Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 115: Chương 115: Đối thủ trời sinh




Chu Tiểu Vân quàng khăn tím nhạt trên cổ, lập tức rước lấy vô số ánh mắt nhìn theo. Cô quàng qua cổ một vòng rồi thả khăn trước ngực. Độ dài khăn vừa vặn, vừa ấm áp vừa đẹp mắt, khiến Vương Tinh Tinh khen hết lời.

Để phối hợp với khăn quàng, cô thay đổi cả kiểu tóc, tết hai đuôi sam buông trước ngực giống khăn, trông rất đáng yêu.

Ngô Mai sau khi nhìn thấy Chu Tiểu Vân “Oa” một tiếng: “Đại Nha, khăn của cậu đẹp quá! Thím hai đan cho cậu à? Về nhà tớ cũng bảo mẹ đan cho tớ một cái, ăn đứt cái cũ.”

Chu Tiểu Vân được hai cô bạn thân khen, tâm tình rất tốt, hiếm khi nói thật: “Khăn này tớ tự đan, không phải mẹ tớ đan cho. Mẹ tớ bận suốt ngày, dạo này đang đan áo cho tớ với anh Đại Bảo. Tớ không thể không biết xấu hổ đòi mẹ đan cho tớ được.”

Dáng vẻ Ngô Mai trợn tròn mắt vô cùng đáng yêu, “Đại Nha, từ lúc nào cậu biết đan khăn mà tớ lại không biết, kì quá. Vương Tinh Tinh cậu qua đây phân xử xem, có phải Đại Nha rất quá đáng không, biết đan cũng không nói cho bọn mình biết.”

Vương Tinh Tinh bênh vực Ngô Mai: “Đúng rồi, thế là không coi chúng tớ là bạn thân, nếu còn tái phạm, bọn tớ không chơi với cậu nữa.”

Lời uy hiếp từ hai đứa trẻ làm cô dở khóc dở cười, hai người này thật là, chuyện cô biết đan hay không liên quan gì đến tình bạn của bọn họ chứ. Nhưng nghe giọng điệu hai người thế kia là biết ngay đang giận rồi, cô phải xuống nước dỗ dành một chút

“Tối qua tớ nhìn mẹ đan áo nên học theo. Đơn giản lắm, một lúc là đan được ngay. Tối qua và trưa nay tớ đã đan xong khăn rồi. Không phải tớ vừa đan xong là quàng cho hai cậu xem hay sao, hai cậu là người đầu tiên biết mà.” Giải thích mãi cuối cùng cũng dỗ được hai bà cô này nguôi giận, Chu Tiểu Vân than ngắn thở dài. Biết thế không khoe ra, sau này cứ bảo do mẹ làm.

Bước vào lớp, Chu Tiểu Vân càng thu hút ánh mắt của bạn học, đặc biệt là các bạn nam.

Từ trước đến nay Trịnh Hạo Nhiên thích tranh thủ lúc giáo viên chưa vào lớp đứng trên bục quản kỷ luật. Ánh mắt cậu nhìn về phía Chu Tiểu Vân vừa bước vào lớp, ngẩn ngơ khoảng ba giây, nhận ra bản thân thất thố, vội vàng giả vờ như không có việc gì, dời mắt đi chỗ khác.

Chu Tiểu Vân trước đây vẫn thay Phương Văn Siêu quản lý kỷ luật trong lớp, giờ có Trịnh Hạo Nhiên làm thay thì vui vẻ lắm. Cô ngồi xuống chỗ của mình, lấy sách ra đọc bài.

Lý Thiên Vũ ngồi đằng sau chồm lên hỏi cô chữ này trong bài đọc thế nào.

Chu Tiểu Vân duy trì phong cách nhất quán, không nhìn Lý Thiên Vũ lần nào cả, dù cậu có nói chuyện cô cũng không để ý. Suốt cả học kỳ cô chưa nói câu nào với Lý Thiên Vũ.

Lý Thiên Vũ thấy mượn Chu Tiểu Vân đồ, cô bạn này không thèm để ý, bèn thay đổi chiến thuật, bắt đầu chuyển sang hỏi bài.(ế, còn nhỏ mà bik dùng chiến thuật rùi nha :3)

Với các bạn học khác, ai hỏi gì cô đáp nấy, nhân duyên tốt cũng do nguyên nhân này, chỉ riêng Lý Thiên Vũ được đối xử đặc biệt. Cô không trả lời, chỉ đáp lại bằng một bóng lưng lạnh lùng và sự im lặng tuyệt đối.

Lý Thiên Vũ là loại người càng gặp khó khăn càng không nản chí, cậu không tin, mỗi ngày cậu đều hỏi, xem bạn ấy không để ý đến mình được bao lâu.

Chu Tiểu Vân đúng là rất sắt đá, mỗi ngày đối mặt với sự quấy rầy từ đằng sau vẫn có thể duy trì tư thế bất động như núi.

Hừ! Không để ý đến cậu đó cậu làm gì được tôi? Dù sao cậu không thể đi mách giáo viên là tôi không nói chuyện với cậu!

Nếu giáo viên hỏi tới cùng lắm giải thích hai ba câu là được cho qua rồi . Bảo là Lý Thiên Vũ luôn lấy cớ hỏi bài nhiều lần quấy rầy cô học tập. Xem thầy Phương sẽ tin ai!

Lý Thiên Vũ liên tục thất bại khiến Cố Xuân Lai ngồi cùng bàn cười ngặt nghẽo. Trong lòng cậu đang bực vì Chu Tiểu Vân không nhìn, không nói chuyện với cậu, lại thêm Cố Xuân Lai không nghĩa khí cười nhạo. Cơn tức của Lý Thiên Vũ trào dâng: “Ông cứ cười đi, cười hở mười cái răng.”

Cố Xuân Lai cười đến không thở nổi: “Tôi cười cái gì ông không biết chắc. Tôi cười ông, người ta đã không để ý đến mình mà ngày nào cũng mặt dày bắt chuyện. Ha ha ha…”

Lý Thiên Vũ bị chọc trúng chỗ đau, thẹn quá hóa giận vung tay đấm Cố Xuân Lai, Cố Xuân Lai linh hoạt né tránh, miệng không ngừng nói: “Bị tôi nói trúng cũng không nên đánh người chứ!”

Hai người ồn ào một trận, Trịnh Hạo Nhiên xụ mặt đi tới, dùng thước gõ xuống bàn hai người: “Hai bạn trật tự đi, cả lớp đang đọc sách chỉ có hai người đánh nhau gây ồn ào còn đâu là kỷ luật nữa?”

Cố Xuân Lai đưa mắt ra hiệu cho Lý Thiên Vũ, hai người ăn ý ngừng tay ngồi thẳng lưng: “Lớp phó à, cậu đừng đổ oan cho bọn tôi. Không phải bọn tôi đang ngồi im sao? Đánh nhau bao giờ? Ai, Tiểu Vũ, có phải chúng ta vừa đánh nhau không?”

Lý Thiên Vũ làm bộ ngẩng mặt lên khỏi quyển sách, vẻ mặt kinh ngạc y như thật: “Tôi đang đọc sách, ai đánh với ông chứ chắc chắn không phải tôi!”

Hai người phối hợp thiên y vô phùng* khiến Trịnh Hạo Nhiên tức giận, mặt mũi đỏ bừng.

(Thiên y vô phùng: Nguyên ý là chỉ quần áo do tiên trên trời khâu không có vết kim chỉ. Nay thường dùng để ví sự vật vô cùng chu đáo, không có chút sơ hở nào.)

Không biết có phải là trời sinh từ trường đẩy nhau hay không. Trịnh Hạo Nhiên và Lý Thiên Vũ vẫn nhìn nhau không vừa mắt. Từ lúc khai giảng, Lý Thiên Vũ chưa bao giờ nghe lệnh của Trịnh Hạo Nhiên, thường xuyên cố ý gây sự, Trịnh Hạo Nhiên không ưa cậu từ lâu rồi.

Nhưng việc nhỏ này không đáng mang đi mách bố và thầy Phương, làm thế khác nào cậu quá vô dụng. Hơn nữa, con trai muốn phân cao thấp mà đi mách giáo viên thì quả là một việc làm không có cốt khí. Trịnh Hạo Nhiên cho rằng đó là hành vi yếu thế, chứng tỏ cậu không đấu lại Lý Thiên Vũ, dù tức giận nhưng không bao giờ cậu làm việc đáng xấu hổ này.

Qua mấy lần giao thủ, Lý Thiên Vũ tương đối hiểu tính cách Trịnh Hạo Nhiên, mừng thầm đúng là đồ mọt sách tự tin quá mức, rất hợp ý cậu!

Lý Thiên Vũ toàn quấy rối khi không có mặt giáo viên, có đồng phạm là Cố Xuân Lai hỗ trợ, thường xuyên khiến Trịnh Hạo Nhiên ôm một bụng tức giận mà không làm gì được.

Trịnh Hạo Nhiên hừ lạnh một tiếng: “Hai cậu đánh nhau hay không trong lòng hai người tự biết. Tôi không đổ oan cho người khác, các bạn khác đều nhìn thấy.”

Lý Thiên Vũ trợn mắt nhìn một vòng, bạn học xung quanh bỏ sách xuống xem náo nhiệt.

Có người la lên: “Tớ không nhìn thấy gì!”

Có người lại nói: “Tớ đọc sách, không chú ý!”

Có người ham vui nhân cơ hội này làm ầm ĩ, nghĩ thử xem được mấy người chú tâm học hành! Hiếm khi có dịp, không gây náo loạn lúc này còn chờ đến lúc nào nữa!

Rất nhanh tình hình trở nên mất kiểm soát, cả lớp ồn ào như chợ vỡ.

Chu Tiểu Vân day day trán, cảm thấy đau đầu, xem ra bạn học Trịnh Hạo Nhiên cần tôi luyện nhiều! Với loại người này không cần để ý đến họ, trực tiếp bắt họ đứng trong góc lớp tự kiểm điểm, cần gì đứng đó nói mấy lời thừa thãi.

Làm vậy càng khiến một số người có cơ hội quấy rối. Không lấy uy nghiêm trấn áp mà đứng đó cãi nhau xem ai đúng ai sai tuyệt đối là sai lầm ngớ ngẩn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.