Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không

Chương 45: Chương 45: Hạ Tử Nghiệp tặng lễ




Hạ phu nhân đang uống trà trong nhà, thấy Hạ Tử Nghiệp cho người trói hai nha đầu đi vào, hai nha đầu này thấy Hạ phu nhân té quỵ xuống đất khóc cũng không dám tự tiện mở miệng. Hạ phu nhân biết từ trước đến giờ Hạ Tử Nghiệp rất ít để ý đến mấy nha đầu này, hôm nay lại một bộ giận dữ trói hai nàng đi vào chắc hai người đã phạm sai lầm gì to lớn.

Hạ phu nhân nhìn hai nàng cũng không thẩm vấn họ trước, chỉ lo uống trà. Đại nha hoàn thân cận của Hạ phu nhân nhận ra ý tứ liếc mắt cho các tiểu nha đầu đi ra ngoài. Lúc này Hạ phu nhân mới lên tiếng nói “Nói đi, rốt cuộc các ngươi làm sai chuyện gì?” hai nha đầu nào dám mở miệng, chỉ cuối đầu khóc không ngừng. Đến khi Hạ phu nhân nghe phiền lòng cả giận vỗ bàn nói “Ta hỏi không nghe thấy sao?”

Mai Hương, Thải Anh gặp phu nhân vỗ bàn kinh ngạc nhất thời đều thu nước mắt, cúi đầu đem đầu đuôi ngọn nguồn nói ra. Hạ phu nhân nghe cả người tức giận nhũn ra chỉ về phái hai nàng mắng “Đồ khốn kiếp lời này cũng nói bậy được sao?”

Hai nha hoàn thấy phu nhân nổi giận dập đầu khóc cầu xin tha thứ. Hạ phu nhân đối với người làm vẫn khoan dung, nếu là đánh vỡ cái gì hoặc trộm chút đồ vật Hạ phu nhân cũng sẽ không phạt nặng. Nhưng chuyện này liên quan đến khuê dự của Nguyên Thu và danh tiếng của Hạ Tử Nghiệp đương nhiên không thể hàm hồ. Vì vậy liền gọi quản gia, phân phó đánh Mai Hương và Thải Anh bốn mươi hèo, kêu môi giới bán hai người đi rất xa.

Mai Hương và Thải Anh nghe nhất thời luống cuống, đáng xong bốn mươi hèo làm gì còn mạng, vội không ngừng dập đầu xin phu nhân tha mạng. Hạ phu nhân thấy hai nàng như vậy cũng không đành lòng liền quay đầu mắng quản gia “Còn không nhanh dẫn hai nàng ra ngoài?”

Quản gia vội kêu hai mama đi vào, kéo hai nàng ra ngoài lấy giẻ chận miệng đánh bốn mươi hèo, hai người chỉ còn thoi thóp, quản gia thấy hai nàng như vậy cũng thấy đáng thương nhưng phu nhân ra lệnh hắn cũng không dám vi phạm, chỉ vội người gọi môi giới vào phủ bán người. Quản gia cũng không quản môi giới mua bao nhiêu tiền, đem hai cô nương đưa không cho hắn, lại đưa thêm chút ngân lượng cho Mai Hương và Thải Anh mua thuốc uống, chỉ dặn môi giới bán người đem hai người bán xa xa. Môi giới bán người được hai cô nương thùy mị lại được tiền vội vui mừng đáp ứng, cho người dùng cán nâng hai người đi.

Người làm ở Hạ phủ thấy ngày thường hai nhị đẳng nha hoàn vẫn có chút thể diện chỉ vì mấy câu nói xấu lại có kết cục như hôm nay. Nhất thời trong phủ người người cảm thấy lo lắng, mấy nha hoàn mama thích buôn dưa lê sợ hãi cả ngày đều cẩn thận chỉ sợ bị đánh hèo còn bị đuổi ra ngoài. Từ lúc người làm ở Hạ phủ yên tĩnh Hạ phu nhân mới được hài lòng.

Hạ Tử Nghiệp vì nghe chuyện của Nguyên Thu, trong lòng không vững vàng như trước, mỗi ngày lăn qua lộn lại nghĩ tới Nguyên Thu. Cuối cùng cách vài ngày Hạ Tử Nghiệp muốn thấy Nguyên Thu lấy cố tới Cố phủ, khi nha hoàn tới thông truyền Nguyên Thu cho rằng Hạ Tử Nghiệp nhớ muội muội, thuận tiện dẫn Tử Yên đến phòng lớn.

Sáng sớm Sĩ Hành đã đến phủ đi theo Cố Sơn đọc sách một chút đã thấy ngán kéo hắn nói “Chúng ta đi dạo một chút”

Cố Sơn nói “Tiên sinh ra đề văn chương huynh làm xong rồi sao?”

Sĩ Hành cười nói “Hôm qua ta đã viết xong, dù sao mai tiên sinh mới kiểm tra mai ngươi viết cũng không muộn”

Cố Sơn nghe vậy đành phải đi theo Sĩ Hành ra ngoài, mới đi qua vườn thấy Nguyên Thu và Tử Yên đang mặc xiêm áo tiếp khách ra ngoài liền cười hỏi “Muội làm cái gì vậy?”

Nguyên Thu cười nói “Nha hoàn qua nói Hạ ca ca tới, mẫu thân kêu muội dẫn Tử Yên đến phòng lớn. Vừa rồi Tử Yên còn nói nhớ nhà muội cười nàng không ngờ Hạ ca ca càng không thể rời muội muội, Tử Yên mới đến nhà ta hai ngày Hạ ca ca liền tới xem nàng”

Sĩ Hành cười nói “Muội đừng nghe hắn nói bậy, hắn cũng không phải Cố Sơn làm gì kề cận muội muội không buông được?”

Cố Sơn nghe vậy phun hắn nói “Sao lại kéo đến người ta?”

Sĩ Hành cười khoát tay nói “Được rồi, hôm nay huynh muốn kêu ca ca muội đi dạo phố, Hạ Tử Nghiệp tới đúng lúc cùng đi luôn”

Nguyên Thu nghe vội la lên “Các ca ca muốn đi đâu? Muội cũng muốn đi”

Sĩ Hành cười nói “Muội vừa ra ngoài mấy ngày đã muốn đi nữa, ở nhà đi, huynh mua đường về cho muội ăn”

Tử Yên ở một bên che miệng cười, Nguyên Thu trừng mắt nhìn Sĩ Hành nói “Muội không phải Nữu Nữu không cần ăn đường” Nói xong lôi kéo Tử Yên đi hướng phòng lớn không để ý đến Sĩ Hành. Sĩ Hành thấy thế không khỏi buồn cười, đành đi theo sau các nàng.

Hạ Tử Nghiệp thấy Tử Yên quả nhiên không có nói gì nhiều, chẳng qua dặn nàng giữ quy cũ . Sĩ Hành và Cố Sơn một bên nghe không nhịn được đứng dậy xin phép Lý thị kéo Hạ Tử Nghiệp đi ra Cố phủ.

Ba người đi dạo theo đường phố, vào vài cửa hàng náo nhiệt, nhìn một vài đồ chơi nhỏ, Sĩ Hành thấy món nào tinh xảo đều mua lấy. Cố Sơn và Sĩ Hành nhìn trúng cùng một món đồ đưa tay cầm. Sĩ Hành sợ Cố Sơn cướp trước vội chen mình nhìn trúng cái gì cầm chặt không buông tay, Cố Sơn biết Sĩ Hành mua là cho Nguyên Thu chơi cũng không tranh đoạt với hắn, vui vẻ để cho hắn trả tiền.

Hạ Tử Nghiệp thấy hai người đi dạo nửa ngày cũng nửa thật nửa giả giành chút đồ chơi không khỏi cười cười lắc đầu, mình đến quầy lựa, Cố Sơn thấy Hạ Tử Nghiệp chọn nửa ngày lựa hai cậy trâm ra ngoài liền cười nói “Sao huynh đã bắt đầu mua mấy món đồ này rồi? Nhìn trúng cô nương nhà ai rồi phải không?”

Hạ Tử Nghiệp nghe vậy mặt không khỏi đỏ lên, vội cúi đầu nói “Ta mua cho muội muội, ngươi đừng nói bậy”

Cố Sơn nghe, nghĩ đến Tử Yên mặt mình cũng đỏ lên, cúi đầu lau cây trâm trong tay. Mấy người vòng vo một buổi chiều mua cũng thất thất bát bát cửa hàng cũng thật nhiều món đồ mới về nhà.

Lúc này Cố Sơn mua rất nhiều, trở về chia ra làm hai phần. Cố Sơn muốn gọi nha hoàn đem đi lại lo lắng các nàng ngốc không nói rõ ràng, liền tự mình đem đến viện Nguyên Thu. Từ lúc Tử Yên đến Cố phủ đều cùng ăn cùng ở với Nguyên Thu, hôm nay Cố Sơn không thể trực tiếp vào viện Nguyên Thu đành sai nha hoàn vào thông báo một tiếng mình thì chờ bên ngoài.

Nguyên Thu đang thêu hà bao trong nhà với Tử Yên, nghe nói Cố Sơn đến liền cười đi ra ngoài đón Cố Sơn vào. Tử Yên thấy vậy cũng đứng lên, đợi Cố Sơn đi vào hành lễ trước, sợ phải trả lễ cho Cố Sơn.

Nguyên Thu cười nói “Ca đi ra ngoài mua gì hay về vậy?” Cố Sơn vội đưa hộp qua cho nàng nói “Mua một chút đồ chơi” Vừa nói vừa đưa cho Tử Yên một hộp “Đây là cho Tử Yên muội muội”

Tử Yên đỏ mặt nhận lấy nói tạ với Cố Sơn, Cố Sơn thấy mặt Tử Yên đỏ hồng liền không ngừng gãi đầu cười ngây ngô. Chính hắn đang cười không ngờ nhìn thoáng qua thấy Nguyên Thu đang cười nhìn mình mặt đỏ bừng vội tìm cớ đi ra ngoài.

Nguyên Thu thấy ca ca đi, cúi đầu làm như không thấy Tử Yên không được tự nhiên, ngồi bên cạnh đem hộp lấy ra cho Tử Yên nhìn lại chọn mấy món thú vị gói lại cười nói với Tử Yên “Muội đem đồ chơi cho Tuyền ca và Nữu Nữu tỉ tỉ đi cùng không?”

Tử Yên lắc đầu “Trời nóng quá, tỉ làm biếng đi, muội đi một mình thôi”

Nguyên Thu nghe vậy vội kêu Bích nhi đưa dưa và trái cây ướp lạnh đi vào, mình thì ra khỏi viện. Tử Yên thấy trong nhà không có ai, liền mở hộp Cố Sơn đưa cho nàng ra lấy các loại đồ bên trong ra, thấy bên dưới có một cây trâm bươm bướm, Tử Yên thấy tay không khỏi run run hạ xuống mặt đỏ bừng vội đóng hộp lại.

Sĩ Hành dạo phố với Cố Sơn xong trực tiếp về Quận Vương phủ, rửa mặt đổi xiêm áo. Sĩ Hành đoán chừng sắp đến giờ cơm tối, trực tiếp đến viện lão Vương phi, tổ tôn hai người nói lúc lâu lão vương phi mới cười nói “Mẫu thân ngươi một ngày không nhìn thấy ngươi, ngươi đến xem nàng một chút”

Sĩ Hành vội cười nói “Vậy lát nữa chờ ta qua dùng cơm” lão vương phi cười nói “Ta hôm nay ăn chay, ngươi mạnh khỏe đến ăn với mẫu thân ngươi, không cần tới đây” Sĩ Hành cười nói “Không sao, ta ăn cháo là được rồi” Nói xong đi qua viện Quận Vương phi.

Vừa vào cửa viện, Sĩ Hành nghe trong nhà truyền ra một đợt tiếng cười, Sĩ Hành không khỏi nhướn mày trong lòng cảm thấy li kì. Hai năm trước kể từ lúc nữ nhi của tiều phu kia vào phủ, Quận Vương phi rất ít cười chứ đừng nói cười to. Sĩ Hành chỉ xem là Quận Vương phi có việc vui gì vội cười bước nhanh vào.

Vừa vào nhà, Sĩ Hành liền thấy trắc phi cơ thiếp của phụ thân đều ở đây trong bụng có chút kì quái bước lên trước thỉnh an vương phi rôi ngồi xuống. Quận Vương phi lôi kéo hắn nói “Sao lại ngồi xuống, nhanh đến gặp các di nương” Nói xong gọi một nữ tử mười lăm mười sáu tuổi lại trước mặt Sĩ Hành “Đây là muội muội của biểu cữu nương”

Sĩ Hành chưa bao giờ nghe nói qua cửa thân thích này chỉ thấy một nữ tử áo vàng chải tóc phụ nhân khiếp sợ nhìn mình vén áo thi lễ, Sĩ Hành chỉ đành đứng dậy chào một cái nói “Dì”

Vừa dứt lời liền nghe Vương thị nữ nhi của tiều phu đứng ở cửa cười lạnh nói “Thế tử gọi sai, nên gọi nàng là Ngô di nương mà không phải dì”

Quận Vương phi nghe vậy quát lên “Nơi này có chỗ cho ngươi mở miệng sao, cuối cùng có hiểu quy củ hay không?” Vương thị nghe vậy hừ lạnh một tiếng bĩu môi, không nói nữa. Sĩ Hành nghe mấy lời này có chút hiểu được, thì ra đây là thiếp thất mẫu thân mới nạp về cho phụ thân. Nghĩ đến đây Sĩ Hành cảm thấy có chút kì quái, mẫu thân vì cơ thiếp của phụ thân mà ăn không ngon ngủ không yên, nhất là gần đây Vương thị càng thêm thường thường náo loạn trong phủ gà chó không yên. Mẫu thân hận không được đuổi toàn bộ cơ thiếp ra ngoài sao hôm nay lại đưa một người trở về?

Sĩ Hành ngồi nói hai câu, cũng quan sát Ngô di nương mới đến vài lần, thấy dáng vóc nàng hết sức xinh đẹp, mặc dù đã cập kê nhưng trên người luôn có một chút ngây thơ của hài nhi. Sĩ Hành nghĩ đến nữ tử này cũng chỉ lớn hơn mình hai ba tuổi, hôm nay lại đến làm thiếp thất cho phụ thân mình trong lòng không khỏi thở dài. Miễn cưỡng cười nói với Quận Vương phi mấy câu liền về viện lão Vương phi ăn tối rồi quay về viện mình. Sĩ Hành nghĩ đến một đống trắc phi thị thiếp hò hét trong viện Quận Vương phi lại thấy nhức đầu, đi tìm hộp gỗ đem tất cả đồ mua ban ngày bỏ vào, đợi sửa sang xong rửa mặt đi ngủ.

Tử Yên ở Cố phủ vài ngày, Hạ Tử Nghiệp theo lời Hạ phu nhân liền dẫn người đến đưa Tử Yên về phủ. Tử Yên thấy huynh trưởng đi phòng lớn trước liền cáo lỗi trở về thu dọn đồ đạc. Ước chừng qua hai khắc, Hạ Tử Nghiệp đoán Tử Yên thu thập xong, liền cười nói với Nguyên Thu “Không biết Tử Yên thu thập đã xong chưa? Chi bằng Nguyên Thu muội muội dẫn ta đến cửa viện muội đời một lát?”

Nguyên Thu cười đứng dậy nói “Hạ ca ca thật là yêu thương Tử Yên tỉ” Hạ Tử Nghiệp nghe vậy chỉ cười theo Nguyên Thu một đường đi về. Hạ Tử Nghiệp vừa đi vừa tìm chút chuyện nói đi tới nửa đường thấy bốn phía không có ai, liền móc ra một hộp đưa cho nàng nói “Muội chăm sóc Tử Yên nhiều ngày như vậy, đây là ca ca đưa tạ lễ”

Nguyên Thu nghe vậy vội đẩy nói “Hạ ca ca sao lại nói như vậy? Muội và Tử Yên tỉ tình thâm như tỉ muội làm gì cần tạ lễ? Ca làm vậy không phải làm cho muội và Tử Yên xa lạ sao?”

Hạ Tử Nghiệp vốn là tùy tiện lấy cớ, nghe vậy càng không biết nên nói như thế nào tiếp lời, bởi vì ở trên đường hắn sợ người khác nhìn thấy vội hốt hoảng nhét vào tay nàng nói “Dù sao muội thu là được rồi”

Nguyên Thu thấy sắc mặt hắn ngượng ngùng vẻ mặt hốt hoảng chợt hiểu ý tứ của hắn, nhất thời cảm thấy lúng túng không thôi. Hạ Tử Nghiệp chột dạ lại sợ Nguyên Thu từ chối mà chạy vội như làn khói. Nguyên Thu thấy thế mắt không khỏi choáng váng, chỉ có thể lắc đầu đi về viện mình. Nguyên Thu chỉ để ý đến hành động của Hạ Tử Nghiệp không thấy được Sĩ Hành đứng cách đó không xa âm mặt nhìn nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.