CHƯƠNG 17: HỌC TRƯỞNG CŨNG CÓ THỂ ĂN GIẤM, TÌNH ĐỊCH CŨNG CÓ THỂ BỊ ĂN GẮT GAO
Gần đây Vương Tiểu Vũ rất đắc ý, thứ nhất là đã không còn tình địch làm cho mọi chuyện phức tạp, thứ hai là đã đến kỳ hạn của ba tháng thực tập rồi, cậu chính thức được nhận, thật có thể nói là tình yêu và sự nghiệp đều đạt được thành quả tốt đẹp, cậu vừa bước đi vừa ngâm nga một điệu hát dân gian.
Bất quá, ông trời luôn có thể vào thời điểm một người tự cho là cuộc sống của mình quá thuận buồm xuôi gió mà tặng thêm cho người nọ chút lộn xộn.
Bắt đầu từ tuần trước, trên bàn làm việc của Vương Tiểu Vũ nhận được một bó hoa hồng to của một nhân sĩ không biết tên.
Tin tức này được cả tòa cao ốc lưu truyền rộng rãi, gần như tất cả mọi người đều biết: Có một《 nhân vật giàu có 》đang theo đuổi thằng nhóc Vương Tiểu Vũ đẹp trai ở tầng 18! Cũng sôi nổi phỏng đoán xem kế hoạch theo đuổi sang chảnh như vậy là của ai.
Đối với bản nhân Vương Tiểu Vũ mà nói, cái loại chuyện được người khác theo đuổi này, không có gì hay để đắc ý cả, cũng không phải trước đây chưa từng trải qua. Cậu cũng liền không để ở trong lòng, nhận được hoa thì cắm vào bình hoa trong văn phòng, khi về đến nhà cũng không đề cập tới việc này với Chu Phong.
Đến ngày thứ chín, chính chủ đã xuất hiện.
Khiến cho mọi người mở rộng tầm mắt, khiến cho hai mắt hủ nữ phát sáng là, người tặng hoa thần bí lại là một cao phú soái tóc vàng mắt xanh!
“Hi ~ ! Rain! Đã lâu không gặp, em có nhớ anh không?” Soái ca người nước ngoài tặng cho Vương Tiểu Vũ một cái ôm thật bự ngay tại chỗ.
“Steve!” Vương Tiểu Vũ kinh sợ, trăm triệu lần không ngờ tới sẽ là anh ta.
Sau lần vô tình gặp nhau ở trên đường trước đó [tham khảo