Cuộc Sống Này Là Những Con Số

Chương 14: Chương 14




Tôi vừa nãy nhìn thấy gì? Nhìn thấy cái gì???

Tôi nhìn thấy một cô gái cố chấp hôn Diệp Lê, đúng...đúng nha, chính là một cô gái đang cố chấp hôn một cô gái khác, ngoài trừ nhìn thấy ở trong phim, đây là lần đầu tiên trong đời nhìn thấy, nhìn thấy rõ ràng là nữ hôn nữ , hơn nữa còn là cố chấp hôn, người bị cưỡng hôn lại là bạn của tôi...Diệp Lê toàn lực giãy nãy nhưng vô ích.

Một cỗ lửa giận và thất vọng len lỏi vào từng mạch máu, tôi nhẹ ho một tiếng, hai người nghe được liền dừng lại, cùng lúc quay đầu nhìn tôi.

Diệp Lê lùi về sau hai bước, bảo trì khoảng cách với người kia, tôi đây mới nhìn rõ được , người kia nhan sắc diễm lệ, dáng người cao đầy đặn nhưng nhìn rất cân xứng, mái tóc dài đỏ thẫm được uốn xoăn xõa trên vai, cặp ngực đầy đặn được bó sát bởi chiếc áo lam, theo hô hấp của người kia mà nhấp nhô lên xuống, khuôn mặt mang theo nét xinh đẹp ma quái, lại mang nét ương ngạnh ngỗ ngược hấp dẫn động lòng người.

Nhìn xuống một chút tôi thấy trên tay của người kia được quấn băng, đây có phải là lý do Diệp Lê không dùng hết sức để đẩy cô ấy ra? Vô lực giãy dụa là sợ làm đau, hay là cam tâm tình nguyện để người kia hôn? Hai người đến cuối cùng có mối quan hệ gì.

Vô số nghi vấn hiện lên trong đầu, Diệp Lê chưa từng nói với tôi về người này, vì sao lại chưa bao giờ nói với tôi? Trong lòng tự nhiên lại xuất hiện vô số mùi vị, có chua xót, thẫn thờ, khẩn trương cùng yếu ớt bắt đầu từ bụng dâng lên rồi lan truyền ra ngoài, loại cảm giác này đúng là muốn chết không được sống cũng không xong.

Cô ấy nhìn tôi với vẻ bất mãn, mang theo chút tức giận nói: “Cô là ai? Không biết gõ cửa trước khi vào sao? Phép lịch sự cơ bản cũng không biết hả?”

“Cậu ấy là bạn của tôi, chú ý lời nói của chị đi.” Diệp Lê lạnh lùng nhìn cô ấy rồi đi đến bên cạnh tôi nhìn tôi xong lại gục đầu xuống vẻ mặt cực kỳ xấu hổ.

“Chị là không biết nha, người như em cũng có bạn.”

Diệp Lê mở cửa đối với cô gái nói: “Chị mau đi, tôi còn phải làm việc.”

“Diệp Hàng còn chưa tới, chị chưa đi được.”

“Chị đừng quá phận.”

“A” cánh tay quấn băng của cô gái chỉ vào Diệp Lê nói: “Hai người chúng ta, ai mới là kẻ quá phận?”

Diệp Lê trong ánh mắt lóe lên tia áy náy, nhìn cô gái lãnh đạm nói: “Cho dù tôi đối với chị có quá phận cũng do tự chị chuốc lấy, trong lòng chị chắc chắn hiểu rõ mà, hiện tại tôi không muốn cãi nhau với chị, mau đi. Công ty này trước không chào đón chị, sau này cũng sẽ không.”

“Nói chuyện không thể bớt tuyệt tình một chút sao, chị vừa mói nói, Diệp Hàng chưa đến, chị chưa muốn đi.” Người kia đi đến bên tủ rượu, lấy ra ly có chân dài, rót rượu vang đỏ, ly chân dài một khi được rót vào rượu vang đỏ, bên trong sẽ ánh lên giống như ngọn đèn, phản chiếu ra ngoài màu hồng sáng, muôn màu muôn vẻ, nhưng tại nơi này được bầu không khí bổ trợ, vốn là sáng bóng tươi đẹp lại biến thành ảm đạm u ám.

Người kia hình như đối với nơi này rất quen thuộc, tôi nhìn Diệp Lê hi vọng cậu ấy sẽ nói với tôi điều gì đó, hoặc ám chỉ bằng đôi mắt cũng được, cậu ấy chỉ mím môi thật chặt, đứng ở cửa, ngón tay tái nhợt nắm chặt nấm khóa cửa, tuyệt không nhúc nhích.

Người kia liếc nhìn tôi rồi ngồi lên ghế sa lon, châm lên điếu thuốc, biểu cảm giống như không coi ai ra gì, cần bao nhiêu quyến rũ có bấy nhiêu quyến rũ.

Đêm nay tiết trời có vẻ oi bức, mồ hôi ở trên trán cứ thi nhau chảy xuống. Tôi cố gắng làm như cho chính mình nhìn như bình tĩnh, đem hộp cơm đặt trên bàn coi như không có gì ngượng ngùng nói với Diệp Lê: “Sợ cậu chưa ăn cơm nên làm vài món đem tới đây, cơ mà hình như tôi đến không đúng lúc.”

Diệp Lê trên mặt có chút trắng bệch giương mắt nhìn tôi, sốt ruột nói: “Đừng hiểu lầm, không như cậu nghĩ, chút nữa sẽ giải thích với cậu.”

Tôi đột nhiên cảm thấy tức giận, giải thích cái gì? Tôi đâu có là gì của cậu.

Vừa định nói “Không cần, tôi phải đi rồi.” liền truyền đến tiếng đập cửa, sau đó là một chàng trai mang theo bó hoa hồng đỏ xuất hiện, hắn đứng ở cửa trước lớn tiếng gọi Diệp Lê, tiếp theo đi lại gần người kia nhìn không chớp mắt, đem hoa đưa cho cô gái, lại cúi đầu nhìn cánh tay hỏi: “Bị làm sao?”

“Không cẩn thận vuốt vào mảnh thủy tinh thôi, vết thương nhỏ, không sao.” Người kia nhận hoa thoạt nhìn bộ dạng cao hứng, ôm cổ chàng trai còn đặt trên mặt hắn một nụ hôn.

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi có chút hoang mang rồi.

~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.