Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 116: Chương 116: Uy phong của lớp trưởng




Mắt thấy tình hình sắp không khống chế được, việc Trịnh Hạo Nhiên tranh cãi với Lý Thiên Vũ dần trở thành cảnh nền, không đáng nhắc đến. Chẳng ai biết Chu Tiểu Vân bước lên bục giảng từ bao giờ, cô gõ thước xuống bàn, giọng nói trong trẻo vang lên lập tức khiến cả lớp im lặng không một tiếng động.

“Mọi người ai về chỗ người đó, tiếp tục đọc bài. Nếu có người tiếp tục ầm ĩ, xin mời ra khỏi lớp, tránh ảnh hưởng đến các bạn khác.” Chu Tiểu Vân lạnh mặt, gương mặt cô lúc không cười vẫn rất có uy, những người đang cãi nhau lập tức về vị trí.

Chỉ còn lại hai người đứng giữa lớp, Trịnh Hạo Nhiên và Lý Thiên Vũ vẫn giằng co với nhau, mặt mũi đỏ bừng, xem ra rất tức giận.

Chu Tiểu Vân cau mày, gọi: “Trịnh Hạo Nhiên, Lý Thiên Vũ và Cố Xuân Lai ba người ra đây.”

Trịnh Hạo Nhiên rất ngạc nhiên khi nghe thấy Chu Tiểu Vân gọi. Cậu chưa bao giờ nghe bạn ấy nói với mình bằng giọng ra lệnh như thế! Người ta là lớp trưởng, cao hơn mình một bậc, đương nhiên là có quyền ra lệnh. Vì thế, dù không tình nguyện cậu vẫn đi ra.

Lý Thiên Vũ nghe Chu Tiểu Vân kêu tên mình không hiểu sao đột nhiên kích động, bước chân hơi lâng lâng. Quả là hiếm có! Cuối cùng Chu Tiểu Vân đã chịu nói chuyện với cậu, mặc dù sắp nghe mắng, điều đó cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của Lý Thiên Vũ.

Trịnh Hạo Nhiên, Lý Thiên Vũ mỗi người một ý nghĩ không lên tiếng, Cố Xuân Lai nói đầu tiên: ” Chu Tiểu Vân, bạn gọi tôi có việc gì?”

Chu Tiểu Vân chưa bao giờ có ấn tượng tốt với Cố Xuân Lai, thái độ với cậu chẳng khác Lý Thiên Vũ là bao, ít khi để ý đến, giờ cô nghiêm mặt nói: “Bạn và Lý Thiên Vũ, hai người đánh nhau quấy rối trật tự trong lớp, giờ tôi phạt bạn phải quét sân trước lớp.”

Cái gì? ! Cố Xuân Lai không dám tin, mở to mắt: “Tôi…”

“Tôi cái gì mà tôi? Còn không mau đi, động tác chậm sẽ phạt quét một tuần.” Chu Tiểu Vân không kiên nhẫn nói. Hổ không phát uy tưởng cô là mèo bệnh chắc.

Cố Xuân Lai định phản bác, nhưng ngẩng đầu lên thấy đôi mắt đen láy của Chu Tiểu Vân chăm chú nhìn mình, lời đến bờ môi lại nuốt xuống. Một bên lẩm bẩm “quá xui xẻo” một bên đi lấy chổi quét rác.

Sau đó, Chu Tiểu Vân tiếp tục nhắc nhở Trịnh Hạo Nhiên đang tức giận: “Trịnh Hạo Nhiên, bạn là lớp phó, không quản lý lớp mà lại cãi nhau với Lý Thiên Vũ, khiến cả lớp ầm ĩ, bạn có gì để nói không? Đó là việc một lớp phó nên làm sao? Bạn như thế làm sao làm tấm gương cho người khác noi theo được? Làm sao quản lý được một tập thể? Các học sinh khác sẽ nghe lời bạn nói chắc?”

Trịnh Hạo Nhiên giật mình sửng sốt vì bị mắng. Cậu phát hiện ra Chu Tiểu Vân nói rất đanh thép, dưới ánh mắt trách cứ của cô, cậu không dám nói gì. Xấu hổ quá, vốn cậu cho rằng mình quản lý lớp rất tốt, ai ngờ thua xa Chu Tiểu Vân.

Còn người cuối cùng, Chu Tiểu Vân thở dài trong lòng, ngoài miệng không ngừng lại: “Lý Thiên Vũ!”

Lý Thiên Vũ hoàn hồn lại, ngẩng cao đầu ưỡn ngực đáp: “Có!”

Tiến bộ, có tiến bộ! Đôi mắt to sáng ngời của Chu Tiểu Vân đang nhìn mình kìa! Lý Thiên Vũ vui đến nỗi không biết trời đất đâu nữa.

“Bạn đánh nhau với Cố Xuân Lai trong lớp, còn cãi nhau với lớp phó Trịnh Hạo Nhiên, quấy rầy nghiêm trọng việc học của các bạn. Giờ tôi phạt bạn đi quét sân với Cố Xuân Lai!”

Oa! Nói liên tục cả một câu dài! Đây là lần đầu tiên Chu Tiểu Vân nói với cậu! Cậu phải nhớ kỹ ngày này. Nếu biết gây chuyện lớn một chút có thể buộc Chu Tiểu Vân để ý đến cậu thì cậu đã làm vậy từ sớm…

“Sao bạn còn chưa đi? Không hài lòng với cách xử lý của tôi à?” Chu Tiểu Vân mắt lạnh nhìn Lý Thiên Vũ rõ ràng đang thất thần cười ngây ngô, không biết người này đang suy nghĩ gì giờ này còn cười vui vẻ thế.

Lý Thiên Vũ đáp rất to: “Tớ đi ngay!” Hớn hở chạy đi quét sân với Cố Xuân Lai.

Chu Tiểu Vân thấy cả lớp đã khôi phục trạng thái bình thường nên về chỗ của mình, lưu lại Trịnh Hạo Nhiên mặt lúc trắng lúc xanh đứng trên bục giảng, không biết đang nghĩ gì.

Cô không quan tâm đến suy nghĩ người khác, thản nhiên lấy đồ dùng học tập cần dùng cho tiết sau ra, xếp sẵn trên bàn.

Cố Xuân Lai lười biếng quét quét, nhìn thấy cái người anh không ra anh, em không ra em – Lý Thiên Vũ cũng cầm chổi ra đây thì than thở nói: “Xui xẻo quá! Bình thường Chu Tiểu Vân một ngày không nói quá ba câu, không ngờ lợi hại như vậy. Dữ như cọp mẹ ấy.”

Lý Thiên Vũ vẫn đang vui mừng vì Chu Tiểu Vân nói chuyện với mình, nghe thấy Cố Xuân Lai nói xấu cô, lập tức biện minh thay ai đó: “Đừng có nói mò, người ta là lớp trưởng quản chúng ta là chuyện đương nhiên. Bạn ấy chỗ nào giống cọp mẹ chứ!”

Trên thực tế, Lý Thiên Vũ còn cảm thấy dáng vẻ hung dữ của Chu Tiểu Vân rất đáng yêu.

Cố Xuân Lai liếc xéo Lý Thiên Vũ: “Hi, người anh em, bênh ai đó quá nhỉ!”

Lý Thiên Vũ mặc xác cậu. Cố Xuân Lai chưa từ bỏ ý định, tiếp tục truy vấn: “Mau khai thật ra, có phải ông có ý gì với nhỏ ấy không…”

Lý Thiên Vũ không kiên nhẫn nói: “Thôi đi, quét nhanh lên. Đến lúc vào lớp mà làm chưa xong thì phải quét một tuần đó, đến lúc đó tôi không quét với ông đâu!”

Cố Xuân Lai tự làm mình mất mặt, không nói gì nữa.

Sau khi tan học trên đường về nhà Chu Tiểu Vân gặp hai chị em Chu Tiểu Hà. Chu Tiểu Hà tinh mắt nhìn thấy khăn quàng mới của cô, đôi mắt sáng ngời: “Đại Nha, khăn của em đẹp thế, là bác đan cho em à?”

Chu Tiểu Vân đã nhận được bài học, không gật cũng không lắc đầu phản bác, mỉm cười nói: “Nếu chị thích thì cứ bảo mẹ chị đan cho một cái!”

Chu Tiểu Hà năn nỉ: “Đại Nha, em cho chị mượn về nhà để mẹ chị làm mẫu nhé, tối chị sẽ mang sang trả em?”

Cô có thể từ chối không? Chu Tiểu Vân ngoan ngoãn tháo khăn ra đưa cho chị họ, dỗ được Chu Tiểu Hà tươi cười rạng rỡ về nhà.

Thẩm Hoa Phượng thấy Chu Tiểu Hà quàng khăn khác về thì ngạc nhiên, lập tức hỏi: “Con quàng cái khăn nào thế?”

Chu Tiểu Hà một năm một mười kể lại, cuối cùng nói với mẹ: “Mẹ, con không thích cái khăn kia nữa. Con muốn một cái khăn y hệt cái này, mẹ đan cho con một cái khăn màu đỏ đi. Con rất thích màu đỏ!”

Thẩm Hoa Phượng chìu Chu Tiểu Hà không phải chuyện ngày một ngày hai. Hôm sau bà lập tức đi chợ mua len về, đan cả buổi chiều, đến tối Chu Tiểu Hà về nhà đã thấy có khăn len mới. Chu Tiểu Hà vui vẻ chạy ngay sang nhà Chu Tiểu Vân khoe!

Không chỉ Chu Tiểu Hà, Ngô Mai về nhà cũng đòi mẹ đan một cái cho mình. Chu Phương lấy làm lạ: “Tiểu Mai, không phải con có khăn rồi sao?”

Ngô Mai làm nũng: “Khăn kia của con quá bình thường. Mẹ nhìn Đại Nha quàng khăn mới đẹp biết bao. Con cũng muốn có một cái, mẹ đan cho con đi!”

Chu Phương bị Ngô Mai quấn lấy, giơ hai tay đầu hàng, mấy ngày sau đan Ngô Mai một cái khăn màu hồng quàng cổ.

Ngô Mai soi gương nhìn trái nhìn phải, cảm thấy rất đẹp, vui vẻ nhảy chân sáo đi học. Bước vào lớp, woa, Vương Tinh Tinh cũng quàng khăn mới màu vàng nhạt. Nhìn hai người thì thầm to nhỏ, thỉnh thoảng đổi cho nhau nhé, Chu Tiểu Vân ngồi nghe che miệng cười tủm tỉm.

Có lẽ vô tình mình đã khởi xướng nên một trào lưu mới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.