim đầy khó hiểu kia, rồi hắn sẽ tự tay giết y thôi.

Quả là Khương Duệ không khiến y thất vọng, dù có vẻ rất do dự nhưng hắn ta vẫn cắn răng nói tiếp: “Vì huynh trưởng sẽ không nhẫn tâm để mặc Thu tỷ tỷ đang phát rồ, vì huynh trưởng... dù có chịu ấm ức thì sẽ không trách móc bất kì ai“.

Khương Ngộ thấy rất có lí.

Ân Vô Chấp không tin nổi: “Lời ngươi nói, ngoài chứng minh bệ hạ lương thiện dễ lừa thì còn chứng minh được gì khác nữa chứ?“.

“Ân Vô Chấp, ngươi thực sự không hiểu hay đang vờ như không hiểu? Huynh ấy không quyền không thế mà lại có thể ngồi lên vị trí này, phải dựa vào dân tâm, được vạn người tôn kính. Huynh ấy là thánh nhân, thánh nhân sau này sẽ thăng làm tiên trên trời, nếu huynh ấy không tốt tới vậy thì tại sao bách tính phải quy thuận huynh ấy?“.

“Người không quyền không thế mà lại có thể ngồi vào vị trí này, bởi ngài xứng đáng“. Ân Vô Chấp đáp. “Dù người có được vạn kẻ tôn kính hay sau này có thành tiên thì cũng là vận mệnh của người. Người là thánh nhân, thánh nhân ban ân đức cho các ngươi thì các ngươi phải phủ phục dập đầu mà cảm tạ, các ngươi phải nghĩ xem mình đã quỳ đúng chỗ hay chưa; chứ không phải được lợi mà còn ra vẻ, dùng tiêu chuẩn của thánh nhân mà bới lông tìm vết, thậm chí muốn định tội cho người!“.

Khương Ngộ thấy chẳng có lí chút nào, y chuyển sang nhìn Khương Duệ, mong hắn ta có thể nói ra những lời phản bác Ân Vô Chấp.

Khương Duệ mãi mới thốt ra được một câu: “Từ đầu huynh ấy đã là người như vậy, ngươi căn bản không biết huynh ấy tốt tới mức nào“.

“Người lương thiện là để cho các ngươi giở trò lòng lang dạ sói ư?“. Ân Vô Chấp không nén nổi lửa giận. “Cũng vì người quá hiền lành, nên người vừa thoáng nổi giận một chút là ngươi đã cảm thấy không dung thứ nổi hay sao? Vì các ngươi nghĩ người là thánh nhân nên người phải khoan dung tha tội khi các ngươi không những hoài nghi vô lí mà còn cố tình sinh sự? Lí lẽ kiểu gì thế?“.

Khương Duệ chẳng nói nên lời, hôm nay hắn ta vốn đã tìm đến với tâm thế chột dạ, không dám ngẩng đầu lên trước mặt Khương Ngộ.

Khương Ngộ chỉ đành tự ra mặt: “Trẫm vừa thừa nhận cơ mà“.

“Ai bị người thân làm tổn thương cũng sẽ nổi giận và ấm ức, nói không biết lựa lời“. Ân Vô Chấp nói: “Người thừa nhận nhưng không có nghĩa đó là sự thật“.

“Trẫm đâu có nói không biết lựa lời“. Khương Ngộ nhìn vết máu trên cổ Khương Duệ. “Ngươi nhìn cổ hắn ta xem“.

Khương Duệ cúi đầu thật thấp, từng ngón tay đều cuộn lại như nỗi hổ thẹn không thốt được nên lời.

Cái đồ vô dụng này.

Khương Ngộ nói: “Ban nãy trẫm thực sự muốn giết hắn ta“.

“Bệ hạ muốn giết Tương Vương cũng là hợp tình hợp lí“. Ân Vô Chấp trả thanh kiếm đen cho Thập Lục, nghiêm mặt đáp. “Hắn ta phạm thượng, mạo phạm thiên tử, vốn là kẻ có tội“.

Khương Ngộ nhất thời không cãi lại được, bèn nhìn Tương Vương: “Ngươi thấy thế nào?“.

Ân Vô Chấp lạnh giọng: “Tương Vương điện hạ, với người ngoài thì bệ hạ là thánh nhân, còn với ngươi thì là huynh đệ máu mủ. Ngươi từng nói dù ngươi có làm gì thì người cũng sẽ khoan thứ, nhưng chuyện hôm nay ngươi gây ra đã khiến bệ hạ nản lòng...“.

Hắn chưa dứt lời, Tương Vương đã quỳ rạp xuống: “Thần đệ sai rồi, thần đệ không nên nghi ngờ bệ hạ, thần đệ tội đáng muôn chết, xin huynh trưởng trách phạt“.

Khương Ngộ lập tức nói: “Giết hắn ta đi“.

Ai thèm quan tâm mớ ba bảy hai mốt này, cứ hoàn thành kịch bản trước đã.

“Tương Vương chết cũng được“. Ân Vô Chấp lại tiến lên. “Nhưng không thể chết dưới tay bệ hạ được, sau khi chân tướng được điều tra rõ ràng, hắn ta phải tự vẫn tạ tội vì cái gan mạo phạm ngày hôm nay“.

Tương Vương nói: “Ân Vô Chấp, ngươi không phải xía vào, cứ để huynh trưởng giết ta đi“.

“Ngươi tưởng ta lo cho ngươi đấy à?“. Ân Vô Chấp không hề khách sáo. “Bệ hạ nhọc nhằn lắm mới bước được đến vị trí ngày hôm nay, chỉ vì ngươi hèn hạ muốn chết mà lại phải mạo hiểm mất sạch danh tiếng hay sao, ngươi xứng à?“.

“Đồ vong ân phụ nghĩa lại không biết tốt xấu như ngươi thì phải sống sót, nhận hết dằn vặt từ lương tâm mới đúng“.

Mặt Tương Vương đỏ rần, lại càng không ngẩng đầu lên được: “Bệ hạ...“.

“Ngươi muốn chết cũng chỉ là muốn bản thân vơi bớt nỗi hổ thẹn, cuối cùng vẫn là vì mình, ích kỉ“. Ân Vô Chấp nói. “Ngươi đã nhận bao nhiêu ân đức của bệ hạ, giờ sắp chết mà còn muốn kéo người chịu tội thay, vô liêm sỉ“.

Tương Vương: “...“.

Nước mắt hắn ta như chảy thành sông.

Khương Ngộ kiên trì lên tiếng: “Trẫm muốn giết hắn“.

Ân Vô Chấp thoáng biến sắc, giận dữ nhìn Tương Vương: “Chuyện đã tới nước này mà bệ hạ vẫn còn quan tâm tới ngươi, suy nghĩ cho ngươi“.

Khương Ngộ: “...“.

Chẳng giống tưởng tượng của y chút nào.

Y nhìn Khương Duệ rồi lại nhìn Ân Vô Chấp: “Trẫm không phải người tốt“.

Ân Vô Chấp nói với Tương Vương: “Xem đi, ngươi đã dồn ép người tới mức nào rồi?“.

Tương Vương nghẹn ngào: “Thần đệ biết lỗi“.

“Cuối cùng ta cũng hiểu, tại sao bệ hạ lại biến thành như bây giờ. Vì người đối xử với ngươi thật lòng mà ngươi lại không bằng cả loài cầm thú“.

Khương Ngộ lại nói: “Trẫm giả vờ hết đấy“.

“Nhìn đi, bệ hạ đã bị ngươi giày xéo tấm chân tình“. Ân Vô Chấp nói với Tương Vương: “Người còn đang định che giấu cho hành vi không biết xấu hổ của ngươi, thậm chí còn chẳng tiếc làm tổn hại tới thanh danh người, Tương Vương ơi Tương Vương à, ngươi tài giỏi tới đâu mà xứng có được một huynh trưởng tốt bụng đến thế?“.

Tương Vương bỗng bò dậy giằng lấy kiếm trong tay Thập Lục, đâm mạnh vào vai mình, nhìn Khương Ngộ với đôi mắt đỏ sậm mà gằn từng chữ một: “Thần đệ lấy máu ra thề, nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng, trả lại sự trong sạch cho huynh trưởng rồi tự vẫn để tạ tội!“.

Khương Ngộ: “?“.

Ân Vô Chấp thờ ơ chẳng chút động lòng, cầu xin Khương Ngộ: “Tội chết của Tương Vương có thể miễn được, tội sống thì lại khó tha, vẫn phải phạt nặng“.

Tương Vương cảm kích nhìn hắn.

Lúc này mà bị huynh trưởng đánh cho một trận thì đúng là quá tốt.

Ân Vô Chấp lạnh mặt.

Đánh một trận thật tàn nhẫn, rồi sẽ khỏi phải nhìn mặt hắn ta trong lúc hắn ta đang nằm trên giường dưỡng thương.

Tương Vương ra ngoài chịu phạt.

Ân Vô Chấp tới trước mặt Khương Ngộ, hỏi: “Bệ hạ đã biết kế hoạch của Tương Vương và Thu Vô Trần từ lâu ư?“.

“Trẫm không biết“. Mọi thứ đều lệch hẳn so với suy nghĩ của Khương Ngộ, y muốn cứu vãn tình thế, chỉ bất lực nói: “Trẫm thực sự muốn cưới Thu Vô Trần“.

Ân Vô Chấp đáp: “Người ấm ức mà“.

“?“. Khương Ngộ nói tiếp. “Trẫm thực sự ái mộ nàng“.

Ân Vô Chấp cụp mi, ngồi xuống bên cạnh, thấp giọng dỗ: “Người và thần đúng là đồng bệnh tương liên, cả hai đều thích người mình không nên thích“.

Khương Ngộ đơ luôn.

Y mềm nhũn ngả ra sau, được Ân Vô Chấp dùng một tay đỡ lấy, nhẹ nhàng hạ lưng xuống ghế nằm.

Hắn yên lặng nhìn y một chốc, trầm giọng: “Tương Vương không tốt. Thu Vô Trần cũng không tốt. Họ đều chỉ giỏi khiến người đau lòng“.

Khương Ngộ chẳng đau lòng chút nào.

Hoặc phải nói, Ân Vô Chấp mới là người khiến y đau lòng nhất.

Y nhọc nhằn khổ sở tính toán, may mắn lắm mới gặp được Tương Vương tự đưa đầu vào rọ, thế mà chẳng những không gặt được mà còn tự dưng bị tưởng là huynh đệ tình thâm.

Y lẳng lặng tê liệt một chốc, rồi lại nói: “Trẫm muốn cưới Thu Vô Trần vì trẫm thích nàng và cũng biết kế hoạch của họ, trẫm muốn tương kế tựu kế, trẫm thực sự muốn giết Tương Vương“.

“Thần biết“.

Khương Ngộ nhìn hắn. Y chẳng muốn nói chuyện, dùng ánh mắt mà hỏi: Ngươi biết gì chứ?

“Thần biết nhất định bệ hạ đã phải chịu nhiều oan ức, tấm lòng chân thành lại bị báo đáp như thế, chắc chắn người cũng tự giận bản thân nên mới biến thành cái vẻ chẳng khác nào kẻ vô dụng trong mắt người ngoài, phải không?“.

“...“. Ngươi nói vớ vẩn gì thế.

“Bệ hạ nói cho vi thần nghe đi“. Ân Vô Chấp thử thăm dò. “Trước đây Diêu Thái hậu từng nói gì với bệ hạ?“.

Khương Ngộ cố nhớ lại, nhớ mãi cũng chỉ hồi tưởng được cảnh Diêu Cơ vừa cấu y vừa khóc lóc kể lể bên tai y, nhức cả đầu.

Y không biết.

Đôi mắt Ân Vô Chấp tối lại, trong dội lên nỗi đau xót.

Chắc chắn Khương Ngộ đã phải chịu đựng rất nhiều nên y mới thành ra như thế. Tuy đã mất đi một phần kí ức, nhưng hắn biết chắc chắn Khương Ngộ cực kì ưu tú nên mới không bị mọi người bỏ rơi dù đã lười biếng cả năm ròng.

Hắn nghiêng người ghé sát lại, một tay chống bên má Khương Ngộ, hồi lâu sau mới cất lời: “Bệ hạ đừng thích Thu Vô Trần nữa, được không?“.

Khương Ngộ: “A“.

“Nàng ta không xứng“. Hắn nói. “Nàng ta căn bản không hiểu bệ hạ, không thể thấu suốt trái tim bệ hạ. Chỉ có thần biết danh hiệu thánh nhân do đám phàm phu tục tử ban tặng cũng chính là gông xiềng khiến bệ hạ không thể tự do sống vì mình“.

“Thánh nhân thực sự vốn nên sống thoải mái, không cần kiêng kị bất cứ ai“. Ân Vô Chấp cười khẩy. “Họ thì biết cái gì là thánh nhân cơ chứ, con người ai cũng có sinh mạng, nếu thánh nhân thực sự giáng trần thì còn lâu mới quan tâm tới sự sống chết của họ“.

“Bệ hạ chỉ là một người rất tốt, chỉ vậy mà thôi“. Ân Vô Chấp cúi đầu tựa trán vào trán y, hàng mi dài đen nhánh. “Người tốt cũng là người, có thể mang mọi thói hư tật xấu của những kẻ khác, có thể lười biếng, có thể ấm ức, có thể nổi giận, có thể không hoàn hảo trong tất cả mọi việc“.

“Có thể sống không cần kiêng kị, sống là mình mà không cần kiêng kị“.

“... Dù người có sa sút tinh thần đến nỗi không còn lí do nào để sống như bây giờ, thần cũng rất thích“.

Khương Ngộ: “.“.

Lời tác giả:

Tang Phê: A...

A Chấp: Dù có ra sao, thì trong lòng thần bệ hạ vẫn là tốt nhất.

Ryal's note: Không ấy A Chấp đổi tên thành A Soft được không... Mắc cái gì soft quá vậy hả hả hả huhu tim mềm xèoooo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.