Gả cho anh?
Đang lúc cô bị tan thành
từng mảnh nhỏ, đang lúc sắp chết sao?
Cô giương mắt, trong vầng
nước mắt trong sóng, đáy mắt anh rất tĩnh lặng, không có chút sợ hãi, không
sợ hãi cũng không có thương xót, hoặc là thứ gì khác, anh như núi xanh xa xa,
vững vàng ở nơi đó đợi câu trả lời của cô.
Cô khóc đến nói cũng
không nói được: “Nhưng mà…em sắp chết…phải làm
sao đây?”
Hàn Vệ Vũ nói: “Bà
xã, có đôi khi chúng ta không thể nghĩ đến chuyện tương lai quá mờ tối, nếu
không còn có cái gì làm động lực vể mỗi ngày sống tiếp đây?”
Cô chỉ lắc đầu, cho đến
cuối cùng cô cũng không đồng ý.
Bệnh tình của Tống Uyển
Yểu theo thời gian trôi qua, càng ngày càng phát bệnh nặng hơn.
Cô thường xuyên nôn ra
máu, xuất huyết nổi ban từ cánh tay dần kéo tới sau lưng, trước ngực, cô nằm
trên giường bệnh, mà cảm thấy mình như bị kim châm, sơ sẩy một chút là có thể
chảy máu.
Máu của người khác đều
chảy xuôi theo mạch máu, mà máu của cô dù có trăm phương ngàn kế muốn lưu thông
cũng rất khó khăn.
Có đôi khi cô ngắm cảnh
mùa đông suy tàn ngoài cửa sổ, nghĩ tới một câu thơ, nhất là không lưu lại được
nhân gian, khuôn mặt đỏ thắm từ kính hoa từ thụ.
Cô đã rất lâu không đọc
sách, mà cũng đã lâu rồi cô không soi mình trong gương.
Buổi tối lúc Hàn Vệ Vũ
tới, cô hỏi anh: “Có bây giờ có phải em rất xấu
hay không?”
Hàn Vệ Vũ giả vờ giả vịt
đánh giá kỹ lưỡng: “Thực ra là, bây giờ anh có một
chút tiếc nuối”
“Cái gì?”
“Bà xã của anh rất xinh
đẹp.”
Cô ngẩn ra: “Hứ,
nói láo.”
“Thật đó” Hàn Vệ
Vũ ôm cô vào trong ngực như ôm một đứa trẻ, Tống Uyển Yểu ngửa mặt nhìn anh,
anh dỗ cô: “Nhanh ngủ đi”
Cô không nghe theo, không
buông tha: “Tại sao?”
Hàn Vệ Vũ nhắm mắt lại,
cố phát ra tiếng ngáy, Tống Uyển Yểu ở trong lòng anh giật giật, thấy anh không
phản ứng, không thể làm gì khác hơn chỉ có thể ngủ.
Tại sao?
Anh mở mắt ra, bây giời
thà rằng cô béo hơn một chút, ngốc một chút, cũng không sao, chỉ cần cô khỏe
mạnh.
Anh cầu mong sao, chỉ cần
cô khỏe mạnh.
Thỉnh thoảng anh nhìn
thấy cô tựa vào trên giường, bên mặt xinh đẹp mỏng manh, anh đều có một loại sợ
hãi, sợ số mệnh sẽ ập xuống trên người cô, loại số mệnh này gọi là hồng nhan
bạc mệnh.
Tới nửa đêm, bị một trận
đau ngực rất kịch liệt làm tỉnh giấc, cô che miệng chạy vào phòng vệ sinh, đến
bồn rửa mặt nôn điên đảo một trận, tất cả đều là máu đỏ thẫm.
“Bộp…”
Cửa phòng vệ sinh bị mở
ra, Hàn Vệ Vũ đứng sau cô, một tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng.
Cô ngẩng đầu, khóe miệng
có còn vết máu, ánh sáng của ngọn đèn chiếu đến sắc mặt trắng bệch khiến người
ta sợ hãi, cô nhìn gương, đột nhiên cười lên: “Ôi
chao, Hàn Vệ Vũ, anh xem, nhìn em có giống như quỷ hút máu không?”
Tóc Hàn Vệ Vũ lộn xộn,
một bên bưng lên một ly nước, nói: “Nào, súc miệng
đi.”
Cô không cầm lấy ly
nước, trực tiếp với tay mở vòi nước ghé miệng vào, súc một chút, một phần dùng
để rửa mặt. Tiếng nước nhỏ giọt từ sợi tóc trên trán chảy xuống, cô ngạc nhiên
nhìn gương, lầm bầu lầu bầu: “Thật sự rất giống quỷ hút máu.”
“Uống một chút nước đi.” Giọng
nói của Hàn Vệ Vũ có chút ngái ngủ: “Cổ họng
thông suốt.”
Cô cảm thấy bản thân mình
hết sức cố gắng che giấu bi thương cùng tuyệt vọng cũng không còn chỗ ẩn náu,
cô nhào tới trong lòng anh gào khóc.
Anh đưa tay đặt ly nước
tới trên bàn, ôm cô, nói bên tai cô:“Bà xã, nếu em là quỷ
hút máu thì nhất định phải cắn anh đó.”
Cô hỏi: “Vì
…vì sao?”
Giọng anh có chút khàn
khàn: “Vì anh không muốn bị bà xã bỏ rơi.”
Buổi sáng ngày hôm sau,
Tiểu Nguyên gọi điện thoại đến, nghe thấy cậu ta dường như có chút khó nói: “Chị
dâu, có người muốn gặp chị.”
Cô kinh ngạc: “Ai?”
“…chính là lão Dịch lần
trước…”
Tống Uyển Yểu suy nghĩ
hồi lâu, như bừng tỉnh: “À, là người lần trước bắt cóc
tôi à?”
Đầu dây bên kia Tiểu
Nguyên trầm mặc.
Cô hỏi: “Ông
ta muốn gặp tôi làm gì?”
“Nói chung là muốn nói
lời cảm ơn.”
Lòng hiếu kỳ của cô bị
khơi lên: “À, vậy thì đến đi.”
Aken với Tiểu Nguyên một
trái một phải như áp giải tội phạm, mạnh mẽ đem lão Dịch vào, trong tay lão
Dịch cầm theo mấy cái hộp, vừa thấy Tống Uyển Yểu liền mặt mày hớn hở như rất
quen thuộc, “Cô Tống, lâu rồi không gặp.”
Cô lễ phép gật đầu: “Ông
Dịch”
“Cô Tống” Lão
Dịch dứt khoát đưa lên cái hộp trong tay, “Đây
là tổ yến chim én vàng Ấn Ni Sản, còn có cái này, người khác tặng tôi lão sơn
tham đông bắc, tôi không nỡ ăn, cái này rất bổ dưỡng cho cơ thể, công hiệu thì
không phải nói. À, còn có linh chi này, nghe nói là mọc tự nhiên, tôi nghe nói
phụ nữa ăn vào rất tốt.”
Ông dong dài một hồi
không yên, như một nhân viên tiếp thị.
Tống Uyển Yểu nhìn vào
trong hộp, từng lớp từng lớp tổ yến xếp ngay ngắn trong hộp, chính xác là
thượng phẩm. Cô lại nhìn mắt lão Dịch, ông không còn biểu tình âm tàn xảo trá
nữa, tóc từng mảng từng mảng đã trắng bệch.
Ông còn đang cẩn thận
“báo cáo” “Cô Tống, lúc đầu tôi có mắt
không tròng đắc tội với cô, tôi có mắt mà không nhìn thấy thái sơn, nhưng mà từ
trước tới giờ tôi chưa từng nghĩ qua sẽ hại cô như thế này, tôi…”
“Ông đã nói xong chưa?” A Ken
rống lên, “Có việc thì nói đi, không có thì
cút đi, cứ ở đây mà lằng nhằng như con chim ấy, chị dâu tôi cần nghỉ
ngơi, không rảnh rỗi dây dưa với ông.”
“Oh, oh” lão
Dịch sợ hãi: “Cô Tống, lần này tôi tới là để
cầu xin cô, lần trước Hàn Vệ Vũ giơ cao đánh khẽ tha cho tôi một con đường
sống, nếu không bây giờ nhất định tôi đang ở chỗ thâm sơn cùng cốc nào đó
rồi.”
Cô bật vười, thực sự
không thể không bội phục Lão Dịch là một nhân vật lúc trước đã làm vô số
việc xấu hoành hành ngang dọc, một khi tình thế không tốt, lập tức có thể quỳ
xuống, hoàn toàn thoải mái, không có nửa phần miễn cưỡng.
Lúc gần đi, Lão dịch lại
nổi điên chào hỏi với Tống Uyển Yểu: “Cô Tống, hãy
dưỡng bệnh thật tốt, lần sau tôi lại thăm cô.”
Cô cũng cười: “Được,
được, hẹn gặp lại.”
Không biết là ông ta giả
khờ hay là thật, dường như cô chỉ như là phát sốt khi cảm mạo, hình như cô còn
cố vô số lần sau, thần kinh cô yếu ớt vậy mà bị một người xa lạ đã từng là kẻ
địch an ủi, trên đời không có chuyện gì có thể kỳ quái hơn chuyện này.
Lúc Hàn Vệ Vũ tới, tâm
tình của cô khá tốt.
“Hôm nay Lão Địch đến
thăm em.”
“Ừ” Hàn vệ
Vụ cầm quả cầu tuyết đầu giường đảo ngược khiến tuyết bay tán loạn, dường
như mỗi lần anh đến đều phải chơi như thế một
chút, để quả cầu thủy tinh sang một bên, anh nói: “Anh
biết.”
Tống Uyển Yểu nháy mắt
mấy cái thử hỏi anh: “Ông ấy nói cảm ơn em, em cảm
thấy rất tò mò.”
Hàn Vệ Vũ cười, vuốt tóc
cô, “Khoảng thời gian trước, anh có chỉnh ông ta,
thiếu chút nữa là lão ta đã chết.”
“Sau đó?”
“Sau đó?” Hàn Vệ
Vũ nắm lấy tay cô, đan vào lòng bàn tay cô “Không có sau
đó, nhất thời anh nổi lên thiện tâm, thả hắn ra.”
Đôi mắt ngây thơ nháy
nháy, Hàn Vệ Vũ còn đang vuốt vuốt đầu ngón tay cô, vuốt còn chưa đủ, đưa
lên trên miệng hôn: “Lão Dịch là người ương ngạnh
nhất mà anh gặp, bị nhà họ Tống và nhà họ Bạch liên hợp chỉnh lão ta, ngay cả
ba câu lạc bộ đêm kia, có một câu lạc bộ cùng người khác mở, đều mỗi
đêm bị kiểm ta, kiểm tra rồi cấm, cấm lại kiểm tra, kiểm tra sạch sẽ ngay cả
một con muỗi trong đó cũng không còn. Nhưng dù danh tiếng mất đi, lão vẫn sống
được. Em nhìn xem, nửa năm trước, lão cam đoan lại hồi phục như cũ, chỉ cần
ông ta không chết trong thành phố này ai cũng sẽ không động tới ông ta nữa.”
Anh cười cười: “Ban
đầu không cảm thấy, hiện tại phát hiện tính tình ông ta rất kì quái, trong
thành phố này bởi vì có ông ta mà có bao nhiêu là trò hay.”
Cô nghe lời này, lập tức
hiểu được là anh đang an ủi cô, nhưng tiến hành một cách không dấu vết, lại
chăm sóc tỉ mỉ như vậy.
Người đàn ông tốt như
vậy.
Cô không biết nên thương
xót cho ai?
Cuộc sống của người bệnh
thường thích suy nghĩ miên man, đa phần thời gian rảnh cũng không thể làm gì,
nghe rất bùi tai là dưỡng bệnh, giống như Tống Uyển Yểu là người bị mắc bệnh
nặng như thế. Thực ra chờ cũng chỉ nhất định là chờ đến kết quả mà thôi.
Không biết là dùng loại
hoóc môn nào mà cơ thể lại có phản ứng rất kém, tóc cô bắt đầu rụng rất nhiều,
mỗi ngày đợi đến khi Hàn Vệ Vũ không ở đó, cô liền đem tóc rụng vứt đi.
Đã qua vài ngày cũng
không ai phát hiên, ngoại trừ mẹ của cô, Bạch Trà.
Mẹ cô nhìn cô giấu tóc
rụng đi, xoay lưng đi ra ngoài cửa khóc.
Thực ra mẹ của cô vừa đi
ra khỏi cửa cô liền tỉnh, cô chỉ cảm thấy mỏi mệt, thể xác và tinh thần đều
mệt, thân thể không còn sức lực để níu kéo lại linh hồn.
Hình như là cửa không
đóng, cô nhẹ được được tiếng khóc của mẹ.
“A, Vệ Vũ.” Mẹ cô
cầm nước mắt, “Hôm nay sao tới sớm thế? Em gái
vẫn còn ngủ.”
Hàn Vệ Vũ cúi đầu gọi một
tiếng: “Mẹ”
Bạch Trà trầm lặng một
lúc, bỗng thở dài “Vệ Vũ à, từ nhỏ em gái đã là một cô bé
nghe lời, khiến cho mẹ cùng ba nó bớt lo lắng hơn rất nhiều. Nó thích đọc sách,
mọi người đều mua cho nó đủ loại sách, nó thường cầm sách đọc một chút buổi
chiều,không bao giờ ầm ĩ, sau này khi đi học, thành tích đều rất tốt, mỗi lần
họp phụ huynh thầy giáo rất khen ngợi.”
Bạch Trà dừng một chút,
lại nói: “Nó đánh đàn dương cầm cũng rất
hay, ngoại trừ anh rể nó, nó so với mọi người đều có thiên phú, nhưng vẫn
khiêm tốn. Cho đến khi nó lớn như vậy, mà ngay cả công việc đều tự nó tìm,
ngoại trừ bận tâm tới chuyện nó tìm bạn trai, mẹ thực sự không phải bận tâm
chuyện gì. Thậm chí ngay cả tìm người yêu, nó cũng vô thanh vô thức mà xác định
là con, cuộc sống hai đứa như thế, mọi người cũng yên tâm. Đời người con gái
cần cái gì? Còn không phải là một người đàn ông tốt biết nóng biết lạnh sao.”
Bà nhịn không được mà
nghẹ ngào: “Nói rõ ra, là em gái của mẹ
không có phúc, nếu lỡ may em giá không thể tốt hơn, Vệ Vũ à…”
“Mẹ” Trong
giọng nói của Hàn Vệ Vũ mang theo chút cố chấp: “Uyển
Yểu sẽ tốt thôi, cô ấy nhất định sẽ khỏe lại.”
Bạch Trà không nói tiếp
nữa, chỉ còn lại tiếng khóc thật nhỏ.
Tống Uyển Yểu trở người,
nước mắt chảy xuống một bên thái dương.
Cô nghe thấy tiếng Hàn Vệ
Vũ mở cửa đi tới, vội nhắm mắt lại. Hàn Vệ Vũ ngồi vào mép giường, đưa nhẹ
nhẹ nhàng đặt lên bên ngoài chăn cô đang đắp.
“Bà xã” Anh thì
thào: “Em nhất định sẽ khỏe lại.”
Không biết khi nào thì
anh đã ghé vào và ngủ một bên giường, khi tỉnh lại, trên giường không có một
bóng người.
Anh gọi: “Bà
xã”
Không ai lên tiếng trả
lời.
Anh đi đến phòng vệ sinh,
cũng không có ai. Tinh thần lập tức luống cuống, đẩy của đi ra hành lang, giữ
lấy mấy y ta hỏi:“Bà xã của tôi đi đâu?”
“Anh Hàn” Y tá
nói: “Vừa rồi bà Hàn đi tới khoa ung thư máu, cô
ấy đã dặn lại chúng tôi.”
Anh vội vàng chạy lên
tầng lầu, mới đi vài bước, thấy Tống Uyển Yểu mặc đồ bệnh nhân ngồi ở ghế dài,
nhìn một cái phòng mà ngây người, anh đi qua: “Bà
xã”
Tay Tống Uyển Yểu chỉ chỉ
phòng kia, “Ở trong phòng kia lúc đầu là
một bạn nhỏ, năm nay mới tám tuổi, bị bệnh bạch cầu. Mấy hôm trước em còn thấy
cô bé chơi dưới lầu, hôm nay cô bé đã chết rồi.”
Hàn Vệ Vũ không rét mà
run, anh nhìn vào trong phòng, vài y tá đang quét dọn sửa sang lại, một sinh
mạng thậm chí chưa kịp nở đã héo tàn.
Tống Uyển Yểu nhích lại
gần anh: “Hàn Vệ Vũ, nếu em chết, anh phải
đi tìm một người khác, chúng ta chưa kết hôn, nên anh sẽ không tính là góa vợ,
người khác cũng sẽ không quá để ý, cho dù biết trước đó anh có một người bạng
gái đã chết, cũng chỉ sẽ cảm thấy số mệnh của anh không tốt.”
Yết hầu Hàn Vệ Vũ nghẹn
ngào, giống như có gì đó tràn ra từ lồng ngực, sau đó là vỡ đê.
Đầu Tống Uyển Yểu chôn ở
trên đầu gối: “Hàn Vệ Vũ, em rất ghen tỵ với
người bạn gái tiếp theo của anh, cô ấy có thể ở bên anh, có thể sinh con cho
anh, đợi đến lúc anh có bạn gái mới, nhất định anh phải sống cho thật tốt…như
một người tốt, đáng tiếc là em không may mắn sống với anh đến đầu bạc răng
long.”
Hàn Vệ Vũ ôm Tống Uyển
Yểu, giọng anh khàn khàn hét lên với cô: “Làm sao em có
thể cho rằng anh rời xa em thì có thể sống tốt được chứ? Em nghĩ rằng trái tim
của anh không có cảm xúc sao? Anh thích một cô bé nhiều năm như thế, bây giờ cô
ấy nói rời khỏi anh, em làm sao có thể cho rằng anh còn có thể cùng người phụ
nữ khác sinh con chứ? Làm sao em có thể như thế?”
Tống Uyển Yểu ngẩng đầu,
tay cọ cọ vào mặt anh: “Anh khóc?”
Anh đưa tay chùi đi, đúng
là nước mắt.
Đã bao lâu rồi anh không
rơi nước mắt, từ khi mẹ anh rời đi, rốt cuộc anh đã không còn khóc, anh cho
rằng trời có sập anh cũng không khóc.
Bài hát, nếu phải từ
bỏ toàn bộ thế giới, ít nhất còn có em, đáng để anh quý trọng. Anh sợ thời
gian quá chậm, ngày đêm lo lắng mất đi em, hận không thể trong một đêm đầu bạc
để vĩnh viễn không chia ly.
Một đêm đầu bạc, vĩnh
viễn không chia ly.
Anh muốn như thế cỡ nào,
rất muốn, một đêm đến già, một ngày không có cô, anh không dám tưởng tượng,
năm rồi lại năm, ngày rồi lại ngày, mỗi năm một đau, mỗi ngày một nhớ, cuộc
sống như thế làm sao mà tiếp tục.
Trên thế giới này, còn có
ai sẽ nắm tay anh khi anh bị thương và hỏi: “Đau không?”
Còn có ai xem thường mà
nói với anh rằng: “Nhịn một chút, lập tức sẽ đỡ
thôi.”
Anh ôm Tống Uyển Yểu
nước mắt trên mặt vẫn chảy xuôi, người đi qua tình cờ cũng ngạc nhiên nhìn
một chút, lập tức bước đi nhanh hơn.
Anh ôm Tống để tay sau
lưng rất khó khăn để ôm người đàn ông cao lớn này, còn là một người cao to khóc
đầy nước mắt, cô vừa vỗ vừa dỗ dành: “Đừng khóc,
đừng khóc nữa.”
Anh không thuận theo cũng
không buông tay: “Anh đã bị mẹ anh vứt bỏ một lần
rồi, bà xã, làm sao em nhẫn tâm như thế, chẳng lẽ em muốn vứt bỏ anh một lần
nữa sao?”
Nói xong, anh lại sinh ra
ác ý: “Lần này dù nói sao đi nữa cũng không cho em
để anh lại, em chết anh cũng sẽ đi theo.”
Sau đó lại giống như đứa
trẻ ngây thơ: “Anh tuyệt đối khong muốn ở lại
một mình!”
Lòng Tống Uyểu Yểu vô
cùng đau đớn: “Được, em không chết, em sẽ cố gắng
không chết.”
“Nhất định không thể
chết.”
“Được được, nhất định
không chết.”
Trên thế giới này còn
có một người như vậy, cô không muốn chết, dù chỉ còn một hi vọng mong
manh, cô cũng không muốn chết.