Cuộc Sống Mỹ Mãn

Chương 26: Chương 26




Hàn Vệ Vũ và Tống Uyển Yểu định ngày tới cục dân chính đăng ký.

Mỗi đôi nam nữ đều chờ mong đối với chuyện kết hôn, giống như lúc còn nhỏ thu gom giấy gói kẹo, mỗi tấm giấy mở ra đều bọc lấy những chiếc kẹp ngọt ngào thơm ngát, ánh mặt trời chiếu xuyên qua trên mặt giấy trong suốt, đó là một loại say mê mà chỉ những cô gái mới có.

Buổi sáng ngày hôm đó thời tiết rất đẹp, ngẩng đầu có thể thấy bầu trời quang đãng của mùa đông.

Lúc Hàn Vệ Vũ tới bệnh viện, Tống Uyển Yểu không ở trong phòng bệnh.

Anh kiên nhẫn ngồi chờ trên sô pha, lơ đãng nhìn thấy quả cầu tuyết rơi mừng ngày sinh Khổng Tử ở trên cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào trong quả cầu, những bông tuyết nhỏ vụn hồng hồng sáng long lanh, anh mỉm cười.

Đợi một lát, anh có chút sốt ruột, vừa có ý tá đến kiểm tra phòng, giọng nói anh có chút không tự nhiên: “Bệnh nhân phòng này đâu rồi?”

“A” y tá cũng khó hiểu: “Nửa giờ trước bà Hàn bảo là cô ấy đi ăn sáng, sao đến giờ còn chưa trở về?”

Hàn Vệ Vũ không nói thêm lời nào nữa, xách áo khoác lên đi thẳng tới nhà ăn bệnh viện.

Trong nhà ăn anh tìm qua một vòng, trên trán đã có một tầng mồ hôi mỏng, y tá đi theo anh cũng bắt đầu sốt ruột: “Bà Hàn rốt cuộc là đi đâu?”

“Tối hôm qua” Anh cố gắng tỉnh táo lại hỏi: “Vợ tôi có gì khác thường không?”

“Không có đâu.” Y tá cẩn thận nghĩ lại “Tất cả đều bình thường mà.”

Anh lấy di động ra, gọi vào một số, quả thật bên kia vẫn là giọng nữ lạnh như băng.

Trong lòng Hàn Vệ Vũ đã cực lực trầm xuống, lại gọi thêm một số khác: “Tiểu Nguyên, mang thêm vài người đi tìm chị dâu….ừ, đừng hỏi nhiều như thế, bảo thêm mấy người đến gần lão Dịch… anh đi đến nhà trọ của chị dâu để tìm xem….được….. gọi điện thoại cho anh trước.”

Y tá run sợ trong lòng nhìn anh, anh liếc mắt nhìn ý tá một cái: “Cô đến phòng bệnh chờ, nếu thấy vợ tôi thì lập tức gọi cho tôi biết.”

Y tá đồng ý rồi xoay người bước đi.

Hàn Vệ Vũ mờ mịt đứng ở cửa nhà ăn, anh không thể nghĩ ra được, rốt cuộc chỗ nào không ổn.

Trên đường tới Ngũ Hoàn, Hàn Vệ Vũ tranh thủ gọi điện thoại cho Tống Tiểu Sơn, dường như cậu ta vẫn chưa rời giường, giọng nói vẫn còn ngái ngủ: “Anh rể?”

“Ừ” giọng anh trầm xuống: “Mô hình máy bay quân dụng em nói hai ngày trước anh đã tìm giúp em rồi.”

“A” Tống Tiểu Sơn thực rất hưng phấn: “Anh rể, anh quá đỉnh đi! Em bảo ông nội giúp, ông đều không chịu.”

“Lúc ấy không nhiều” Hàn Vệ Vũ nói: “Chỉ là ông nội anh cho anh một chiếc, anh đặt ở giá sách cũng vô dụng, cho em đấy.”

Tống Tiểu Sơn ngàn vạn lần tạ ơn, Hàn Vệ Vũ dường như không muốn nói nhiều, vội vàng ngắt máy.

Tắt điện thoại, Hàn Vệ Vũ nôn nóng chỉ hận không thể chạy xe với tốc độ 140km/h, ngay cả nhà cũng chưa về, cô ấy rốt cuộc có thể đi đâu?

Nhà ở Ngũ Hoàn không một bóng người, bởi vì đã lâu không có ai ở, trên bàn đã có một lớp bụi. Anh lại lấy di động ra, vẫn như cũ điện thoại bên kia vẫn đang tắt máy.

Nhất thời anh có chút nhụt chí, đầu cũng bắt đầu âm ỷ đau.

Dù trên sô pha có lớp bụi nhưng anh bất chấp, tựa thẳng lên, không biết qua bao lâu thế nhưng lại nặng nề ngủ đi.

Giấc mộng rối loạn, giống như trong phim, mỗi góc đều hỗn độn khiến ảnh không biết anh là chính mình hay là người khác.

Bống nhiên giọng nói như gió mát quật vào mặt anh, dịu dàng gọi anh: “Hàn Vệ Vũ”

Anh gọi to lên: “Uyển Yểu”

Trong nháy mắt tỉnh lại, đáy lòng sợ hãi, anh bối rối quơ tay tìm điện thoại, đột nhiên âm báo nhạc chuông tới, khiến anh giật mình. Trong điện thoại Tiểu Nguyên nói: “Anh hai, tìm được chị dâu rồi, ở quảng trường HL”

Anh đã không kịp suy nghĩ vì sao Tống Uyển Yểu lại ở quảng trường HL.

Tiểu Nguyên đứng ở cửa chính quảng trường chờ anh, vừa thấy liền lập tức chạy tới: “Anh hai, chị dâu ở lầu hai.”

Là một cửa hàng kinh doanh trang phục dạ hội nổi tiếng, Tống Uyển Yểu đứng trước đèn thủy tinh, Tống Uyển Yểu mặc một chiếc váy lễ phục màu đen ôm quanh ngực, trước mặt cô bày ra rất nhiều đôi giày cao gót với nhiều màu sắc, cô đứng đó cúi đầu suy nghĩ, cầm lên làn váy rồi chọn một đôi.

Hàn Vệ Vũ đứng ngoài cửa, trong đáy mắt đau đớn, anh đẩy cửa kính đi vào.

Chuông kêu lên một cái, Tống Uyển Yểu giật mình, quay đầu lại cười với anh: “Anh tới rồi à?”

Hàn Vệ Vũ nhẹ giọng chất vấn: “Sao em không nói một tiếng lại đi ra ngoài thế?”

Tống Uyển Yểu vuốt vuốt tóc, không đáp hỏi lại anh: “Bộ lễ phục này đẹp không?

Hàn Vệ Vũ giật giật môi nói không nên lời.

Tống Uyển Yểu nhìn thấy trong kính hình ảnh của mình, lầm bầm nói: “Như hoa mỹ quyến nhưng chẳng qua tựa như năm xưa”

“Bà xã” Hàn Vệ Vũ không nhịn được nữa tiến lên ôm chặt eo cô.

“Hàn Vệ Vũ” Tống Uyển Yểu cố gỡ tay anh ra: “Ba em có mẹ em, anh rể có chị em, bác cả em vẫn thói quen một mình nhiều năm như thế, em trai em về sau cũng có hạnh phúc của riêng nó. Hàn Vệ Vũ, anh chỉ có em, nếu em chết, anh phải làm sao?”

Tim anh như bị dao cắt, Tống Uyển Yểu xoay người, áp vào khuôn mặt anh: “Em vẫn cho rằng anh có em, cuộc sống có thể tốt hơn một chút.”

Anh thì thào: “Bà xã, bà xã…”

Có nhân viên từ trong kho hàng đi ra, trong tay mang theo một chiếc váy màu xanh da trời, trong tay còn mang theo một đôi giày cao gót.

Đến gần cô thấy tuấn nam mỹ nữ đang ôm nhau, đẹp như trong phim điện ảnh.

Cô sững sờ tại chỗ, ngờ nghệch nói: “Cô Tống, bộ lễ phục này là số đo của cô.”

“Ừ” Tống Uyển Yểu tránh ra từ trong cánh tay của Hàn Vệ Vũ: “Tôi đi thử xem, hai bộ kia gói lại giúp tôi.”

Cô mặc bộ váy màu đen đi tới phòng thay đồ, bộ váy trải dài trên mặt đất, dường như có thể nghe được tiếng va chạm của làn váy với sàn nhà.

Hàn Vệ Vũ ngồi vào sô pha, sô pha rất mềm lại rất dày, một người ngồi vào lại nhún xuống hơn nửa.

Cô nhân viên bưng lại một ly nước: “Mời anh uống nước.”

Anh gật đầu: “Cảm ơn”

Là nước ấm, nhìn xuyên qua cái chén trong bàn tay anh, suy nghĩ không ngừng, cái gì cũng không ngờ, cái thì cũng không thể ngờ.

Nghĩ lại lời bác sĩ nói với anh: “Trạng thái của bà Hàn không lạc quan lắm, lúc đầu dùng thuốc đã không có kết quả, rất có thể trong thời gian ngắn sẽ chuyển thành cấp tính, cho đến nay….trừ khi có thể tìm được tủy sống thích hợp để cấy tủy.”

Anh nghĩ rằng có thể giấu được cô.

“Cô Tống” Cô nhân viên cười tủm tỉm nói, “Làn da cô trắng, mặc màu sáng cũng rất đẹp.” Chiếc váy màu xanh da trời ôm sát mỗi đường cong trên người Tống Uyển Yểu, so với bộ lễ phục màu đen vừa rồi càng khiến cô lộ vẻ yếu ớt hơn.

Cô đứng trước kính, kéo phần thắt lưng còn thừa trên người, giọng nói như nuối tiếc: “Vẫn lớn quá.”

“Không lớn” cô nhân viên chạy nhanh giải thích “Cần phải dư ra một chút dáng người mới trông có vẻ gầy “.

“Gầy?” cô cười một cái: “Quá gầy rồi, béo một chút mới tốt.”

Người một bên chớp chớp mắt: “Cô Tống nói đùa rồi.”

Hàn Vệ Vũ thu lại ánh mắt, tay ở bên trong túi âu phục mò mò lấy ra, đột nhiên nhớ tới mình đã cái thuốc rồi.

“Hàn Vệ Vũ” Cô ở bên kia gọi anh.

“Chiếc vày này đẹp không?”

“Rất đẹp” Anh nói: “Chỉ là sau lưng hở quá nhiều.”

Tống Uyển Yểu xoay người, phía sau là một đường thiết kế như ẩn như hiện lộ ra lưng trần tuyệt mỹ.

“Năm nay thịnh hành thiết kế như thế.” Cô nhân viên không hề phiền hà giải thích “Trong Academy Awards rất nhiều ngôi sao mặc như thế.”

“Thôi đi” Cô tiếc nuối: “Không cần cái này nữa.”

Cô nhân viên cười, rất hiểu ý gật đầu: “Được”

Tống Uyển Yểu đi vào phòng thay quần áo, mặc lại áo lông và quần jean.

Khi đi ra, Hàn Vệ Vũ đã xử lý, hai cô nhân viên đang ngồi xổm trên mặt đất kiểm giày cùng gói lễ phục.

“Cô Tống, chúng tôi sẽ đem đồ đến địa chỉ của cô.”

“Hử?”

Hàn Vệ Vũ nói: “Anh để lại địa chỉ ở Lệ Cảnh.”

“À” Tống Uyển Yểu không để tâm: “Thế nào cũng được.”

“À, đúng rồi” Cô nhân viên đột nhiên nói: “Bộ lễ phục tay dài kia nhất định phải dặn người làm trong nhà, trước lúc giặt cần tháo nút áo xuống, chúng tôi sẽ ghi lại chú ý bỏ bên trong.”

Tống Uyển Yểu tùy ý gật đầu, nhưng ngược lại Hàn Vệ Vũ lại chăm chú nghe, xong còn gật đầu: “Ừ, tôi biết rồi”

Đi ra khỏi cửa hàng, Tống Uyển Yểu quàng khăn trên cổ, kéo tay Hàn Vệ Vũ: “Chúng ta đi ăn cơm thôi.”

“Ở đâu?”

“Chưa nghĩ ra.”

“Anh đưa em tới nới này” Hàn Vệ Vũ nói: “Nhất định em cũng biết.”

Tới nơi, Tống Uyển Yểu quả thực muốn bật cười, ngay bên cạnh trường trung học của bọn họ, một cửa hàng bánh chẻo không lớn.

Hàn Vệ Vũ cần nửa cân cải trắng nhân thịt, nửa cân thịt dê nhân dưa chua, lúc đưa bánh chẻo lên bà chủ nhìn bọn họ cười: “Cô gái nhỏ, tôi vẫn còn nhớ cô đấy.”

Tống Uyển Yểu có chút giật mình, năm đó cô cũng có ăn bảnh chẻo ở đây vài lần: “Thật sao, dì à, trí nhớ của dì thật tốt.”

“Cô..aizz” Bà chủ chỉ cười gian: “Ở đây có một nốt ruồi son, người cũng rất đẹp, nhiều năm như vậy không thay đổi, quả thực rất tốt.”

Tống Uyển Yểu đưa tay sờ sờ mi, bà chủ hào phòng bưng lên một đĩa rau ngâm, “Nhiều năm như vậy còn nhớ tới đến ăn bánh chẻo nơi này của chúng tôi, không dễ đâu, nào, tặng hai người địa củ cải thập cẩm.”

Tống Uyển Yểu không thể ăn thức ăn chua cay, thịt dê cũng ăn không hết, chỉ ăn mấy bánh chẻo cải trắng. Hàn Vệ Vũ thì một miếng một cái bánh chẻo, ăn rất hăng hái.

Tống Uyển Yểu nghiêng đầu nhìn anh ăn, thỉnh thoảng giúp anh lau khóe miệng: “Từ từ thôi.” cô nhắc nhở.

Miệng Hàn Vệ Vũ đang nhét đầy bánh chẻo, nói không rõ:“Đói bụng, không biết vì sao…đói…như vậy.”

Bỗng nhiên lòng cô đau xót, đầu tựa trên vai anh, nhẹ nói:“Này”

“Hử?”

“Giữa lông mày mẹ em có nốt ruồi.” Cô nói: “Lúc em trưởng thành cũng có một cái giống như thế, nhưng của em rất nhỏ không nhìn kỹ thì căn bản sẽ không thấy được.”

Cô dừng lại một chút: “Cách nhiều năm như thế, dì bán hàng còn nhớ em, anh nói có vui không?”

Tay Hàn Vệ Vũ ngừng lại, lại ăn thêm một miếng bánh:“Lần đầu tiên anh nhìn thấy em thì đã thấy rồi.”

Tống Uyển Yểu cười nghẹ ngào: “Anh gạt người.”

“Anh không lừa em” Hàn Vệ Vũ nói: “Em đứng ở trên cầu thang, anh liếc mắt một cái là thấy được liền, lúc ấy anh nghĩ chân thành, cô gái nhỏ xinh đẹp đó có nốt ruồi rất đẹp, tính tình còn ngang ngạnh như thế, anh nghĩ nhất định phải truy đuổi cô ấy đến tay mình, cô gái nhỏ đó, dựa vào cái gì mà xem thường anh? Vì thế, khi về nhà anh liền viết…”

Hàn Vệ Vũ nghẹn lời không nói được nữa, anh trầm mặc một lát, đổ vào trong đĩa rất nhiều dấm chua.

Tống Uyển Yểu cố gắng kìm nén nước mắt ở hốc mắt, hỏi:“Có phải hôm nay anh giận em không?”

Hàn Vệ Vũ vò vò tóc cô: “Không phải anh giận em mà là giận chính bản thân anh.”

Tống Uyển Yểu nói: “Em… lúc nửa đêm ngày hôm qua, ở trong phòng vệ sinh nôn ra rất nhiều máu. Bác sĩ đã nói qua, nếu nội tạng xuất huyết chính là dấu hiệu bệnh càng nặng thêm.”

Hàn Vệ Vũ bỗng buông đũa rất nhanh, ngón tay tê dại.

Cô thở dài: “Em cảm thấy thật không cam tâm, em đã từng nói với chị em là em muốn đọc vạn cuốn sách, chị của em thêm câu vạn bộ hoa phục. Đọc vạn cuốn sách, vạn bộ hoa phục, vạn cuốn sách em đọc không được, cho nên buổi sáng hôm nay ngủ dậy đến HL…em không nói với mọi người, là sợ mọi người lo lắng, thực ra, đợi đến lúc thử xong quần áo em mới thông suốt, vạn bộ hoa phục thì sao mua nhiều quần áo như vậy không hẳn là còn có cơ hội để mặc…”

Nếu cô không mắc phải căn bệnh này, có lẽ cô đã rất hạnh phúc, hạnh phúc khiến cho người ta đau lòng.

Nhưng trong cuộc sống, chưa từng có chữ nếu.

Đi ra khỏi cửa hàng bánh chẻo, không khí trở nên trầm lặng từ khi nào.

Hàn Vệ Vũ nói: “Trở về bệnh viện đi”

“Được”

Tống Uyển Yểu kéo cửa xe xuống, gió mát ngoài cửa tạt vào.

Tay Hàn Vệ Vỹ đem keo mũ áo lông của cô đến phía trước: “Thắt chặt nút cài phía trước lại, đừng để cảm lạnh.”

Tống Uyển Yểu dùng mũ che khuất mặt và trán, chỉ lộ ra đôi mắt ở bên ngoài, ghé vào trên cửa kính xe, xem cảnh vật lướt nhanh bên ngoài.

Tới một phố vui chơi không biết tên, Hàn Vệ Vũ đem xe dừng một bên chiếc cầu làm bằng đá, đang là mùa khô, dười lòng sông tất cả đều là lá rụng.

Bên kia bờ sông, xa xa là núi non trùng điệp, Tống Uyển Yểu dựa vào ghế dựa, cởi mũ, nhìn phong cách một chút, đột nhiên nói: “Nhất trùng sơn, nhị trùng sơn, núi xa trời cao khói nước lạnh.”

Hàn Vệ Vũ bịt hai tay giúp cô, trầm mặc không nói.

Tống Uyển Yểu rung đùi đắc ý một lát, nói: “Câu hay câu hay, thật là một câu hay.”

“Này” cô quay đầu nói với Hàn Vệ Vũ: “Lúc đầu mỗi lần đọc sách đọc được câu hay, em liền chép nó vào một quyển vở, sau đó em chép đến hơn 10 quyển, chép câu phía sau quên câu trước, em đúng là quá tham mà.”

Khóe miệng Hàn Vệ Vũ cong cong, Tống Uyển Yểu nói:“Còn anh?”

“Anh đọc sách cũng không chép lại, không nhớ được thì thôi.”

“À” cô nói: “Nếu không như vậy đi, dù sao bây giờ chúng ta không có việc gì làm, em lấy vài đoạn, anh đoán xem là ai viết được không?”

“Ừ”

“Được, đoạn thứ nhất, thế giới phồn hoa này tràn ngập đủ các loại đồ khoái trá…đồ trong tủ kính, thức ăn cao cấp, thời trang cao cấp, gian phòng nghệ thuật hóa, bên trong tất cả trống không, chỉ có song cửa hợp kim cao trên trần nhà, thảm đủ mọi màu sắc mềm mại, còn có trẻ nhỏ…ừm, đoạn sau không nhớ được, anh đoán xem ai viết?” Hàn Vệ Vũ nhíu mày tập trung suy nghĩ: “Nhất định là phụ nữ, chỉ có phụ nữ mới có thể cảm nhận được mấy thứ vui vẻ này.”

Tống Uyển Yểu cười không ngừng: “Vậy nếu là đàn ông thì sao, đàn ông cảm nhận được loại vui vẻ gì?”

Hàn Vệ Vũ không cần nghĩ ngợi: “Là phụ nữ đó.”

Tống Uyển Yểu cười nắm lỗ tai anh: “Háo sắc, cuồng tình”

Anh thuận thế ôm vai cô, hôn hai má lạnh như băng của cô:“Anh chỉ háo sắc, cuồng tình với bà xã anh thôi, có phạm pháp không?”

Tống Uyển Yểu ghé vào trong trực anh, ngừng cười:“Đoạn kia là Trương Ái Linh viết, lúc ít người, đơn giản thì nghe rất hay…cuộc đời này em đi qua rất nhiều cầu ở nhiều nơi, ngắm rất nhiều mây, uống rất nhiều loại rượu, nhưng chỉ yêu qua một người trong đời người.”

Hàn Vệ Vũ nói: “Thẩm Thung Văn”

Tống Uyển Yểu ngẩng đầu lên muốn cười, cố gắng một chút, phát hiện khóc còn dễ hơn,cô nghẹn ngào: “Thật thông mình, em nói tiếp một đoạn, khẳng định anh đoán không được…”

Hàn Vệ Vũ đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt cô: “Được, anh nghe đây..”

“Con gái nhất định phải giữ gìn..tâm hồn tuyệt đối thuần khiết, cho đến khi chúng ta đem cô ấy giao cho người có thể chăm sóc cô ấy….cả đời hạnh phúc trong lồng ngực của người đàn ông đó. Người đàn ông này có quyền vén tấm khăn ngọt ngào, huyền bí. ..” Cô nức nở thành tiếng: “Đây là do Mạc Bạc Tang viết, tất cả em đều nhớ rõ, toàn bộ đều nhớ rõ, nhưng như thế thì có ích gì? Em không gả được cho người đàn ông em yêu, những thứ đỏ có tác dụng gì với em chứ?”

Cô nhấc tay áo lên, bên trong cánh tay có mấy nốt nhìn ghê người, cô khó đau đớn: “Hàn Vệ Vũ, em như bây giờ, làm sao gả cho anh được?”

Hàn Vệ Vũ buông tay áo cho cô, lau nước mắt cho cô, nói: “Uyển Yểu, lúc ở Mỹ anh đã từng tham gia hôn lễ của bạn học, đến bây giờ anh còn nhớ rõ mấy câu trong hôn lễ, I will love you faithfully, through the best and worst, through the difficulty and easy, what may come I will always be there.

Uyển yểu, anh yêu em, bất kể tương lại là tốt hay là xấu, dù khó khăn hay dễ dàng, dù là gì đi nữa, anh sẽ vượt qua cùng em.

Bây giờ, gả cho anh, được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.