Cố Lễ và Nguyên Thu nghe tiếng con nít khóc nhất thời khẩn trương, hai người nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt chờ bà mụ ôm đứa bé ra ngoài chúc mừng. Bà mụ đã sớm dùng nước nóng tẩy rửa chất bẩn cho đứa bé rồi dùng chăn gói kĩ vẻ mặt tươi cười đi ra hành lễ với Cố Lễ nói “Chúc mừng đại nhân có lân tử!”
Cố Lễ nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, không kìm được vui mừng vội vàng ôm đứa bé nhìn một chút. Nguyên Thu cười nói “Hôm nay vẫn chưa tới canh bốn, trời còn khuya sao dám để người ta ôm đệ đệ ra ngoài?” Bà mụ hiểu được là Cố Lễ cực kì coi trọng con trai đến lúc đó tự nhiên được khen thưởng không ít bạc trên mặt cũng cười vui vẻ.
Cố Lễ đang tiếp nhận lời chúc của tôi tớ, chỉ nghe thấy thanh âm Lý thị kêu đau, nhất thời Cố Lễ và Nguyên Thu bị dọa sợ. Bà mụ kia cũng bị dọa giật mình vội tiến vào phòng để lại Cố Lễ và Nguyên Thu trong bụng đầy lo lắng mà không thể đi vào xem sao, chỉ đành hé mắt nhìn vào ngưỡng cửa. Trong chốc lát thấy hai tiểu tức phụ đi ra cũng mang một chậu nước nóng đi vào.
Tất nhiên trong lòng Cố Lễ và Nguyên Thu gấp gáp nhưng cũng không dám cản lại nah đầu kia hỏi chuyện Lý thị chỉ đành lo lắng chờ đợi. Nguyên Thu hiểu là nữ nhân sinh con là đi qua quỷ môn quan, nhất là cổ đại y học chưa phát triển, sản phụ rất có khả năng xuất huyết sau hậu sản mà chết, trong lòng loạn lên, nắm chặt tay Chức Mộng, vô tri vô giác tựa lên người bà vú.
Cũng không biết qua bao lâu trong phòng lại truyền ra tiếng con nít khóc, Cố Lễ và Nguyên Thu liếc mắt nhìn nhau, xem như nam hài có gì không tốt, sắc mặt càng thêm khó coi. Qua một hồi lâu, cửa phòng đang đóng chặt được mở ra, bà mụ vui mừng chạy đến cười nói “Chúc mừng Cố lão gia được thêm một thiên kim!”
Cố Lễ và Nguyên Thu nghe có chút không phản ứng kịp, mờ mịt nhìn bà mụ. bà mụ thấy họ thần hồn chưa định, hiểu được là bọn họ cho rằng Lý thị có bất trắc gì mà sợ liền cười bổ sung thêm một câu “Phu nhân sinh một đôi long phượng thai, mẹ con ba người đều bình an, lão thân chúc mừng Cố lão gia!”
Cố Lễ nghe vậy mới thả lỏng người, lau mồ hôi trên trán cười nói “Cầm hai lượng bạc tới thưởng hai vị bà mụ”
Hai bà mụ nghe vậy vội hành lễ, trong lòng đoán là được thưởng rất nhiều bạc nhưng không ngờ Cố Lễ ra tay lại rộng lượng như vậy, lập tức lôi toàn bộ lời đại phú đại quý ra xài hết, Nguyên Thu mới để cho hai người đi nghỉ ngơi.
Đợi trong nhà dọn dẹp sạch sẽ, người làm treo cung gỗ đã chuẩn bị lên cửa bên trái, giắt khăn tay lên bên phải mới tiến lên chúc mừng Cố Lễ.
Cố Lễ và Nguyên Thu vội vàng vào phòng, Trương mama và Thái Tuyết mỗi người đang ôm một đứa cho Lý thị nhìn. Cố Lễ vào nhà thấy mặt mũi Lý thị tái nhợt, nhất thời đau lòng không thôi đi lên cầm tay nàng nói “Đã khỏe chút nào chưa?”
Lý thị yếu đuối cười một tiếng, đẩy Cố Lễ ra nói “Cận thân không có việc gì, lão gia nhanh xem con chúng ta một chút”
Nguyên Thu thấy phu thê bọn họ nói chuyện, đã sớm đi xem hai đứa nhỏ, Cố Lễ đau lòng hỏi Lý thị mấy câu mới thả tay Lý thị ra vén chăn nhỏ lên, khi hắn nhìn thấy tiểu nhi tử nhất thời vui mừng cười miệng không ngậm được. Nguyên Thu bên cạnh thấy trong lòng cười thầm.
Vì hai đứa bé mới sinh theo tục lệ Cố Lễ và Nguyên Thu cũng không dám ôm, chỉ ngồi nhìn một hồi mới lưu luyến rời đi. Đến ba ngày sau, làm lễ tắm rửa cho hai đứa bé, tiểu thiếu gia được làm lễ “Thiên địa bốn phương”, Cố Lễ mới không ngừng ôm nhi tử vào trong ngực, Nguyên Thu lại đi ôm tiểu muội hừ hừ ca hát cho nàng nghe.
Vì Lý thị đang ở cữ, Cố Lễ không tiện cùng phòng với nàng, Lý thị nghe Lâm di nương bệnh đã khỏi hơn hai tháng liền để Cố Lễ qua đó. Hôm nay Cố Lễ cũng đã ba mươi tuổi, đối với việc nam nữ đã sớm phai nhạt không ít, huống chi Lý thị cho hắn một đôi long phượng thai, vì vậy ban ngày hắn về nhìn hai đứa bé buổi tối đến chỗ Lâm, Trương di nương ngủ mấy đêm, đa số là ở thư phòng qua đêm.
Vốn là trong phủ chuẩn bị một ít đồ dùng con nít, ngay cả bà vú cũng có một người, lần này Lý thị sinh long phượng thai, mấy nương tử may vá ngày đêm làm cho kịp y phục cho con nít. Trương mama vội cho người đi tìm bà vú lại tự mình chọn lựa lại mới tìm được một bà vú gia thế trong sạch về.
Lý thị vừa sinh không có mấy ngày, người ở kinh thành tới. Nguyên Thu nghe báo lại thì chỉ xem như lão thái thái cho người tới liên hệ, liền nhíu chân mày ra gặp ai ngờ là một nam tử xa lạ.
Nam tử thấy Nguyên Thu sững sờ nhìn nàng cười ngoắc nói “Là Thu nhi đi? Hôm nay đã lớn như vậy, ta là cữu cữu của ngươi”
Cố Lễ ngồi ở chủ vị gật đầu với Nguyên Thu “Đây là đại cữu cữu của ngươi, còn không nhanh thỉnh an”
Nguyên Thu nghe vậy liền hiểu đây là ca ca ruột của mẫu thân gọi là Lý Túc Phong, vội tiến lên thỉnh an, rồi thả tay đứng một bên nghe hai người nói chuyện.
Thì ra là Lý Túc Phong mới được nhận chức làm Giang Tô tuần phủ, lần này là dẫn theo Liễu gia tới Giang Tô nhận chức. Nghe muội muội sinh long phượng thai, Lý Túc Phong dàn xếp xong cho gia quyến vội vàng mang nhiều rương đồ đến Hàng Châu.
Thì ra Lý lão phu nhân nghe nói nữ nhi lại mang thai, lo lắng nàng tuổi lớn sinh đẻ sẽ làm bị thương thân thể. Vì vậy đưa đến mấy rương dược liệu thuốc bổ trân quý để cho Lý Túc Phong mang đến cho Lý thị. Lại suy nghĩ nữ nhi mấy năm nay không được ăn đồ ăn khẩu vị của quê nhà, sợ ở cữ cũng không uống được canh bổ thân thể tốt vì vậy cũng đưa cả Chu tẩu tử phụ trách nấu đồ ăn cho mình cho Lý thị.
Nguyên danh của Chu tẩu tử là Thủy tỉ, tổ thượng xuất thân từ thái y, sau gia đạo suy tàn đến thời nàng chỉ còn lại hai người là nàng và mẫu thân. Vì nuôi sống mẫu thân Thủy tỉ bán mình cho Lý gia, nàng hiểu chút ít y thuật mà cũng là một tay nấu ăn ngon, Lý lão phu nhân để cho nàng đặc biệt hầu hạ mình.
Cố Lễ bận rộn tiếp đón đại cữu cữu lại phân phó Nguyên Thu dọn dẹp phòng cho Lý Túc Phong.
Nguyên Thu phân phó người làm dọn dẹp Ngâm Tuyền các, đưa đồ mới qua còn sai người dẫn Chu tẩu tử đi nghỉ ngơi. Lý Túc Phong thấy Nguyên Thu an bài chuyện đâu vào đấy, liền cười nói với Cố Lễ “Lúc trước muội muội gởi thư nói nàng mang thai là cháu gái giúp đỡ xử lí chuyện nhà, lão thái thái còn không tin nói nàng là đứa bé mới bây lớn. Hôm nay xem ra, cháu ngoại gái so với muội muội còn có tiền đồ hơn”
Cố Lễ cười khiêm nhường mấy câu, Lý Túc Phong để cho người đưa quà tặng lên, cũng là một hộp trang sức và một ít đồ chơi. Nguyên Thu cười hành lễ mới thu, lại ngồi nói chuyện một chút nhìn canh giờ không còn sớm mới cáo lui an bài cơm trưa.
Ngày đầy tháng, các phủ sáng sớm rối rít mang theo quà mừng tới, đợi Lý thị tắm rửa cho hau đứa bé xong thì tất cả phu nhân của các phủ cũng đã đầy đủ đang ngồi nói chuyện phiếm. Lý thị vội dẫn theo hai bà vú ôm hai đứa bé ra ngoài. Các phu nhân thấy cũng đứng lên chúc mừng nàng rối rít khen nàng có phúc khí. Mọi người đang cười nói thì nghe có người truyền Nam Bình Quận Vương phi tới. Phu nhân các phủ nghe vậy đều chắc lưỡi, Lý thị cũng thấy trên mặt có quang, vội đứng dậy ra ngoài nghênh đón quận vương phi.
Mọi người thấy Nam BinhVương phi thản nhiên dẫn theo một nha hoàn đi vào, vội đứng dậy thỉnh an. Quận Vương phi ngồi trên cao liền cho mọi người đứng lên.
Lý thị thấy Quận Vương phi tới nịnh nọt vài câu, Quận Vương phi cười nói “Nghe nói ngươi sinh một đôi long phượng thai, at cũng tới dính lây một chút niềm may, nhanh đưa đôi song sinh tới ta nhìn một chút”
Lý thị ôm nam hài từ tay bà vú cho Quận Vương phi nhìn. Quận Vương phi thấy đứa bé mặt trắng nộn nộn thích không buông tay, nhận lấy từ tay Lý thị, thấy đứa bé ngủ ngọt ngào cũng không nhẫn tâm đi quấy rối hắn, chỉ ôm lẳng lặng nhìn rồi đưa lại cho Lý thị.
Mọi người nói đùa, Lý thị nhìn canh giờ không sai biệt lắm, sai người chuẩn bị nghi thức đầy tháng. Trong tiền thính Cố Lễ đã sớm nghĩ xong tên cho hai đứa bé tại chỗ vung bút. Mọi người tiến lên nhìn, thấy tên nam hài là Cố Tuyền nhủ danh Tuyền ca, nữ nhi là Nguyên Tịch nhủ danh Nữu Nữu liền cười khen. Cố Lễ đã sớm cho người đánh khóa trường mệnh tự mình đeo cho hai đứa bé mới cho người ôm vào bên trong.
Mọi người một phen náo nhiệt, đã uống rượu liền đứng dậy cáo từ, Cố Lễ nhất nhất đưa hết tân khách ra ngoài phủ.
Lý thị bị ầm ĩ cho tới trưa cũng thấy mệt mỏi, liền sai bà vú mang hai đứa bé về viện chăm sóc mình trở về phòng nghỉ ngơi. Nguyên Thu nhìn mọi người thu dọn xong đồ đạc, liền đi xem Nữu Nữu và Tuyền ca. Không ngờ vừa tới cửa thấy Sĩ Hành cười hì hì chạy tới.
Sĩ Hành một năm nay một tháng có đến hai mươi ngày là chạy đến Cố phủ nghe tiên sinh giảng bài với Cố Sơn. Vì Cố Sơn chăm chỉ học, Nam Bình Quận Vương hiểu được Cố Lễ là người chăm chỉ, gia sư cực nghiêm nên cũng không gò bó Sĩ Hành tìm Cố Sơn. Sĩ Hành tới thường xuyên đã đổi cách gọi phu thê Cố Lễ là bá phụ bá mẫu, Cố Lễ từ chối một phen thật sự là cứng rắn không được đành phải nghe theo hắn.
Sĩ Hành từ xa nhìn thấy Nguyên Thu liền cười hì hì ngừng chân, đợi nàng đến trước mặt hỏi “Thu muội muốn đi đâu?”
Nguyên Thu cười nói “Muội muốn đi xem Tuyền ca và Nữu Nữu, đang giữa trưa ca vội vàng như thế là muốn đi đâu?”
Sĩ Hành nghe vậy cười nói “Ta thấy Tuyền ca trắng trắng mềm mềm chơi thật thích, liền muốn bóp hắn hai cái”
Nguyên Thu nghe vậy trừng mắt nói “Đứa bé không thể bóp. Nhà ca không phải vừa sinh đệ đệ sao không về nhà mà bóp?” Sĩ Hành miễn cưỡng một chút cười nói “Hắn chơi không thích bằng Tuyền ca và Nữu Nữu”
Nguyên Thu thấy trong mắt Sĩ Hành xẹt qua một chút cô đơn, trong lòng không khỏi hối hận. Thì ra năm ngoái Nam Bình Quận Vương ra ngoài du ngoạn lạc đường trong núi, thấy trời đã tối, may mắn gặp Hứa tiều phu, dẫn hắn về nhà nghỉ ngơi một đêm. Tiều phu tuy là thôn phu sơn dã lại có một nữ nhi xinh đẹp, Nam Bình Quận Vương quen nhìn nữ nhi khêu tú, lúc thấy nữ nhi của tiều phu trong lòng sinh yêu mến. Ngày mai liền dẫn Hứa cô nương về Vương phủ cả ngày cưng chiều. Cuối cùng cả lão vương phi đều nhìn không vừa mắt, răn dạy một chút nhưng một tháng cũng đã hơn nửa tháng ở nơi đó của nàng.
Hứa cô nương từ nhỏ không hiểu lễ nghi quy cũ cũng không lên trên phòng phục vụ vì Quận Vương phi cũng không muốn thấy nàng liền kệ nàng. Ai ngờ nàng cho rằng Quận Vương phi sợ nàng càng thêm kiêu căng. Quận Vương phi tức không chịu được, phạt nàng mấy lần đều bị Nam Bình Vương cản trở. Hứa di nương sinh một đứa con trai làm Quận Vương rất vui mừng cả ngày ôm trong ngựa giắt ở khóe miệng. Sĩ Hành thấy trong lòng không thoải mái. Quận Vương phi vì chuyện này mà tích tụ buồn bực cuối cùng cũng buồn buồn không vui, vì vậy Sĩ Hành rất không thích nhìn thấy Hứa di nương cả đứa bé mới sinh cũng không muốn nhìn lâu một cái.
Nguyên Thu nhớ tới đoạn chuyện xưa này hối hận mình nhanh miệng bộ mặt hối tiếc vội mời Sĩ Hành đi xem Tuyền ca, cũng hứa hẹn cho phép Sĩ Hành nhẹ nhẹ bóp tay Tuyền ca. Sĩ Hành nghe vậy cười vui vẻ nháo làm cho mặt Nguyên Thu đỏ bừng. Cố Sơn đi tới thấy hai người đang nói chuyện liền cười chạy tới “Các ngươi không vào nhìn đệ đệ muội muội ở đây nói cái gì?”