Nguyên Thu cười nói “Vậy thì sao?”
Sĩ Hành lấy hết dũng khí tiến lên kéo tay áo Nguyên Thu “Nếu có thể cưới muội làm thê tử kiếp này không còn gì đáng tiếc”
Nguyên Thu không nghĩ Sĩ Hành bộc trực như thế không khỏi sửng sốt một chút mới thu hồi tay, thu lại tươi cười nói “Vị trí Thế tử phi này tiểu thư khuê tú các nhà đều tranh đoạt nhưng muội không hiếm lạ gì. Người, không phải có thân phận địa vị sẽ được vui vẻ. Muội cầu chưa bao giờ là vinh hoa phú quý”
Sĩ Hành cùng lớn lên với Nguyên Thu sao lại không biết tính tình của nàng. Nguyên Thu là người cực kì coi trọng tình cảm, đối với huynh trưởng đối với đệ muội không chỗ nào là không bỏ ra thật lòng yêu thích. Mặc dù tình cảm với Nguyên Dung phai nhạt một chút nhưng chỉ cần Nguyên Dung cử chỉ lời nói không quá phận, Nguyên Thu cũng sẽ không so đo với nàng cái gì. Lại nói, Sĩ Hành rất ít thấy sắc mặt Nguyên Thu không tốt, chỉ có khi đối mặt với mấy di nương kia mới có.
Sĩ Hành đóng cửa suy nghĩ một tháng nhìn thấy toàn bộ tranh đấu của thê thiếp bên trong, hắn sao lại không hiểu ý tưởng của Nguyên Thu. Huống gì, Sĩ Hành cũng thấy chán nản cho tình cảnh thê thiếp của phụ thân tranh giành tình cảm lại không cần nói đến mẫu thân đau lòng. Hắn nếu thật lòng thích Nguyên Thu đương nhiên không nguyện ý nàng giống như mẫu thân, mỗi ngày đều ở trong phòng lén rơi lệ.
Nguyên Thu thấy Sĩ Hành cả buổi không nói lời nào, liền thở dài xoay người đi ra ngoài, Sĩ Hành vội kéo cánh tay nàng nói “Chỉ cần có muội, ta không nạp bất kì cơ thiếp nào khác. Cả đời này chỉ có một mình muội”
Nguyên Thu nghe thân mình không khỏi lắc lư, có chút giật mình vì những lời này của Sĩ Hành. Lại nói, Nguyên Thu đương nhiên hi vọng ngày ngày nhất sinh nhất thế một đôi nhân. Nhưng đây là niên đại không cho trượng phu cưới vợ bé là tổn hại phụ đức, Nguyên Thu đã sớm đem nguyện vọng này chôn dấu dưới đáy lòng. Chỉ hi võng về sau sẽ gã cho một người bình thường, giữa phu thê tương kính như tân không yêu tự nhiên sẽ không nhiều phiền não. Cho nên nàng chưa từng tính toán gả cho Sĩ Hành, chỉ vì tình cảm thiếu niên giữa nàng và Sĩ Hành sợ sau này mình sẽ yêu hắn sẽ dẫm vào vết xe đổ của Quận Vương phi.
Nguyên Thu nghe những lời này của Sĩ Hành vừa buồn vừa vui, vui là Sĩ Hành không ngờ hiểu mình như thế cũng không uổng tình cảm hai người gắn bó từ nhỏ. Buồn là ngay cả hắn có tâm ý này nhưng tại đây phong kiến lễ giáo làm sao dung cho hắn làm chủ? Đến lúc đó không giống như Nam Bình Quận Vương phủ đầy thiếp thất nhưng sao có thể một thiếp thất cũng không có?
Nguyên Thu suy nghĩ một phen rồi tránh thoát tay Sĩ Hành nhìn hắn nói “Huynh mới mấy tuổi, đừng quên phía trên huynh còn có lão Vương phi, Quận Vương phi còn có Vương gia”
Sĩ Hành vội nói “Năm đó tổ phụ Liêm Thân Vương của ta chỉ có một người là tổ mẫu ta. Lúc đó còn là thân phận hoàng tử, sao ta lại không được?”
Nguyên Thu nghe vừa muốn nói chuyện, chỉ thấy Chức Mộng chạy vào nói “Trong buồng lò sưởi có nha đầu tới sợ là đi tìm cô nương, chúng ta về thôi”
Sĩ Hành sợ người khác nhìn thấy sẽ ảnh hưởng khuê dự của Nguyên Thu vội nói với Nguyên Thu “Bọn muội ra ngoài trước, ta đi ra từ đường nhỏ phía sau” Nói xong vung áo khoát lên quẹo vào khúc quanh vội vã rời đi. Nguyên Thu đưa mắt nhìn Sĩ Hành đi xong mới theo Chức Mộng ra khỏi rừng mai.
Tiểu nha đầu Quận Vương phủ thấy Nguyên Thu ra ngoài, vội cười chào đón “Thái phi nương nương uống vài chung lại nhớ đến cô nương, hỏi mới biết cô nương ra ngoài vội sai nô tì đến tìm” Nguyên Thu nghe vội trở về lão Vương phi thấy Nguyên Thu đi vào vội ngoắc cười nói “Ngươi chạy đi đâu?”
Nguyên Thu tiến lên đáp “Mới uống vài li rượu cảm thấy mặt có chút nóng liền dẫn nha đầu ra hóng mát. Con lại thấy sườn núi phía Nam hoa mai nở rất đẹp, ai ngờ đến một lúc cũng quên trở lại bồi thái phi nương nương uống rượu, thật đúng là đáng đánh”
Lão Vương phi cười nói “Đứa nhỏ này thật đáng yêu, mấy cháu gái của ta thật không bằng ngươi. Ngày thường ta nói với mẫu thân ngươi muốn nàng dẫn ngươi theo ta nói chuyện, nàng lại giấu ngươi như bảo bối chẳng lẽ sợ ta giành hay sao?”
Nguyên Thu chỉ đành cười nói “Mỗi ngày đều ở nhà thêu thùa may vá” Lão Vương phi cười nói “Mỗi ngày ngươi ở nhà làm cái gì ta rất rõ ràng chớ có lừa gạt ta. Nếu rãnh rỗi nhiều đến xem ta một chút.” Nguyên Thu chỉ đành cười đáp. Lão Vương phi mới thả tay cho nàng về chỗ ngồi. Mọi người lại nói chuyện một lúc, cho đến buổi chiều mới tan.
Nguyên Thu theo Lý thị ngồi xe ngựa về, trong đầu vẫn nghĩ đến Sĩ Hành nói. Lý thị thấy vẻ mặt của nàng từ lúc ra Quận Vương phủ vẫn không ngừng thay đổi liền hỏi nàng “Ngươi nghĩ cái gì? Mới vừa rồi ra ngoài gặp ai sao?”
Nguyên Thu lấy lại tinh thần cười nói “Cũng không gặp ai, chỉ nghe hai tiểu nha đầu nói hôm nay lão Vương phi đeo trâm cài là năm đó Liêm Thân Vương tự mình vẽ làm cho người ta chế tạo, thật làm cho người hâm mộ”
Lý thị nghe nói nàng “Bọn nha hoàn nói huyên thuyên, ngươi là cô nương gia sao có thể nghe?” Nguyên Thu vội ôm cánh tay Lý thị làm nũng nói “Người ta đi ngang qua đó không cẩn thận nghe được thôi, đâu có cố ý nghe. Mẫu thân, người cũng biết chuyện xưa của lão Vương phi và Liêm Thân Vương? Nói con nghe đi”
Lý thị ở trên xe ngựa với Nguyên Thu, người đánh xe là người trong nhà cũng không sợ bị nghe lén vì vậy chọn chút chuyện có thể nói kể cho Nguyên Thu nghe “Lúc nhỏ Liêm Thân Vương và tiên đế đều nuôi bên người hoàng hậu, thái phi là cháu gái bên nhà mẹ của hoàng hậu lúc nhỏ thường được vào cung nói chuyện với hoàng hậu. Liêm Thân Vương và thái phi đều lớn lên trước mặt hoàng hậu từ nhỏ tình cảm rất tốt. Sau Liêm Thân Vương cầu ý chỉ cưới thái phi làm thê tử. Vì hắn và thái phi là tình cảm thâm hậu từ niên thiếu không chịu cưới thiếp thất tự nguyện buông tha cơ hội thành thái tử chỉ mong làm một hiền vương thay tiên đế chinh chiến sa trường. Sau lại cầm binh quyền trong thiên hạ lại tự nguyện buông tha binh quyền làm vương gia nhàn tản. Thánh chỉ duy nhất hắn cầu là con cháu tự chủ hôn phối”
Nguyên Thu nghe thở dài nói “Không ngờ lão Liêm Thân Vương là một người như thế, Nam Bình Quận Vương ngược lại không giống người”
Lý thị nói “Người có cách sống của người, nếu hôm nay con hỏi ta cũng dặn dò con một câu. Con hôm nay đã lớn không thể như trước lẫn vào với Thế tử mà náo loạn. Hắn từ nhỏ ra vào hậu viện quen, nên cũng không tốt cứng rắn ngăn hắn, nhưng chính con phải có chừng mực, ngày thường nên tận lực không chạm mặt Thế tử, nên biết nam nữ là cấm kị rất lớn. Chờ Nguyên Dung định xong hôn sự, vừa đúng lấy cớ dời thư phòng đến tiền viện cũng làm cho người ta bớt nói nhà chúng ta không quy củ”
Nguyên Thu nghe vậy vội hỏi “Nhị tỉ đính thân sao? Cho phép nhà nào?”
Lý thị nói “Vẫn đang thương nghị với phụ thân con, hôn sự của tỉ tỉ con phiền toái chút, ta cũng không tốt nói nhiều, để phụ thân ngươi làm chủ mới đúng. Nhưng ca ca ngươi, rất nhiều phu nhân hỏi tới sợ là đều có ý đó”
Nguyên Thu cười nói “Thật ra thì ca ca cũng không nhọc mẫu thân phí tâm, trước mắt có một mối cực tốt không phải sao?”
Lý thị nghe ngạc nhiên nói “Cô nương nhà nào cực tốt?”
Nguyên Thu cười nằm sấp vào bên tai Lý thị nói một cái tên, Lý thị suy nghĩ gật đầu nói “Nàng cũng rất tốt. Nhưng ta có suy nghĩ khác.” Nguyên Thu cười nói “Chỉ sợ là ca ca có ý định này” Lý thị tuy có chút kinh ngạc nhưng tóm lại vẫn có thể tiếp nhận. Bởi vì dù sao Nguyên Thu cũng là cô nương có một số việc Lý thị không tốt thương nghị liền nhắm mắt dưỡng thần không để ý đến nàng.
Lý thị về phủ liền để Nguyên Thu về viện nghỉ ngơi mình thì kêu Trương mama tới hỏi “Ngươi thấy Hạ gia cô nương thế nào?”
Trương mama cười nói “Tử Yên cô nương dĩ nhiên cực tốt, bộ dáng tính tình phu nhân đều biết chỉ sợ khí độ này cô nương bình thường cũng không so được”
Lý thị gật đầu nói “Nàng thật tốt, nhưng lúc trước ta nghe Hạ phu nhân muốn Nguyên Thu gả cho Hạ Tử Nghiệp. Ta nghĩ Hạ Tử Nghiệp chăm đọc sách lại biết hiếu kính người ổn thỏa Nguyên Thu gả đi cũng không thiệt thòi. Chỉ là hôm nay ta nghe ý tứ của Nguyên Thu sợ là Cố Sơn đã coi trong Tử Yên rồi”
Trương mama nghe cười nói “Tam cô nương còn nhỏ một chút không có lí nào huynh trưởng chưa đính hôn muội muội đả gã cho người ta. Còn nữa, nô tì thấy Nam Bình Quận Vương thế tử chắc là có ý với Tam cô nương”
Lý thị thở dài nói “Thế tử thân phận cao quý người lại cực tốt nhưng chuyện này cũng không do chúng ta định đoạt”
Trương mama cười nói “Lão Vương phi sủng ái nhất là Thế tử, nếu Thế tử có ý định kia chỉ sợ lão Vương phi cũng không ngăn cản. Huống chi Tam cô nương chúng ta vừa biết lễ lại vừa mắt lão Vương phi”
Lý thị nghe trầm ngâm trong chốc lát “Chả trách hôm nay nhiều người như vậy lão Vương phi chỉ lôi kéo Nguyên Thu không thả, khoa nàng đến tận trời làm Nguyên Thu thẹn mặt đỏ bừng”
Trương mama cười nói “Nô tì thấy tám phần là Thế tử đem tâm tư nói cho lão Vương phi, lão Vương phi tự nhiên là có chủ ý”
Lý thị thở dài nói “Nói nhỏ, chuyện này cũng đừng làm cho người biết vừa mừng vừa lo” Vừa nói vừa nhìn bên ngoài nhỏ giọng nói “Nếu Sĩ Hành giống Nam Bình Quận Vương tương lai Nguyên Thu sẽ chịu khổ nhiều”
Trương mama suy nghĩ cười nói “Nô tì xem ra Thế tử cũng không phải là người đa tình. Nam Bình Quận Vương chính là như vậy, mấy thiếp thấp kia dù có cưng chiều đi nữa cũng không dám lướt qua Quận Vương phi, ba năm hai năm hoa tàn ít bướm còn không phải tùy Quận Vương phi đắn đo”
Lý thị lắc đầu nói “Ngươi còn không biết Nguyên Thu trong lòng nhất định có chủ ý, chỉ sợ là nàng cũng không hiếm lạ gì cái này”
Trương mama cười nói “Hôm nay Tam cô nương mới mười hai tuổi cũng không cần gấp. Cho dù Thế tử không phải lương phối mấy năm nay nhìn xem nhiều một chút còn sợ không tìm được người tốt sao?”
Lý thị gật đầu nói “Ngươi nói đúng, hiện tại sợ Nam Bình Quận Vương phủ có ý tứ kia ta đính hôn cho Nguyên Thu cũng không tốt. Trước đem hôn sự của Nguyên Dung và Cố Sơn làm cho xong lại nói sau. Trương mama, ngươi đi kêu quản gia đưa thiệp cho Hạ phủ, nói ngày mai ta bái phỏng”
Trương mama cười đáp hai người nói vài câu thì Cố Lễ về, Trương mama hành lễ lui ra ngoài tự đi tìm quản gia đưa bái thiếp.
Lý thị thấy Cố Lễ về, vội tiến lên cởi áo choàng cho hắn, Cố Lễ đổi xiêm áo ở nhà uống lu trà nóng nói với Lý thị “Các ngươi về sớm vậy? lão Vương phi có khỏe không?”
Lý thị cười nói “Thân thể lão Vương phi an khang, ta xem lão Vương phi thật thích Nguyên Thu”
Có Lễ nói “Nguyên Thu tính tình tốt một chút nhưng so với chân chính đại gia khuê tú còn kém xa”
Lý thị vốn muốn đem chuyện Sĩ Hành và Nguyên Thu nói với Cố Lễ nhưng Lý thị không rõ Nam Bình Quận Vương phủ có ý tưởng gì, cũng không tiện nói phỏng đoán của mình cho Cố Lễ chỉ đành vòng vo câu chuyện hỏi hắn “Trước đó vài ngày, ta nói hôn sự của Nguyên Dung với lão gia, lão gia nghĩ muốn chọn nhà nào chưa?”
Cố Lễ nói “Ta nghe thấy mấy nhà kia đều không tốt. Trùng hợp hôm nay Vương đại nhân nói đến tri châu Lâm An Lâm Phúc cũng có một chất tử bà con xa, năm nay mười tám tuổi chưa hôn phối. Nghe nói đứa bé kia năm nay vừa khảo trúng cử nhân nói như thế cũng xứng với Nguyên Dung rồi”
Lý thị gật đầu nói “Tuổi tác còn nhỏ học vấn lại tốt, chắc về sau cũng có tiền đồ. Nhưng gia cảnh thế nào?”
Cố Lễ nói “Trong nhà chỉ có vài mẫu đất bạc màu, thoạt nhìn nghèo khó chút nhưng đứa bé kia là người có tiến tới, Nguyên Dung gả đi cũng không uất ức nó”
Lý thị nghe cười nói “Lão gia nói thì được thì tất nhiên cũng không kém. Sáng mai lão gia tìm người hỏi thăm một chút rồi đem chuyện này định xuống”
Cố Lễ cười nói “Vậy cũng được, ngày mai ta sai người đi dò hỏi”
Hai phu thê ở trong nhà nói chuyện liền nghe có người bên ngoài nói “Phu nhân, Cố tẩu tử tới đáp lời”
Lý thị nghe ngạc nhiên nói “Giờ về có chuyện gì? Gọi nàng vào đi”
Phu nhân quản gia của Cố Hải cúi đầu đi vào, tay nâng một hộp gấm hành lễ với Cố Lễ và Lý thị mới đứng dậy nói “Mới vừa rồi nô tì đưa thiệp đi Hạ phủ, Hạ phu nhân sai nô tì đưa chút đồ về cho phu nhân”
Lý thị nghe mở hộp ra xem chỉ là các đồ vật tinh xảo liền lấy ra mấy cái còn dư lại đậy kín sai Thái Tuyết đưa qua cho Nguyên Thu và Nguyên Dung. Phu nhân Cố Hải nói lại lời nói của Hạ phu nhân một lần với Lý thị, Lý thị chỉ nghe chứ không nói nhiều. Phu nhân Cố Hải thấy Cố Lễ trong phòng không dám ở lâu vội thấp đầu đi ra ngoài.
Cố Lễ thấy nàng đã lui ra ngoài mới hỏi Lý thị “Hôm nay không phải ngươi đã thấy Hạ phu nhân sao lại đưa thiếp đi qua?”
Lý thị cười nói “Ta đang muốn nói với lão gia, năm nay Sơn nhi cũng đã mười lăm tuổi cũng nên có một mối hôn sự. Ta lưu ý hai năm cảm thấy Hạ gia cô nương Hạ Tử Yên tính khí tướng mạo đều cực tốt, nhà nàng lại quen biết với nhà chúng ta, nếu Tử Yên cho phép với Cố Sơn chẳng phải là một việc tốt?”
Cố Lễ suy nghĩ nói “Thường ngày ta nghe Hạ Nguyên ý tứ hắn cũng muốn kết thông gia với ta, nhưng nghe ý tứ nói gần nói xa của hắn là muốn Nguyên Thu cho phép Hạ Tử Nghiệp”
Lý thị nói “Hạ Tử Nghiệp là đứa bé tốt, nhưng tuổi Nguyên Thu còn nhỏ một chút còn hai năm nữa mới có thể đính thân. Huống chi làm gì có đạo lí mặc kệ huynh trưởng định cho nàng trước?”
Cố Lễ nghe suy nghĩ mới gật đầu nói “Vậy ngày mai ngươi đi Hạ phủ thăm dò ý tứ, nếu nhà hắn cũng đồng ý chuyện này tìm người định hôn sự xuống”
Lý thị cười nói “Sang năm lão gia về kinh, ta cảm thấy trước khi hồi kinh đem hôn sự định xuống mới tốt, chờ sang năm sau Hạ phủ hồi kinh báo cáo công tác, khi đó Tử Yên cũng cập kê rồi, vừa đúng có thể làm hôn sự”.
Cố lễ nhìn Lý thị trên mặt đều là nụ cười, không khỏi cười nàng “Ngươi nhìn ngươi xem, chữ bát chổng đít lên trời rồi vui vẻ thành ra như vậy”
Lý thị nũng nịu liếc Cố Lễ một cái “Ngày mai thì lại nhếch trở về”
Cố Lễ thấy Lý thị mặt mày tươi cười, trong bụng ý động, tiện tay ôm hông nàng đè nàng lên giường, Lý thị mắc cỡ đẩy hắn “Giữa ban ngày ngươi cũng không thẹn thùng”
Cố Lễ chỉ hôn nàng nói “Cách cơm tối còn một canh giờ, lúc này lại không có người quấy rầy ngươi sợ cái gì” Lý thị nghĩ lúc này cũng là giấc ngủ trưa không sợ Tuyền ca, Nữu Nữu tới đây liền ỡm ờ thuận ý Cố Lễ.
Hôm sau, Hạ phủ sai người chuẩn bị trà bánh từ sớm, Lý thị tới thấy trong nhà mọi thứ đầy đủ hết liền cười nói với Hạ phu nhân “Ngươi thật có lòng, biết trước chuẩn bị phục vụ ta”
Hạ phu nhân kéo nàng ngồi xuống giường cười nói “Ngươi cũng không biết thẹn, hôm qua ăn xong thọ yến lão Vương phi hôm nay tìm ta ăn chực, chẳng lẽ lương bổng Cố đại nhân không nuôi nổi ngươi”
Lý thị nghe chỉ cười nói “Từ nhỏ đã nhanh mồm nhanh miệng, hôm nay tuổi lớn cũng không chững chạc không sợ người ta chê cười”
Hạ phu nhân lắc đầu nói “Hôm nay tại nhiệm (chắc nhận chức), không có công công bà bà bên cạnh làm gì kiêng kị nhiều như vậy”
Lý thị thở dài nói “ta cũng theo lão gia ra bên ngoài mới hưởng phúc hai năm chờ sang năm hồi kinh sợ là không được tự tại nữa rồi”
Hạ phu nhân nghe cũng thở dài một lần sau đó mới nói “Ngươi rốt cuộc là có chuyện gì, sao hôm qua gặp cũng không nghe ngươi nói, hôm nay lại đưa bái thiếp đến”
Lý thị nói “Ngươi cũng hồ đồ, ở bên ngoài bí mật khó giữ người khác, nếu nhiều người biết làm sao nói được. Ta tìm ngươi cũng có chuyện lớn”
Hạ phu nhân nói “Ngươi có đại sự gì cùng ta nói, ta mới không tin ngươi nói trước nghe thử xem”
Lý thị cười nói “Hôn sự Cố Sơn và Tử Yên có tính đại sự hay không?”
Hạ phu nhân nghe vội nói “Ấy, không phải ta định Nguyên Thu trước sao?”
Lý thị cười nói “Ta cũng thích Hạ Tử Nghiệp, nhưng Nguyên Thu còn nhỏ một chút, ta thấy Tử Yên và Cố Sơn đứng chung một chỗ cũng rất xứng đôi liền động ý định này. Chẳng lẽ ngươi cho phép Tử Yên với nhà khác hay sao?”
Hạ phu nhân lắc đầu nói “Tử Yên chưa cho phép ai chỉ là ta không bỏ được Nguyên Thu thôi, ta sớm chọn nàng làm con dâu sao lại thay đổi người rồi hả?”
Lý thị kéo Hạ phu nhân nhỏ giọng “Ta vốn cũng không có ý định này, chỉ là nhìn thấy hai đứa bé kia có chút ý tứ liền không thể không thành toàn ý định cho bọn họ”
Hạ phu nhân nghe kinh ngạc nói “Thật là có chuyện này? Sao ngươi biết được?”
Lý thị cười nói “Ta chỉ suy đoán thôi, bọn họ đều xuất thân đại gia tử ngươi còn không yên tâm”
Hạ phu nhân suy nghĩ lúc lâu mới cười nói “Ngươi nói vậy, chỉ là chuyện này còn phải để lão gia làm chủ mới được chờ hắn về ta nói cho hắn nghe”
Lý thị gật đầu nói “Chính là vậy, ta hôm qua nói với lão gia chúng ta rồi, hắn nói hôm nay có chuyện tìm Hạ lão gia thuận tiện cũng thương lượng chuyện này một chút”
Hạ phu nhân nghe vậy cười mắng “Ngươi cũng thật gian trá, thì ra đã sớm thương lượng với lão gia ngươi xong rồi. Ta nói, ta chọn trứng là tức phụ sao bây giờ lại thành con rể?”
Lý thị cười nói “Chỉ là chúng ta không thể hoán thân bằng không đem Nguyên Thu cho phép Tử Nghiệp cũng không có gì”
Hạ phu nhân thối nói “Chỉ biết dụ dỗ ta vui vẻ, ai dám không biết xấu hổ đi hoán thân nói ra không làm cho người ta cười rụng răng”
Hạ phu nhân nói đùa với Lý thị một phen, lúc này mới nghiêm chỉnh thương lượng hôn sự. Bên kia Cố Lễ lén lút tìm Hạ Nguyên, đã sớm nói cho hắn nghe. Hạ Nguyên chỉ muốn kết thân gia với Cố Lễ ai cưới ai gả cũng không quá mức để ý. Hai nhà thương định xong kết quả chỉ chờ ngày tốt đem lễ chính thức đính hôn.
Thọ yến hôm đó Sĩ Hành chưa biết được suy nghĩ của Nguyên Thu đã phải vội vã rời đi. Mấy ngày nay thần hồn không chừng chỉ sợ Nguyên Thu thấy mình lỗ mãng, mất thể thống. Mặc dù ngày sinh chính thức của lão Vương phi đã qua nhưng tiệc vẫn tiến hành một tháng, Sĩ Hành cũng không thể đi thăm Nguyên Thu đành nhịn nóng nảy trong lòng không ngừng phái người tìm Cố Sơn nói chuyện.
Bước đầu hai nhà đã nhất trí, Lý thị gọi Cố Sơn vào phòng lớn nói “Ta và phụ thân người chọn cho ngươi một mối hôn sự, đợi tháng sau đính hôn cho ngươi”
Cố Sơn nghe như sấm bên tai, thường ngày Sĩ Hành chỉ thúc giục hắn tỏ rõ tâm ý với phụ mẫu, hắn e ngại chọc Cố Lễ nổi giận vẫn không dám nói. Hôm nay nghe Lý thị nói muốn đính hôn cho hắn, trong lòng Cố Sơn không khỏi hối hận, chỉ quỳ xuống rơi lệ không nói.
Lý thị thấy Cố Sơn như thế lòng tin lời nói của Nguyên Thu hơn phân nửa chỉ là trên mặt hừ lạnh nói “Ngươi đang làm cái gì?”
Cố Sơn rơi lệ khấu đầu nói “Nhi tử đã có ý trung nhân, kính xin mẫu thân hủy bỏ đính hôn”
Sắc mặt Lý thị không động đậy, chỉ cầm li trà uống một hồi lâu mới nói “Đã như vậy, thôi, ta liều gương mặt này đi nói với Hạ phủ một tiếng nói bọn hắn đem Tử Yên gả cho nhà khác thôi”
Cố Sơn khấu đầu một nửa, nghe Lý thị nói không khỏi sửng sốt.