Thẩm mama đến hai tháng, mang tới hai di nương cũng chưa được Cố Lễ gần gũi, ngược lại một người ra thôn trang dưỡng bệnh, một người nằm trong sân dưỡng bệnh. Vốn là Thẩm mama đợi thân thể các nàng tốt lên tận mắt thấy Cố Lễ thu các nàng làm thiếp mới hồi kinh cũng có thể báo cáo cho lão thái thái an tâm. Ai biết được, hai người ngay cả trà cũng chưa kính mình lại bị đuổi về kinh. Thẩm mama nghĩ vậy không khỏi có chút bối rối, mình trở về không tránh được lão thái thái trách phạt, hôm nay nghĩ biện pháp ở thêm vài ngày mới được.
Thái Tuyết đứng ở một bên thấy vẻ mặt Thẩm mama hốt hoảng, trong bụng sáng tỏ, tiến lên kéo Thẩm mama ngồi xuống cười híp mắt “Vốn là phu nhân muốn lưu Thẩm mama thêm hai tháng nhưng năm nay lão gia chuẩn bị lễ sớm mấy thứ kia chỉ sợ để lâu không được, nên nhanh đi trở về mới được. Còn nữa, lúc này hồi kinh so với sau này thì trời cũng ít lạnh hơn. Vì lão thái thái muốn mama về kinh trước năm mới, lão gia, phu nhân lo lắng mama lớn tuổi mà trên đường trời lạnh bị thương thân thể, nếu bị bệnh trên đường làm sao lão gia giao phó được với lão thái thái”
Thẩm mama nghe vậy trong bụng suy nghĩ một phen, nàng tuổi đã lớn nếu hồi kinh mà trên đường bị bệnh chỉ sợ chết trên đường. Nếu lúc này lên đường thời tiết chưa lạnh lắm, gió cũng ấm, dọc theo đường đi cho dù ăn ở bất tiện cũng không khó khăn giống như mùa đông. Nghĩ đến đây, Thẩm mama cười với Thái Tuyết “Tất nhiên lão gia nghĩ chu đáo, vậy không biết khi nào lên đường vậy?”
Thái Tuyết cười khanh khách nói “Đúng lúc ngày mai Hạ phủ cũng phái người đưa quà năm mới hồi kinh, lão gia và Hạ lão gia thương nghị để hai nhà cùng đi chiếu ứng lẫn nhau”
Thẩm mama tuy biết sẽ rất nhanh trở về kinh lại không biết ngày mai lại lên đường, không khỏi miễn cưỡng cười nói “Có phải gấp quá hay không, giờ cũng là lúc cơm tối, đồ ta cũng chưa thu thập kịp”
Thái Tuyết mang mặt áy náy, đánh chính mình một cái miệng kêu lên “Ai da, chuyện này cũng trách ta, lão gia hôm qua bảo ta nói chuyện này cho Thẩm mama, phu nhân lại đau bụng, ta vội gọi đại phu đến xem, loạn cho chuyện này một hồi ta quên mất. Vừa rồi tam cô nương sai ta đưa chút quà tặng cho mama, ta mới nhớ đến” Thái Tuyết vừa lôi kéo tay Thẩm mama vừa nói “Mama đừng giận ta, bên cạnh phu nhân trừ Trương mama chỉ còn mình ta là lớn hơn một chút, lúc đó ta cũng không dám bỏ mặc phu nhân đến chỗ mama đúng không?”
Thẩm mama vội cười nói “Thái Tuyết cô nương sao lại nói vậy, lão bà tử ta cũng phục vụ người khác cả đời, tự nhiên là ta hiểu. Nhưng thân thể đại phu nhân như thế nào? Đã khỏe chưa?”
Thái Tuyết gật đầu nói “Đại phu nhân không có gì đáng lo, chỉ là bụng có chút trướng tức thôi”
Thẩm mama nghe vậy hai tay tạo thành chữ thập nói bồ tát phù hộ, lại hơi trách cứ nói “Đại phu nhân thân thể khó chịu, ngươi nên ở bên người chăm sóc, việc hồi kinh tùy tiện sai một tiểu nha đầu qua nói một tiếng là được làm gì lại ba ba chạy tới”
Thái Tuyết cười nói “Nguyên là lỗi của ta làm trễ nãi chuyện của mama, hôm nay nếu không đến bồi tội với mama, mama cũng cần trách cứ ta một hai”
Thẩm mama cũng cười theo, hai người nói thêm một chút chuyện Thái Tuyết mới bảo tiểu nha đầu cầm vải vóc, điểm tâm đồ trang sức các loại quà tặng cho Thẩm mama để xuống, phân phó mấy tiểu nha đầu nói “Thu thập đồ cho mama đi”
Thẩm mama không yên lòng, khoát tay nói “Ngươi nhanh đi về phục vụ đại phu nhân đi, muộn một chút ta thu thập đồ đạc cũng được, sáng mai lại đi thỉnh an đại phu nhân”
Thái Tuyết cười nói “Đây là tất nhiên, những thứ này cứ giao cho tiểu nha đầu đi thu thập, lão nhân gia người sớm đi nghỉ ngơi, sáng sớm mai còn phải lên đường nữa”
Thẩm mama nói “Ta biết” Thái Tuyết nhìn trời cũng không còn sớm, dặn dò mấy tiểu nha đầu thêm vài câu rồi cáo lui. Thẩm mama chỉ những đồ muốn thu thập cho mấy tiểu nha đầu kia, dặn dò thứ gì để chung một chỗ, gọi thêm mấy tiểu nha đầu mình đem từ kinh đến giúp một tay.
Thẩm mama ngồi bên cạnh nhìn một lúc cảm thấy tâm phiền ý loạn, chuyện ngày mai lên đường về kinh là ván đã đóng thuyền, nhưng Thẩm mama lại không yên lòng cho hai vị Lâm, Vương di nương. Thẩm mama càng nghĩ càng thấy phiến muộn, để ly trà trong tay xuống đến viện Lâm di nương.
Thẩm mama nghĩ đến Lâm di nương bị phong hàn không biết đã khỏi chưa, vì vậy không dám trực tiếp đi vào mà đứng ở cửa viện nhìn vào. Đúng lúc có một mama từ trong nhà ra ngoài vừa thấy Thẩm mama ở bên ngoài vội bước nhanh qua.
Thẩm mama thấy có người đi ra liền cười nói “Lâm di nương khỏi bệnh chưa? Lúc này có tỉnh lại không?”
Mama này vẻ mặt hơi sầu khổ nói “Vốn là khá hơn một chút nhưng hôm qua Lâm di nương nói trên người không thoải mái muốn đi tắm kết quả gặp lạnh trán lại nóng lên. Nửa canh giờ trước vừa mới uống thuốc đã đi ngủ rồi”
Thẩm mama nghe vậy liền mắng mama một tiếng “Lâm di nương tuổi nhỏ, sao các ngươi cũng không hiểu chuyện ngã bệnh sao còn tắm”
Mama này uất ức “Di nương chỉ nói tắm rửa chắc chắn khá hơn một chút , chúng ta nghe theo nàng ai ngờ liền ho khan lợi hại. Nếu không mama đi vào nhìn xem sao?”
Thẩm mama nghe Lâm di nương vừa nóng lên lại ho khan làm sao còn dám đi vào nghĩ đến mình ngày mai hồi kinh hay là không đi vào cho thỏa đáng tránh lây bệnh. Mama này thấy Thẩm mama vẻ mặt chần chờ cười nói “Mama yên tâm, thời gian này đều là xảo xao phục vụ di nương rất tận tâm. Nha đầu này hôm qua một đêm không ngủ hôm nay lại bận rộn nửa ngày, vừa kêu nàng đi ngủ, nếu không gọi nàng dậy nói chuyện với mama?”
Thẩm mama suy đoán cảm thấy không thể giao phó trực tiếp cho Lâm di nương, để xảo xảo chuyển cáo cũng được. Dù sao xỏa xảo cũng là người dẫn từ kinh thành tới cũng xem như là người thân cận Lâm di nương, vì vậy cười nói “Vậy liền kêu xảo xảo đi ra”
Mama này đáp một tiếng liền quay đầu lại đi vào bên trong vừa đúng lúc nha hoàn bên trong hấp tấp chạy tới nói “Xảo xảo thế nào cũng đang nóng lên, đang vội cho nàng uống chút canh nóng”
Thẩm mama vừa nghe bị dọa giật mình, nha hoàn kia nói sầu khổ “Xảo xảo kia suốt ngày ở bên Lâm di nương, hẳn là bị lây bệnh”
Thẩm mama nghe vậy ngẩn người cũng không dám nán lại, móc ra chút bạc cho mama và nha hoàn này dặn dò họ chăm sóc Lâm di nương rồi vội vàng rời khỏi.
Mama, nha hoàn thấy Thẩm mama đi xa đem bạc cất vào túi vừa cười nói hì hì quay về. Lâm di nương đang nằm trên giường nói chuyện với Xảo Xảo, một mama bên cạnh đang đứng dâng trà.
Lâm di nương thấy hai người đi vào hỏi “Vừa rồi là ai tới?”
Nha hoàn cười nói “Là người tam cô nương đến đây hỏi tình huống của di nương”
Lâm di nương vội nói “Có nói với người tam cô nương thân thể ta đã tốt không?”
Nha hoàn kia nói “Nói rồi, nhưng tam cô nương nói thân thể di nương mảnh mai cần chăm sóc kĩ thời gian nữa”
Lâm di nương nói lầm bầm “Suốt ngày trong phòng phiền muốn chết, sao không thấy Thẩm mama đến tìm ta?”
Nha hoàn cười nói “Di nương không biết, mỗi ngày Thẩm mama đều đến chỗ phu phân vì vậy không dám đến phòng di nương sợ lây bệnh truyền cho phu nhân sẽ không tốt”
Lâm di nương nghe vậy không khỏi mắng mấy câu, tức giận ra một thân mồ hôi, Xảo Xảo vội hầu hạ nàng cởi áo ngoài nằm xuống.
Sáng sớm hôm sau, liền có nha đầu mang đồ Thẩm mama để lên xe ngựa. Thẩm mama mặc xong y phục đến phòng lớn dập đầu với Cố Lễ và Lý thị. Cố Lễ giao thư nhà đã viết xong cho Thẩm mama lại dặn dò nàng đi đường cẩn thận cho đến khi Thẩm mama ra khỏi cửa, Cố Lễ mới cùng Lý thị quay vào.
Trong nhà Thẩm mama đi, Vương di nương bị đuổi đến thôn trang làm việc Cố Lễ và Lý thị cảm thấy nhẹ nhõm không ít. Cố Lễ lại hạ lệnh không cho Nguyên Dung đi các phủ làm khách chỉ có thể ở trong nhà làm nữ công. Lâm Tuyết Diên thấy Nguyên Dung không đi tìm nàng liền tới Cố phủ mấy lần, mỗi lần đến cũng bị Nguyên Thu lấy li do cản trở về. Nguyên Dung mất đi một trợ thủ, mà Trương di nương bị Cố Lễ chê mấy lần cảm thấy nản chí chỉ ở trong viện dưỡng thương, ngay cả cửa viện cũng không ra chứ đừng nói gì đi tìm Nguyên Dung. Vì vậy mà Nguyên Dung an phận một chút.
Chỉ có Lâm di nương thỉnh thoảng náo loạn chạy ra khỏi viện, chỉ là bệnh của nàng mỗi lần tốt lên một chút lại gặp vài nguyên nhân cảm lạnh trở lại. Lặp lại vài lần Cố Lễ hạ lệnh không cho nàng ra khỏi phòng, vì vậy mỗi ngày Lâm di nương chỉ có thể ngồi bên cửa sổ nhìn một mảnh cây cỏ càng ngày càng héo khô.
Đảo mắt đến trung tuần tháng tư, trong vườn Cố phủ nở đầy hoa tươi. Lý thị nâng cao bựng bự chín tháng đỡ deo tản bộ. Nguyên Thu dẫn mấy tiểu nha đầu tới thỉnh an Lý thị, Lý thị thấy mấy tiểu nha đầu cũng ôm một ít đỗ quyên, mẫu đơn, hoa đào liền cười nói “Sao lại hái được nhiều như vậy, tùy tiện vài nhánh thả vào bình hoa là được”
Nguyên Thu tiến lên đỡ Lý thị từ từ tản bộ theo nàng, trong miệng cười nói “Hôm nay vườn nở nhiều hoa, thân thể mẫu thân nặng nề không vào vườn được nữ nhi hái một ít cho mẫu thân ngắm”
Lý thị cười vỗ tay Nguyên Thu “Là Thu nhi hiếu thuận” Nói xong gọi Thái Tuyết đi lấy mấy bình hoa ra ngoài, cắm hoa vào, Nguyên Thu vội nói “Để tự tay nữ nhi cắm cho mẫu thân”
Lý thị đi nửa ngày cảm thấy mệt mỏi, để Nguyên Thu đỡ trở về. Nguyên Thu lấy bình hoa màu lam ra ngoài, lấy hoa ngọc lan, mẫu đơn và hoa hải đường cắt theo dài ngắn khác nhau cắm chung vào một bình hoa cười nói “Đây là ngụ ý cát tường phú quý, đặt trong nhà ngắm cũng đẹp”
Lý thị cười gật đầu, lại thấy Nguyên Thu lượm chút mẫu đơn và mấy loại hoa khác phối hợp lại. Lý thị thấy nàng loại hoa khác nhau thì chọn bình hoa khác nhau, cắm lên cũng có chút ý cảnh, cười sai Thái Tuyết đem bình hoa đặt ở các phòng.
Nguyên Thu rửa tay thấy trên giường một ít y phục trẻ nhỏ cầm lên nhìn cảm thấy vải vóc cực kì mềm mại nhưng lại có vẻ cũ một chút. Thấy vẻ mặt Nguyên Thu nghi ngờ Lý thị nói “Là khi còn bé con mặc, ta cho người tìm khắp trong ngoài, giặt sạch mới đem vào, đứa nhỏ vừa sinh ra mặc y phục như thế mới không bị bệnh”
Một kiện một kiện Nguyên Thu đều nhìn kĩ, thấy vẻ mặt Lý thị có chút mệt mỏi, hầu hạ nàng đi ngủ, tự tay bỏ màn xuống, gọi Trương mama vào phòng nói chuyện.
Vì gần tới ngày sinh của Lý thị, bà mụ và bà vú đã tìm xong, vì trong phủ nha hoàn mama có hạn. Đầu mấy tháng trước Nguyên Thu kêu môi giới bán người tự mình cùng Trương mama trước chọn lựa vài nhóm nha đầu, những người có vẻ bệnh bẩn thỉu đần độn cũng lọc ra, còn lại để Lý thị xem. Lý thị chọn năm người ra ngoài nhất nhất hỏi gia thế xác định là người trong sạch mới lưu lại.
Nguyên Thu dẫn theo năm nha hoàn mới mua theo bên người để cho Trương mama đám người Chức Mộng dạy quy củ cho họ. Mắt thấy ba tháng nữa là Lý thị lâm bồn nhưng Nguyên Thu vẫn không yên lòng đối với mấy nha đầu mới. Trương mama thấy Nguyên Thu chân mày cau chặt hỏi rõ nguyên do mới cười nói “Mấy nha đầu này làm gì vào nhà hầu hạ nhanh như vậy, chỉ là nha đầu bên ngoài thôi, đại nha hoàn bên người tiểu thiếu gia sẽ tới phòng lớn phục vụ là được” Nguyên Thu nghe vậy mới yên tâm.
Lại qua bảy tám ngày, thai nhi Lý thị máy thường xuyên thỉnh thoảng căng lên đau đớn. Mỗi ngày Nguyên Thu nhìn bụng lớn của nàng mà lo lắng, cảm giác như bụng lớn hơn so với phụ nữ có thai kiếp trước. Cố Lễ tính toán thời gian sinh còn mấy ngày liền cho đại phu ngày ngày tới bắt mạch, rước hai bà mụ về phủ.
Nửa đêm hôm đó Cố Lễ vừa mơ mơ màng màng ngủ, bị tiếng rên rỉ của Lý thị đánh thức, giật mình từ trên giường nhảy xuống, vội gọi người thắp đèn. Có nha hoàn thắp nến lên, Cố Lễ nhìn trên giường có tia máu, hoảng hốt kêu lên “Nhanh! Kêu bà mụ”
Trương mama vào phòng xem Lý thị, kêu người đẩy Cố Lễ ra, Thái Tuyết sợ tiểu nha đầu làm lỡ việc tự mình chạy đi kêu bà mụ tới. Bích nhi vào sân nhóm bếp chuẩn bị nước nóng.
Hai bà mụ chỉnh tề theo Thái Tuyết vào phòng, kêu nước nóng khăn lông sạch chờ sinh xong dùng rồi đóng cửa sổ lại. Cố Lễ bên ngoài nghe Lý thị một tiếng kêu to hơn một tiếng không khỏi nắm chặt tay.
Phòng lớn hò hét loạn thành một mảnh, Thái Tuyết bởi vì bận rộn mà chạy đi chạy lại mang nước sôi vào, sợ nhưng thứ này không ai xem kĩ mà rối loạn, vội sai người tới mời Nguyên Thu tới. Nguyên Thu vì ban đêm nghĩ đến Lý thị ngủ cũng không yên ổn. Nha đầu phòng lớn tới nói mấy câu với Chức Mộng thì thấy Nguyên Thu mặc xong quần áo đi ra cuống quít tiến lên thỉnh an. Nguyên Thu nghe nói Lý thị lâm bồn cũng không kịp hỏi kĩ vội sai người đốt đến lồng chạy lên phòng lớn. Chức Mộng một mặt đi theo một mặt gọi Thúy Oanh cầm teho áo choàng.
Lý thị mang thai thứ ba mà vừa đủ tháng, Nguyên Thu vừa chạy tới viện Lý thị chỉ nghe tiếng con nít khóc rõ to từ trong nhà truyền ra.