Cuộc sống làm một con rắn thật ra rất đơn giản, tóm lại chính là ăn no rồi ngủ, tỉnh ngủ lại ăn, có thể cộng thêm mỗi khi tỉnh táo liền nằm ngốc trong lồng quan sát giáo sư Snape phê chữa bài tập hoặc hầm chế ma dược. Trên thực tế, khi làm hai việc này, vẻ mặt, thái độ của giáo sư Snape rõ ràng khác hẳn!
Thời điểm phê chữa bài tập, giáo sư Snape giống như một con mãnh thú gắt gỏng, không thể giữ nổi bình tĩnh, tâm trạng tức giận và nóng nảy tràn ngập cả người hắn. Những lúc như thế, nhìn đến bất cứ phần bài tập nào dường như cũng không thể khiến lông mày hắn giãn ra, cây bút lông ngỗng trên tay luôn mang theo tâm trạng của chủ nhân nó, vạch xuống chi chít vết mực trên từng tờ giấy bài tập bằng da dê, cuối cùng trên đầu bài sẽ xuất hiện con điểm khiến học sinh đau khổ.
Tuy nhiên, lúc hầm chế ma dược, biểu hiện của giáo sư Snape lại hết sức —— dịu dàng? Có lẽ cái từ này không nên dùng trên người một vị giáo sư nghiêm khắc cay nghiệt, nhưng mà cái kiểu ánh mắt ấy, thận trọng khi đối mặt với vật liệu ma dược, cẩn thận khi chuẩn bị nguyên liệu, lóe sáng đầy mong đợi khi hầm chế xong ma dược, luôn khiến người ta (rắn ta?) cảm nhận được trái tim dịu dàng và mềm mại của hắn vào thời điểm đó. Khi đó, hắn sẽ không cau mày, hắn sẽ không nôn nóng, hắn sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì có thể ảnh hưởng đến ma dược, hết sức chăm chú cũng không đủ để hình dung bộ dạng hầm chế thuốc của giáo sư Snape.
Ngụy Nhiễm rất thích xem cảnh tượng chủ nuôi của mình, ngài giáo sư Snape, hầm chế ma dược, lúc ấy vẻ mặt của ông ấy sẽ bớt đi sự lạnh lùng ngày thường, tăng thêm một chút ấm áp và nhu hòa, thậm chí thêm cả sự sáng lạn vì vui sướng. Tuy rằng vẫn không có kiểu bong bóng hạnh phúc bay bay, nhưng dù sao hắn như thế, là thật sự vui vẻ.
Cuộc sống làm rắn của Ngụy Nhiễm cứ thế lười biếng trôi qua đã hai tuần, sau khi thong thả thoải mái thức dậy, cô liền nhìn thấy giáo sư Snape cầm một cái lọ, đứng bên cạnh bàn làm việc, dán mắt nhìn cô chằm chằm. Sau một hồi cảm thấy kỳ quái, Ngụy Nhiễm lập tức hiểu rõ ý đồ của Snape, đây là muốn lấy nọc độc sao? À, xin yên tâm, cô chính là vật liệu biết phối hợp nhất trên thế giới đấy, sẽ tuyệt đối ngoan ngoãn để người ta lấy nọc ra.
Chẳng qua, tuy bây giờ cô là rắn, thông qua tri thức trước kia cô cũng biết làm sao mới có thể lấy nọc độc, nhưng mà cô biết nhiều phương pháp lắm, không rõ giáo sư rốt cuộc muốn chọn loại nào? Tốt nhất là phương pháp không đau khổ đi! Cô sợ đau lắm.
Đầu tiên giáo sư Snape đặt một dụng cụ chứa tương đối sạch sẽ bên cạnh lồng sắt, sau đó đem tới vài món đồ kim loại có hình dạng cái phễu, mở lồng ra, một cái tay khác chộp lấy cổ cô —— ặc, thời điểm làm người, vị trí đó hình như là cái cổ, còn bây giờ, hẳn phải được gọi là cổ rắn —— cầm cái phễu kia cắm thẳng vào trong miệng cô.
Hu hu! Thật là khổ sở, miệng bị chống căng đến mức độ này, coi như cô là một con rắn, coi như loài rắn rất am hiểu việc há to mồm nuốt thức ăn, nhưng vẫn rất khó để vượt qua đó! Cô cắn, hung hăng cắn! Tiết sạch hết nọc độc thì lập tức sẽ không đau khổ nữa…Hu hu! Tại sao phương pháp lấy nọc nhiều đến vậy, nhưng lại cố ý dùng cách không hề dịu dàng như thế chứ?
Bởi vì cả vùng miệng của Ngụy Nhiễm rất đau, nên cô không ngừng vặn vẹo cơ thể, ý muốn dùng cách này để dịch chuyển nơi bị thương của mình sang chỗ khác, nhưng dù cô có vặn vẹo uốn éo thế nào, khoang miệng vẫn bị dụng cụ kim loại kia chống căng như cũ, căn bản không có năng lực để tránh thoát. Hơn nữa, bởi vì lo lắng lãng phí nọc độc, ngay khi nhìn thấy cô giãy dụa, giáo sư Snape đưa tay ra, đè cô xuống ở phần —— eo! Hu hu, mặc dù đã là nghiên cứu sinh, nhưng cô đây 22 tuổi cũng chưa từng trải qua thời điểm chân chính thân mật với đàn ông như thế đâu ——
Được rồi, cô thừa nhận, vì là rắn, nên phạm vi vùng eo hẳn phải rất rộng, nhưng mà, nhưng mà bàn tay to lớn kia, bàn tay có chút thô ráp vì phải trường kỳ xử lý vật liệu ma dược, khiến cho cảm giác khi đè cứng ngắc trên cơ thể cô thực sự rất kỳ quái! Hơn nữa, cái kiểu “vuốt ve” này làm cô không thể tiếp tục cử động lung tung để dời đi sự đau đớn, cho nên sự thống khổ ngoài miệng càng thêm rõ ràng.
Có lẽ nhận ra sự đau đớn của Ngụy Nhiễm, bàn tay to kia chậm rãi trượt đến phía dưới đầu rắn, tức vị trí cái cổ, duỗi ngón trỏ và ngón cái ra, nhấn nhấn qua lại, xoa bóp túi nọc bên dưới lớp da của cô. Xúc cảm mềm nhẹ khiến Ngụy Nhiễm khoan khoái muốn híp mắt lại, hơn nữa xoa bóp như thế động đến túi nọc, nên ngay cả việc tiết độc cũng thoải mái hơn.
Phát hiện việc kích thích như vậy khiến con rắn của mình thoải mái hơn, giáo sư Snape liền tăng cường độ trên tay một chút, cứ thế, việc tiết độc càng thông thuận và nhanh chóng. Rất nhanh, đại khái đã tiết xong hết nọc độc.
Đầu tiên giáo sư Snape đậy kín lọ chứa lại, sau khi cất sang một bên mới chậm rãi nâng đầu rắn của Ngụy Nhiễm lên, hơi cau mày, lấy cái dụng cụ kim loại to đùng trong miệng cô ra, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ hình tam giác, khóe môi dường như đang nở nụ cười, nhìn Ngụy Nhiễm, nhẹ nhàng nói một câu:
“Hình như là một con rắt rất ngoan nhỉ…Nếu mấy đứa Gryffindor ngu ngốc kia có thể học cách biết ngoan ngoãn như mày…Đương nhiên, không thể hy vọng đám động vật họ nhà mèo đó học cách xem xét thời thế như loài rắn được.” (nhà Gryf là sư tử, họ nhà mèo XD)
Sau khi thu xếp nọc độc cho thỏa đáng, dọn dẹp “hiện trường” thì cũng đã đến tối, gia tinh kịp thời mang bữa tối đến lần nữa, tất nhiên, dưới sự yêu cầu của giáo sư Snape, hiện tại bữa tối đã biến thành phần thịt dành cho hai người ăn.
Mà ngay lúc này, Ngụy Nhiễm vừa trải qua lần bị lấy nọc đầu tiên đang mềm oặt nằm dài một cách thoải mái trên đệm, đung đưa cái đuôi theo nhịp điệu, chờ mong chủ nuôi của mình cắt thịt thành từng miếng nhỏ, đưa tới tận miệng cho cô…
" Tư liệu: Giá trị của rắn độc và phương pháp lấy nọc rắn. "
Nọc độc rắn trên thị trường quốc tế quý hơn giá vàng từ 10 đến 20 lần, 1 gram nọc rắn cạp nong trong nước có giá từ 10 ngàn galleon trở lên.
Vài phương pháp thu nọc rắn:
Phương pháp " Thu chết " là cách dùng dụng cụ gia công giết rắn ngay dưới phần đầu, hoặc sau khi giết chết rắn sống, dùng tay ép nọc độc ra, hoặc nghiền nhuyễn tuyến độc chung với hỗn hợp nước muối sinh lý, trải qua công đoạn lắng đọng, lấy chất dịch nguyên chất kết tủa ở bên trên mà thành.
Phương pháp tự cắn để lấy nọc: Dùng tay phải nắm lấy cổ rắn, tay trái cầm lọ chứa độc nhét vào miệng rắn, để rắn xuất phát từ bản năng mà cắn mạnh vào lọ, từ đó bài tiết ra chất dịch.
Phương pháp ấn và nặn lấy nọc: Dùng tay phải nắm lấy gáy của con rắn, sau khi để nó cắn vào lọ chứa, dùng ngón trỏ và ngón cái của tay trái đè sát vào hai bên đầu tuyến độc, ngón tay vừa ấn vừa xoa bóp, đến khi nọc được bài tiết sạch sẽ mới thôi.
Phương pháp kích điện để lấy nọc: Dùng dụng cụ “kim châm cứu gây mê” có khả năng sinh ra dòng điện yếu, để hai cực âm dương đến gần trong tình trạng không trực tiếp tiếp xúc với nhau, chạm vào thành trong của miệng rắn, vì bị dòng điện gây tê, rắn bị kích thích sẽ lập tức tiết độc. Để thuận lợi lấy nọc rắn, cần sử dụng mức điện áp nhỏ thích hợp.