Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 365: Chương 365: Cố gắng vì ước mơ tương lai




Một câu nói của Lý Thiên Vũ trong lúc vô tình đánh thức Chu Tiểu Vân vẫn mờ mịt với tương lai, không tìm được phương hướng cụ thể đột nhiên nảy ra ý tưởng táo bạo.

Viết truyện — trên mạng? Hình như là một đề nghị không tồi.

Hai từ tác giả nói ra thì hời hợt, lại làm cho người ta không biết nên bắt tay từ đâu.

Chu Tiểu Vân từ hồi cấp hai, cấp ba từng được đăng không ít bài báo nhỏ trên tạp chí học sinh. Lên đại học cô cũng đóng góp rất nhiều áng văn hay cho báo trường. Nhưng tất cả đều thuộc thể loại văn xuôi tạp văn, dung lượng ngắn.

Tác giả thực sự là nghề như thế nào? Cô chưa từng thấy.

Dưới tình huống không có danh tiếng có nhà xuất bản nào dám xuất bản sách của người mới! Đây cũng là chuyện khiến cô luôn lo lắng cho tới nay.

Internet là một trào lưu mới, văn học mạng vừa manh nha. Nổi tiếng nhất là ——- Bĩ Thái với “lần đầu tiên tiếp xúc thân mật”*. Chu Tiểu Vân rất thích tiểu thuyết dài kì này, từng đọc rất nhiều lần nghiền ngẫm rất nhiều lần.

(Bĩ Thái tên thật là Thái Trí Hằng. Khi “lần đầu tiên tiếp xúc thân mật” đăng lên mạng đã tạo nên một làn sóng lan tỏa cả cộng đồng, trở thành bộ tiểu thuyết online bán chạy nhất, mở ra trào lưu văn học mạng. Truyện được xuất bản lần đầu năm 1999 và sau dựng thành phim do chính tác giả làm biên kịch)

Nếu để cô viết truyện, cô sẽ viết như thế nào?

Chu Tiểu Vân nghĩ đến việc này, hình thành ý tưởng rồi bắt tay vào thực hiện.

Mua mấy quyển sổ bìa cứng dày, cô bắt đầu viết truyện dài. Trực tiếp gõ chữ không mang lại cảm giác, cô vẫn thích viết trên giấy hơn. Cô nghĩ thầm trước cứ viết thử xem, chờ viết được mấy vạn chữ mới đăng lên trang web. Hiện tại trên mạng có mấy trang văn học mạng vừa thành lập không lâu, chuyên đăng tiểu thuyết.

Chu Tiểu Vân vắt óc suy nghĩ mất mấy ngày, rốt cuộc quyết định lấy trùng sinh làm đề tài, viết về linh hồn một cô gái xuyên không trở lại lúc bé. Có thể vì cô từng có trải nghiệm như vậy nên ban đầu viết rất suôn sẻ.

Vốn chỉ là một ý nghĩ nhất thời, cô dần dần nảy sinh hứng thú thật sự.

Viết xong phần khung, xác định các tình tiết chính và dàn nam chính nữ chính, sau đó cô tỉ mỉ suy nghĩ viết từng tình tiết rất nhỏ, cách dùng từ đặt câu vân vân và vân vân.

Tưởng Tiêu Đan và Hoa Nhược Vũ sớm quen với việc Chu Tiểu Vân viết lách. Cô là đệ nhất tài nữ hệ tiếng Trung, từ trước đến nay văn chương ưu mỹ, bài văn xuôi đăng trên báo trường nhiều không đếm xuể, rất nổi tiếng ở trường. Cô luôn thích tựa vào đầu giường ký túc viết rồi lại viết, mọi người trong phòng tập mãi thành thói quen.

Có lẽ chẳng ai ngờ rằng lúc này Chu Tiểu Vân đang viết một tiểu thuyết dài kỳ! Ha ha!

Lý Thiên Vũ biết Chu Tiểu Vân bắt đầu viết lách rất tán thành, vỗ ngực ôm đồm hết những chuyện còn lại: “Tiểu Vân, em cứ yên tâm viết, đến lúc đó anh đánh lại vào máy tính cho em rồi đăng lên mạng. Mấy việc vặt này em không cần để tâm.”

Chu Tiểu Vân không khách sáo đồng ý, tốc độ đánh chữ của Lý Thiên Vũ do luyện tập mà thành, một phút có thể đánh hơn một trăm từ. Cùng số từ đó, đổi thành cô đánh phải mất tới năm phút, vì thế việc này cứ giao cho anh làm.

Cô và anh thương lượng chuyện đặt bút danh: “Này, anh nói xem em nên đặt bút danh gì?” Không thể dùng họ tên thật.

Lý Thiên Vũ rất bất mãn với cách bạn gái xưng hô với mình: “Cả ngày cứ này này này, em có thể gọi anh Thiên Vũ hoặc là Tiểu Vũ, thực sự không được anh Vũ cũng ok.” Đâu có nữ sinh nào gọi bạn trai của mình là “này”.

Chu Tiểu Vân “Xì” một tiếng nở nụ cười. Tha cho cô đi, còn anh Vũ chứ, chưa nói tới cô thốt ra miệng, nghe thấy cũng làm cô buồn nôn chịu không nổi.

Lý Thiên Vũ nhe răng cười tiến lên: “Nhanh, gọi một tiếng anh Vũ cho anh nghe một lần.”

Chu Tiểu Vân cười đến mức không dậy nổi, bị Lý Thiên Vũ hung hăng hôn mặt đỏ bừng đẩy anh: “Đừng quậy, nghĩ bút danh hộ em đi!”

Lý Thiên Vũ suy nghĩ một chút nói: “Anh cảm thấy bút danh trước đây em từng dùng rất tốt, để Chu Hàm đi.”

Chu Tiểu Vân nghe cũng thấy ổn, trước đây cô dùng bút danh Chu Hàm từng đăng không ít bài! Cứ tiếp tục dùng nó đi!

Lý Thiên Vũ đăng kí một tài khoản trên mạng cho Chu Tiểu Vân, sau đó dùng bút danh Chu Hàm đăng mấy chương đầu.

Trong lòng cô có chút thấp thỏm bất an. Không biết tiểu thuyết lấy tên “Thiếu nữ trùng sinh” này có khiến độc giả thích đọc không…..

Trong lòng Lý Thiên Vũ không hề lo lắng an ủi Chu Tiểu Vân: “Coi như viết chơi, có người đọc cũng được, không ai đọc cũng được. Luyện tay một chút thôi, nếu em định viết tốt hơn nên viết dài, không hài lòng thì viết ngắn. Đừng coi trọng quá.”

Anh nói thì dễ lắm, Chu Tiểu Vân lườm anh.

Đúng là chuyện không liên quan đến mình để lên thật cao**, sao cô thoải mái như anh được!

(Một câu thành ngữ của TQ, ý chỉ việc không liên quan đến mình, thường ném sang một bên, không quan tâm chút nào)

Nhưng có một điểm Lý Thiên Vũ nói rất đúng, để luyện tập thôi. Cô chưa từng viết truyện, đây là tác phẩm đầu tay.

Lý Thiên Vũ là độc giả đầu tiên của Chu Tiểu Vân, say mê đọc bản thảo của cô, anh than thở: “Tiểu Vân, anh có linh cảm truyện này của em nhất định sẽ rất được chào đón. Một người đàn ông như anh đọc cũng cảm thấy hay mà.”

Chu Tiểu Vân được Lý Thiên Vũ cổ vũ tràn đầy lòng tin, không nói hai lời, tiếp tục viết thôi!

Lý Thiên Vũ cách hai ngày lại đến lấy bản thảo của cô ra quán nét, đăng lên mạng. Cô không khỏi thấy may mắn, may là có Lý Thiên Vũ giúp, nếu như đổi thành cô với tốc độ rùa bò, phỏng chừng đầu to thành cái đấu.

Nhắc tới cũng kỳ, Chu Tiểu Vân thông minh mà không hiểu sao rất chậm hiểu khi thao tác máy tính. Tốc độ đánh chữ chậm, không chơi game, hiểu biết về internet giới hạn trong việc mở trang web.

Xem ra, thượng đế sẽ không tạo ra một con người hoàn hảo.

Lúc đầu Lý Thiên Vũ thấy Chu Tiểu Vân tìm được mục tiêu và phương hướng phấn đấu còn rất vui mừng, một thời gian sau vẻ mặt anh đau khổ.

Bởi vì một khi Chu Tiểu Vân đặt bút viết chính là lục thân không nhận***, không chịu rời khỏi bàn. Đừng nói đi xem phim, ngay cả —– công viên cô cũng không chịu đi, ngoại trừ ra ngoài làm gia sư cơ bản thời gian đều dùng để viết truyện. (ở đây ý là CTV không chịu để ý đến ai)

Lúc này cô rất hối hận mình nhận việc gia sư, nghĩ thầm ba buổi chiều đó, đủ viết bao nhiêu chữ. Bất luận như thế nào, nghỉ hè kết thúc sẽ chấm dứt công việc này.

Lý Thiên Vũ bắt đầu ngay cả buổi trưa cũng qua đây cọ cơm, nắm lấy mỗi phút mỗi giây ——- cơ hội ở chung với Chu Tiểu Vân.

Đáng tiếc, cô không để ý đến Lý Thiên Vũ đáng thương, cơm nước xong để bát lại chạy vào phòng.

Lý Thiên Vũ ai oán theo Chu Tiểu Vân vào phòng, thấy cô đang chăm chú viết bản thảo. ——-

Chu Tiểu Vân không quay đầu lại nói: “Buổi chiều không phải anh còn đi làm thêm ở siêu thị à? Chắc gần đến giờ rồi! Đừng để đến muộn.”

Ngụ ý rất rõ ràng, hạ lệnh đuổi khách.

Có Lý Thiên Vũ ở bên cạnh “quấy nhiễu”, cô đâu còn tập trung viết nổi! Vì thế, cô rất uyển chuyển nhắc nhở anh nên đi làm thêm.

Lý Thiên Vũ đương nhiên hiểu ý cô, ủy khuất nói: “Anh đi đây.” Một bên chậm rì rì đi về phía cửa.

Chu Tiểu Vân nhìn Lý Thiên Vũ giả vờ ủy khuất thầm buồn cười, đành chủ động đi tới ôm anh, dâng lên môi thơm rồi đuổi anh khỏi phòng.

Khi Lý Thiên Vũ động tình muốn động tay đông chân, Chu Tiểu Vân đúng lúc lắc mình đẩy anh ra ngoài cửa: “Tạm biệt!” Sau đó đóng cửa.

Lý Thiên Vũ thở dài một hơi, ai! Đi thôi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.