Vương phi nghe Nam Bình Quận Vương lẩm bẩm nói nhỏ trong nháy mắt hoảng hốt nàng lui về sau hai bước, bắp chân đụng vào ghế ngồi, vương phi suýt ngã xuống vội xoay tay vịn mới chống đỡ được thân mình, chạm đến dây đàn phát ra tiếng vang. Hình như bị tiếng vang này thức tỉnh, vương phi rũ mắt khẽ phúc thân “Đêm đã khuya vương gia nên trở về nghỉ ngơi”
Vẻ mặt Nam Bình Quận Vương không dám tin “Tuyết Phỉ ngươi đây là đuổi bổn vương? Bổn Vương đã xin lỗi ngươi sao ngươi còn giận dỗi với bổn vương?”
Vương phi tự giễu cười lạnh “Thiếp thân đã không có ý định trí khí với vương gia, nếu vương gia niệm tình cảm ngày xưa xin vương gia không cần trở lại quấy rầy thiếp thân, để cho thiếp thân sống yên ổn qua ngày”
Nam Bình Quận Vương nhìn vương phi không hiểu nói “Chẳng lẽ vương phi muốn làm người xa lạ với bổn vương?”
Vương phi thấy tâm tình Nam Bình Quận Vương không yên cũng không muốn cùng hắn nói nhiều, mệt mỏi nói “Vương gia thoáng một cái gần mười năm qua đi, tâm thiếp thân sớm lạnh, không thể một câu vương gia xin lỗi là có thể vãng hồi. Bây giờ tâm nguyện duy nhất của thiếp thân là nhìn thế tử và thế tử phi ân ái sinh nhiều thêm mấy đứa trẻ, thừa dịp ta còn hoạt động được giúp thế tử phi dưỡng dạy vài đứa”
Nam Bình Quận Vương lắc đầu nói “Cuối cùng ngươi cũng không tin ta” Nói xong xoay người bước đi.
Ngoài phòng, bọn nha đầu thấy Nam Bình Quận Vương đi, vội đỡ vương phi đến bên sập. Cúc Hương nhẹ giọng hỏi “Vương gia đã mềm giọng lấy lòng rồi sao vương phi lại làm vương gia tức giận bỏ đi” Vương phi liếc Cúc Hương một cái, Cúc Hương vội cúi đầu không dám nói nữa chỉ lặng lẽ nhìn Đỗ mama một cái. Đỗ mama là nha đầu hồi môn của Vương phi, bình thường vương phi nể trọng nhất là nàng, nàng nói chuyện vương phi cũng nghe vào vài câu.
Đỗ mama làm khẩu hình miệng ý bảo Cúc Hương lui ra, tự mình giúp vương phi rửa mặt nhỏ giọng nói “Vương phi nhịn hơn mười năm, cuối cùng đợi được tâm vương gia quay lại tại sao lại đẩy hắn ra ngoài?” Vương phi nhăn chân mày nói “Nhìn đến hắn lại nhớ những chuyện mấy năm nay, thật chán ghét. Hơn nữa tâm của vương gia ngươi còn không biết, mỗi lần là một dạng khác nhau, bây giờ ở chỗ ta nói ngon ngọt, chờ thấy mấy cô gái trẻ tuổi quay đầu lại quên ta. Ta đối với hắn tâm đã sớm lạnh”
Đỗ mama cười nói “Phu thê túc già thì làm bạn, nam nhân lúc trẻ khó tránh khỏi khí huyết phương cương, tuổi tác lớn mới nhớ đến thê tử là tốt. Mấy thứ yêu tinh kia chỉ biết quấn lấy vương gia làm nũng, vương gia cũng vì mới mẻ thôi đi qua rồi còn biết ai là ai. Trong phủ nhiều năm như vậy trừ bỏ Vương di nương là thân sinh của Bích Đình, Trương di nương sinh Vũ Đình vẫn còn ở trong phủ, mấy cái khác không phải vài năm là đuổi ra ngoài. Giờ Trương thị đã chết, hơn hai năm vương gia cũng không vào phòng Vương thị, trừ một cô nương nàng cũng không có thể dựa vào ai, cho nàng cũng không dám thoát ra chiêu số gì. Vương phi còn buồn cái gì?”
Vương phi thở dài nói “Vương gia cũng chỉ là nhất thời nhìn ta thấy mới mẻ thôi, nhớ đến năm đó tốt đẹp mà chạy tới ngọt ngào với ta. Ngươi xem hắn mấy năm nay, làm gì kiên nhẫn với một người nói không chừng mấy ngày nữa ngán ngẫm lại lạnh nhạt ta. Nếu bị tổn thương lần nữa không bằng cứ vậy mà lạnh lòng”
Đỗ mama khuyên nhủ “Tuy vương phi nói như vậy nhưng dù sao hắn cũng là vương gia, sao có thể luôn lạnh nhạt hắn được? Một tháng tới này, người luôn cho hắn trở về cũng hợp lẽ. Nếu bị thái hậu, thái phi biết sẽ không thể không bảo vương phi dừng lại”
Vương phi cười nói “Vương gia sẽ không lấy chuyện nhỏ như vậy đi phiền thái phi. Nếu ta có đuổi hắn đi ra ngoài, hắn cũng có phòng ngủ, ngươi cũng đừng lo chuyện này” Đỗ mama thấy chân mày vương phi nhíu lại không kiên nhẫn, lập tức không dám khuyên nữa. Đỡ vương phi nằm xuống, kéo rèm che nhỏ giọng gọi nha đầu canh giữ ngoài phòng vào dặn dò một lần mới rời đi.
Sáng sớm hôm sau, trong giấc mộng Nguyên Thu nghe thấy bên ngoài một đám nữ nhân líu ríu thanh âm, không khỏi nhíu chân mày kéo chăn che lên đầu. Sĩ Hành cũng bị thức tỉnh, hắn thấy Nguyên Thu buồn ngủ liền kêu nha đầu đi vào nhỏ giọng quát lên “Bên ngoài có chuyện gì? Ai đang hô to gọi nhỏ, còn không cho người đuổi đi? Nếu đánh thức thế tử phi xem ta có bỏ qua cho hắn không”
Nha đầu nghe vậy ấp úng không dám nói, Sĩ Hành thấy thế quát lên “Còn không nhanh đi ra ngoài xem thử, đứng lì ở đây làm gì?” Nha đầu nhẹ giọng nói “Thưa thế tử, Sáng sớm hôm nay, vương gia hạ lệnh người trong phủ mang tất cả cơ thiếp đi lên trang tử, nếu không chịu đi, vương gia sai người trói lại nên mới ồn ào như vậy”
Sĩ Hành nhíu mày, vừa muốn đứng dậy chợt phát hiện sau lưng có tay nhỏ bé bắt lại áo hắn. Sĩ Hành quay đầu lại thấy Nguyên Thu ánh mắt mông lung nói “Nhi tử sao lại quan tâm chuyện của phụ thân, nằm xuống đi” Sĩ Hành vừa nghe cũng thấy không tiện đi ra ngoài, liền phân phó nha đầu kia nói “Ngươi gọi mama trong sân đuổi hết mấy người ngoài viện đi, kêu thêm mấy người giữ hai bên đường không cho bọn họ đi qua bên này”
Nha đầu kia lĩnh mệnh đi, Sĩ Hành nằm xuống lật người kéo lại Nguyên Thu, Nguyên Thu cọ cọ vào hõm vai hắn, tìm vị trí thoải mái chìm chìm ngủ. Đợi Nguyên Thu tỉnh ngủ, mặt trời đã lên cao. Sĩ Hành thấy nàng tỉnh, liền đặt sách trong tay xuống vuốt lỗ mũi nàng nói “Con heo nhỏ lười, tỉnh ngủ?”
Nguyên Thu đỏ mặt giương đầu lên ý bảo Sĩ Hành rút cánh tay vẫn bị mình đè ra. Sĩ Hành vuốt vuốt bả vai nghiêng người nhìn Nguyên Thu. Nguyên Thu bị hắn nhìn đỏ mặt lấy tay che mắt hắn nói “Còn không nhanh dậy” Sĩ Hành cười kéo tay nàng xuống “Hôm nay không cần đến chỗ vương phi, ta và muội cứ ở trong nhà được không?”
Nguyên Thu lúc này mới nhớ đến buổi sáng mơ hồ nghe được tiếng ầm ĩ kia, liền vội ngồi dậy lôi Sĩ Hành nói “Buổi sáng xảy ra chuyện gì thế?”
Sĩ Hành nhíu mày nói “Nghe nói tối hôm qua phụ thân từ phòng mẫu thân đi ra ngoài về thẳng thư phòng. Ngồi trong thư phòng cả đêm, đến giờ Mẹo hạ lệnh đêm tất cả phu nhân cơ thiếp đều đưa đến trang tử. Ngay cả di nương của nhị muội cũng bị đem ra ngoài”
Hai phu thê suy nghĩ trong chốc lát cũng không biết tột cùng là chuyện gì xảy ra, lại nhìn thấy trời đã sáng choang liền gọi Chức Mộng đi vào hầu hạ rửa mặt thay quần áo. Bởi vì gần tới năm mới, Sĩ Hành cũng không cần đi làm việc chỉ ở trong nhà cùng Nguyên Thu đọc sách nói chuyện phiếm.
Vương phi tính toán hôm nay đi Liêm Vương phủ hồi bẩm thái phi chuyện hai nha đầu Băng Vân, Băng Cầm. Ai ngờ sáng sớm Nam Bình Quận Vương lại gây ra chuyện này, chắc hẳn chưa tới hai canh giờ cả kinh thành cũng biết rồi. Vương phi vội gọi người mời vương gia trở lại, ai ngờ vương gia chỉ sai người đưa tờ giấy tới đây, vương phi mở ra nhìn, trên đó viết: Cuộc đời này sẽ không phụ ngươi.
Giờ phút này, vương phi nhìn mấy lời này chỉ cảm thấy cười khổ không thôi, lắc đầu nói “Tuổi đã lớn còn trẻ con như vậy” Đỗ mama cười đứng ở một bên nói “Lão vương gia và thái phi tình thâm, từ nhỏ vương gia đã không trải qua mấy chuyện hậu trạch, cũng có chút trẻ con”
Vương phi thở dài nói “Hắn thật tùy hứng lại làm khó ta. Được rồi, ngươi nhanh cho người chuẩn bị xe, ta đi Liêm vương phủ bồi tội với thái phi”
Không nói đến vương phi vội vàng đi Liêm vương phủ, Sĩ Hành và Nguyên Thu hai người dùng xong điểm tâm đang xem sách, Bích Đình nước mắt nước mũi chạy vào, nắm chặt vạt áo Sĩ Hành khóc ròng “Ca ca, cứu..cứu di nương muội đi”
Sĩ Hành mất tự nhiên cười cười, Thúy Oanh vội tiến lên đỡ Bích Đình ngồi xuống một bên, Sĩ Hành mới lên tiếng “Sáng sớm ta nhận được tin tức phụ thân đã đưa mọi người ra khỏi phủ rồi”
Bích Đình khóc ròng nói “Ca ca kia nhanh cho người tiếp di nương muội về đi. Mùa đông lạnh lẽo, nhanh sang năm mới rồi, giờ đuổi nàng ra ngoài nàng làm sao sống nổi?”
Sĩ Hành nói “Hồ đồ, di nương là thiếp thất của phụ thân, chúng ta là tiểu bối lấy tư cách gì trông nom chuyện trưởng bối?” Bích Đình vừa nghe oa oa khóc to, Nguyên Thu thấy thế đành dỗ nàng “Ta nghe nói cũng không phải đuổi đi mà là đưa ra trang tử bên ngoài, chỗ đó mặc dù nghèo khổ một chút nhưng cũng không lo ăn ở, phía dưới cũng có nha đầu mama hầu hạ cũng không khổ di nương”
Bích Đình nghe vậy thối Nguyên Thu một ngụm “Ngươi biết cái gì? Di nương ở trong phủ nhiều năm như vậy làm sao chịu nổi uất ức? Mặc dù ở đó không lo ăn ở nhưng làm sao tốt bằng trong nhà? Hôm nay sáng sớm phụ thân cho người đuổi đi, di nương đi vội vàng tiền bạc tiết kiệm mấy năm nay cũng không kịp mang theo. Đến trang tử trong tay không có tiền không phải là chịu mấy thứ nâng cao đạp thấp kia dầy xéo sao? Không được, ca ca huynh nhanh cho người đem di nương muội tiếp trở về”
Sĩ Hành ngay từ lúc Bích Đình phun Nguyên Thu đã nổi giận, Nguyên Thu cũng nghiêm mặt không để ý tới nàng nữa. Bích Đình nói một tràng chỉ thấy hai người xanh mặt nhìn nàng, lúc này mới hoảng hồn cầm khăn che mặt ô ô khóc không ngừng. Sĩ Hành quát lên “Xin lỗi thế tử phi”
Bích Đình uốn éo người khóc ròng nói “Muội chỉ vì lo lắng di nương…” Sĩ Hành cười lạnh nói “Vì một người làm, muội dám phun thế tử phi sao?”
“Người làm…” Bích Đình lui mấy bước, mở mắt to nhìn Sĩ Hành “Ca…”
Sĩ Hành cười lạnh nói “Vương phi đối đãi với ngươi như con của mình, mời nhiều mama trong cung dạy dỗ ngươi quy củ như vậy. Mấy năm nay ngươi học quy củ học đến chỗ nào? Ngươi nhìn Vũ Đình một chút, tuổi còn nhỏ hơn ngươi nói chuyện làm việc lại hơn ngươi gấp tram lần. Mạn Đình là nữ nhi ruột thịt của vương phi là huyện chủ hoàng thượng thân phong, cho dù nàng không dám chạy tới chỗ ta hô to gọi nhỏ thấy thế tử phi cũng là hòa hòa khí khí cung kính. Bích Đình, ngươi quá là không biết trời cao đất rộng”
Bích Đình kiêu căng quen, làm sao chịu nổi mấy lời như vậy, huống chi Sĩ Hành mấy câu kia đều là đâm vào chỗ đau của nàng, để cho nàng nhớ lại mình là thân phận thứ xuất. Bích Đình run rẩy cả người, đem tầm mắt chuyển sang người Nguyên Thu “Khi còn bé đã giành ca ca của ta, chiếm hắn không để cho hắn về nhà chơi đùa cùng chúng ta. Hiện tại ngươi gả vào, không muốn tha cho chúng ta phải hay không?”
Nguyên Thu im lặng nhìn trời ngoài cửa sổ, Sĩ Hành đứng dậy quát lên “Đang nói hưu nói vượn cái gì, còn không nhanh cút ra ngoài” Bích Đình quay người lại khóc chạy đi. Nguyên Thu vịn trán hơi đau nhức nói “Trong đầu của muội muội này của huynh chứa cái gì thế?”
Sĩ Hành thở dài ôm Nguyên Thu vào người, đưa tay giúp nàng xoa bóp huyệt thái dương “Muội biết vương phi đối đãi với mọi người đều là hòa khí, Mạn Đình cũng không thể hiện dáng vẻ gì, từ nhỏ nàng giận dỗi cải vã với Mạn Đình cũng không thấy Mạn Đình giận, ngược lại Mạn Đình trấn an nàng, dần dần dưỡng nàng thành tính khí kia”
Sĩ Hành vừa nói xong chỉ nghe thấy bên ngoài có người nói “Vũ Đình còn nhỏ hơn cả Bích Đình, cũng là từ nhỏ được nuông chiều cho đến lớn, còn không phải mọi chuyện đều biết tiến biết lùi, lại hiểu lễ nghĩa, có ai như nàng, càng lớn càng không hiểu chuyện” Sĩ Hành nghe thanh âm Mạn Đình vội cười nói “Tiểu nha đầu còn không nhanh vào”
Mạn Đình cười tủm tỉm đi vào, hành lễ với Sĩ Hành, Nguyên Thu mới ngồi xuống. Hỏi Nguyên Thu mấy ngày nay ăn uống thế nào, mới đêm đề tài chuyển đến trên người Bích Đình “Lần này là Bích Đình không hiểu chuyện, tẩu ngàn vạn lần không cần tức giận, nếu tẩu giận thì cháu ta tâm tình cũng không tốt”
Nguyên Thu cười vuốt ve bụng nói “Bích Đình lần này là cũng có nguyên nhân, di nương nàng bị đưa đi, trong lòng nàng nhất định là không thoải mái. Còn nữa, có tiểu thư nào không có tính khí, ta làm tẩu tử so đo mấy chuyện này làm gì”
Mạn Đình cười nói “Tẩu không tức giận là tốt rồi, lần này Bích Đình không phải, mặc dù di nương nàng bị đưa đi nhưng không thể vì cái này mà cãi tẩu, trở về ta sẽ phạt nàng”
Nguyên Thu vội khoát tay “Thôi cũng không phải chuyện gì lớn lao, đừng phá hư tình cảm tỉ muội của các muội” Mạn Đình nghiêm mặt nói “Tẩu nói sai rồi, làm hư quy củ thì nên phạt, tránh cho nàng ngày sau không biết trời cao đất rộng là gì. Hôm nay là người nhà, nếu ngày khác là người bên ngoài thì như thế nào? Mặc dù chúng ta là hoàng thân quốc thích nhưng lui tới với chúng ta có nhà nào là không quyền thế? Sớm một chút cho nàng nhớ lâu tránh sau này làm việc liên lụy tới trong nhà”
Nguyên Thu thấy thế cũng cố nghiêm chỉnh nói “Cẩn tuân Mạn Đình huyện chủ dạy bảo” Mạn Đình xì cười một tiếng khoát tay nói “Thế tử phi tha cho ta đi thôi, ta thật không kham nổi” Hai cô gái nhịn không được cười rạng rỡ, Sĩ Hành gõ trán Mạn Đình một chút cười nói “Muội đến đây có chuyện gì?”
Mạn Đình nói “Vừa rồi Bích Đình đến, nha đầu muội nhìn thấy nói cho muội biết. Xưa nay muội rõ tính khí của nàng, sợ nàng va chạm tẩu tử liền vội chạy tới, ai ngờ vẫn chậm” Nguyên Thu nói “Làm phiền lụy muội”
Mạn Đình cười nói “Hôm nay muội mệt mỏi, tẩu lấy gì thưởng muội?” Nguyên Thu nói “Chậc..chậc, đồ tốt trong thiên hạ này có cái gì huyện chủ chưa thấy qua, muội lại muốn cái gì?” Mạn Đình nói “Đồ tốt muội không hiếm lạ, chi bằng để cho muội ở đây cọ một bữa cơm”
Sĩ Hành cười nói “Cái này đơn giản, nhưng buổi trưa không phải muội qua bồi cơm với vương phi sao?” Mạn Đình nói “Mẫu thân đi Liêm vương phủ rồi, đoán chừng buổi chiều mới về”
Nguyên Thu nói “Nếu vậy cũng cho người đến gọi Vũ Đình tới đây đi” Quay đầu phân phó Bích nhi “Ngươi nhanh đi chuẩn bị đi, nếu thiếu thì nhanh đến phòng bếp lấy thêm đừng để thua thiệt huyện chủ”
Mạn Đình cười nói “Bích nhi, có thể làm mấy thứ hay ngon nhất nhé” Bích Nhi đồng ý cười đi. Không bao lâu Vũ Đình cũng tới, cười ngồi xuống bên cạnh Mạn Đình vừa lột hạt thông vừa nói đùa với Nguyên Thu.
Vương phi đến Liêm vương phủ thỉnh an thái phi xong đứng đấy không dám động. Thái phi thấy vẻ mặt nàng khác thường, liền cho nha hoàn phục vụ lui ra ngoài, mới kêu nàng nói “Trong nhà không có ai, nhanh ngồi xuống đi có chuyện gì từ từ nói”
Vương phi trả lời “Sáng sớm hôm nay vương gia cho tất cả nữ nhân phục vụ hắn đều đi trang tử, con không có cách ngăn lại đành phải hồi bẩm thái phi”
Thái phi ngẩn người ra một chút, lúc lâu cười nói “Tiểu tử này đổi tính? Mấy người đó lộn xộn, tanh hôi, đào kép con hát hắn cũng túm vào nhà, đuổi ra ngoài cũng tốt”
Vương phi thở dài nói “Nếu đánh phát mấy thứ này con cũng không lo lắng như vậy, ngay cả mấy vị phu nhân, thiếp thất có tiếng cũng đưa lên trang tử. Mới rồi con vừa bước đi, Bích Đình kia còn chạy đến trước mặt ta vì di nương của nàng mà khóc”
Thái phi nhíu chân mày “Chuyện này là như thế nào?” Vương phi nói “Vài ngày trước, thế tử phi theo con giải buồn, nói đến chuyện đánh đàn, nhi tức nhớ đến chuyện mấy năm trước giận dỗi vương gia rồi cũng không đụng qua đàn. Thế tử phi nhìn ra tâm tư của con liền lấy cầm đưa con. Rãnh rỗi con cũng đàn một khúc không biết vương gia lại nghe từ đâu mỗi khi con đánh đàn cũng đến một lúc. Hôm nay con đang đánh đàn hắn đột nhiên đi vào, nói với con hơn vài câu” Vương phi lược qua một chút chuyện Nam Bình Quận Vương nói cho thái phi nghe lại tiếp tục nói “Con chỉ nói vương gia suy nghĩ nhiều, khuyên hắn nghỉ ngơi sớm một chút. Ai ngờ vương gia lại cho là con giận dỗi, sáng sớm hôm nay đã đuổi những người đó đi, đưa tờ giấy này đến cho con” Nói xong đưa tờ giấy cho thái phi.
Thái phi liếc mắt nhìn thở dài nói “Thật ra tính vương gia cũng tốt, lúc còn trẻ các ngươi rất ân ái, sau lại trắc phi vào cửa tất cả đã thay đổi. Thật ra thì vương gia cũng nói thật lòng, nhiều năm như vậy, hắn có bao nhiêu nữ nhân, ngươi có thấy hắn thật lòng với người nào? Ta mặc dù đau lòng hắn nhưng càng đau lòng ngươi hơn. Những năm nay cũng khổ cực cho ngươi nếu hắn thật lòng muốn đuổi đi cứ để hắn làm đi. Ta nói như vậy cũng tốt, hắn cũng hơn bốn mươi rồi cả ngày bị mấy thứ yêu tinh kia quấn lấy hút rỗng thân thể nuôi bao nhiêu cũng không trở lại”
Vương phi ấp úng đáp lời, thái phi nói xong, chống cằm suy nghĩ một chút, cười ngoắc vương phi “Ta nói cho ngươi, ngươi cũng đừng tha thứ hắn nhanh như vậy, tránh cho hắn bệnh cũ tái phát” Vương phi không hiểu thái phi có dụng ý gì. Thái phi thấy nàng sững sờ, kêu nàng đến gần nói nhỏ vào tai nàng một lúc, thẳng đem vương phi hoảng sợ che miệng không nói gì.
Thái phi thấy dáng vẻ kinh ngạc của nàng không khỏi cười nói “Ta vì ngươi mà cũng vì Quận Vương. Ngươi chỉ cần nghe ta, trước không quan tâm hắn”
Vương phi đỏ mặt, vén áo thi lễ, thái phi thấy vương phi thông suốt, không khỏi nở nụ cười. Vương phi thấy thái phi tâm tình tốt, mượn cơ hội nói chuyện Băng Cầm, Băng Vân. Thái phi nhíu mày nói “Hai nha đầu sao lại sinh ra ý định như vậy?”
Vương phi vội đáp “Trước kia hai đứa trẻ này cũng tốt, có thể là thấy tỉ muội bên này được thu làm thông phòng, cho nên sinh ý niệm lệch lạc” Thái phi nói “Như vậy thì đuổi đi. Đừng vì mấy nha đầu mà làm cho hai đứa bé ngột ngạt. Sĩ Hành là đứa trẻ ngoan, Nguyên Thu cũng cơ trí về sau không sai được”