Vương phi
Cố Sơn theo Cố Lễ vào cửa chính Quận Vương phủ, xe ngựa Lý thị và Nguyên Thu đã sớm dừng ở cổng phụ. Cửa phụ đã sớm có ma ma chờ đợi thấy mẹ con Lý thị tới vội cười đón hai người vào ở cửa khác có nha hoàn mama dẫn đường.
Lúc này đã tháng mười hai thời tiết càng ngày càng rét lạnh, vì vậy mà chỗ chiêu đãi nữ quyến không ở trong vườn mà là trong phòng khách đặt vài cái bàn, có đặt thêm lò sưởi. Ngày mừng thọ lão Vương phi, tới chúc thọ hơn phân nữa là gia quyến của quan viên đều quen thuộc với nhau. Lý thị dẫn Nguyên Thu vào đã thấy không ít người đã đến liền cười chào hỏi nhau. Tử Yên đang ngồi thấy Nguyên Thu tới vội ngoắc nàng lại cùng nàng nói chuyện.
Mọi người đang ngồi nói không bao lâu Quận Vương phi đỡ lão Vương phi vào. Đám người Lý thị vội đứng lên đợi lão Vương phi ngồi trên cao mọi người đến chúc thọ, mới tự ngồi xuống.
Lão Vương phi thấy người đến đông đủ trong lòng cực kì vui mừng kêu cái này đến xem một chút gọi cái kia đến ngó thế nào. Nguyên Thu và Tử Yên đang ngồi nói chuyện với nhau liền nghe lão Vương phi ngoắc nói “Cô nương mặc áo hồng khắc trăm hoa bướm kia là cô nương nhà ai? Tới đây ta nhìn một chút” Nguyên Thu nghe vậy vội đi tới trước mặt lão Vương phi hành lễ.
Lão Vương phi nhỉn tỉ mỉ Nguyên Thu cười nói “Ta tưởng ai, thì ra là Tam nha đầu Cố gia, có mấy ngày không thấy nha đầu này càng thấy có dấu hiệu phát ra mĩ nhân”
Quận Vương phi cười nói “Đúng vậy, Cố phu nhân thật có phúc khí, có nữ nhi thướt tha như vậy ta thật hâm mộ”
Mọi người nghe vội phụ họa theo khen Nguyên Thu dáng dấp đẹp. Lý thị nghe vội đứng lên khiêm tốn một phen, lúc này nghe nha hoàn báo lại nói “Thế tử đang ở cửa muốn mời rượu thái phi. Nhưng ở đây nữ quyến đông đảo sợ tự tiện đi vào không hợp quy củ vì vậy chờ thái phi nương nương chỉ thị”
Lão Vương phi nghe cười nói “Đều là trẻ nhỏ nhà mình sao ra nhiều quy củ như vậy, Nếu vậy, để cho hắn vào đi. Ta lại không thể không uống nhiều thêm hai li rượu” Nha đầu kia nghe mời Thế tử đi vào. Nguyên Thu vốn đang đứng phía dưới lão Vương phi, nghe lão Vương phi nói gọi Thế tử đi vào, nhất thời đứng ở đó đi không được ở không xong, con mắt thiết tha mong chờ lão Vương phi cho mình trở về chỗ. Ai ngờ lão Vương phi giống như quên nàng, nhìn ngoài cửa thấy Thế tử cười khanh khách đi vào thỉnh an.
Nguyên Thu từ Nam Kinh trở về chỉ gặp Sĩ Hành một lần rồi không có tin tức gì của hắn lúc này nghe tiếng bước chân của Sĩ Hành, Nguyên Thu không khỏi ngẩng đầu len lén liếc nhìn hắn một cái mặt đỏ lên. Thì ra hôm nay Sĩ Hành mặc áo thêu trăm hoa bướm đỏ thẩm trên tay áo, màu sắc xiêm áo cùng hình dáng thêu cực kì tương tự với Nguyên Thu. Hai người đứng gần giống như cố ý làm cùng một dạng.
Lão Vương phi nhìn nhìn Sĩ Hành lại nhìn nhìn Nguyên Thu, nghiêng đầu nói với Quận Vương phi “Ngươi xem hai đứa bé này, đều mặc hồng y, cũng đều môi hồng răng trắng giống như kim đồng ngọc nữ bên cạnh bồ tát”
Nguyên Thu nghe đầu thấp xuống, Sĩ Hành cười tủm tỉm nhìn Nguyên Thu thi lễ “Nguyên Thu muội khỏe không?” Nguyên Thu thấy thế chỉ đành đáp lễ lại lúc đứng dậy không ai chú ý hung hăng trợn mắt nhìn Sĩ Hành một cái. Sĩ Hành chỉ cười nhìn nàng nhưng không tức giận. Nguyên Thu bất đắc dĩ chủ động cáo lỗi với lão Vương phi đến ngồi bên cạnh Tử Yên.
Lão Vương phi cười nói với Sĩ Hành “Không phải ngươi muốn mời ta uống rượu sao, sao không rót rượu đến?” Sĩ Hành vội ngoắc nha hoàn bưng rượu đi lên tự tay rót một chén đưa lão Vương phi uống lại nói cát tường nịnh nọt lão Vương phi một phen.
Lão Vương phi uống rượu lôi kéo Sĩ Hành cười nói “Ngươu được cái miệng ngọt, còn không nhanh ra ngoài tiếp khách, lẫn vào chúng ta còn ra cái dạng gì” Sĩ Hành vội nói “Con bồi tổ mẫu một chút lại ra” Lão Vương phi nghe vậy phất tay nói “Bên ngoài còn có khách, ngươi nhanh đi đi, ta ở đây không cần ngươi phục vụ” Sĩ Hành đành đứng dậy cáo từ, liền xoay người đi ra ngoài, khi đi qua Nguyên Thu bước chân chậm lại len lén nhìn Nguyên Thu vài lần. Nguyên Thu chỉ làm như không biết quay đầu không để ý tới hắn.
Nguyên Thu thấy Sĩ Hành đi ra ngoài mọi người không chú ý tới mình nữa mới thở phào nhẹ nhõm. Để che giấu sự thất thố của mình Nguyên Thu vội uống rượu nói chuyện với Tử Yên. Không bao lâu Nguyên Thu thấy mặt mình nóng lên lại thấy lò sưởi ở trong phòng rất khó chịu liền lặng lẽ gọi Chức Mộng bồi mình đi hóng mát. Chức Mộng lấy áo khoát lông thú phủ thêm cho Nguyên Thu đỡ nàng ra khỏi buồng lò sưởi. Mọi người chỉ xem nàng như đi vệ sinh cũng không quản nàng tự đi nịnh nọt lão Vương phi, Quận Vương phi không để ý đến.
Thường ngày Nguyên Thu cũng đến Quận Vương phủ vài lần biết gần đây có mấy gốc mai lúc này mùa đông khắc nghiệt nghĩ hồng mai nở nhất định cực tốt, vì vậy dẫn theo Chức Mộng vào rừng mai.
Sĩ Hành mời rượu lão Vương phi đi ra, trước quẹo vào nhà vệ sinh, nha hoàn đem nước nóng cho hắn rửa tay làm hơi chậm trễ một chút. Sĩ Hành lau sạch tay vội vã đi ra sảnh trước. Mới vừa đi đường vòng tới liền thấy một người khoát áo hồ li đi ra dẫn nha hoàn hướng rừng mai bên kia đi qua. Sĩ Hành quen biết Nguyên Thu mấy năm, sao không nhận biết được hình dáng Nguyên Thu. Hắn thấy Nguyên Thu dẫn theo Chức Mộng ra ngoài nội tâm vui vẻ, bước nhanh theo hướng Nguyên Thu đi tới.
Nguyên Thu nhìn từng nhóm từng nhóm hồng mai trên cây, liền cười nói với Chức Mộng “Ngươi xem hồng mai nhà hắn, sao hình dáng đẹp hơn nhà ta? Chức Mộng, người nhìn xem cây hồng mai kia thật kì quái, hoa mai khác đều năm cách sao gốc mai kia là sáu cánh, thật li kì”
Chức Mộng còn chưa trả lời liền nghe sau lưng có người nói “Đây là Tống mai nổi danh, phụ thân đi Kì Sơn xin phương trượng một cành hoa về tìm người trồng” Nguyên Thu nghe thanh âm vội quay người lại chỉ thấy một thiếu niên mặc áo choàng da cáo màu đỏ không phải Sĩ Hành thì là ai?
Nguyên Thu thấy Sĩ Hành, mặt hơi hơi đỏ phủi đầu xem hoa mai trong miệng thì hỏi hắn “Không phải huynh đến tiền sảnh uống rượu sao? Sao lại đến đây?”
Sĩ Hành cười nói “Ta đổi xiêm áo, đi ra vừa quay đầu nhìn thấy muội thật là duyên phận”
Nguyên Thu nghe nhịn không được cười ra tiếng, quay đầu nói hắn “Huynh học dịu dàng của ai? Không sợ làm người ta nghe đi kiện huynh sao?”
Sĩ Hành thấp đầu nói “Ta cũng không có gì phải sợ, chỉ sợ muội không để ý đến ta”
Nguyên Thu nghe vậy đành thở dài nói “Huynh tội gì như vậy?”
Sĩ Hành thở dài, nghiêng đầu nhìn Chức Mộng nói “Ngươi ra cánh rừng bên ngoài xem chừng đi, nếu xa xa nhìn thấy bóng người liền vào nói với ta một tiếng” Chức Mộng đáp lời, ánh mắt ngắm trộm Nguyên Thu, nàng thấy Nguyên Thu không có ý phản đối vội cúi đầu lui ra bên ngoài.
Sĩ Hành từ từ đi tới trước mặt Nguyên Thu tỉ mỉ nhìn nàng một lúc nhẹ giọng thở dài nói “Sao muội gầy như vậy?”
Nguyên Thu nghe giơ tay lên sờ sờ gò má “Muội không thấy, chắc thoa phấn lên mới thấy gầy”
Sĩ Hành nghe giương mắt nhìn Nguyên Thu cười nói “Ta nói hôm nay sao rạng rỡ hôm mọi ngày mấy phần thì ra là do thoa phấn. Lại nói muội không còn nhỏ là nên ăn mặc cho đẹp. Hôm trước ta nghe người ta nói có mấy loại phấn bào chế đều làm từ cánh hoa dùng lại đẹp lại thơm, để ta cho người đưa cho muội vài hộp?”
Nguyên Thu chỉ ừm một tiếng lại đưa tay đi sờ cánh hồng mai. Sĩ Hành thấy Nguyên Thu nửa ngày không phản ứng đi tới gần Nguyên Thu một bước nhỏ giọng nói “Ta biết nói những lời này là bôi nhọ muội. Nhưng giấu nó trong lòng ta là một khối tâm bệnh. Hôm nay không có người khác ta đánh bạo hỏi muội, trong lòng muội có từng có ta?”
Nguyên Thu nghe Sĩ Hành cuối cùng hỏi ra, chỉ đành quay đầu nhìn hắn nói “Huynh là Thế tử, là hoàng thân quốc thích, tương lai nhất định hoàng thượng chỉ hôn nhân duyên thích hợp cho huynh. Huynh tội gì hành hạ mình như vậy”
Sĩ Hành vội nói “Muội không biết, tuy ta là Nam Bình Quận Vương Thế tử nhưng không cần hoàng thượng chỉ hôn. Muội cũng biết tổ phụ ta Liêm Thân Vương có công lớn với tiên đế, vì sợ công cao chấn thủ liền để xuống binh quyền làm Vương gia nhàn tản. Năm đó lúc tổ phụ rời xa triều đình cầu hoàng thượng cho thánh chỉ con cháu tự động hôn phối”