Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không

Chương 92: Chương 92: Kết cục của Băng Cầm




Hôm sau Nguyên Thu đã nghĩ đến danh sách đồ cưới cùng với sính lễ của bọn sai vặt, sáng sớm Sĩ Hành ra phủ nói là đi tìm đồng liêu uống rượu. Nguyên Thu đành dặn dò hắn uống ít một chút rồi về nhà sớm, kêu gã sai vặt dặn dò một lúc mới đưa Sĩ Hành ra cửa.

Nguyên Thu và Trương mama thương nghị định xuống cho mỗi nha đầu hai mươi lượng bạc, khuyên tai, đồ trang sức, một đôi thủ trạc, các loại vải vóc. Băng Vân, Băng Cầm là gả cho quản sự, cho thêm các nàng mỗi người hai mươi lượng. Chờ tất cả chuẩn bị xong, Nguyên Thu vịn Trương mama, Vương mama dẫn theo Chức Mộng, Thúy Oanh đến phòng hảo hạng đem danh sách cho vương phi xem. Vương phi duyệt xong, còn cho mỗi người sáu đôi kim ngân, sau đó gọi Đỗ mama là nha đầu hồi môn tới để cho nàng và nương tử quản gia đưa danh sách đồ cưới mình cấp cho mấy nha đầu đi chuẩn bị.

Nguyên Thu thấy tâm tình của Vương phi tốt cũng không dám vội rời đi nói chuyện một lát. Vương phi nhìn thấy nhanh đến buổi trưa xem chừng Vương gia sắp tới, trong lòng không quá tình nguyện liền lôi Nguyên Thu cười nói “Buổi trưa ngươi ở đây ăn cơm đi. Muốn an cái gì thì nói cho ta biết ta cho phòng bếp đi làm” Nguyên Thu không dám từ chối đành phải đáp ứng. Vương phi ngoắc tiểu Cúc “Ngươi đi nói với Vương gia, trưa nay nhi tức ăn cơm ở đây, ăn cơm xong còn chơi cờ vây một chút, bảo hắn đi chỗ khác ăn đi” Tiểu Cúc cười làm lành nói “Chỉ sợ Vương gia không vui” Vương phi cười lạnh nói “Nhiều năm như vậy hắn cũng chẳng cho ta vui mừng vài lần, cứ kệ hắn, ngươi chỉ chú ý đi nói là được” Tiểu Cúc thưa dạ đáp rồi rời đi, Nguyên Thu cười khổ không thôi, không ngờ mình thành bia đỡ đạn của vương phi.

Buổi chiều Sĩ Hành uống hơi say trở về, trong nhà chỉ có mấy tiểu nha đầu ở, nghe tiếng tất cả đi ra đỡ. Băng Vân ở trong phòng nghe tiếng vang, bĩu môi nói “Ông cháu thế tử bạc tình bạc nghĩa này, tỉ muội chúng ta tận tâm tận lực phục vụ hắn nhiều năm như vậy, kết quả lại đuổi chúng ta ra ngoài, một chút tình cảm thể diện cũng chẳng lưu. Ngươi xem trong phủ bên kia, hai người kia đều được Thân Vương thế tử thu phòng, về sau mà sinh dưỡng được con cái thì thật có tiền đồ nói không chừng còn có thể được vị trí phu nhân. Ngươi nhìn hai người chúng ta xem, đều bị đuổi ra ngoài, gả cho quản sự thì sao, còn không phải là cả đời làm nô tài, tương lai sinh con trong phủ cũng là nô tài thôi”

Băng Cầm nghe vậy nhíu mày, cười nhạt an ủi Băng Vân “Tỉ nhanh hết giận, đến nước này nói gì cũng không cần dùng, có trách thì trách mạng chúng ta không tốt, không vừa mắt chủ tử” Băng Cầm nói xong mở cửa sổ nhìn về phía chính phòng nói “Thế tử phi còn chưa về, mấy nha đầu Chức Mộng cũng đi theo. Thế tử say thành như vậy, mấy tiểu nha đầu kia chắc hẳn chăm sóc không được chu toàn, tỉ qua xem một chút đi”

Băng Vân đang ảo não, lại ngại Băng Cầm mở cửa gió lạnh thổi tới, rụt cổ mắng “Còn không nhanh đóng cửa sổ, rét chết người. Thế tử đã muốn đuổi chúng ta ra ngoài, lúc này lao lực đi phục vụ làm gì, không chừng hắn tỉnh còn mắng ngươi, ta mới không cần đi, ngươi muốn thì tự đi”

Khóe miệng Băng Cầm cong lên một chút ý cười, đưa lưng về phía Băng Vân đóng cửa sổ lại như không có việc gì quay đầu lại nói “Vậy muội đi xem một chút” Băng Vân bĩu môi cúi đầu thêu cái yếm trong tay, nghe tiếng Băng Cầm đóng cửa không khỏi ngẩng đầu nhìn cánh cửa khép chặt châm chọc cười nói “Lúc này đi lấy lòng thì có ích gì còn không bị đuổi ra ngoài như vậy”

Tay Băng Cầm đóng cửa ngừng một lát rồi vẫn như cũ ngoảng mặt làm ngơ đi về phía chính phòng. Sĩ Hành đang ở trong phòng, mấy tiểu nha đầu đang hầu hạ Sĩ Hành cởi giày, Băng Cầm liếc nhìn thế tử đang nằm trên giường, hỏi mấy tiểu nha đầu kia nói “Chức Mộng, Thúy Oanh bồi thế tử phi đi phòng lớn, sao tiểu Dung, Bích Nhi cũng không thấy?”

Có nha đầu tên Thải nhi đáp lời “Huyện chủ kêu Bích nhi qua viện của nàng rồi, bảo muốn làm cái gì ăn đấy. Tam cô nương vừa cho người mời tiểu Dung đi qua cũng không biết có chuyện gì” Khóe miệng Băng Cầm lộ ra chút ý cười trong lòng thầm nghĩ: Ta đang suy nghĩ dùng cách nào để ở lại đây chính là cơ hội tốt trời ban. Băng Cầm tiến lên một chút nhìn sắc mặt Sĩ Hành xem chừng hắn ngủ say liền không kiên nhẫn đuổi mấy nha đầu kia ra ngoài nói “Nhìn các ngươi tay chân vụng về làm sao phục vụ người được còn không nhanh đi lấy nước nóng, ta phục vụ thế tử rửa mặt”

Thải nhi vội chạy đi lấy nước nóng, Băng Cầm được mấy nha đầu trợ giúp đỡ thế tử dậy cởi áo ngoài ra, Sĩ Hành mơ mơ thức tỉnh, nhìn nhìn chỉ thấy mình còn quần áo trong, biết là nha hoàn thay đổi xiêm y, cứ xộc xệch nằm trên giường lại ngủ o o. Băng Cầm kéo chăn gấm ra đắp lên người Sĩ Hành, lấy khăn thấm nước lau mặt lau tay cho Sĩ Hành. Đợi dọn dẹp gần xong, Băng Vân đem khăn lông nhét vào trong chậu, phất tay nhỏ giọng nói “Tất cả các ngươi lui ra đi, ở đây có ta phục vụ rồi”

Mấy nha đầu đều biết Băng Cầm là người bên cạnh của thế tử không dám cãi lại, bưng nước đã dùng rồi lui ra ngoài. Băng Cầm khép cửa lại, về phòng ngủ buông rèm che, cởi xiêm áo thật nhanh, nằm bên cạnh Sĩ Hành.

Băng Cầm chỉ còn cái yếm cũng không dám chui vào chăn của Sĩ Hành, từ nhỏ nàng phục vụ Sĩ Hành, biết Sĩ Hành từ nhỏ lúc ngủ đã rất cảnh giác cũng không dám làm động tác quá lớn, đang lúc nàng do dự ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện của tiểu Dung. Băng Cầm nhìn nhìn đưa lưng về phía thế tử, cắn rang cởi xuống tiểu y của mình, đưa tay xuống hạ thân tìm kiếm.

Tiếng mở cửa vang lên, Băng Cầm nhắm mắt dùng ngón tay duỗi một cái, một lúc cơn đau từ dưới thân truyền đến. Băng Cầm cau mày nước mắt từ khóe mắt chảy xuống. Băng Cầm cảm thấy hạ thân đau như có lửa đốt, cố nén liếc nhìn máu thấm ước ngón tay, nhanh chóng trườn đến giường lau một cái, vén chăn len chui vào. Sĩ Hành phát hiện có người vào chăn, hắn cho là Nguyên Thu, liền mơ mơ màng màng lật người lại, lúc này tiểu Dung lo lắng Băng Cầm giở trò vén lên màn che vừa đúng thấy thế tử ôm Băng Cầm.

Sĩ Hành vừa ôm liền phát hiện không đúng mở mắt kinh ngạc nhìn Băng Cầm bên cạnh khóc sụt sùi, tiểu Dung thấy ngạc nhiên nhìn Băng Cầm, lập tức kéo rèm chạy đến viện vương phi mời Nguyên Thu về.

Nguyên Thu và vương phi đang đánh cờ vây, tiểu nha đầu vén rèm lên nói “Tiểu Dung trong viện thế tử phi đến” Nguyên Thu quay đầu lại cười nói “Lúc này nàng tới tìm ta có chuyện gì? Thế tử đã về sao?” Vương phi nói “Nhanh gọi nàng vào, nói không chừng Sĩ Hành về không thấy ngươi lại không yên lòng”

Nguyên Thu đỏ mặt loay hoay con cờ trong tay, tiểu Dung đi vào vương phi nhìn thấy nàng tức giận thở hổn hển, trên trán còn nhỏ mấy giọt mồ hôi, bị dọa gật mình vội hỏi “Sao lại như thế này? Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại chạy vội như vậy?”

Tiểu Dung đè ngực, thở gấp một hơi vội trả lời “Thưa vương phi, thế tử phi: Băng Cầm leo lên giường thế tử. Lúc này thế tử đang nổi giận”

Nguyên Thu nghe vậy choáng váng đứng dậy muốn đi về, vương phi thấy thế vội gọi nàng lại cho Chức Mộng đi xem tình hình trước một chút, Vương mama cầm áo khoát lông phủ thêm cho Nguyên Thu. Vương phi cũng phủ thêm áo khoát, Đỗ mama phân phó cho người đem kiệu tới đỡ Vương phi và Nguyên Thu lên kiệu.

Chức Mộng dẫn tiểu Dung về viện trước, thấy mấy tiểu nha đầu náo nhiệt ngó vào phòng, tiểu Dung mặt lạnh đuổi mấy nàng ra ngoài. Chức Mộng vào nội thất, thấy Băng Cầm quỳ trên mặt đất, Sĩ Hành lạnh mặt khoát áo ngồi trên ghế. Chức Mộng thỉnh an Sĩ Hành vừa tới giường cầm y phục xốc xếch nhét vào lòng Băng Cầm, Băng Cầm vội cầm áo khoát phủ thêm.

Chức Mộng mắt lạnh suy nghĩ nhìn Băng Cầm mặc xiêm áo, quay đầu muốn xếp chăn, nhìn thấy vết máu trên giường lập tức trong lòng rét lạnh, kinh ngạc quay đầu “Thế tử” Sĩ Hành thấy sắc mặt Chức Mộng không đúng, vừa muốn đứng dậy liền nghe thấy bên ngoài thanh âm nhao nhao ầm ĩ, mama giữ cửa đuổi hết mấy nha đầu đang ở cửa đỡ vương phi, thế tử phi vào.

Vương phi vừa vào nhà thấy tình hình trong nhà, lập tức lạnh mặt quát lên “Tiểu đề tử không biết thẹn, ta chỉ cho ngươi là người tốt, không ngờ ngươi dám làm chuyện như vậy. Người đâu, đánh nàng bốn mươi đại bản, đuổi ra khỏi phủ” Nha hoàn bên ngoài nghe vậy vội chạy đi gọi quản sự vào trói Băng Cầm, Băng Cầm quỳ trên đất khóc ròng nói “Nô tì oan uổng, nô tì thấy thế tử say đi vào hầu hạ thế tử rửa mặt kết quả thế tử nhầm nô tì là thế tử phi, không để ý nô tì phản kháng, đoạt nô tì. Cầu vương phi làm chủ thật không phải là nô tì leo lên giường thế tử”

Vương phi cười lạnh nói “Con ta sinh ta không biết sao? Ngươi đừng vội ngụy biện với ta” Băng Cầm quỳ khóc ròng nói “Nô tì đã bị thế tử phá thân, vương phi không tin xin nhìn trên giường” Nguyên Thu vừa nghe liền nhìn Chức Mộng, thấy Chức Mộng gật đầu, Nguyên Thu cảm thấy choáng váng suýt nữa ngã xuống mama bên cạnh bị dọa vội đỡ. Sĩ Hành nhảy dựng lên mắng “Đừng vội nói bậy, ngươi vừa vào chăn ta liền tỉnh làm gì có thời gian cưỡng bức ngươi, huống chi quần áo trên người ta chỉnh tề ngay cả tiểu y cũng không thoát, thật ra ngươi nói một chút ta làm thế nào chiếm đoạt ngươi?”

Băng Cầm nghe khóc ngụy biện nói “Nô tì đã thay thế tử lau thân thể rồi mặc quần áo trong vào” Sĩ Hành thấy nàng chống chế, hận không thể đi qua đánh chết nàng, hắn lại thấy dáng vẻ Nguyên Thu đang rất chịu đã kích vội đến bên người nàng giải thích “Nguyên Thu, muội phải tin ta, thật sự ta không đụng nàng, ta bảo đảm”

Lúc này Vương phi đang kiểm tra giường cau mày nói với Đỗ mama “Ngươi dẫn Băng Cầm vào nhà trống nào đó, cùng Vương mama nghiệm thân cho nàng, cần phải thật cẩn thận”

Đỗ mama cùng Vương mama bên cạnh Nguyên Thu nhìn Băng Cầm mặc xong quần áo, kẹp nàng đến một phòng trống quăng nàng lên giường cho nàng cởi xiêm y nghiệm thân. Lúc này trong phòng Sĩ Hành không để ý đến vương phi đang tức giận mắng te tát, chỉ đến bên cạnh Nguyên Thu giải thích.

Nguyên Thu hốt hoảng qua đi đã bình tĩnh trở lại gọi tiểu Dung tới “Lúc ngươi về Băng Cầm vào bao lâu?” Tiểu Dung vội đáp “Chỉ một nén nhang” Nguyên Thu quay đầu hỏi Sĩ Hành “Lúc nào huynh phát hiện nàng đến bên cạnh huynh?” Sĩ Hành nhíu mày nói “Ta cảm giác có người vén chăn đi vào, ta cho là muội vừa mới quay người ôm lấy thấy thân người kia lạnh lẽo, lại có mùi son phấn, ta nhớ từ khi muội có thai đã không dùng hương phấn gì nữa, ta biết ngay là không đúng”

Nguyên Thu trợn mắt nhìn Sĩ Hành, đi tới bên giường, cẩn thận nhìn vết máu, lúc lâu mới nói “Nha đầu này đối với bản thân mình cũng đủ ác độc”

Lúc này Đỗ mama, Vương mama dẫn Băng Cầm đi vào cúi đầu hổi bẩm “Thưa vương phi, Băng Cầm đã phá thân thể, nhìn dấu vết là mới rách còn mang theo dấu máu” Băng Cầm vừa nghe vội nhào tới chân vương phi “Cầu vương phi làm chủ, thân thể nô tì đã là của thế tử rồi cũng không còn biện pháp lập gia đình nô tì nguyện ý phục vụ thế tử, thế tử phi cả đời”

Vương phi nghe vậy làm khó nhìn Nguyên Thu nói “Nếu là Sĩ Hành thật đụng nha đầu này cũng không tốt đuổi nàng ra như vậy” Nguyên Thu cười nói “Vương phi nói đúng nhưng con nhìn thấy thân thể này của nàng cũng không phải là thế tử làm rách” Vương phi ngạc nhiên nói “Chẳng lẽ có ẩn tình gì sao?”

Nguyên Thu nói “Trên giường lạc hồng sạch sẽ cũng không có vẫn đục của nam tử trộn lẫn, con xem khác với miếng vải trắng có lạc hồng trước kia của con” Vương phi nghe vậy vịn Đỗ mama đi tới nhìn lạc hồng trên giường, Nguyên Thu lại chỉ một đạo vết máu thật dài phía trên “Vương phi nhìn vết này giống như là người lấy tay lau lên”

Vương phi nhìn gật đầu một cái quay đầu hung ác nói “Vương mama tra tay nàng ta” Băng Cầm sửng sốt muốn né tránh bị Vương mama níu lại, Trương mama, Vương mama vương tay một cái nâng tay nàng ta lên, quả nhiên đầu ngón giữa của tay phải, móng tay ngón trỏ, mu ngón tay đều dính vết máu, trong khe móng còn vết thật dài.

Nguyên Thu nhìn máu giữa kẻ tay của Băng Cầm cười lạnh “Ngươi nói giúp thế tử lau thân thể là dùng cái gì lau? Trong phòng cũng không có nước nếu dùng khăn lông lau có thể cho chúng ta nhìn một chút không?” Băng Cầm cắn môi không nói chuyện, cúi đầu khóc không ngừng.

Nguyên Thu đi tới bên cạnh vương phi đỏ mặt nói “Cô nương vừa hành phòng cho dù đêm đầu có dấu vết lạc hồng nhưng cũng có thể nhìn ra vật vẫn đục từ nam tử chi bằng để Đỗ mama, Vương mama kiểm nghiệm có hay không thứ này miễn cho người ta nói nàng bị oan”

Đỗ mama vội tiến lên cười nói “Mới vừa nhìn, thế tử phi nói thật đúng, chính là không có thứ kia, vừa nãy lão nô và Vương mama còn cảm thấy có chỗ nào quái lạ đâu nhưng không ngờ là chuyện này”

Vương phi nói “Lại nghiệm thân, cầm miếng vải lau cho nàng ta, nhìn xem có thấy hay không? Chờ tra rõ rang để ta xem thứ không biết thẹn này còn có gì biện minh”

Băng Cầm vừa phá thân thể cực kì đau đớn, vừa rồi bị hai mama nghiệm thân lại trải qua đau đớn lần nữa, nàng thấy Nguyên Thu phân tích ra chuyện nàng làm quá rõ rang, trên ngón tay mình cũng có chứng cớ đã sớm nản lòng thoái chí. Lúc này vương phi còn muốn cho người nghiệm thân nàng lần nữa còn muốn lấy giẻ lau, Băng Cầm đã bị đau mà sợ làm sao còn dám nghiệm thân chỉ đành nằm úp trên mặt đất cầu xin “Nô tì nhận sai. Cầu Vương phi tha mạng!”

“Hả?” Vương phi cười lạnh nói “Nói đi”

Băng Cầm cắn răng cố nói “Nô tì thừa dịp thế tử say rượu lấy tay phá thân thể vọng tưởng ở lại bên cạnh thế tử làm nha đầu thông phòng”

Nguyên Thu thấy nàng thừa nhận, nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, lén lén liếc mắt nhìn Sĩ Hành. Sĩ Hành thấy mình chọc chuyện lớn như vậy nào dám nói nhiều ở sau lưng vương phi len lén thở dài với Nguyên Thu. Vương phi thấy mọi chuyện rõ ràng cũng thở dài một hơi liếc Băng Cầm nói “Ngươi nói ta nên phạt ngươi như thế nào?”

Băng Cầm dập đầu khóc ròng nói “Cầu vương phi tha mạng. Lần sau nô tì không dám nữa” Vương phi cười nói “Ngươi còn muốn có lần sau? Ngay cả chủ tử cũng dám tính toán còn có cái gì không dám? Vốn cũng muốn gả ngươi ra ngoài cho phong cảnh tương lai ngươi cũng có người mà trông cậy vào, ai ngờ cho ngươi mặt mũi ngươi lại hỉnh lên làm ra chuyện bỉ ổi như vậy, hôm nay ta cũng không muốn tha cho ngươi. “Người đâu!” Vương phi quát lên “Đánh Băng Cầm bốn mươi đại bản, đưa đến trang tử phía Nam làm việc”

“Trang tử phía Nam?” Băng Cầm sửng sốt.

Vương phi gật đầu cười nói “Vốn là gả ngươi cho Vương Lực quản sự trang tử phía Nam, ai ngờ ngươi gây chuyện, việc hôn sự này đương nhiên là hủy bỏ. Sáng mai ta chọn nha đầu tốt khác cho Vương Lực, còn ngươi ở dưới tay của hắn làm khổ sai thôi, về sau ngươi sống hay chết đều do hắn làm chủ”

Băng Cầm nhìn Vương phi chằm chằm, mình làm ra chuyện như vậy đối với Vương Lực là đại sỉ nhục. Nếu rơi vào tay hắn chỉ sợ tương lai mình không có ngày tốt lành. Đầu óc Băng Cầm chuyển nhanh lại suy nghĩ biện pháp thích hợp. Vương phi cười nói “Được rồi, đừng phí tâm, ta lập tức sai người đưa tin cho Vương Lực”

Hai tẩu tử làm việc đi vào kéo Băng Cầm ra ngoài, lột xiêm áo của nàng, chỉ để cho nàng mặc quần áo trong nằm trên mặt đất. Hai thô sử mama đi vào thực hành bốn mươi đại bản, quần áo trong màu trắng của Băng Cầm nhiễm một mảng máu đỏ. Đánh xong, Băng Cầm đã ngất đi thô sử mama kéo nàng trực tiếp nhét vào xe gia súc đã chuẩn bị xong cho người đưa nàng đến trang tử phía Nam.

Bọn nha đầu trong viện Sĩ Hành đều nhìn một màn này vào mắt, mấy nha đầu có ý niệm kia đều đe vứt bỏ. Băng Vân trốn trong phòng may mắn mình làm không quá mức, lại nhịn không được cầu nguyện vương phi đừng nhớ tới chuyện mình đã làm qua, hiện tại nàng tâm tâm niệm niệm có thể gả ra ngoài sớm một chút.

Băng Cầm bị kéo đến trang tử phía Nam, người dẫn đến đưa tin tức cho Vương Lực, Vương Lực nhìn Băng Cầm bị đánh hít vào thì ít thở ra thì nhiều, cắn răng nghiến lợi cầm tin trong tay, đối với gã sau vặt trong trang tử quát lên “Kéo nàng vào phòng chứa củi lấy nước lạnh dội tỉnh, giám sát nàng chẻ xong một bó củi mới cho ăn tối” Người vương phủ gật đầu cười “Về sau Băng Cầm nha đầu phiền ngài phí tâm, Vương phi nói hôn sự này hủy bỏ, ngày khác sẽ chọn giúp ngài một nha đầu hiền lương thục đức, Về phần Băng Cầm muốn đánh muốn phạt tùy ngài không cần phải khách khí” Vương Lực gật đầu cười lạnh nói “Bảo Vương phi yên tâm, ta sẽ chăm sóc thật tốt vị hôn thê này của ta”

Băng Cầm mơ mơ màng màng nghe Vương Lực nói, lại ngất đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.