Vương phi nói chút chuyện với thái phi rồi rời đi. Trước tiên phái Cúc Hương mời Sĩ Hành, Nguyên Thu qua đưa danh sách những nha đầu chưa đón dâu cho bọn họ. Nguyên Thu cầm danh sách cũng không mở ra chỉ cười nói “Nhi tức vừa gả đến, mấy quản sự tính khí thế nào con cũng không biết, Băng Vân, Băng Cầm mặc dù ý định có chút lệch lạc nhưng dù sao hầu hạ thế tử nhiều năm như vậy, cũng là người thái phi ban thưởng trong phủ cũng có chút thể diện không thể tùy tiện gả được. Còn xin vương phi chọn một người vừa ý đừng để hai nàng bị uất ức”
Vương phi gật đầu cười nói “Ngươi cũng quá cẩn thận, cũng được, ta giúp ngươi quan tâm” Vương phi nói xong mở danh sách ra chỉ vào một cái tên “Đây là Vương Lực là quản sự trang tử bên ngoài, là con sinh trong vương phủ qua năm là hai mươi tuổi rồi. Bình thường hắn giúp ta chăm sóc trang tử, thu chút tiền nhà tiền đất là người đàng hoàng có thể tin. Ta thấy đem Băng Cầm gả cho hắn” Vừa nói lật và tờ chỉ một cái tên nói “Người này cũng rất được, cũng hai mươi tuổi phụ trách khối phía sau núi kia, năm trước đồ ăn trên núi là hắn đưa về liền gả Băng Vân cho hắn”
Nguyên Thu cười nói “Hai người quản sự này con cũng có nghe qua một chút, nhưng trang tử bên ngoài khó tránh khỏi có chút nghèo khó hơn trong phủ cũng không biết hai nàng có nguyện ý không?”
Vương phi nhíu lông mày cười lạnh “Đây là cho các nàng ân điển, nếu là người khác không tránh được một trận đánh rồi bán ra ngoài. Nếu không phải các nàng là thái phi năm đó đưa tới làm gì có chuyện dễ dàng thả bọn họ như thế. Mặc dù ngươi là tân nương tử nhưng không thể quá mềm lòng, mấy thứ nô tài này là đáng ghét nhất, nếu ngươi quá thiện tâm về sau bọn họ không ngừng tiến tới. Còn lại mấy tên nha đầu kia không phải là trong phủ sinh con, trong nhà có phụ mẫu thì đuổi ra ngoài tùy ý hôn phối. Là trong phủ sinh con thì gọi họ vào hỏi có nhìn trúng người nào không, ngươi chỉ để ý cho bọn họ tự làm chủ là được, nếu trong nhà không còn ai tùy tiện xứng một gã sai vặt nào đó là được ngươi tự định đi”
Nguyên Thu gật đầu vâng lời, lại cười làm lành nói “Còn mấy ngày nữa là sang năm mới, vậy chuyện gả các nàng là sang năm mới bàn lại được không?”
Vương phi nhíu mày một cái hỏi “Hôm nay hai mươi hai tháng chạp phải không?” (ngày 22 tháng 12 âm lịch). Nguyên Thu gật đầu “Dạ, ngày mai là ông táo về trời” Vương phi nói “Theo lẽ thường cuối năm là thời điểm bận rộn, mấy năm trước nha hoàn ma ma cũng không đủ sai sử. Vừa vặn năm nay vương gia đều đuổi mấy người đó lên trang tử chỉ cho nha hoàn thân cận đi hầu hạ, thật đúng là vừa vặn làm cho người làm dư dào. Phu thê các ngươi có ba người Chức Mộng làm đại nha đầu, Tiểu Dung, Thúy Châu đề lên một bậc làm nhất đẳng nha đầu, ta sẽ chọn thêm vài nha đầu nhị đẳng thủ bổn phận đưa qua cho ngươi vậy là nha đầu trong viện các ngươi đã đủ rồi. Ta sẽ để Băng Vân trong mấy ngày 25 tháng chạp gả đi thôi, ngươi về nói trước cho các nàng một tiếng, từ bây giờ cũng không cần bọn họ hầu hạ để cho các nàng chuẩn bị một chút. Nếu thiếu cái gì chỉ cần mở miệng cầu ta sẽ cho”
Nguyên Thu đứng dậy tạ ơn vương phi, Đỗ mama thấy vương phi nói xong chính sự bắt đầu nói đến việc nhà liền xin chỉ thị “Năm nay quần áo mới đã được đưa đến, trang sức cũng đã đưa đến”
Vương phi nói “Không cần đem tới xem đâu, ta hôm nay đã mệt mỏi không có tâm tình xem mấy thứ này, trực tiếp đưa xiêm y trang sức đến cho các phòng đi” Đỗ mama vội đáp vương phi thấy Nguyên Thu còn ngồi đó chợt nhớ đến một chuyện “Áo lông của thế tử phi có làm thêm một cái hay không?”
Đỗ mama vội trả lời “Thưa vương phi, đã làm, dự định để thế tử phi vài tháng bụng lớn một chút sẽ mặc” Vương phi cười nói “Nếu vậy ta liền an tâm”
Vì thái phi còn ở đây, vừa mới về kinh thành năm đầu tiên, Nam Bình Quận Vương phủ phải cùng đón năm mới với Liêm Vương phủ và thái phi. Vì vậy, Nam Bình Quận Vương phi không cần chuẩn bị quá nhiều đồ, cái gì có thể giảm liền giảm mọi việc lấy đơn giản làm chủ. Đỗ mama mỗi ngày đều cầm sổ sách cửa hàng và trang tử trình lên, lại trình thêm các danh sách lễ mừng năm mới lên cho vương phi xem.
Sĩ Hành, Nguyên Thu thấy vương phi bận rộn liền đứng dậy nói vài câu rồi cáo lui.
Hai phu thê trở về tiểu viện, Sĩ Hành cầm quyển sách đến nội thất xem. Nguyên Thu gọi hai người Chức Mộng, Thúy Oanh, lại mời tới hai mama thái phi thưởng cho nàng cùng nhau thương nghị đồ cưới cho mấy nha hoàn.
Trương mama, Vương mama từ lúc thái phi ban cho Nguyên Thu vẫn phụ trách việc Nguyên Thu ăn uống hằng ngày, cái gì có thể ăn, cái gì không thể ăn, từ phòng bếp hay từ nơi khác đưa thức ăn đến đều qua kiểm nghiệm của hai mama này. Quần áo Nguyên Thu mặc, túi thơm Nguyên Thu đeo, hương liệu thắp trong nhà, hai mama đều mỗi ngày kiểm tra một lần, chỉ sợ có người lòng dạ hiểm độc xuống tay. Hai mama mặc dù không vượt quyền chỉ để ý trách nhiệm của mình, nhưng mỗi ngày đều ở trong sân, mấy nha đầu dùng cân não lung tung cũng không chạy khỏi mắt hai mama này.
Khi Nguyên Thu viết tên mấy nha đầu đến tuổi hôn phối cho hai người xem hai mama đã đoán được không thiếu mười phần, vừa nhìn vài tên cũng thấy quá không an phận trong lòng hiểu rõ. Nguyên Thu cười nói “Mấy nha đầu này đều đến tuổi hôn phối, vương phi thấy sắp sang năm mới muốn đưa các nha đầu ra ngoài gả cho người ta, để cho các nàng qua một cái tết vui vẻ cũng để cho chúng ta dính không khí vui mừng. Mới vừa rồi thương nghị với vương phi, lại kiểm tra hoàng lịch, ngày 25 tháng 12 là ngày tốt liền định ngày đó luôn”
Trương mama, Vương mama cũng cười nói tốt, chúc mừng vài vị cô nương. Nguyên Thu cười nói “Trước không vội, còn chưa xong chuyện. Hai nha đầu Băng Cầm, Băng Vân vương phi đã chọn người, mấy nha đầu còn chưa định ra cho nhà nào. Ta vừa đến trong phủ có mấy tháng, đối với bọn nha đầu sai vặt bên dưới cũng không rõ, hai mama giúp ta xem xét một chút chọn mấy người thích hợp cho mấy nha đầu này”
Trương mama, Vương mama thấy Nguyên Thu thật tâm muốn chọn người thích hợp cho mấy nha đầu này lập tức không từ chối nữa, trước tiên mời mấy phụ mẫu có con là trong phủ sinh tới hỏi các nàng có nhìn trúng người nào không. Không có phụ mẫu thì trực tiếp kêu người đến xem mấy người có trúng ý người nào. Mấy nha đầu kia biết mình bị chủ tử xem xét sợ là không tốt, chỉ biết khóc làm gì suy nghĩ trúng ý ai. Nguyên Thu bị huyên phiền toái đành cho họ lui trước để cho hai mama định đoạt.
Nguyên Thu thấy hai mama thương nghị xong, liền kêu bọn nha đầu lại, cũng gọi bọn sai vặt đến phân phó nói “Vương phi phân phó: ngày 25 tổ chức rượu mừng cho các ngươi, mặc dù có chút nhanh nhưng sính lễ, đồ cưới, rượu mừng trong phủ làm đầy đủ không cần các ngươi chuẩn bị. Mấy tiểu tử các ngươi có tâm liền quét dọn tân phòng, hai ngày là có thể xong rồi” Bọn sai vặt quỳ gối ngoài cửa cũng lên tiếng đáp lại.
Nguyên Thu thấy mấy nha đầu kia cũng gạt lệ liền khuyên lơn “Đây là chuyện vui, đừng khóc nữa, hôm nay các ngươi dọn dẹp một chút rồi về nhà đi. Ngày mai ta cho người đem đồ cưới thưởng cho các ngươi, mấy thứ vương phi ban thưởng ta cũng sẽ đưa qua cho các ngươi”
Mấy nha đầu không dám khóc to, chỉ thút tha thút thít đáp lời, lạy Nguyên Thu, lại đụng đầu cho Thúy Oanh, Chức Mộng, Băng Vân, Băng Cầm mới quay về thu dọn đồ đạc của mình theo phụ mẫu về nhà.
Băng Vân không biết chuyện gì chỉ coi như là đuổi một ít nha đầu cũng không quá để ý, ngược lại mừng thầm vì mấy nha hoàn mĩ lệ bị đuổi đi. Nhưng Băng Cầm như có suy nghĩ ngắm trộm Băng Vân, thấy vẻ mặt thỏa mãn của Băng Vân lại lộ ra nụ cười lạnh.
Đợi xử lí xong mấy chuyện nha đầu, Băng Vân rót li trà chuyển đến cho Nguyên Thu cười nói “Vương phi, thế tử phi là thiện tâm như bồ tát, vừa cho đồ cưới vừa cho sính lễ gả các nàng ra ngoài có tiếng có miếng. Nô tì và mấy tỉ muội này thực tâm vui mừng cho bọn họ đây chính là chuyện vui, sáng mai nô tì dọn dẹp đồ thêm trang cho các nàng cũng xem như một phần tâm ý của nô tì”
Băng Cầm vội tiến lên cười nói “Thế tử phi người xem, Băng Vân tỉ tỉ đây là đang hâm mộ, người nhanh gả tỉ tỉ ra ngoài thôi tránh cho nàng thấy mà thèm”
Băng Vân quay mặt lại véo khuôn mặt Băng Cầm cười mắng “Hư quá đi tiểu đề tử, ngay cả ta cũng treo ghẹo xem ta có vặn nát miệng ngươi không” Băng Cầm làm bộ xin tha hai người náo loạn một lúc. Nguyên Thu chỉ nhìn mà cười, Trương mama lại sợ Nguyên Thu cười động thai khí vội quát lên “Đừng làm rộn nữa, nhìn chủ tử tốt lại náo không đúng mực, hai người các ngươi là đại nha đầu ngay cả quy củ cũng không hiểu”
Băng Vân bị dọa vội thả tay, Băng Cầm cười vội chạy đến bên cạnh Trương mama cầm cánh tay nàng làm nũng nói “Tạ mama cứu nô tì, không thì mặt nô tì cũng bị Băng Vân tỉ tỉ xé rách. Nếu sáng mai thái phi thấy lại hỏi: Cầm nha đầu, mặt ngươi sao lại thành mặt hoa rồi hả? Nô tì cũng không dám nói là Băng Vân tỉ tỉ muốn gả cho người mà không được lấy nô tì trút giận”
Băng Cầm nói chuyện Trương mama cũng cười, Nguyên Thu mỉm cười hỏi Băng Vân “Băng Vân muốn gả cho ai?” Băng Vân cười làm lành nói “Thế tử phi đừng nghe nha đầu này nói bậy, nô tì còn muốn phục vụ thế tử, thế tử phi thêm vài năm nữa”
Nguyên Thu cười gật đầu nói “Ngươi là nha đầu hiểu chuyện, cũng bởi vì ngươi chuyện gì cũng nghĩ tới chủ tử, chúng ta không thể uất ức ngươi, ta báo tin vui cho ngươi trước”
Băng Vân nghe mấy lời này xem như tương lai tươi sáng của mình đang đến, là muốn làm thông phòng cho thế tử lập tức đỏ mặt cúi đầu không nói tiếng nào. Băng Cầm trong lòng lạnh lẽo, nàng nghĩ điều gì lập tức len lén nhìn Nguyên Thu thấy nàng thực tâm nở nụ cười, nhìn dáng vẻ không giống như là đưa cho thế tử. Băng Cầm xưa nay lanh lợi hơn Băng Vân lập tức liền đoán được Nguyên Thu muốn đem Băng Vân gả ra ngoài.
Nguyên Thu hỏi Băng Vân trước “Ngươi nói hôn sự ngươi, ngươi có ý tưởng gì không? Để cho ta và vương phi làm chủ cho ngươi được không?” Băng Vân thẹn thùng e lệ nói “Nô tì là người làm của vương phủ, hôn nhân do vương phi và thế tử phi làm chủ”
Băng Cầm nghe vậy tiến lên cười nói “Nô tì nói đúng rồi phải không? Muội trước chúc mừng tỉ tỉ” Nói xong đến trước mặt Băng Vân vén áo thi lễ. Băng Vân đỏ mặt trả lễ. Vương mama thấy thế cười nói “Thế tử phi nhanh nhìn hai nha đầu này, còn chưa biết gả cho ai đã hành lễ rồi”
Nguyên Thu cầm khăn che miệng cười vẻ mặt ôn hòa nói với Băng Vân “Vương phi làm chủ, hứa ngươi cho Hứa quản sự quản sau núi. Hắn tuy lớn hơn ngươi vài tuổi cũng là chưa cưới qua thê tử, người cũng trung hậu đàng hoàng rất được Vương gia tin tưởng. Ngươi gả đi qua cũng xem như không bôi nhọ ngươi. Đồ cười của ngươi cũng đã chuẩn bị so với mấy nha đầu kia phong phú hơn chút”
Băng Vân vừa nghe như sấm sét giữa trời quang, không nói gì chỉ yên lặng rơi lệ. Nguyên Thu giống như tùy ý hỏi “Ta nói ngươi có nghe được? Có cách nghĩ gì không?”
Băng Vân còn chưa nói Vương mama đã nói trước “Xem thế tử phi nói lời này kìa, mới vừa rồi Băng Vân nha đầu còn nói tất cả là do vương phi, thế tử phi làm chủ rồi lúc này làm sao có ý kiến gì? Huống chi thế tử phi đã an bài tốt ngay cả đồ cưới cũng không cần nàng quan tâm, nếu nàng hiểu chuyện nên tạ thế tử phi mới đúng. Băng Vân cũng xem như là lão nô chăm sóc đến lớn, lão nô biết nàng, nàng là xấu hổ không biết làm sao đấy”
Băng Vân vốn định mang thái phi ra nhưng không nghĩ Vương mama lại nói như vậy. Vương mama là người của thái phi, nàng dám nói như vậy là biết ý tứ của thái phi. Băng Vân không dám nói thêm gì nữa chỉ quỳ xuống dập đầu cho Nguyên Thu. Nguyên Thu thấy Băng Vân đã chấp nhận trong lòng cảm thấy được buông lỏng giương mắt nhìn Băng Cầm.
Băng Cầm nghe Nguyên Thu an bài cho Băng Vân, lập tức không kìm được vui mừng, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt, mắt lộ giễu cợt nhìn Băng Vân. Còn chưa chờ Băng Cầm hài lòng quá lâu nàng nhận thấy được một đạo tầm mắt nhìn nàng. Băng Cầm ngẩng đầu chống lại tầm mắt Nguyên Thu, nụ cười Băng Cầm vụt tắt, giống như vô ý buông lỏng tầm mắt xuống.
Trương mama thấy thế tiến lên cười nói “Băng Cầm và Băng Vân là tỉ muội tốt, gả một người đi ra lưu lại một người sẽ đau lòng. Không biết thế tử phi có hôn sự nào cho Băng Cầm không?”
Nguyên Thu cười nói “Còn cần mama nói sao, vương phi đã sớm nghĩ đến. Mama đoán là ai? Là Vương Lực quản sự trang tử phía nam, hôm kia mama còn nói hắn đưa gà rừng thơm ngon đấy”
Trương mama vỗ tay cười nói “Lão nô còn tưởng ai thì ra là hắn. Tên tiểu tử này không tệ, mẫu thân hắn quản lí phòng ốc bên ngoài. Trước kia lão nô thường nói tiểu tử này là cái có phúc quả nhiên là không sai mà, có thể cưới được Băng Cầm thông minh lanh lợi nhất đây chính là phúc khí tu luyện mấy đời”
Vương mama cũng cười nói đúng vậy, lại nói với Nguyên Thu “Chi bằng gọi hai tiểu tử này với mẫu thân hắn tới, nói tin vui này cho bọn hắn” Nguyên Thu cười nói “Làm phiền mama rồi” Vương mama nói “Lão nô thích nhất là trông nom mấy chuyện vui như vậy” Nói xong vung rèm cho người đi đánh xe mời người tới.
Băng Vân thẩn thờ đứng trên mặt đất, mặt đau khổ nhìn chằm chằm dưới chân. Trương mama sợ nàng đụng phải Nguyên Thu, vội cười nói “Ở đây thế tử phi cũng không cần hai nha đầu này hầu hạ, ta đưa họ về dọn dẹp một chút. Sáng mai xuất phủ rồi” Nguyên Thu nói “Vậy nhanh lên, nhanh để bọn họ đi nghỉ ngơi đi”
Trương mama giương mắt ý bảo tiểu Dung tiến lên, hai người mỗi người đỡ một người đưa về phòng.