Mấy ngày nay Tào Ngọc Di mượn danh nghĩa dưỡng thương, đa phần tránh ở trong phòng, cộng thêm bản thân cũng thừa kế trí nhớ lúc trước, cũng không lộ ra bao nhiêu sơ
hở, chỉ có Chu thị mơ hồ cảm thấy nữ nhi thay đổi một chút, chỉ có điều
thay đổi trầm ổn là chuyện tốt, Chu thị cũng không còn để ý nữa.
Lúc Tào Ngọc Di vừa đến nơi đây lần đầu tiên mở mắt, nhìn thấy chính là
đỉnh màn gấm vàng nhạt cổ xưa, vì thế, mỗi khi thừa dịp không ai chú ý,
Tào Ngọc Di nhắm mắt lại, ở trong lòng lặng yên nghĩ tới gia đình của
mình trước kia, sau đó mở mắt, hi vọng hết thảy có thể quay về, nhìn
chằm chằm đỉnh màn vàng nhạt, Tào Ngọc Di dùng sức mở trừng hai mắt, đẩy lùi chua xót trong mắt. . . . . .
Tứ tiểu thư bị thương, đại phu nhân miễn Chu thị nửa tháng thỉnh an, để cho Chu thị một lòng chiếu cố
Tứ tiểu thư, hai ngày trước, Chu thị đã bắt đầu đi chánh phòng theo quy
củ, nha hoàn ma ma chỉ vào lúc Tào Ngọc Di cho gọi mới vào phòng, thời
gian còn lại cũng không quá trông nom Ngọc Di, cho nên, Tào Ngọc Di có
cơ hội cẩn thận ở trong phòng không lớn không nhỏ này mắt đảo lòng vòng. . . . . .
”Tứ tỷ nhi, đang suy nghĩ gì đấy?” Chu thị vén rèm cửa lên, nghẹ giọng hỏi, nhìn thấy Ngọc Di chỉ mặc một cái áo đơn nhạt,
phía đưới là một váy ngắn nhỏ, cau mày nói: “Người đâu? Làm sao lại để
một mình tiểu thư ở trong phòng?”
Tiểu Đào và mấy tiểu nha đầu, nghe tiếng gọi, hốt ha hốt hoảng chạy vào.
Chu thị lạnh giọng quát lên: “Các ngươi hầu hạ thế nào? Tuy nói hiện tại
vào hạ, nhưng thân thể Tứ tiểu thư vừa khỏe lên một chút, trong phòng
này lại lạnh, tốt xấu gì cũng phải khoác thêm cho tiểu thư mấy cái áo
ngoài chứ!”
Tiểu Đào cúi đầu, muốn nói lại thôi, nhỏ giọng nói: “Di nương dạy phải, là chúng nô tỳ sơ sót. . . . . .”
”Di nương, chuyện không liên quan đến các nàng, là con bảo các nàng đi ra
ngoài, vốn sáng sớm, có mặc áo ngoài, chỉ là vừa rồi cảm thấy có chút
nóng, nên cởi ra. . . . . .” Ngọc Di nhẹ giọng giải thích.
Sáng sớm khi Tào Ngọc Di tỉnh lại, Chu thị đã không có ở trong viện rồi.
”Thôi, các ngươi đi xuống đi!” Chu thị phất tay nói.
Chờ cả đám lui ra ngoài, Chu thị đi tới, ôm Tào Ngọc Di nói: “Về sau tỷ nhi không thích các nha đầu đó đi theo, thì chỉ chừa một hai người hầu hạ
bên cạnh là được, không được một mình ngây ngô ở trong phòng nữa.”
Tào Ngọc Di được Chu thị ôm vào trong ngực, lúc đầu còn có chút không được
tự nhiên, nhưng chốc lát một loại cảm giác quen thuộc liền dâng lên
trong lòng, dễ nhận thấy, trước kia Tào Ngọc Di rất thích để cho Chu thị ôm, liền thả lỏng thân thể, nhẹ giọng “Dạ” một tiếng.
Chu thị lại hỏi tiếp: “Sáng hôm nay tỷ nhi làm cái gì? Có nhớ di nương hay không?”
Lúc đầu Tào Ngọc Di lắc đầu một cái, bày tỏ không có làm cái gì, lại cảm
thấy có cái gì đó không đúng lắm, tiếp đó gật đầu một cái.
Chu thị “Xì” một tiếng bật cười: “Miệng đâu rồi? Sao gật đầu rồi lại lắc đầu , di nương cũng không biết là có ý gì?”
Đầu Tào Ngọc Di không khỏi chảy đầy hắc tuyến, vừa rồi là theo bản năng
làm, hiện tại mới ý thức động tác kia ngây thơ cở nào, chẳng lẽ bởi vì
thân thể nhỏ đi, tư tưởng cũng không tự chủ biến đổi t^t.
Chu thị lại nói với Ngọc Di mấy câu, thì có ma ma tới đây truyền lời, bảo Chu thị đi chánh phòng phục vụ cơm trưa.
Chu thị suy nghĩ một chút, nhét một nén bạc nhỏ cho ma ma kia, để cho bà ấy chờ một chút, tự mình động thủ, nhanh tay nhanh chân đổi một bộ quần áo cho Tào Ngọc Di, dắt Tào Ngọc Di và ma ma kia cùng đi chánh phòng.
”Thân thể Tứ tiểu thư đã không có gì đáng ngại, vốn trước đó vài ngày nên vội tới thỉnh an phu nhân, chỉ là thân thể Tứ tiểu thư vừa khỏe, mấy ngày
nay ngủ hơi sâu, tỳ thiếp sợ đánh thức Tứ tiểu thư, kinh động Tứ tiểu
thư, trái lại không tốt. . . . . .”
”Được rồi, ngươi có phần tâm
kia là được rồi, Tứ tỷ nhi tới đây cho mẫu thân nhìn xem một chút, đúng
là thật tốt rồi?” Đại phu nhân cắt ngang Chu thị, nói với Tào Ngọc Di.
Tào Ngọc Di đành phải chậm rãi dập đầu một cái, ở chỗ này chút khí tiết
hiện đại kia vẫn nên sớm vứt đi, nếu không ngay cả có mười cái mạng,
cũng không đủ giày vò, bên cạnh sớm có đại nha hoàn lanh tay lẹ mắt lót
đệm quỳ ở dưới đầu gối của Tào Ngọc Di, nhỏ giọng nói: “Thỉnh an phu
nhân, Ngọc Di đã thật tốt rồi!”
Dứt lời mới đứng dậy đi tới trước mặt đại phu nhân.
Đại phu nhân vẻ mặt hiền lành, giơ tay lên gạt luồng tóc che trên trán của
Tào Ngọc Di ra, thấy trên trán chỉ còn lại vết sẹo rất nhạt, hài lòng
gật đầu một cái, dặn dò Phương ma ma đang hầu ở một bên nói: “Ma ma, lấy hai bình cao dược thượng hạng dùng lần trước cho di nương mang về.” Lại quay đầu nói với Chu thị đang ở phía dưới: “Cao dược này mỗi ngày sớm
tối sau khi rửa mặt sạch thoa một lần, không đủ thì tìm Phương ma ma lấy thêm, không được ngại phiền toái, thuốc này đối với vết sẹo hữu hiệu
nhất.”
Chu thị vui mừng nhận lấy, lại nói tạ ơn một hồi.
Lúc này nha hoàn canh giữ ở phòng ngoài vén rèm cửa lên, cười hô: “Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư, Ngũ tiểu thư tới. . . . . .”
Trên mặt đại phu nhân liền lộ ra nụ cười chân thật, luôn miệng gọi các nha
hoàn ma ma bưng thức ăn lên, nói với Tào Ngọc Ngọc: “Ở nơi này dùng cơm
rồi trở về.”
Tào Ngọc Di thấp giọng đáp ứng.
Chờ đến lúc
ăn cơm, Tào Ngọc Di liền hối hận. Ngũ tiểu thư Tào Ngọc Hà năm nay mới
hai tuổi, được bà vú ôm ở một bên ăn một mình. Tam tiểu thư Tào Ngọc Dao năm nay tám tuổi, là nha hoàn hồi môn của đại phu nhân - Trần thị, sau
khi nâng lên làm di nương sinh ra, mặc dù Trần thị được nâng lên làm di
nương, nhưng vẫn còn sống trong viện của đại phu nhân, cho nên Tào Ngọc
Dao lúc nào cũng đều ở trước mặt đại phu nhân nịnh nọt, nàng ta và Tào
Nhị tiểu thư cùng đi đến, thấy Ngọc Di ở chỗ này, lộ ra vẻ mặt giật
mình, lúc ăn cơm, nếu không phải có đại phu nhân ở đây, đoán chừng nàng
ta sẽ trực tiếp tìm cớ khiêu khích Tào Ngọc Di rồi, liên tục thừa dịp
đại phu nhân không chú ý dùng ánh mắt trừng Tào Ngọc Di; còn có chính
là, Lý thị, Chu thị cùng Trần thị đều đứng ở phía sau hầu hạ, không biết tại sao Vương thị chưa có tới, mặc dù biết cổ đại có quy củ này, nhưng
để cho mẹ ruột mình đứng ở phía sau hầu hạ mình cùng người khác ăn cơm,
trong thâm tâm Tào Ngọc Di vạn vạn lần không thể an tâm dùng cơm, chỉ có điều nhìn bộ dạng Tam tiểu thư thì ngược lại xem như đó là chuyện đương nhiên.
Bữa trưa ở chỗ Đại phu nhân hết sức phong phú, trên bàn
rất nhiều món ăn, hơn nửa tháng nay, các món ăn lúc Tào Ngọc Di ăn cơm
trong phòng mình cũng đã thấy qua, chỉ có điều cách xa không có tinh tế
như nơi này của đại phu nhân, cũng có vài món chưa từng thấy qua, mặc dù thức ăn đều vô cùng tinh xảo, nhưng cả người Tào Ngọc Di không được tự
nhiên chỉ ăn qua loa hai miếng rồi thả chậm tốc độ, một cục xương gặm
chừng nửa khắc đồng hồ.
Đại phu nhân quét mắt nhìn Tào Ngọc Di một cái, không lên tiếng, ngược lại Chu thị hết sức lo lắng nhìn về phía Tào Ngọc Di.
Thật vất vả dùng xong bửa cơm trưa này, đại phu nhân lại quan tâm mấy câu, liền đuổi Tào Ngọc Di đi về.
Mới ra khỏi viện đại phu nhân, Chu thị vội vã đuổi theo tới, lôi kéo Tào
Ngọc Di ân cần hỏi han: “Sao buổi trưa tỷ nhi dùng ít vậy? Không thoải
mái. . . . . .”
Tào Ngọc Di lắc đầu một cái, ý bảo mình không có không thoải mái.
”Mà thôi, tiểu Đào, sau khi trở về đến phòng bếp bưng một chén canh trứng
cho Tứ tiểu thư.” Chu thị căn dặn nha hoàn đi theo sau lưng Tào Ngọc Di.
Tiểu Đào giòn giả đáp ứng.
Chu thị xoa xoa từng giọt mồ hôi trên trán, lại nhắn nhủ mấy câu liền chuẩn bị chạy về phòng của đại phu nhân.
Tào Ngọc Di chợt nhớ tới lúc mình ăn cơm vừa rồi, Chu thị luôn ở phía sau phục vụ. . . . . .
”Di nương, người ăn cơm trưa chưa?” Tào Ngọc Di kéo tay áo Chu thị hỏi,
giọng bé nhỏ, êm ái, chính là giọng nói của tiểu cô nương bốn tuổi.
Trên mặt Chu thị nở nụ cười: “Hiện tại di nương không đói bụng, chờ một chút đại phu nhân ngủ trưa mới ăn.”
Dứt lời, Chu thị lại ôm Tào Ngọc Di một cái, vội vả chạy trở về.
Tào Ngọc Di vô thức nhíu mày một cái.
Ba đứa con trai của Tào Lão thái gia cũng không có ở riêng, diện tích Tào
phủ rất rộng lớn, cho dù toàn bộ đại phòng ở cùng một chỗ, viện của đại
phu nhân cách viện của Tào Ngọc Di đang ở, dùng chân ngắn của Tào Ngọc
Di cũng phải đi mất mười mấy phút.