Cuộc Sống Ngốc Manh Của Tiểu Vũ Trụ

Chương 16: Chương 16: Tiểu Vũ Trụ Diễm Ngộ Tình Địch




CHƯƠNG 16: TIỂU VŨ TRỤ DIỄM NGỘ TÌNH ĐỊCH

Lúc thành phố lên đèn rực rỡ, ba người Chu Phong, Vương Tiểu Vũ và Từ Nhất Minh đi ra khỏi nhà hàng.

 

“Cảm ơn buổi chiêu đãi hôm nay.” Chu Phong nói.

 

“Không cần khách khí.”

 

Từ Nhất Minh khẽ dừng, nói tiếp: “… A Phong a, sau này, nếu như anh bị Vương Tiểu Vũ ghét bỏ hoa tàn ít bướm (ví với người phụ nữ già bị ruồng bỏ, như viên ngọc không còn đáng giá) [này là của Qt giải nghĩa á, nhưng mà ghép anh Phong với câu này thì hài quá xá =))], liền tới tìm em nha, cửa nhà em luôn rộng mở chào đón anh.”

 

Vương Tiểu Vũ ở bên cạnh lập túc nắm lấy tay của Chu Phong, nói: “Cái gì? Đừng có nói nhảm, tôi mới sẽ không bỏ rơi học trưởng đâu nha.”

 

Từ Nhất Minh nhoẻn miệng cười, nhìn vào bàn tay đang giao nhau của bọn họ, chậm rãi nói: “Nhớ kỹ lời hôm nay hai người nói đấy nhé. Tôi đi trước đây.”

 

Từ Nhất Minh xoay người, phất phất tay, chừa lại một bóng lưng tiêu sái cho bọn họ.

 

“Hẹn gặp lại.”

 

Nhìn bóng lưng thong dong bình tĩnh của Từ Nhất Minh một lúc lâu, Vương Tiểu Vũ hỏi Chu Phong: “Học trưởng, anh ta, không thành vấn đề chứ? Rõ ràng là cười, nhưng lại khiến người khác có cảm giác anh ấy đang khóc.”

 

Chu Phong thở dài, nói: “Không thành vấn đề, cậu ấy rất kiên cường. So với anh cậu ấy càng biết chính mình muốn gì hơn.”

 

Anh dắt tay người yêu, nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”

 

Vương Tiểu Vũ: “Dạ.”

 

Lòng bàn tay ấm áp truyền đến tận đáy lòng, đột nhiên Vương Tiểu Vũ cảm thấy mình rất hạnh phúc.

 

Lại nhìn xuống bóng lưng đang dần khuất xa kia, cậu thầm nghĩ: Kỳ thực Từ Nhất Minh là một người tốt.

 

************

 

Về đến nhà, Vương Tiểu Vũ mở máy tính ra, phát hiện có một thư mục do Từ Nhất Minh gởi đến.

 

Vương Tiểu Vũ kinh ngạc ấn nhận thư mục, giải nén, lúc nhìn thấy rõ ràng bên trong là cái gì, nhất thời liền xù lông.

 

“Đây đây đây… Là cái gì chứ hả? Chu Phong! Anh qua đây giải thích rõ ràng cho tôi coi!”

 

Cho tới bây giờ Vương Tiểu Vũ cũng chỉ gọi Chu Phong là “học trưởng”, lần này gầm rú đến mức ngay cả tên họ cũng gọi ra khiến Chu Phong đang tắm trong phòng tắm cũng thấy da đầu tê rần, còn chưa kịp lau khô nước liền quấn khăn tắm đi ra.

 

“Hả? Làm sao vậy Tiểu Vũ? … Đây là? Ặc, em nghe anh giải thích cái đã… Ảnh chụp này là…”

 

Trong thư mục đựng toàn file ảnh, đều là ảnh chụp chung của Chu Phong và Từ Nhất Minh, có ảnh du lịch có ảnh lưu niệm, có ảnh selfie bán manh, thậm chí có ảnh thân mật lửa nóng —— đương nhiên, đều là đã từng.

 

Cũng không phải Vương Tiểu Vũ không thể chấp nhận được, dù sao rõ ràng hai người trong ảnh chụp so với hiện tại thì trẻ tuổi hơn nhiều lắm, thế nhưng… Biết thì biết, cậu vẫn rất tức giận.

 

Vì vậy, Chu Phong bi thúc bị bà xã có tính chiếm hữu mạnh mẽ phạt ngủ trong thư phòng ba ngày.

 

************

 

Trong quán rượu, Từ Nhất Minh gởi thư mục xong thì nở nụ cười tà ác, hài lòng thu hồi điện thoại di động.

 

Hầy, cuối cùng vẫn nên để tôi cho các người một chút ít chướng ngại đi, hoàng đế thất tình là lớn nhất!

 

Y uống cạn rượu trong ly, một tay lấy ly rượu đặt lên bàn, nói: “Bartender, lại thêm một ly!”

 

Chưa đầy một phút đồng hồ, ly rượu của Từ Nhất Minh lại thấy đáy.

 

“Lại thêm một ly!”

 



 

Sau hơn mười hai lần…

 

“Lại… Hức, đến!” Từ Nhất Minh đánh một cái ợ.

 

Bartender: “Tiên sinh, anh đã say rồi.”

 

Từ Nhất Minh mờ mịt suy nghĩ, cậy mạnh nói: “Không có! Ai nói tôi say!”

 

Lúc này nam nhân ngồi ở một góc quan sát đã lâu tiến về phía trước.

 

“Đúng vậy, để cậu ấy uống đi, tính vào phần tôi.”

 

Thấy người tới rõ ràng không có hảo ý, bartender cũng không quá thiện tâm mà lại tiếp tục nhắc nhở, loại sự tình này cậu ta đã thấy nhiều rồi, bởi vì, đây là một gay bar.

 

“Xin chào nha, trước đây chưa từng gặp qua cậu đâu.” Nam nhân đến gần nói.

 

Úi chà, nhìn gần càng đẹp trai hơn, mỹ nhân à, đêm nay liền theo tôi đi.

 

Từ Nhất Minh say khướt hỏi: “Anh… Anh là ai hả?”

 

Nam nhân thấy hấp dẫn, vội hỏi: “Tôi là Jack. Mỹ nhân, tôi đã quan sát cậu nửa ngày rồi. Thế nào? Có phải đang thấy trống rỗng, tịch mịch hay không, nếu không đêm nay…”

 

Không ngờ Từ Nhất Minh dùng sức nâng ly hất lên mặt nam nhân.

 

“Phắc, cậu làm gì vậy?!” Nam nhân bị dính ướt cả người, thập phần chật vật.

 

Từ Nhất Minh đặt cái ly về lại trên bàn, nói: “A, muốn tán tỉnh tôi sao? Đợi thêm tám đời nữa đi!”

 

Nam nhân nổi giận: “Mày! Đừng có đã cho mày mặt mũi mà còn không biết xấu hổ!” Nói rồi gẫ liền xông lên định cho y biết mặt, nhưng bị người khác kéo lại.

 

Người ngăn cản gã là Cốc Hạo.

 

Cốc Hạo cũng là một gay trời sinh, quán bar này chính là một trong những nơi quen thuộc của anh. Anh là một kẻ cuồng công tác, nhưng vẫn cần thả lỏng giải trí, đi đến gay bar thả lỏng, bầu không khí thối nát trong quán bar rất thích hợp với khẩu vị của anh. Lúc không có bạn cố định, thì khi anh đang uống rượu còn có thể thuận tiện tìm đến một người sạch sẽ thuận mắt làm một đêm tình, bất quá, tần suất không cao, thứ nhất là bởi vì thái độ làm người của anh rất xoi mói, rất ít người có thể lọt vào mắt của anh; thứ hai là lời nói của anh có chút lãnh ngạo ác độc, rất nhiều nam nhân bị bề ngoài cùng vóc người của anh hấp dẫn cũng theo đó mà chạy mất dép —— dù sao thì chỉ là vui đùa một chút mà thôi, cần gì mà bản thân mình phải đi chịu tội cơ chứ.

 

Hôm nay vừa mới hoàn thành bản thảo cho một kỳ tạp chí, Cốc Hạo mang theo tâm tình tốt định đi ra ngoài thả lỏng một chút, không nghĩ tới lại gặp một màn vừa rồi.

 

Lại nói, Cốc Hạo là người lười quản chuyện của người lạ, bất quá Từ Nhất Minh cũng coi như là người quen, không chừng sau này còn có cơ hội tiếp xúc, hơn nữa y lớn lên cũng không tệ, vì vậy, anh liền ra tay tương trợ.

 

Cốc Hạo hờ hững nói: “Tiên sinh, nơi này là chỗ công cộng đó.”

 

Bản thân Cốc Hạo đã lạnh lùng, khí thế mười phần, hơn nữa vóc dáng cao 185cm đối với người bình thường mà nói vẫn là vô cùng có lực uy hiếp.

 

Nam nhân thấy Cốc Hạo, liền có ý thối lui, nhưng ngoài miệng lại không chịu thua, nói: “Anh lại là cái thứ gì nữa đây?”

 

Sau khi nghe xong, Cốc Hạo híp mắt một cái, nắm lấy cổ áo nam nhân nhấc lên, nói: “Tôi?”

 

Cổ của nam nhân bị tắc lại, nói không ra lời, đôi chân đạp loạn trên không.

 

Cốc Hạo thả nam nhân xuống, kéo lấy Từ Nhất Minh ở bên cạnh qua ôm chặt y vào lòng, thị uy nói: “Như vậy, cậu đã rõ ràng chưa?”

 

Thật vất vả nam nhân mới có thể thở nổi, sau khi ho khan vài tiếng, thầm nói: “Phắc, thì ra là một tên đã có chủ.” Liền xám xịt mặt mày rời đi.

 

Từ Nhất Minh trừng mắt cố gắng nhìn mặt của Cốc Hạo một hồi lâu, không xác định hỏi: “… Anh… Anh là… cấp trên của Vương Tiểu Vũ?”

 

Cốc Hạo nhìn người đang mê man trước mặt, cau mày nói: “Tôi là Cốc Hạo, cậu phải nhớ cho rõ.”

 

Lần đầu tiên có người coi anh thành vật phụ thuộc của cấp dưới, đối với sự thật này anh cảm thấy không hờn giận.

 

“A, Cốc Hạo… Cốc Hạo… Cốc Hạo. . .”

 

Lẩm bẩm tên của Cốc Hạo vài lần, đột nhiên Từ Nhất Minh phát ra một tiếng lạch cạch, ngã xuống quầy bar.

 

Thấy y mất đi tri giác, bartender vội nhắc nhở Cốc Hạo: “Ờm… Tiên sinh, bạn của anh còn chưa thanh toán…”

 

Cốc Hạo: “… Cậu ta uống bao nhiêu rồi?”

 

Bartender đã sớm tính toán xong liền thốt ra: “Tổng cộng 1666 nguyên.”

 

Uống nhiều như vậy?

 

Cốc Hạo chuyên nghiệp mà sờ sờ trên người Từ Nhất Minh, lấy bóp da ra, nhìn vào không ngờ tiền mặt chỉ có khoảng 500 thôi.

 

Anh ghét bỏ nghĩ: Sao chỉ mang theo có chút tiền này? Chậc, thực phiền phức.

 

Cốc Hạo móc thẻ tín dụng của bản thân ra, nói: “Quẹt thẻ của tôi đi.”

 

Bartender vui mừng quá đỗi: “Được, tiên sinh, chờ chút.”

 

Bartender đến một bên quẹt thẻ.

 

Cốc Hạo trừng mắt nhìn người đang dán sát vào mình, hờ hững nói: “Buông tay.”

 

Từ Nhất Minh nắm chặt lấy quần áo của Cốc Hạo, nức nở nói: “Ưm ~~ Đừng! Đừng bỏ lại một mình em…”

 

Cốc Hạo có chút không biết nói gì.

 

Bartender: “Tiên sinh, làm phiền ngài kí tên.” Cốc Hạo chỉ đành phải nhận thẻ trước.

 

Bartender lại nhìn về phía Từ Nhất Minh, hảo tâm nói: “Ặc… Kỳ thực, vị khách nhân này ở lại đây cũng không tiện lắm, nếu không, ngài đưa người nọ về đi.”

 

Nhìn con ma men đang treo trên người mình, Cốc Hạo dở khóc dở cười: … Tôi đã trêu ghẹo ai chứ hả? Xem ra, đêm nay phải chịu khổ rồi.

 

************

 

Cốc Hạo nửa khiêng nửa ôm Từ Nhất Minh ném vào xe mình, vỗ vỗ mặt của y: “Này, cậu ở đâu vậy? Tôi đưa cậu về, tỉnh tỉnh.”

 

Từ Nhất Minh say đến gần chết nên chỉ im lặng.

 

Cốc Hạo tiếp tục vỗ.

 

Rốt cục Từ Nhất Minh không chịu nổi phiền mà mê man nói: “Ưm ~~ đến nhà anh đi.”

 

Cốc Hạo dừng lại, qua lại đánh giá y, hỏi: “… Cậu nói thật?”

 

Qua hồi lâu dường như Từ Nhất Minh muốn chứng minh gì đó, rốt cục hôn lên môi của Cốc Hạo.

 

Cốc Hạo không phải thằng ngu, đương nhiên cũng không phải là Liễu Hạ Huệ.

 

Đối với sự yêu thương nhung nhớ của người trước mắt, anh vui vẻ tiếp thu.

 

Ở trong xe hai người hôn nồng nhiệt một hồi lâu, dần dần nhiệt độ bên trong xe cũng tăng lên.

 

Qua một khoảng thời gian, Cốc Hạo thở hổn hển buông người ra, thưởng thức bộ dáng xinh đẹp của người trước mắt, nhịn không được lại nhào qua…

 

Là cậu câu dẫn tôi trước, chớ có trách tôi, Từ Nhất Minh.

 

Độ ấm bên trong xe liên tục tăng lên, ở trong một góc của thành thị phồn hoa mà hỗn loạn, đang diễn ra chuyện xưa của chính nó.

 

Trăng sáng nhô cao, đèn phố dần tắt.

 

Đêm, còn rất dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.