Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 82: Chương 82: Vu Thuý Liên cảm khái




Tiểu Bảo từ trước đến nay rất nghe lời chị, nhưng con sâu tham ăn ngọ nguậy bò lên tận não rồi, cậu thèm quá. Cậu không dám uống trước mặt chị, nhưng đợi đến trưa khi Chu Tiểu Vân sang nhà bạn chơi, cậu giựt giây anh Đại Bảo vào phòng lấy hai chai nước có ga để hai anh em uống.

Cho nên nói, Chu Tiểu Vân bán hàng nước, hai anh em Đại Bảo Tiểu Bảo ủng hộ hết mình. Năm ngoái, làm gì được uống nước có ga thoải mái như vậy, một tuần được uống một lần đã là mẹ ra tay hào phóng.

Chu Tiểu Vân tự nhiên không biết chuyện này, ăn cơm xong, cô qua nhà Vương Tinh Tinh. Buổi sáng đã hứa với bạn, tất nhiên cô nói được thì làm được. Hơn nữa, ở nhà cả ngày hơi buồn chán, ra ngoài đi dạo cho khuây khoả.

Hai nhà chỉ cách nhau năm, sáu hộ, mấy bước liền tới.

Bước vào Vương Tinh Tinh, nhà bạn ấy đang ăn cơm, cả nhà quây quần quanh bàn ăn. Chu Tiểu Vân khéo léo từ chối ý tốt của cha mẹ Vương Tinh Tinh mời cô ăn cùng, luôn miệng giải thích mình đã ăn no ở nhà rồi. Trong lòng thầm hối hận, không tới đúng lúc. Biết thế này, mình ở nhà đợi một lúc nữa hãy qua, đỡ phải xấu hổ như bây giờ.

Không thể trách Chu Tiểu Vân tính toán thời gian không chuẩn, vốn dĩ nhà cô ăn cơm đã muộn. Nhưng mẹ Vương Tinh Tinh ở nhà mở tiệm may thường xuyên may quần áo, ga giường, rèm cửa sổ cho người ta, bận rộn đến mức một, hai giờ mới ăn cơm trưa là chuyện như cơm bữa.

Ngồi trong nhà người khác nhìn nhà họ ăn cơm trưa thực sự là một chuyện khó chịu, chủ yếu là cô không được tự nhiên. Chứ Vương Tinh Tinh rất vui. Cũng phải thôi, Chu Tiểu Vân nổi tiếng “lười”, đều là mọi người đến rủ bạn ấy đi chơi, chưa ai thấy bạn ấy chủ động đi tìm bạn bè bao giờ. Nghĩ tới đây, Vương Tinh Tinh đắc ý, xem ra mình thân với bạn ấy nhất!

Trí nhớ của Vương Khang về việc sáng nay trông thấy Chu Tiểu Vân ở chợ bán hàng vẫn còn mới mẻ, trước mặt vợ khen Chu Tiểu Vân: “Mẹ bọn nhỏ này, mẹ nó nhìn con gái của Chu lão nhị kia mà xem, nhỏ hơn Tinh Tinh nhà mình một tuổi mà đã ra chợ dọn quán nước, buôn bán tính toán có khuôn có dạng. Cô nhóc khôn khéo này tương lai ắt có tiền đồ.” (Chu lão nhị: ở nhà họ Chu, bố CTV đứng thứ hai trong bốn anh em nên ta để từ này)

Vu Thuý Liên từ lâu đã được nghe con gái kể về người bạn này rất nhiều, bà cũng quen thuộc lũ trẻ con trong xóm. Trong một đám trẻ con sàn sàn nhau, nổi bật nhất là Chu Tiểu Vân ít tuổi nhưng thông minh nhất lại ngoan ngoãn. Không nói đến chuyện khác, ngay cả cách nói năng cũng không giống người thường. Nhìn đi, mở miệng là chào cô chào chú, lễ phép biết bao. Nói chuyện khéo léo đưa đẩy, còn hơn cả người lớn.

Vu Thuý Liên nghe Vương Khang khen ngợi Chu Tiểu Vân không khỏi nảy sinh hứng thú, hỏi thẳng cô: “Đại Nha, cháu ở chợ bán được không? Một buổi kiếm được bao nhiêu tiền?”

Sao mà người lớn ai cũng thích hỏi vấn đề này?

Chu Tiểu Vân nghe xong có chút đau đầu, không muốn thành mục tiêu chú ý của cả nhà, cô đã thức thời đứng trong góc tường đợi, sao đề tài vẫn chuyển tới trên người cô thế? Hơn nữa, vấn đề này cô phải đáp thế nào?

Nói ít, mọi người không tin. Nói đúng sự thật? Càng không được, có người đỏ mắt cô buôn bán thế nào được. (đỏ mắt: nhìn thấy người khác có danh lợi hoặc đồ vật quý thì ngưỡng mộ nhưng sinh ra đố kỵ, thậm chí muốn chiếm lấy hoặc cướp lấy làm của riêng)

Phải biết rằng buôn bán chú trọng tính độc quyền, vốn là buôn bán nhỏ, người lớn nhìn không vừa mắt, cô trẻ con trẻ nhỏ mới được làm. Nếu nói cho Vu Thuý Liên biết một phiên chợ kiếm được hơn mười nguyên, đảm bảo phiên chợ sau sẽ mọc lên thêm bốn, năm hàng nước nữa.

Chu Tiểu Vân hàm hồ trả lời: “Cháu vì ở nhà buồn chán không có việc gì làm mới ra chợ bày quán nước chơi đùa, chủ yếu là phụ cha cháu. Mấy anh em trong nhà muốn uống nước có ga cũng tiện hơn, sau này Tinh Tinh muốn uống cứ qua nhà tớ, tớ sẽ miễn phí cho cậu.”

Câu trả lời tránh nặng tìm nhẹ khiến Thúy Liên rất bất ngờ nhưng bà không tiện hỏi thêm. Hơn nữa, Chu Tiểu Vân đã nói đến trình độ này, chứng tỏ rất thân thiết với Tinh Tinh nhà mình.

Vương Tinh Tinh hài lòng vội vã nói sau này nhất định thường xuyên qua. Đổi lấy ánh mắt khiển trách của mẹ, người ta nói lời khách sáo mà con lại tưởng thật. Nếu ngày nào cũng qua, khiến bạn bè buôn bán thế nào được?

Chu Tiểu Vân hiểu rõ hàm ý trong mắt Thuý Liên, khéo léo giải vây cho bạn: “Cô à, cháu và Tinh Tinh học cùng lớp hai năm, là bạn thân của nhau, cháu không nói khách sáo với cô, những lời cháu vừa nói đều thật lòng, sau này cô cứ để Tinh Tinh năng sang chơi với cháu.”

Vương Khang không nói gì gật đầu, nói chuyện chặt chẽ không chê vào đâu được.

Bà cười: “Đại Nha, Tinh Tinh nhà cô chơi với cháu cô cũng yên tâm, để con bé siêng học theo cháu, nếu nó được một nửa của cháu vợ chồng cô đã thoả mãn lắm rồi.”

Woa, một viên đạn bọc đường thật to!

Chu Tiểu Vân vội vã khiêm tốn, tự hạ thấp mình mấy câu: “Nghe cô nói kìa, cháu xấu hổ lắm. Cháu đâu có tốt được như thế, Tinh Tinh hoạt bát đáng yêu, không giống cháu y như cái hũ nút không được mọi người thích.”

Bạn tốt và mẹ mình giao phong mấy lần Vương Tinh Tinh hoàn toàn không biết, cô bé cười hì hì ngồi nghe. Nghe mẹ khen bạn, Vương Tinh Tinh thấy vui thay. Đến khi được bạn khen, vẻ mặt cô bé càng rạng rỡ, vui đến mức chỉ biết cười ngây ngô.

Thuý Liên câu được câu không nói chuyện với Chu Tiểu Vân thỉnh thoảng liếc mắt nhìn con. Thấy con gái cười tươi hớn hở, dáng vẻ ngốc nghếch, bà thầm thở dài. Cùng là trẻ con, sao con mình với con gái nhà họ Chu cách biệt lớn thế hả trời.

Có đứa con nào không phải là bảo bối trong lòng cha mẹ? Trước mặt người khác, Thuý Liên không thể khen con gái nhưng trong lòng cảm thấy con gái mình hoạt bát, đáng yêu. Nhưng vừa so sánh với Chu Tiểu Vân cùng lớp, cơ bản là không cùng đẳng cấp, không thể đánh đồng.

Từ lúc ý thức được điểm này, bà thấy có chút không được tự nhiên .

Chu Tiểu Vân khéo ứng đối cuối cùng khiến Vu Thuý Liên thoải mái hơn nhưng thật ra đó là suy nghĩ trong lòng bà. Nếu Vương Tinh Tinh thường xuyên chơi với cô bạn này rất tốt, trường kỳ mưa dầm thấm đất có thể thông minh hơn.

Phụ nữ trong lòng đều có tiểu nhân, như Vương Khang không hề nghĩ những điều này, ông đánh giá rất cao bạn của con gái. Cô nhóc mới bé xíu lại y như người lớn buôn bán khiến ông phải nhìn bằng con mắt khác.

Chờ Vương Tinh Tinh nói ăn cơm xong rồi, cuối cùng Chu Tiểu Vân được giải thoát.

Nói chuyện với người lớn thật hại não, Chu Tiểu Vân nghĩ thầm vẫn là trẻ con tốt hơn. Không có mưu kế, không có trong ngoài bất nhất, không cần phải cố kỵ gì cả, muốn nói gì thì nói rất thoải mái. Chu Tiểu Vân vào phòng bạn chơi.

Nhà Vương Tinh Tinh có hai chị em, cô bé cũng có phòng riêng. Rộng xêm xêm phòng Chu Tiểu Vân, chỉ là trang trí không đẹp bằng. Cô bé từng học bạn cách gấp hạc giấy nhưng không có kiên nhẫn, gấp hai cái không đẹp lắm liền thôi không gấp nữa.

Chu Tiểu Vân không có việc gì làm, gấp hạc giấy thay bạn.

Vương Tinh Tinh lục lọi trong nhà tranh chúc tết bỏ đi, cùng Chu Tiểu Vân ngồi gấp hạc giấy.

Gấp suốt buổi trưa, nói cười gấp được một đống lớn, dùng dây xâu được một chuỗi dài quấn quanh giường rất đẹp. Vương Tinh Tinh cực kỳ vui sướng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.