Đại lão gia ở chỗ Lý thị ngủ một đêm, ngày hôm sau, đặc biệt dặn dò đại phu nhân sắp xếp viện riêng cho Tào Ngọc Nga.
”Vốn là thiếp thân sơ sót, năm trước định bẩm với mẫu thân, sắp xếp viện cho các tiểu thư, chỉ là lúc ấy năm mới đến chuyện nhiều, không thành liền
kéo dài tới bây giờ. . . . . .” Đại phu nhân mỉm cười giải thích.
”Ừ, chuyện như vậy nên sớm làm, đại tỷ nhi cũng mười ba tuổi rồi, về sau
yến hội gì, dẫn đại tỷ nhi đi theo nhiều hơn một chút, công tử nhà nào
phu nhân cũng lưu ý nhiều thêm. . . . . .” Đại lão gia vuốt chòm râu dặn dò một hồi, cũng không quản đại phu nhân miễn cưỡng duy trì khuôn mặt
tươi cười, áo bào vung lên liền đi tới viện của Vương thị.
”Xoẹt” một tiếng, cái khăn trong tay đại phu nhân bị xé rách.
Phương ma ma vội vàng tiến lên giúp đại phu nhân vuốt ngực thuận khí, lại rót một chén trà nóng đưa tới trong tay đại phu nhân.
Qua một hồi lâu đại phu nhân mới tan bớt cơn tức, từ từ ngồi vào trên
giường, nghẹn ngào nói: “Ma ma, ngươi xem đây là chuyện gì, nào có một
Đại lão gia nào quơ tay múa chân về phía chuyện của hậu viện. . . . . .”
Phương ma ma cũng không dám nối tiếp lời này, cầm một cái khăn mới đưa qua cho đại phu nhân, hòa hoãn nói: “Phu nhân chớ vội, thời gian qua lão gia
luôn không hỏi qua điều này, lần này cũng chỉ là nói trắng ra mấy câu
thôi, muốn làm sao còn không phải là phu nhân người quyết định, phu nhân cứ thoải mái, như thế những thứ không có tầm mắt kia làm ầm ĩ, Đại lão
gia còn có thể tự mình đi giúp một tay tìm mối hôn sự . . . . . .”
Đại phu nhân nghe xong, lúc này mới thu sắc mặt buồn bã, hung ác nói: “Hàng ngày nàng ta là cái nhiều chuyện . . . . . .”
Lại không bàn về đại phu nhân cắn răng nghiến lợi mắng mấy phòng thiếp thất của Đại lão gia một trận thế nào, rốt cuộc vẫn không dám nghịch ý Đại
lão gia, dự đinh sáng sớm ngày hôm sau lúc thỉnh an lão phu nhân sẽ bẩm
chuyện này, bắt tay vào sắp xếp cho tốt.
Chu thị vốn là đại nha
hoàn nhất đẳng bên cạnh lão phu nhân, bởi vì hầu hạ tốt, đường con cháu
của Đại lão gia lại thiếu thốn, lão phu nhân làm chủ chỉ cho Đại lão
gia, mặc dù Chu thị không có sinh cho lão phu nhân một tôn tử mập mạp,
nhưng Chu thị thường đi thỉnh an lão phu nhân, người bên cạnh lão phu
nhân Chu thị cũng quen biết nhiều, cho nên lão phu nhân đối xử với Chu
thị vẫn còn có chút tình cũ.
Bên này, thương thế trên đầu Tào
Ngọc Di tốt lên không ít, Chu thị đã giúp Tào Ngọc Di ăn mặc một hồi,
tiếp theo cố ý chải tóc che đi vết thương ở trên trán, sáng sớm dẫn theo Tào Ngọc Di đi thỉnh an lão phu nhân.
Mấy ngày nay Tào Ngọc Di
vẫn mê man, mỗi ngày thời gian ngủ nhiều hơn tỉnh, thứ nhất có thể là
bởi vì tự bản thân cỗ thân thể này cũng không khỏe mạnh, đầu lại bị
thương, thứ hai, trong lòng người chiếm thân thể của Tào Ngọc Di còn
đang nghĩ tỉnh dậy hết thảy có thể biến trở về bộ dáng lúc trước. . . . . .
Chu thị thấy Tào Ngọc Di không có nói nhiều cùng nhanh nhẹn
như trước kia, chỉ nghĩ nàng bị thương còn chưa có tịnh dưỡng tốt, âm
thầm đau lòng, cũng không có phát hiện nữ nhi nhà mình đã bị đổi linh
hồn bên trong.
Lão phu nhân lớn tuổi, buổi tối ngủ ít, mỗi ngày
sáng sớm không tới giờ Mẹo đã thức dậy, đại phu nhân cũng là giờ Mẹo hai khắc mới tới đây thỉnh an, Chu thị đã từng hầu hạ lão phu nhân ba bốn
năm, rành rẽ thời gian nghĩ ngơi cùng tính tình của lão phu nhân nhất,
trong miệng lão phu nhân nói không cần, nhưng trong lòng lại để ý nhất
những thứ thể diện, quy củ này, giờ Mẹo liền dẫn theo Ngọc Di đợi
ở phía ngoài phòng của lão phu nhân, chờ lão phu nhân súc miệng xong
liền vào phòng thỉnh an.
”Khoản thời gian trước Tứ tiểu thư bởi
vì thân thể không khỏe, không có tới thỉnh an lão phu nhân, hôm nay thân thể tốt hơn, nên vội tới thỉnh an lão phu nhân . . . . . .” Chu thị lôi kéo Tào Ngọc Di quỳ gối lên hai cái đệm quỳ cung kính nói.
”Ngọc Di thỉnh an nội tổ mẫu. . . . .” Ở trong ra hiệu lần nữa của Chu thị, Tào Ngọc Di bất đắc dĩ nhỏ giọng nói.
Lão phu nhân híp mắt bảo hai người đứng dậy, trong miệng trách cứ: “Tứ tỷ
nhi chỉ là một đứa bé biết cái gì, đừng gọi nó dậy sớm nhiều, ngủ không
đủ giấc. . . . . .”
Chu thị cuống quít lên tiếng: “Lão phu nhân
nói phải, chỉ là đứa nhỏ không thể nuông chìu, thỉnh an lão phu nhân,
vốn là chuyện nàng nên làm.”
Quả nhiên, trên mặt lão phu nhân
liền lộ ra tươi cười, gọi Tào Ngọc Di tiến lên, lôi kéo Tào Ngọc Di hỏi
mấy câu, lại bảo đại nha hoàn bên cạnh lấy cây sâm núi cho Chu thị, nói
là cho Tứ tỷ nhi bồi bổ thân thể, rồi lấy vài thớt vải tốt thưởng cho
Chu thị.
Chờ Chu thị đi rồi, chừng nửa khắc sau, đại phu nhân mới dẫn theo mấy hạ nhân tới đây thỉnh an lão phu nhân.
Lão phu nhân vừa nhìn thấy, Ngọc Linh do đại phu nhân sinh ra không đến,
trong lòng càng cảm thấy vẫn là Chu thị từ nơi mình đi ra, cùng mình
thân thiết nhất, đối với mình nhất nhất cung kính, hiếu thuận, vì vậy,
trên mặt liền nhàn nhạt, ứng phó đại phu nhân mấy câu, liền đuổi nàng ta đi ra ngoài.
Sau này Tào Ngọc Linh chạm mặt Tào Ngọc Di ở hành
lang một lần, khi đó Chu thị đi vào phòng đại phu nhân hầu hạ, Tào Ngọc
Di cảm thấy trong phòng buồn bực, đi vòng qua hành lang ngồi xuống một
lát, không ngờ đụng phải Tào Ngọc Linh.
Tào Ngọc Linh thấy trên
trán Ngọc Di chải một luồng tóc, mặc dù quen được đại phu nhân nuông
chiều nên kiêu căng một chút, nhưng vẫn chỉ là cô bé mười mấy tuổi,
trong bụng vẫn còn có chút ngượng ngùng, bảo đại nha hoàn bên cạnh cầm
cái vòng ngọc trước kia Ngọc Di nói thích đưa cho nàng.
Trong
lòng Ngọc Di cũng cảm thấy buồn cười, nói cho cùng chẳng qua cũng chỉ là đứa con nít, dĩ nhiên, nàng cũng không dám vì vậy liền xem nhẹ đứa trẻ
con ở sâu trong trạch viện này.
Hơn nửa tháng trôi qua, trong lúc tất cả mọi người cho rằng chuyện Nhị tiểu thư làm Tứ tiểu thư bị thương đã trôi qua, Tam lão gia cùng tam phu nhân trở lại.
Cha và ca ca của Tam phu nhân hai năm trước cùng nhau ra ngoài, đều làm quan ở Giang Nam, cả nhà cũng cùng đi theo, lần này Tam lão gia muốn đi Giang Nam
kiểm tra mấy thôn trang cùng cửa hàng của Tào gia, lão phu nhân liền cho phép tam phu nhân cùng đi, thứ nhất có thể thuận tiện về thăm nhà một
chút, thứ hai cũng là vì hai người có thể sớm sinh ra tôn tử mập mạp.
Tam phu nhân biết trượng phu mình là một người không có tiền đồ, nên ra sức dụ dỗ lão phu nhân, muốn thừa dịp lão phu nhân cùng Lão thái gia vẫn
còn, thay tam phòng đòi nhiều thêm vài thứ.
Tam phu nhân nghe thị tỳ tức phụ nhà Hưng Tài ở lại Tào phủ kể lại chuyện xảy ra trong phủ
một lần, vung khăn, cười lạnh một tiếng nói: “Lý ma ma, lấy cây kim trâm kia đưa cho nhà Hưng Tài, chúng ta đi thỉnh an lão phu nhân!”
Nhà Hưng Tài thiên ân vạn tạ nhận cây trâm lui xuống.
”Không phải bảo các ngươi ở trong phòng mình nghỉ một chút sao. . . . . .” Mặc dù trong miệng lão phu nhân trách con dâu thứ ba, nhưng trong mắt đều
hàm chứa ý cười.
”Ơ, xem mẫu thân nói này, chẳng lẽ là sắp đến
giờ cơm rồi, sợ con dâu đến đòi phần cơm á. . . . . .” Tam phu nhân phẩy khăn cố ý cao giọng nói.
”Ha ha, nhìn bộ dạng con khỉ này, mau
bảo phòng bếp lấy chút thức ăn thừa buổi sáng còn dư lại tới đây thưởng
cho vợ lão Tam đi!” Lão phu nhân chỉ vào tam phu nhân vui tươi hớn hở
nói.
Nha hoàn ma ma cả phòng cũng cười theo, trong phòng nhất thời đều là tiếng cười đùa vui vẻ.
Tam phu nhân kể lại chút chuyện lý thú trên đường, chọc cho lão phu nhân cười toe toét.
Chờ đại phu nhân đi vào hỏi lão phu nhân bày cơm ở nơi nào thì tam phu nhân cố ý dừng một chút nói: “Mẫu thân, con dâu nơi này còn có một chuyện
muốn xin chủ ý của mẫu thân, lễ đầy năm Bát tỷ nhi của chúng con sắp tới rồi, con dâu mới vừa trở về phủ, cũng chưa kịp nghĩ ra tiết mục gì, mẫu thân xem làm sao bây giờ?”
”Con là đích mẫu của nó, tự mình ra chủ ý là được!” Lão phu nhân phất tay một cái, không để ý nói.
”Suy cho cùng cũng là đứa con đầu tiên của lão gia chúng con, vẫn nên thận
trọng một chút thì tốt hơn, người nhà chúng ta như vậy, nhất định phải
chú trọng thể diện quy củ, cho dù là thứ nữ, đó cũng là chủ tử tinh quý, cũng không thể qua loa, để người ta coi thường được.” Tam phu nhân vừa
giúp lão phu nhân xoa bả vai, vừa giả dối nói.
”Vợ Lão Tam nói cái này cũng có lý. . . . . .” Lão phu nhân nghe lời này, trong lòng càng dễ chịu, gật đầu liên tục.
Đại phu nhân ở một bên chờ đợi, trong lòng không biết bao nhiêu tư vị, chỉ
cảm thấy những câu này của lão phu nhân cùng tam phu nhân đều nhắm thẳng vào chính mình.
”Đại tẩu, nghe nói Tứ tỷ nhi bị thương trên đầu, đệ muội mới vừa trở về phủ, cũng chưa kịp tới thăm một chút, không biết vết thương kia có đáng ngại hay không?” Tam phu nhân xoay người quay về phía đại phu nhân cười nói.
Còn không đợi đại phu nhân trả lời,
lão phu nhân lại hỏi: “Hôm kia Xuân Thúy còn dẫn theo Tứ nha đầu tới đây thỉnh an lão bà tử ta, chỉ nói Tứ nha đầu thân thể không khỏe, tại sao
lại là bị thương ở đầu?”
Đại phu nhân vặn khăn trong tay, cung
kính trả lời: “Hồi mẫu thân, nguyên là tỷ muội chúng nó ở trong vườn
cùng nhau chơi đùa, hạ nhân phía dưới hầu hạ không lưu tâm, để Tứ tỷ nhi không cẩn thận đụng phải núi giả, con dâu đã đuổi các nàng đi. . . . .
.”
”Thôi, nhà này là ngươi quản, ngươi là đích mẫu chân chính của Tứ tỷ nhi, về sau phải lưu tâm, suy cho cùng người bên cạnh các tỷ muội bọn nó đều là chuyện không thể xem thường . . . . . .” Lão phu nhân gõ
mấy câu, lại dặn dò nói: “Bảo phòng bếp cẩn thận chút, đưa chút thức ăn dưỡng nhan cho tỷ nhi, tránh để lại sẹo.”
Đại phu nhân cuống quít đáp ứng, lại hỏi lão phu nhân nơi bày cơm một lần nữa.
Lúc này Lão phu nhân mới đáp, chỉ nói đưa tới đây.
Đại phu nhân hành lễ một cái, lui ra ngoài sắp xếp, trong lòng thầm buồn
bực, mình thật vất vả che giấu chuyện đi rồi, tam phòng trở lại liền
thọc đi ra, tuy nói lão phu nhân không có truy cứu, sợ cuối cùng cũng để lại trong lòng lão thái thái ấn tượng không lưu tâm đối với thứ nữ.