Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 81: Chương 81: “Quán” nước của Chu Tiểu Vân (5)




Vương Khang thấy dáng vẻ Chu Quốc Cường không yên lòng, cười vui đùa: “Nhà anh thế mà mở những hai quán, anh bán thịt lợn kiếm còn không đủ hay sao mà còn để con cái bày hàng bán nước, thảo nào nhanh như thế xây được nhà mái ngói. Cứ thế này, sớm muộn sẽ giàu to.”

Gương mặt ngăm đen của Chu Quốc Cường ửng đỏ, lại không thể giải thích được muốn bán hàng là con gái tự đề nghị. Nói thế không phải bị mọi người chê cười lấy con cái làm tấm bia sao?

Dứt khoát mặt dày thừa nhận, dù sao muốn buôn bán da mặt phải dày một tí.

Buôn bán hơn năm, Chu Quốc Cường đã lĩnh ngộ được nhiều điều. Không phải tất cả mọi người đều hiền lành, có khi gặp phải khách soi mói, tính toán chi li, lâu thành quen, Chu Quốc Cường sớm không phải người năm đó da mặt mỏng nói hai ba câu đã xấu hổ.

“Mượn lời cát ngôn của chú, anh phát tài chắc chắn sẽ mời chú đến uống chén rượu mừng.” Chu Quốc Cường cười hắc hắc.

Vương Khang mua xong thịt, sang gọi Vương Tinh Tinh về nhà.

Vương Tinh Tinh lưu luyến không chịu đi, con ngươi đảo quanh: “Ba ơi, ba khát không? Đến đây uống cốc chè hoa nhài đi!” Thay bạn chào mới khách.

Vương Khang nghe thấy có vẻ hơi khát thật, lấy ra một giác, cầm cốc chè hoa nhài uống cạn. Nước chè được để lạnh, uống vào bụng mát lành rất thoải mái. Tuy lá trà hơi kém không thể nói là uống ngon, nhưng dễ uống hơn nước sôi nhiều, ít nhất có vị ngọt nhàn nhạt.

Vương Khang liếm liếm môi, khen một câu: “Vị không tệ!”

Chu Tiểu Vân bảo Đại Bảo mở một chai nước có ga đưa cho Vương Tinh Tinh: “Chai này là cháu mời bạn Tinh Tinh uống, không lấy tiền.”

Vương Tinh Tinh vui vẻ cầm lấy.

Vương Khang ngạc nhiên, không kịp chối từ đã thấy Vương Tinh Tinh uống hai ngụm hết sạch: “Sao xấu hổ mà nhận thế được, để chú trả tiền cho cháu!”

Chu Tiểu Vân làm thế nào cũng không chịu nhận tiền: “Chú à, chú đừng khách sáo. Tinh Tinh và cháu là bạn cùng lớp lại là bạn thân, mời bạn ấy uống là đương nhiên. Cháu không có ý gì, nếu nhận tiền của chú cháu thành người thế nào. Cùng lắm sau này chú thường xuyên đến ủng hộ việc buôn bán của ba cháu là được!”

Lúc cần thiết tuyệt đối Chu Tiểu Vân có thể lưỡi xán hoa sen, Vương Khang bị nói á khẩu không trả lời được, đành phải cất tiền đi.

Ông buồn bực, sao con lão Chu còn nhỏ mà giỏi giang, khôn khéo thế nhỉ? Nhìn dáng vẻ khéo léo đưa đẩy này không thể ngờ nổi mới là một đứa bé tám chín tuổi, ngược lại giống y như bà cụ non.

Vương Tinh Tinh để chai nước xuống, không tìm được lý do ở lại nữa, đành một bước đi ba bước quay đầu lại nói lời tạm biệt cô bạn. Điều này khiến Chu Tiểu Vân không đành lòng đứng lên, dùng tay khum khum thành hình cái loa, nói về phía Vương Tinh Tinh: “Chiều nay tớ qua nhà cậu chơi nhé!”

Khỏi phải nói, Vương Tinh Tinh chắc chắn nghe thấy được. Cô bé cười tươi như hoa.

Chờ chợ vãn gần hết, Chu Quốc Cường và hai anh em Chu Tiểu Vân thu dọn đồ. Xe ba bánh tuy không nhỏ nhưng chất đồ lên kín hết đằng sau, Chu Quốc Cường định để con gái ngồi lên đằng trước lại không tìm ra chỗ trống.

Chu Tiểu Vân an ủi cha: “Cha ơi, không cần kê đi kê lại nữa. Nhiều đồ thế này không còn chỗ ngồi đâu. Con ngồi ghế suốt không hề mệt, con với anh đi bộ về là được. Thật ra, cha mới là người vất vả nhất, phải đẩy cả cái xe nặng thế này về nhà.”

Chu Quốc Cường thương yêu con gái lớn ngoan ngoãn, kiên quyết muốn con ngồi lên phía trước. Chu Tiểu Vân mấy lần định nói ngồi lên phía trước không tiện nhìn đường, nhưng không thuyết phục được ba, vì thế đành trèo lên ngồi trên ghi đông xe. Ngoài mặt cô tỏ vẻ không muốn nhưng trong lòng vui vẻ, hành động này chứng tỏ tình thương của cha dành cho cô khiến lòng cô cảm thấy ấm áp hơn.

Chu Quốc Cường thét to một tiếng, bắt đầu đẩy xe, Đại Bảo đi sau thỉnh thoảng đẩy phụ một hai cái.

Cậu không ghen tị em gái được ưu ái hơn, dù sao cậu lớn hơn em ba tuổi, cao lớn, có sức khoẻ, chạy cả ngày cũng không mệt, đi hai ba bước thế này không coi vào đâu.

Về đến nhà, Tiểu Bảo, Nhị Nha chạy ra đón. Một phần là đón anh chị trở về, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn là nước có ga đã về.

Không kịp đợi dọn đồ xong, Tiểu Bảo đã thúc giục Chu Tiểu Vân: “Chị, chị mở một chai cho em uống đi! Em chết khát mất thôi.”

Nhị Nha mè nheo theo: “Chị, em cũng muốn uống!”

Chu Tiểu Vân bất đắc dĩ lấy trên xe xuống hai chai, sau khi mở nắp, đưa cho mỗi đứa một chai. Nghĩ lại lại mở thêm một chai cho Đại Bảo, ba người được uống nước có ga đều cao hứng.

Chu Quốc Cường gọi vợ phụ bê đồ từ trên xe xuống. Từ lúc con gái chủ động nộp lên năm nguyên, Triệu Ngọc Trân vẫn ủng hộ con dọn quán. Lúc này, thấy chồng gọi, không nói hai lời vội chạy qua.

Hai vợ chồng mồ hôi nhễ nhại, Chu Tiểu Vân không nỡ, mở hai chai champagne nhỏ đắt nhất cho cha mẹ uống đỡ khát. Thật ra, Triệu Ngọc Trân không nỡ uống. Nghĩ mà xem, một chai mua sỉ bán lại được ba phân, bán nhiều có thể kiếm được mấy giác, thói quen tiết kiệm của bà không bỏ được. Nhưng con gái đã mở nắp ra, không uống cũng không thể mang ra bán nữa.

Vị cũng được! Triệu Ngọc Trân vừa uống vừa nghĩ.

Chu Quốc Cường ngửa đầu hai ba hơi uống hết một chai, cảm giác mát mẻ dâng lên, ợ một hơi rất thoải mái. Ông không quen nhìn dáng vẻ của vợ cẩn thận uống từng ngụm nhỏ: “Như mẹ nó, có khi đến tối uống chưa hết.”

Triệu Ngọc Trân thẹn quá hóa giận: “Làm như ai cũng như anh ấy, em thích uống chậm đấy, con gái hiếu thuận đưa cho em uống, không cho em từ từ thưởng thức à.”

Chu Quốc Cường cười ha ha, định pha trò thêm hai câu.

Chu Tiểu Vân vội vã ngắt lời: “Cha ơi, cha đặt giùm con cái bàn này vào phòng anh với! Phòng con hết chỗ rồi.”

Chu Quốc Cường nghe xong lập tức động thủ, đem lời vừa định nói nuốt trở vào.

Mắt thấy tránh được một hồi gia đình đại chiến, Chu Tiểu Vân thầm hô may mắn, lau mồ hôi.

Lúc này, Triệu Ngọc Trân phát hiện ra cả nhà đều uống chỉ trừ con gái chưa uống: “Đại Nha, hôm nay nóng như vậy, sao con không uống một chai đi! Đại Bảo, nhanh khui cho em con một chai.”

Thực lòng mà nói, Chu Tiểu Vân cũng không nỡ uống. Không phải người ta thường nói người làm ăn buôn bán đều keo kiệt. Đúng là hơi tiếc khi đem một chai có thể bán lấy tiền uống vào trong bụng! Nhưng, hôm nay trời nóng hơn mọi khi, đúng là hơi khát thật.

Chu Tiểu Vân uống chai nước mà Đại Bảo đưa cho, vị cam, bọt khí nổi lên, không thua gì nước chanh nguyên chất.

Nhân cơ hội này, Đại Bảo lén lút cầm thêm một chai cho mình, trốn vào phòng “uống mảnh”.

Chu Tiểu Vân thấy biểu hiện ngày hôm nay của anh trai rất khá, giúp cô bán hàng lời không ít tiền nên không tính toán việc vặt vãnh này.

Nhị Nha không uống hết nổi một chai, còn nhỏ nên bụng cũng nhỏ. Nhưng mà, Tiểu Bảo lại muốn uống thêm, Chu Tiểu Vân lập tức ngăn cản: “Tiểu Bảo, em không nên uống nữa. Nước có ga rất lạnh, bình thường em đã quen uống nước nguội. Không phải chị nói rồi sao, tối đa mỗi ngày em chỉ được uống một chai, uống nhiều hơn sẽ bị tiêu chảy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.