Từ lần thành công lấy nọc đó, cứ mỗi hai tuần, giáo sư Snape đều sẽ cầm lọ chứa đến lặp lại công việc này. Nhưng hiển nhiên, ngoại trừ lần đầu chưa có kinh nghiệm mới khiến Ngụy Nhiễm đau đớn, sau đó Snape đã chậm rãi tìm kiếm thêm kinh nghiệm, thậm chí còn sử dụng phép thuật để hỗ trợ.
Ví như, Snape vung đũa phép lên, tăng chút nhiệt độ kích thích túi chứa nọc, khiến Ngụy Nhiễm không kềm được bèn nhả nọc độc, việc lấy nọc trở nên không hề thống khổ dù chỉ một chút, hơn nữa còn thuận tiện và nhanh chóng, không cần phải tiếp tục chống căng miệng ra và dùng sức cắn một cách đau đớn nữa.
Ngụy Nhiễm tương đối thỏa mãn với việc này.
Chỉ có điều, khi đã giải quyết vấn đề lấy nọc độc, Ngụy Nhiễm bắt đầu chán ghét chuyện bản thân sống trong lồng sắt, làm người không thể luôn hài lòng với hiện trạng, phải từng bước cải tiến hoàn cảnh sống của chính mình! Dẫu sao cô vẫn là một con người, cho dù hiện tại đã biến thành rắn, nhưng trên bản chất, trong thâm tâm, cô vẫn là người, cho nên cô mới chỉ ăn thức ăn của nhân loại mà không bắt bản thân phải oan ức chịu đựng con chuột, con chim nhỏ gì đó như một món để no bụng.
Trên thực tế, ngay khi đêm xuống, lúc cô tiếp tục bị bỏ vào lồng, ở lại trong văn phòng ma dược đen ngòm, đần độn chung với đủ loại sách vở và vật liệu ma dược khác, trong lòng cô liền thấy thê lương vô cùng——cô rất muốn ngủ trên giường, có ổ chăn ấm áp——tuy rằng thật sự không cần thiết với người làm một con rắn như cô, thế nhưng cái cảm giác ấm áp kia, cô vẫn khao khát nhiều lắm——
Thế là, sau một ngày ròng rã cuộn tròn trong lồng sắt, Ngụy Nhiễm bắt đầu tính toán làm sao mới có thể đi ra ngoài. Nhưng mà trước tiên, rốt cuộc nên làm gì để biểu đạt sự kháng nghị của mình cho giáo sư Snape biết đây?
Buổi tối hôm đó, sau khi giáo sư Snape đã cắt phần thịt bò mà gia tinh đưa tới thành từng miếng nhỏ, muốn cho Ngụy Nhiễm ăn, bạn học Ngụy Nhiễm rất không nể mặt xoay cái đầu tam giác bé tí sang chỗ khác.
Snape ngạc nhiên nhìn con rắn lúc trước vừa được ăn liền cực kỳ ngoan ngoãn, chọc người ta phải bật cười, sao hôm nay lại thay đổi rồi? Nghĩ tới đây, Snape đứng dậy, dùng nĩa xắn một miếng thịt, đi đến trước mặt Ngụy Nhiễm, mở nắp lồng sắt, định cho ăn từ phía trên——vì xét thấy Ngụy Nhiễm là một con rắn ưu tú khác thường nên hắn mới làm ra hành động này, dù sao thì không phải ai cũng có thể đưa cả tay lẫn thịt đến trước mặt loài rắn một cách bất chấp nguy hiểm như thế.
Tuy nhiên, có một việc xảy ra khiến Snape càng kinh ngạc. Dường như nhận ra dụng ý của hắn, con rắn rụt cái đầu nhỏ lại giấu vào giữa cơ thể đang cuộn tròn, thậm chí một cơ hội đút thức ăn cũng không cho hắn.
Song, với hành vi như thế, rõ ràng chỉ khiến vị giáo sư ma dược này cảm thấy càng có tính khiêu chiến, giáo sư Snape cầm lấy đũa phép, ngay sau một câu thần chú, cái lồng sắt nửa đóng bên trên tấm đệm liền biến mất, hắn dùng nĩa xắn miếng thịt ban nãy, cưỡng chế đưa vào trong cơ thể cuộn tròn của Ngụy Nhiễm, kiên quyết bắt cô ăn hết miếng thịt!
Trên thực tế, giáo sư Snape đương nhiên không biết trong lòng Ngụy Nhiễm vẫn luôn tự đấu tranh, so sánh giữa tự do và bữa tối mỹ vị, rốt cuộc thì tự do quan trọng hay bữa tối quan trọng đây? Người ta bảo ‘cuộc sống là quý báu, tự do càng quý hơn, nhưng nếu vì tình ái, cả hai đều vứt luôn’!(1) Ngụy Nhiễm không ngừng dùng bài thơ này để giáo dục bản thân, tự nói với mình không thể đầu hàng miếng thịt bò ngon lành đó, nhất định phải kiên trì, kiên định, không đầu hàng!
Thế nhưng, ngay khi nghe thấy người đàn ông ấy thấp giọng niệm chú, Ngụy Nhiễm có chút sợ hãi, sợ chủ nhân sẽ trừng phạt vì cái sự “không ngoan” nho nhỏ của cô, hoặc không kiên nhẫn mà giết chết cô, cho nên cô càng căng thẳng cuộn chặt cơ thể, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn người đàn ông ấy.
Nhưng khi câu thần chú kết thúc, cô phát hiện mình vẫn còn sống, mà cái “lồng sắt” vốn chỉ cần cô khẽ lắc đuôi một cái liền đụng trúng lại đột nhiên biến mất! Ngụy Nhiễm kinh ngạc mừng rỡ ngẩng phắt cái đầu bé tí quan sát xung quanh, phát hiện ở nơi tầm mắt mình chạm đến thật sự đã không còn lồng sắt nữa! Sự kinh ngạc đáng mừng như thế làm cô tức khắc dựng thẳng “nửa người trên”, quay đầu tìm kiếm tung tích của chủ nhân mình.
Tiếp theo, cô lập tức nhìn thấy trên gương mặt không có cảm xúc của chủ nhân—giáo sư Snape—rõ ràng đang treo một nụ cười nhàn nhạt! Không phải cười mỉa châm biếm, mà là nụ cười chân thành, vui vẻ, dường như vì thực sự cảm thấy động tác của con rắn là cô đây rất thú vị nên mới có thể xuất hiện trên mặt một cách tự nhiên như vậy.
Phát hiện hành động của bản thân có thể giải trí cho chủ nhân của mình trên một mức độ nhất định nào đó, tuy rằng Ngụy Nhiễm là người, nhưng cũng chẳng cảm thấy có chỗ nào mất mặt, dù sao thì chuyện người đàn ông trước mắt này đã từng trải qua đau khổ khiến cô cảm thấy, cứ xem như cô có chút buồn bực, nhưng tóm lại bây giờ cô là rắn, không ai biết cô bị mất mặt, cũng không có ai sẽ cười nhạo cô, càng huống chi, người đàn ông được giải trí này hiện vẫn là áo cơm cha mẹ của cô.
Nể tình mỗi ngày hắn đều tự tay giúp cô cắt thịt thành từng miếng nhỏ, nuôi nấng cô, cô bèn coi như việc tiêu khiển cỏn con ấy chẳng là vấn đề gì cả! Nghĩ tới đây, Ngụy Nhiễm vui vẻ nuốt miếng thịt trên nĩa xuống, sau đó dùng cái đầu nhỏ lạnh ngắt như nước đá cọ nhẹ bàn tay đầy mùi thuốc của chủ nhân mình, rồi mới uốn éo trườn qua lần nữa, mặt hướng về phía bàn làm việc, chờ đợi miếng thịt tiếp theo…
Quả thật đã rất lâu rồi bên cạnh Snape không có chuyện thú vị như thế——hắn nuôi một con rắn độc, giãy nảy với hắn đòi tuyệt thực, chỉ vì không thích cái lồng giam giữ nó thôi ư? Sức quan sát nhạy bén của hắn đương nhiên sẽ không để hắn bỏ qua sự co quắp của con rắn khi hắn đọc thần chú, còn có cả động tác động chạm thăm dò của nó khi cái lồng biến mất.
Có điều, một con rắn, thực sự sẽ thông minh đến vậy sao? Không phải hắn chưa từng nghi ngờ linh hồn trong con rắn này có cái gì đó kỳ quái, hơn nữa, cũng không phải hắn chưa từng tiến hành kiểm tra. Nhưng mà, dù là bùa đảo ngược Animagus(2) hay thần chú bắt những sinh vật phép thuật kì dị phải hiện hình cũng không thể khiến con rắn này sinh ra bất cứ biến hóa gì. Nói cách khác, con rắn này, rõ ràng là một con rắn đích thực, một con rắn bình thường, chỉ vậy mà thôi.
Thế nhưng, một con rắn bình thường, có thể nghĩ ra cách tuyệt thực để kháng nghị sao? Vốn là một phù thủy thông minh và mạnh mẽ, giáo sư ma dược Snape của trường Hogwarts lần đầu tiên bắt đầu rối rắm với vấn đề tại sao con rắn mình nuôi lại thông minh đến thế.
Tuy Snape đang suy nghĩ về những vấn đề ấy, nhưng động tác trên tay vẫn không hề ngừng lại, liên tục đút cho con rắn nhỏ tham ăn và lười biếng của mình. Ham ăn biếng làm, ngoại trừ biết ngoan ngoãn nghe lời, con rắn này quả thực chẳng có chỗ nào đáng để người ta tự hào cả…Đương nhiên, vẫn còn nọc độc là tương đối đáng giá, tương đối hữu dụng. Sau khi so đo cân nhắc những thứ hắn sẽ được và mất lại lần nữa, giáo sư Snape quyết định, con rắn này, hắn cứ tiếp tục nuôi thôi!
Về phần cái lồng mà con rắn không thích? Hắn nghĩ, một con rắn thông minh biết phải nhờ đến cách tuyệt thực để giải quyết vấn đề, chắc chắn sẽ không thể nào không hiểu kết cục của việc phạm tội cắn người…
Thế là sau đó, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm không hề bị lồng sắt giam giữ nữa. Tuy nhiên cô có thể nhìn ra, ánh mắt của giáo sư Snape khi nhìn cô đã không chỉ gói gọn trong phạm vi đối đãi với một con rắn dùng để cung cấp vật liệu, mà còn có một chút nghi ngờ và phỏng đoán —— dù sao thì đó là điều không tránh khỏi, cô là một con rắn, nhưng trên căn bản chính là người, cô không thể nào giả ngây giả dại đóng vai một con rắn bị nhốt trong lồng được! Huống chi, cô còn phải tiếp tục tìm kiếm biện pháp để mình có thể quay về đây này!
(1) Bài thơ gốc: (dịch thơ: Phạm Thanh Cải)
爱情颂 (Tựa gốc: Ái tình tụng – Tựa dịch: Ca tụng tình yêu)
生命诚可贵,
自由价更高。
若为爱情故,
两者皆可抛。
(2) Bùa đảo ngược Animagus: Animagus reversal spell. Animagus là những phù thủy có khả năng biến thành động vật (điển hình: giáo sư McGonagall, bộ tứ của ba Harry, bà phóng viên mánh khóe Rita Skeeter). Bùa đảo ngược Animagus khiến phù thủy đang đội lốt động vật phải trở về với hình dáng con người. Bùa này thuộc nhóm bùa phản phé, ánh sáng: xanh dương.