Tử Yên nhìn nha đầu mama thu thập xong đồ liền dẫn họ ra khỏi viện. Vừa ra cửa viện đã thấy Hạ Tử Nghiệp đang đứng trong lương đình bên ngoài viện Tử Yên cười nghênh đón “Ca ca đến đón muội à?” Hạ Tử Nghiệp xấu hổ không thể nói nguyên nhân cho nàng chỉ quanh co nói xong lại quay đầu phân phó nha hoàn mama đặt đồ lên xe ngựa, mình thì dẫn theo Tử Yên lên phòng lớn từ biệt.
Hai huynh muội mới vừa đi vài bước đã thấy Nguyên Thu từ xa đi tới, Tử Yên bước nhanh đến kéo Nguyên Thu cười nói “Trời nóng như vậy, muội đến làm gì? Tỉ đang muốn đến phòng lớn đây”
Nguyên Thu cười nói “Muội còn muốn tặng đồ cho tỉ, tỉ ngồi đây chờ muội một lát, muội lấy xong rồi ra” Tử Yên nghe từ chối một lúc, Nguyên Thu chỉ cười sai người đỡ nàng vào bên đình nghỉ ngơi. Nguyên Thu trở về tiện tay lấy hộp của Hạ Tử Nghiệp đưa nàng để sang một bên, lấy mấy cây trâm hoa Lý thị mới đưa tới ra ngoài ngăn kéo, lựa chọn vài cây bỏ vào hộp đậy nắp lại ôm ra ngoài. Ai ngờ thân thể Nguyên Thu quay gấp, ống tay áo phất lên bàn đụng cái hộp, nghe một tiếng đổ hộp đã rơi trên mặt đất một cây trâm từ bên trong rớt ra.
Nguyên Thu thấy rớt xuống đất là hộp mà Hạ Tử Nghiệp vừa đưa nàng, nàng chỉ nghĩ là một món đồ chơi gì đó lại không nghĩ là một cây trâm. Nguyên Thu mơ hồ đoán được ý tứ của Hạ Tử Nghiệp tặng đồ cho nàng, mà không nghĩ rằng hắn trực tiếp đưa cây trâm, cái này ám chỉ quá rõ ràng nhất thời Nguyên Thu không lấy được chủ ý.
Cây trâm lăn đến chân Nguyên Thu liền dừng lại, Nguyên Thu suy nghĩ một lát khom người nhặt cây trâm lên, lấy tay mở hộp đưa cho Tử Yên ra bỏ cây trâm vào đóng hộp lại vội vàng đi tìm Tử Yên.
Cố Sơn ở trong thư phòng học tâp, người hầu tới báo Hạ Tử Nghiệp đến đón Tử Yên về phủ. Cố Sơn nghe không khỏi căng thẳng trong lòng, âm thầm oán giận Hạ Tử Nghiệp sao không chào hỏi trước, vội sai người hầu thay đổi xiêm y gặp khách đi nhanh lên phòng lớn. Cố Sơn nóng lòng đi rất nhanh thình lình đụng vào Sĩ Hành đang tiến vào thiếu chút làm rớt hộp gỗ trong tay Sĩ Hành.
Sĩ Hành che chở hộp trong tay nói với Cố Sơn “Ngươi vội vội vàng vàng muốn làm cái gì?”
Cố Sơn nói “Hạ Tử Nghiệp tới đón muội muội hắn, ta đi trước bồi hắn. Huynh đến đúng lúc cùng nhau đi qua đi”
Sĩ Hành nghe hừ lạnh một tiếng vào nhà ngồi phủi mặt nói “Ta không đi”
Cố Sơn nghe vậy mơ hồ cảm thấy kì quái nhưng không kịp ngẫm nghĩ chỉ đành nói “Vậy huynh ngồi trước một chút, ta đi một lúc liền về”
Sĩ Hành ngeh do dự chốc lát, cảm thấy không đi thì tỏ ra mình hẹp hòi. Sĩ Hành vội gọi Cố Sơn một tiếng, xoay người đem hộp gỗ bỏ lên bàn đuổi theo Cố Sơn ra khỏi viện. Hai người đi chưa lâu đã nhìn thấy bóng dáng ba người Nguyên Thu. Cố Sơn vội bỏ lại Sĩ Hành tiến lên chào hỏi Hạ Tử Nghiệp lại giả bộ khuông chính khách sáo với Tử Yên một phen. Tử Yên thấy Cố Sơn mặt không tự chủ đỏ lên nàng lại sợ người khác nhận thấy ý định của mình đành giả bộ trấn định nhất nhất trả lời. Hai người ngươi một câu ta một câu làm cho Nguyên Thu không có chỗ chen từ từ cũng bỏ rơi Nguyên Thu ra.
Hạ Tử Nghiệp ở phía sau lại không chú ý đến Cố Sơn và Tử Yên, trong lòng vẫn còn thấp thỏm vì cây trâm mới đưa cho Nguyên Thu, khóe mắt liếc liếc Nguyên Thu. Nguyên Thu cảm nhận được ánh mắt của Hạ Tử Nghiệp cảm thấy vô cùng xấu hổ liền giả bộ không biết quay đầu ngắm hoa ven đường.
Sĩ Hành vì bắt gặp Hạ Tử Nghiệp đưa đồ cho Nguyên Thu ngực liền buồn bực. Lúc này hắn lại cảm thấy không khí khác thường giữa Hạ Tử Nghiệp và Nguyên Thu trong lòng hoảng loạn lên, chỉ một lòng lưu ý hai người này làm sao còn chú ý được đến Cố Sơn và Tử Yên.
Mấy người đều tự theo đuổi tâm tư của mình không phát giác người khác khác thường cho đến ngoài phòng lớn mấy người mới thu ý nghĩ bày ra tươi cười. Lý thị kéo Tử Yên đến bên cạnh hỏi các mama đã chuẩn bị xong chưa lúc này mới tự mình đưa Tử Yên ra cửa viện nhìn nàng lên cỗ kiệu mới quay về.
Tử Yên vừa đi, Nguyên Thu cảm thấy mình rất cô đơn trên mặt không khỏi có cảm giác mất mát. Sĩ Hành nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Nguyên Thu chỉ coi như là nàng vì Hạ Tử Nghiệp trong lòng càng thêm phiền muộn. Cố Sơn hoảng hốt một lúc mới tìm về được thần trí, quay đầu kêu Nguyên Thu Sĩ Hành trở vào. Nguyên Thu cười khoát tay cự tuyệt “Muội trở về nghỉ ngơi các huynh đi xem sách đi”
Cố Sơn sợ Nguyên Thu buồn bực vội dụ dỗ nói “Sĩ Hành mang thứ tốt đến cho muội vào viện ca ca xem một chút”
Sĩ Hành nghe vậy mặt thoát trắng thoắt đỏ, cổ cứng ngắt uốn éo quay đi nhỏ giọng lầm bầm “Mang đồ tốt cho nàng lúc nào?”
Lúc nhỏ Nguyên Thu náo loạn với Sĩ Hành quen thấy bộ dáng này của hắn nhịn không được trêu chọc “Muội còn nghĩ Sĩ Hành ca mang thứ tốt cho muội ai ngờ ca lừa gạt ta” Nói xong bày ra một bộ không vui.
Sĩ Hành quay đầu thấy vẻ mặt Nguyên Thu cảm thấy đau lòng sửa miệng nói “Ta trêu muội thôi, có một hộp cho muội đấy”
Nguyên Thu thấy vẻ mặt Sĩ Hành vừa vội vừa thẹn thùng nhịn không được ‘phốc’ cười một tiếng. Sĩ Hành thế mới biết bị mắc lừa trong lòng mặc dù vì Nguyên Thu vui mà thấy vui vẻ nhưng trên mặt nhịn không được trừng mắt Nguyên Thu một cái hất mặt không nhìn nàng. Nguyên Thu nhìn vẻ mặt tức giận của Sĩ Hành rất muốn bóp mặt của hắn liền đẩy Cố Sơn nói “Ca nhanh bóp mặt bánh bao của Sĩ Hành ca”
Cố Sơn nghe vậy tỉ mỉ quan sát Sĩ Hành thấy mặt hắn quả thật tròn vo như bánh bao liền cười đưa tay bóp Sĩ Hành làm sao cho hắn như ý vội khom lưng vọt tới. Hai người ầm ĩ chạy về phía trước, Nguyên Thu theo sau lưng nhìn hai người bọn họ cười không ngừng.
Sĩ Hành thấy Nguyên Thu cười vui vẻ, oán khí tích tụ trong lòng cũng tiêu hơn phân nửa náo loan một lúc với Cố Sơn liền thu tay vừa đi vừa nói chuyện với Nguyên Thu một đường đến viện.
Sĩ Hành vào nhà lấy hộp gỗ trước giống như hiến vật quý đưa đến bàn nhỏ cạnh Nguyên Thu mở nắp ra cho nàng nhìn đồ vật bên trong. Nguyên Thu liếc mắt nhìn sơ, hình như so với đồ Cố Sơn đưa lúc trước còn nhiều hơn rất nhiều liền cười hỏi hắn rốt cuộc mua về bao nhiêu thứ. Sĩ Hành đâu quan tâm mấy thứ này, chỉ thúc dục nàng xem mấy món đó.
Cố Sơn thấy Sĩ Hành cười hì hì hiến vật quý, vội lôi kéo Sĩ Hành ngồi xuống sai người bưng trà lên. Nguyên Thu cười sai người cầm quyển sách kín đáo đưa cho Sĩ Hành và Cố Sơn xem không cho họ phiền mình.
Nguyên Thu cuối đầu nhìn hơn phân nửa hộp cảm thấy có chút khát nước liền ngẩng đầu đi lấy trà thình lình thấy Nguyên Dung tựa cửa nhìn cười như không cười nhìn mình nhất thời ra một thân mồ hôi.
Cố Sơn, Sĩ Hành nghe tiếng kêu của Nguyên Thu vội ngẩng đầu lên đều thấy Nguyên Dung đang đứng ở cửa. Nguyên Thu vội đứng lên cười nói “Tỉ đến đây sao không nói một tiếng, thật dọa muội giật mình”
Nguyên Dung cười hành lễ với Sĩ Hành và Cố Sơn, lại ngồi cách cái bàn với Nguyên Thu mới nói “Tỉ nghe nói hôm nay Tử Yên muội muội về phủ liền muốn ra ngoài đưa nàng ai ngờ vẫn chậm một bước. Tỉ khó được ra khỏi viện lại thấy hôm nay thời tiết tốt, liền muốn qua viện muội chơi một chút. Tỉ đi qua nghe nha đầu nói ở xa xa nhìn thấy muội và ca ca đến đây tỉ cũng đi theo đến”
Nguyên Thu cười nói “Tỉ nhưng thời gian lâu rồi chưa ra viện muội hỏi mẫu thân hai lần, mẫu thân chỉ nói tỉ không khỏe ở trong phòng nghỉ ngơi. Muội muốn đi xem thế nào lại sợ lúc tỉ dưỡng bệnh không thích gặp người nên không đi qua”
Nguyên Dung vội nói “Tỉ muốn muội đi qua nhưng sợ lại lây bệnh cho muội nên không dám cho người đi mời hôm nay trên người đã khỏe nên mới dám ra ngoài”
Nguyên Thu cười nói “Nếu tỉ khỏe lại thì tốt rồi, muội cũng an tâm, nếu tỉ muốn ăn cái gì sai nha đầu đến chỗ muội. Nếu muội không có, đến chỗ mẫu thân lấy dù sao chỗ mẫu thân cái gì cũng không thiếu”
Nguyên Dung cười khách khí với Nguyên Thu một phen lại hỏi Cố Sơn “Sao hôm nay ca ca không và Thế tử ca ca không đi học?”
Cố Sơn cuối đầu đọc sách không đáp lời, Nguyên Thu vội cười nói “Hôm nay ca ca học văn, học một ngày tiên sinh cho nghỉ một ngày ở trong phòng tự làm văn”
Nguyên Dung nghe vậy liền nhìn cái hộp kia nói ‘Không trách được ca ca rãnh rỗi như thế, ra bên ngoài mua nhiều đồ chơi cho muội như vậy.” Nói xong lấy tay cầm hộp đồ chơi nhưng không ngờ nhìn thấy bên bàn có tiểu khóa có dấu ấn Nam Bình Quận Vương phủ nàng thu tay cầm khóa vuốt ve nói “Thì ra trong phủ Thế tử ca ca dùng đều là khóa vàng, trước đầy muội cũng thấy qua một lần nhưng không khéo léo bằng cái này”
Sĩ Hành nghe vậy liền ngẩng đầu cười nói “Khóa cái hộp mà thôi, có đáng gì”
Nguyên Dung nghe vậy liền cười hỏi hắn còn dùng những thứ khác như thế nào. Sĩ Hành chỉ nói không có gì li kì chỉ là một chút đồ bình thường mà thôi. Nguyên Dung không tin hỏi không ngừng cho đến khi hỏi đến Sĩ Hành phiền lạnh mặt xuống Nguyên Dung mới hiểu mình lỗ mãng vội vàng bồi lễ với Sĩ Hành. Sĩ Hành thấy Nguyên Dung bồi lễ giống như mình có chút gì quá đáng đành lung tung ứng phó liền núp vào một bên xem sách.
Nguyên Dung thấy Sĩ Hành mất hứng mình cũng không có tinh thần ngồi với Nguyên Thu một lúc nhìn nhìn đồ trong hộp cả thấy là bảo bối của Quận Vương phủ lòng nghĩ muốn lấy đến xem.
Nguyên Thu thấy ánh mắt Nguyên Dung phiêu phiêu đến trong hộp sao không biết được ý nàng. Nếu là mấy thứ bình thường Cố Sơn mua cho nàng thì không có gì nhưng mấy thứ này là Sĩ Hành đưa tới. Sĩ Hành tính khí rất cổ quái, phàm là hắn đưa cho Nguyên Thu thì không cho Nguyên Thu đưa cho người khác ngay cả Nữu Nữu và Tuyền ca cũng không được.
Mấy tháng trước Nguyên Thu thấy Sĩ Hành đưa tới đồ chơi bằng đường rất đẹp liền đưa cho Nữu Nữu. Ai ngờ Sĩ Hành biết chuyện này liền đi mua thêm đồ chơi bằng đường đem về đổi bằng được món đồ đã cho Nguyên Thu với Nữu Nữu. Nữu Nữu đang chơi vui sống chết không chịu đổi, Sĩ Hành thuyết phục không được đương trường đoạt đi làm Nữu Nữu mất hứng lúc lâu.
Nguyên Thu thấy Nữu Nữu không vui nói Sĩ Hành vài câu hẹp hòi. Ngược lại, Cố Sơn nói ngọn nguồn ra với Nguyên Thu thì ra là Sĩ Hành mua đồ chơi miêu tả vóc người Nguyên Thu với người bán hàng bảo hắn dựa theo mà làm. Nguyên Thu thế mới biết là vì sao Sĩ Hành để ý đồ chơi bằng đường này như thế. Vì vậy mà Sĩ Hành giận dỗi không để ý đến Nguyên Thu, Nguyên Thu đành tự mình làm vài món ăn đưa tới cho Sĩ Hành cho hắn vui vẻ mới lấy được sự tha thứ của hắn. Chỉ là từ đó về sau, Nguyên Thu không dám lấy đồ Sĩ Hành đưa tặng người khác chỉ sợ Sĩ Hành làm ra cái gì kì quái.
Nguyên Dung ngồi liếc nửa ngày trong lòng thầm nghĩ Nguyên Thu vì sao còn không tặng cho nàng. Nguyên Thu giả bộ không biết, nói đi nói lại không nói cũng thế, Nguyên Dung ngồi một chút cảm thấy không có ý nghĩa chỉ đành đứng dậy cáo từ Nguyên Thu và Cố Sơn.
Sĩ Hành ở trong phòng nghe Nguyên Dung đi vội vọt đến xem mấy thứ trong hộp, phát hiện không thiếu gì mới mím môi cười ngồi xuống. Nguyên Thu thấy bộ dáng trẻ con tức giận sinh khí của hắn không nhịn được cười rộ lên.