Cuộc Sống Này Là Những Con Số

Chương 15: Chương 15




Hai người họ ân ái xong mới ý thức được sự có mặt của tôi, chàng trai đứng trước mặt tôi, do dự hỏi: “Cô thoạt nhìn có chút quen mặt, cô là...”

“Phương Ngưng” Diệp Lê thay tôi trả lời, rồi nói với tôi: “Đây là anh của tôi, Diệp Hàng.”

Khó trách tôi nhìn hắn có chút quen mắt, ra là Diệp Hàng, lâu như vậy không gặp, hắn thay đổi không ít, vẻ trẻ con đã không còn thay vào đó là khuôn mặt anh tuấn, dáng người còn rất cao lớn, khuôn mặt góc cạnh rất rõ ràng, trên vầng trán phản phất một loại thần thái hơi buồn cười, tóc ngắn toán loạn đen thui, lại giống như cố tình tạo thành, đôi môi thâm thúy, ánh mắt màu nâu dễ khiến những cô gái trẻ si mê.

“Phương Ngưng? Em là Phương Ngưng??” Diệp Hàng trong mắt kinh ngạc.

“A, đúng vậy, đã lâu không gặp.”

“Không phải đã lâu, mà là lâu thật là lâu, em bây giờ đang làm gì?”

“Thiết kế, còn anh?”

“Anh làm ở viện nghiên cứu khoa học, a~ không nghĩ sẽ gặp em ở đây” Diệp Hàng chuyển hướng nhìn Diệp Lê hỏi: “Em tìm được Phương Ngưng sao lại không nói anh một tiếng? Tìm được lúc nào đó?”

“Anh mau đi tiệc đi” Diệp Lê nhìn người kia thúc giục nói :“Đi nhanh dùm, hôm nay rất phiền rồi, không muốn nhiều lời nha~.”

“Nha đầu..”Diệp Hàng thở dài, lấy ra danh thiếp đưa cho tôi: “Sau này phải thường xuyên liên lạc.”

Tôi nhận danh thiếp để vào trong túi cười nói “Được.”

Diệp Hàng kéo tay cô gái nói: “Chúng ta đi thôi.”

Hai người họ cùng nhau ra khỏi cửa, người kia vừa ra khỏi cửa liền quay đầu liếc tôi, trong mắt còn kèm theo địch ý, đúng vậy, chính là địch ý. Người lúc nào cũng sống một mình như tôi, đối với những loại cảm giác cực kỳ nhạy cảm, chỉ là tôi không hiểu rõ lắm, tại sao người kia lại có địch ý đối với tôi?

Bọn họ đi rồi, tôi nhìn Diệp Lê, Diệp Lê nhìn tôi, hai người tựa như không biết nên nói cái gì, không khí tràn ngập xấu hổ, cuối cùng là tôi đánh vỡ sự yên lặng nói: “Cậu ăn cơm chưa?”

Diệp Lê nhẹ lắc đầu, nhìn cậu ấy cái gì cũng không nói làm tôi có chút tức giận nhưng lại đè nén xuống, mở caramen nói: “Ăn đi cho nóng, buổi tối đừng tăng ca trễ quá, tôi về trước.”

Tôi khoác giỏ, chuẩn bị rời đi, vừa bước được hai bước liền nghe Diệp Lê từ phía sau hỏi: “Cậu không hỏi tôi người kia là ai sao?”

Tôi đã chờ cậu nói, nhưng cậu đã nói gì sao? Nếu cậu không muốn nói, tôi cần gì phải hỏi? “Tôi dừng chân: “Cậu nếu muốn nói thì sẽ nói, đâu cần tôi phải hỏi.”

“Cậu không hỏi, tôi phải nói như thế nào?”

Cậu rõ ràng nói cần giải thích với tôi, lúc nãy im lặng lâu như vậy, một câu cậu cũng không nói, như vậy tôi phải thế nào? Nếu không kìm nén hẳn là tôi đã bùng phát rồi, châm chọc nói: “Cần phải hỏi sao? Cô ấy hôn cậu, cậu không từ chối, hai người rõ ràng như vậy, còn muốn tôi hỏi cái gì?”

“Không phải như cậu nghĩ.” Diệp Lê đột nhiên lớn tiếng: “Trên tay cô ấy có vết thương, nếu tôi cực lục giãy dụa miệng vết thương sẽ rách, cô ấy là vì tôi mà bị thương, tôi không thể không nhường.”

A~ quả nhiên là sợ cô ấy đau nên mới không đẩy ra, tôi hít một hơi thật sâu, ngăn chặn cơn tức giận của mình nói: “Nếu đau lòng thì đừng nên giãy dụa, được rồi, tôi phải đi.”

Diệp Lê giữ chặt tôi, đôi mắt đỏ lên một chút, cậu ấy liên tục chất vấn: “Cậu thật sự đối với cô ấy không có chút hiếu kỳ nào? Không muốn hỏi tôi và cô ấy có quan hệ như thế nào? Vì sao cô ấy lại đến chỗ tôi? Cậu nhìn thấy cô ấy hôn tôi, bộ dạng lại có thể thờ ơ như vậy? Một chút thắc mắc cũng không có? Đến cuối cùng trong lòng cậu tôi có vị trí nào không?”

Tôi nhìn Diệp Lê, nhìn chầm chầm vào môi cậu ấy, nơi đó vừa bị người kia hôn, trên mặt còn có mùi hương của người kia, lòng như có một vết rách, đau muốn nghẹt thở, từng luồng tức giận lên tới đỉnh đầu, muốn kìm nén cũng không kìm nén được, gạt tay cậu ấy ra lạnh lùng nói: “Hai người có quan hệ gì thì liên quan gì tới tôi?”

“À ra là không liên quan gì tới cậu...” Diệp Lê sầu thảm cười, có chút suy sụp ngồi lên ghế sa lon, tay đỡ trán thấp giọng nói: “Vậy được rồi, cậu đi đi.”

Nhìn Diệp Lê như vậy, lòng cảm thấy thực đau, nhưng vừa nghĩ tới cậu ấy không đành lòng đẩy người đàn bà kia ra, lửa giận lại nổi lên, cuối cùng đẩy cửa rời đi.

Đi xuống lầu, tôi ngồi trong xe đến ngẩn người, trên đường những ngọn đèn đan xen nhau, xám, hồng, lục lấp lóe xa gần.

Đêm nay bóng đêm hình như rất đẹp, mà tôi bây giờ không có tâm tình để thưởng thức cảnh đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.