Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không

Chương 82: Chương 82: Thủ hôn




Sáng hôm sau tỉnh lại, Sĩ Hành ôm Nguyên Thu cười nói “Mấy ngày trước ta thấy phía góc tây bắc của vườn có cây phù dung rất lớn, lát nữa đi thỉnh an ta dẫn muội vào nhìn xem” Nguyên Thu nhắm hai mắt cũng không nhìn hắn, Sĩ Hành thấy lông mi nàng vuột sáng, biết nàng đang giả bộ ngủ, duỗi tay gãi gãi nách nàng. Lúc đầu Nguyên Thu còn chịu đựng, sau lại nhịn không được cười to. Sĩ Hành thấy nàng vừa tránh vừa cười, hai tay không ngừng cào loạn, liền nghiêm mặt gãi mấy chỗ nàng nhột cười nói “Cho muội giả bộ ngủ, xem ta trị muội thế nào”

Nguyên Thu ai ui..ai ui…cười không thể nổi, luôn miệng khoan dung “Ca ca tốt, tha muội đi” Sĩ Hành thấy Nguyên Thu cười hai gò má đỏ bừng, mị nhãn như tơ, trong lòng mềm nhũn nhưng miệng còn cứng rắn trêu Nguyên Thu “Muội hôn ta, ta mới tha”

Nguyên Thu thấy Sĩ Hành cưng chìu nhìn mình, không nhịn được đỏ mặt nói “Huynh nhắm mắt trước” Sĩ Hành nghe vội nhắm mắt lại, môi đô lên cao cao. Nguyên Thu thấy má hắn thịt tròn trịa thật giống như bánh bao không nhịn được cười lên. Sĩ Hành chờ cả ngày vẫn không thấy Nguyên Thu hôn mình, lặng lẽ mở một con mắt nhìn nàng. Nguyên Thu vội nói “Nhanh nhắm mắt, không cho nhìn lén” Sĩ Hành lầm bầm nói “Ta nhắm mắt cũng không thấy muội hôn ta” Nguyên Thu tiến đến làm bộ hôn hắn, Sĩ Hành sợ mình mở mắt Nguyên Thu sẽ xấu hổ vội nhắm mắt chờ. Nguyên Thu từ từ tiến đến hô hấp phả lên gò má hắn, chờ đến lúc môi sắp đụng môi hắn Nguyên Thu len lén đưa tay vỗ nhẹ lên mặt Sĩ Hành, sau đó ôm chăn lăn đến giữa giường cười nói “Để xem huynh vừa rồi khi dễ muội”

Sĩ Hành chợt mở mắt nhìn Nguyên Thu dùng chăn bao thành một đoàn nhịn không được bật cười chỉ nàng nói “Muội còn nói ta giống bánh bao, muội nhìn xem muội trói thành bánh chưng” Nguyên Thu cười nói “Huynh để ý muội là cái gì làm gì” Sĩ Hành nằm vật xuống bên cạnh Nguyên Thu, ôm cả nàng lẫn chăn nói “Muội tự trói lại, ta xem muội chạy đằng nào” Nói xong lung tung hôn lên mặt nàng, thẳng đem Nguyên Thu rối rít xin tha.

Nha đầu Băng Vân, Băng Cầm hầu hạ Sĩ Hành trước kia cùng với Chức Mộng, Thúy Oanh canh chừng thấy đến giờ rửa mặt ai ngờ nghe trong phòng hi hi haha tiếng cười đùa giỡn, mọi người cũng không thể lên tiếng đành im lặng đứng một hang dưới cửa sổ. Cho đến thấy canh giờ đã trễ, Băng Vân mới nói “Thế tử gia nên thức dậy rồi”

Sĩ Hành nhìn Nguyên Thu trong ngực, hôn mạnh một cái ở môi nàng mới đành buông ra. Giúp nàng cởi ra cái chăn bị nàng vò thành một cục thay nàng sửa sang lại quần áo xộc xệch. Nguyên Thu đỏ mặt để cho Sĩ Hành hầu hạ mình, Sĩ Hành thấy tư thái nữ nhi thẹn thùng của Nguyên Thu không nhịn được nói nhỏ bên tai nàng “Tối nay đi ngủ sớm nhé” Nguyên Thu trừng Sĩ Hành cầm nhấc ra phía bên ngoài ý bảo bọn nha đầu vẫn còn ở bên ngoài.

Sĩ Hành cười vuốt mũi Nguyên Thu mới cao giọng quát lên “Đi vào đi” Băng Vân, Băng Cầm, Chức Mộng, Thúy Oanh dẫn đám tiểu nha đầu cầm chậu đồng, khăn lông nối đuôi nhau vào. Chức Mộng, Thúy Oanh hầu hạ Nguyên Thu mặc quần áo, Băng Cầm đang cầm xiêm áo của Sĩ Hành, Băng Vân tiến lên chuẩn bị hầu hạ, Sĩ Hành vừa muốn đưa cánh tay ra liền thấy Nguyên Thu liếc mắt nhìn mình.

Sĩ Hành nhìn lỗ mũi hơi nhíu của Nguyên Thu không khỏi cảm thấy buồn cười, đẩy tay Băng Vân lạnh lùng nói “Để tự ta” Băng Vân sửng sốt một lát sau đó tìm trở về thần trí vội buông tay.

Sĩ Hành mặc xong xiêm áo thừa dịp mọi người không chú ý nói nhỏ bên tai Nguyên Thu “Tự ta cũng không có cách nào chải đầu, không bằng muội làm thay ta” Nguyên Thu nghe biết là trong lòng Sĩ Hành hiểu được tính nhỏ mọn của mình không khỏi đỏ mặt trừng hắn. Sĩ Hành bị nhìn một cái tâm thần phát ra nhộn nhạo cầm tay nàng hỏi “Muội chải đầu thay ta đi” Nguyên Thu đành đáp Sĩ Hành cười đi đến trước gương ngồi, Nguyên Thu cầm lược ngà trước tiên chải sơ tóc cho Sĩ Hành sau đó búi tóc trên đỉnh đầu hắn, cầm quan mạo (mão đội đầu của quan) đeo lên cho hắn.

Sĩ Hành soi gương quan sát một phen nhìn vào mắt Nguyên Thu trong gương cười nói “Thế tử phi thật khéo tay” Nguyên Thu lườm hắn cười nói “Muội chưa rửa mặt, giờ xem như muộn” Sĩ Hành cười “Ta phục vụ muội rửa mặt” Nguyên Thu vừa muốn rửa mặt đã thấy Sĩ Hành bu lại vội đẩy hắn nói “Huynh vừa đổi xiêm áo, đừng để ướt, đừng làm rộn muội” Trương mama, Vương mama hai người đúng lúc đi vào nghe lời này đều cười nó “Thế tử gia đừng nghịch nữa giờ đều đã trễ” Sĩ Hành thấy mama tới chỉ đành ra ngoài ngồi dùng trà chờ Nguyên Thu chuẩn bị xong đi thỉnh an.

Thường ngày Băng Vân, Băng Cầm đều cùng phục vụ, hôm nay có hai mama ở đây lại thêm Chức Mộng, Thúy Oanh đi theo, Băng Vân, Băng Cầm đều lưu lại kiểm tra tiểu nha đầu dọn dẹp phòng. Băng Vân thấy trong nhà không có ai, ngồi xuống ghế nước mắt không ngừng rơi. Băng Cầm thấy thế vội nói nhỏ “Tỉ làm sao vậy?”

Bang Vân cũng không nói chuyện, khóc nửa ngày mới cầm khăn lau lệ, lấy nước Sĩ Hành đã dùng qua vội vã rửa mặt, cũng không bôi phấn mặt lạnh đi trải giường chiếu xếp lại chăn. Băng Cầm nhìn Băng Vân không tốt trong lòng cũng khó chịu miễn cưỡng kêu tiểu nha đầu dọn dẹp phòng lại sai nha đầu đi truyền cơm.

Đợi Băng Vân dọn xong giường, điểm tâm cũng đã đưa đến phòng bên cạnh. Băng Cầm vội nói “Tỉ và ta đi ăn cơm đi nơi này có Cốc Hương nhìn tiểu nha đầu dọn dẹp là được” Cốc Hương đang làm nghe vậy vội ngẩng đầu nói “Các tỉ đi ăn nhanh đi, ăn xong rồi thì đổi cho bọn muội” Băng Vân miễn cưỡng ngồi đó hạ mí mắt nói “Trên người ta khó chịu, không ăn” Băng Cầm lôi nàng ra ngoài cười nói “Trên người khó chịu nên đi ăn mới tốt nếu không thì càng bị bệnh”

Hai người vừa trở về nhà, tiểu nha đầu lấy hộp thức ăn đựng trong hộp ra bày lên bàn. Băng Cầm rửa tay nói với tiểu nha đầu kia “Ngươi đi ra ngoài ăn cơm đi chúng ta ở đây không cần ngươi phục vụ” Tiểu nha đầu cũng không nói lời nào nhỏ giọng thối lui ra ngoài. Băng Cầm múc cho Băng Vân một chén cháo đặt trước mặt nàng nói “Tỉ đây là làm sao?”

Băng Vân dùng thìa khuấy vài cái lúc lâu mới thở dài “Ta chỉ cảm thấy trái tim lạnh lẽo. Nghĩ đến hai tỉ muội chúng ta bảy tám tuổi đã được thái phi cho thế tử gia mỗi ngày tận tâm hầu hạ mọi sự cẩn thận chỉ sợ có một chút không may. Lúc ban đầu thế tử đính thân thì ta cực thích mong đợi thế tử phi sớm ngày vào cửa liền không ngờ…”

Băng Cầm nghe lời này vội nhéo tay nàng buông chén đũa mở cửa nhìn xung quanh thấy bên ngoài không có ai mới khép cửa lại ngồi lại bên bàn nhỏ giọng nói “Sao tỉ hồ đồ như vậy những lời này chúng ta cũng không thể nói” Băng Vân cười lạnh “Có gì không thể nói. Ngày đó ngươi ta còn có Băng Nguyệt, Băng Vũ cùng nhau hầu hạ thái phi, đến lúc chúng ta bảy tuổi, Thái phi đưa Băng Nguyệt Băng Vũ cho Thân Liêm thế tử, đem ngươi ta cho thế tử gia, bốn người chúng ta cùng độ tuổi cùng thân phận cũng đều là nha đầu bên cạnh thế tử đáng ra thì không có gì khác nhau. Nhưng ngươi xem thế tử bên kia chưa thành thân đã đem Băng Nguyệt thu phòng, sau thành thân cũng thu phòng Băng Vũ. Nhìn lại chúng ta một chút, ta và ngươi đã có nửa điểm trông cậy vào chưa?”

Bang Cầm thở dài miễn cưỡng cười nói “Tỉ còn không biết thế tử gia chúng ta tâm tính rất kì quái, ngày trước có người đã nói cho chúng ta thế tử đã thề độc không cưới trắc phi không cưới thiếp, ta chỉ cho là thế tử gia nói cho vui ta còn không tin. Nhưng hôm nay xem ra cũng có mấy phần thật”

Băng Vân cười lạnh nói “Ta cũng không tin, chẳng lẽ thế tử phi có thân thể cũng không cho thế tử gia có thiếp thất? Không nói gì xa nhất định là thái phi không đồng ý” Băng Cầm cười nói “Tỉ sao hồ đồ như vậy, tỉ đã quên lão vương gia cũng không nạp thiếp, ai lại không biết thái phi thương thế tử phi làm sao buộc thế tử cưới thiếp”

Băng Vân nói “Không phải ngươi không biết việc cưới thiếp này đặt ở trên người mình và trên người khác thì khác nhau. Ngươi nói nếu thế tử phi và thế tử ở trong lòng thái phi, thái phi càng đau người nào?” Băng Cầm nghe không nói, lúc lâu mới cười nói “Tỉ nói đúng” Băng Vân nói xong cũng cảm thấy mình có chỗ hi vọng, thay đổi khuôn mặt tươi cười ăn cơm với Băng Cầm, lại rửa mặt sửa soạn một phen. Băng Cầm chỉ nhìn nàng không nói, Băng Vân ăn mặc xong, bình tĩnh lại mới hối hận nói những lời này với Băng Cầm vội khoát tay Băng Cầm cười nói “Muội muội tốt, mấy lời này ngươi đừng nói với người khác, hôm nay trên người ta không thoải mái ta mới nói bậy. Nếu bị người khác biết chắc ta sẽ bị đuổi khỏi phủ hoặc là gả cho gả sai vặt lung tung nào đó” Băng Cầm cười nói “Tỉ yên tâm, chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau như tỉ muội có cái gì không thể nói, tỉ yên tâm đi” Băng Vân cười hai tiếng khô cằn liền cùng nàng đi thư phòng Nguyên Thu, nhìn bọn nha đầu dọn dẹp.

Nguyên Thu và Sĩ Hành sau khi đi thỉnh an và ăn xong điểm tâm, Sĩ Hành cho hai mama và bọn nha đầu về trước mình lôi kéo tay Nguyên Thu đi vào vườn. Mặc dù đã đến mùa thu cũng may có ánh mặt trời thật không thấy lạnh. Sĩ Hành siết tay Nguyên Thu cười nói “Năm ấy muội và nhạc mẫu đi Nam Kinh, ta ở lại vườn nhà muội cũng đi dạo như thế này, sau lại một mình đến Toàn Thúy Các xem sách, hôm đó mặt trời cũng như thế này ta nằm bên cửa sổ mơ mơ màng màng ngủ mất. Trong mộng nghe thấy tiểu nha đầu nói muội đã định thân lúc ấy ta nản lòng thoái chí thật không muốn sống”

Nguyên Thu cười nói “Còn nhỏ tuổi biết cái gì mà không muốn sống cũng chỉ là ngày thường huynh sống an nhàn sung sướng quen lại được mọi người nâng trên lòng bàn tay muốn cái gì lại không được? Nhưng lại gặp phải muội lại không nhân nhượng huynh như người khác, mọi chuyện đều không thuận theo huynh huynh cảm thấy li kì, sinh yêu thích thôi. Người trong lòng không chiếm được đã bị đả kích như vậy, nam nhân mà một điểm như vậy cũng không chịu nổi sao?”

Sĩ Hành khẽ mỉm cười nhìn Nguyên Thu sờ sờ mặt nàng nói “Khi đó ta thực tâm thích muội, thích rất lâu rồi” Nguyên Thu liếc hắn một cái nói “Vậy bây giờ thế nào?” Sĩ Hành đỏ mặt nhỏ giọng “Bây giờ yêu, rất yêu muội” Nguyên Thu sống hai đời lần đầu nghe người khác nói chữ yêu này với nàng tâm cảm thấy ấm áp chủ động cầm tay Sĩ Hành dựa vào hắn.

Sĩ Hành cười ôm chặt hông nàng, hai người vừa nói vừa đi dạo vườn, đi hai khắc mới tới chỗ hoa phù dung nở đầy theo như lời Sĩ Hành. Phù dung vây quanh mép nước nở rộ một mảng lớn, chỗ trắng chỗ hồng chỗ vàng chỗ đỏ, hoa ảnh tỏa sáng, hết sức sinh đẹp.

Nguyên Thu cười nói “Hoa này thật đẹp chiếu vào nước cùng tôn lên sắc màu có một phen thú vị khác” Sĩ Hành chỉ về phía trước một khoảng đất bằng phẳng cho Nguyên Thu nhìn “Nơi đó có xích đu, ta đẩy muội nhé?” Nguyên Thu thấy bốn bề không có ai lôi kéo Sĩ Hành chạy đến bên cạnh xích đu, cởi tất cả ngọc bội, áo choàng xuống để trên ghế dài, hai chân đứng trên xích đu cầm chắc dây thừng cong chân khẽ đẩy nâng xích đu lên. Sĩ Hành đứng sau lung Nguyên Thu từ từ đẩy nàng, Nguyên Thu chê hắn đẩy chậm, tự mình đẩy xích đu thật cao cho đến khi mệt không còn hơi sức mới cho xích đu chậm rãi ngừng lại.

Sĩ Hành thấy trên trán Nguyên Thu lấm tấm mồ hôi sợ nàng gặp gió bị bệnh vội cầm áo choàng phủ thêm cho nàng lấy khăn giúp nàng lau hết mồ hôi mới đỡ nàng đến ngồi trên ghế dài. Nguyên Thu mềm mại tựa vào ngực Sĩ Hành nhắm mắt gắt giọng “Huynh không dùng lực đẩy muội” Sĩ Hành ôm bả vai nàng cúi đầu cười nói “Ta sợ đẩy quá cao lại ném muội ra ngoài” Nguyên Thu cười nói “Muội giỏi nhất là nhảy đấy” Sĩ Hành nói “Muội còn bướng bỉnh hơn Mạn Đình, nàng cũng chỉ ngồi yên đánh đu, ngươi xem còn tốt, dám đứng chơi”

Hai người dựa vào cùng nhau, lẳng lặng nhìn các loại hoa trên mép nước, cho đến khi sắc hoa phù dung từ màu trắng biến thành hồng đào. Nguyên Thu nghi ngờ nhìn một lúc lâu mới lấy ngón tay chọc chọc Sĩ Hành “Hoa sao lại đổi sắc?” Sĩ Hành bắt được ngón tay bé nhỏ làm loạn của nàng cúi đầu nói “Đó là phù dung ba túy, buổi tối thay đổi thành đỏ thẩm” Nguyên Thu cười nói “Thật thú vị”

Hai người đang nói chuyện thấy Băng Cầm, Băng Vân dẫn theo nha đầu tìm tới, Nguyên Thu lười biếng từ ngực Sĩ Hành ngồi thẳng dậy sửa sang lại tóc. Băng Vân thả tay cười nói “Đã đến trưa, thế tử và thế tử phi nên về ăn cơm” Sĩ Hành liếc nhìn đình nhỏ trong nước chỉ cho Băng Vân xem “Ngươi dẫn người ra đó bày cơm, ta và thế tử phi ăn ở đó” Băng Vân liếc nhìn đình vội cười nói “Hôm nay đã vào thu, bưng thức ăn đến sẽ bị lạnh. Đừng nói gì đến ngồi trong đình còn có gió, ăn cơm gặp gió buổi chiều sẽ đau bụng”

Nguyên Thu nghe lời này giương mắt nhìn kĩ Băng Vân, Băng Vân bị nhìn không được tự nhiên vuốt mặt cười nói “Trên mặt nô tì lại có gì?” Nguyên Thu mỉm cười nói “Không có gì chỉ cảm thấy ngươi rất cẩn thận” Băng Vân cười nói “Thế tử phi không biết thường ngày thế tử không them để ý mấy thứ này thường xuyên trúng gió đau bụng. Ngày thường chúng nô tì nói rất nhiều thế tử cũng không nghe một câu, thế tử phi nhanh khuyên nhủ thôi”

Nguyên Thu nghe liếc mắt nhìn Sĩ Hành hé miệng cười, Sĩ Hành bị nàng nhìn không còn cách nào đành nhỏ giọng nói “Vậy muội nghĩ ăn ở đâu?” Nguyên Thu suy nghĩ một lát mới cười nói “Lúc chúng ta vào vườn có một đình ngắm cá? Muội thấy trên đó vừa thoáng có thể nhìn thấy toàn bộ vườn mà không bị thổi gió”

Sĩ Hành cười nói “Rất tốt” Nói xong phân phó Băng Vân “Ngươi dẫn người bày cơm ở đó” Băng Vân nghe vội gọi Băng Cầm dẫn người đi truyền cơm, Sĩ Hành khoát tay nói với Băng Vân “Ngươi cũng đi đi, ta và thế tử phi nói chuyện liền đi qua ngươi không cần đi theo phục vụ” Băng Vân nghe vậy sắc mặt không khỏi ảm đạm, lên tinh thần đáp cùng đi ra với Băng Cầm.

Nguyên Thu nhìn bóng dáng của Băng Vân cười nói với Sĩ Hành “Nha đầu này rất tỉ mỉ” Sĩ Hành không để ý lắm lắc đầu cười nói “Khi còn bé cũng được càng lớn càng dài dòng” Nguyên Thu cười khoát tay Sĩ Hành cười nói với hắn từ từ đi về.

Sĩ Hành lo lắng Nguyên Thu vừa gả đến không tự tại mỗi ngày đổi cách để nàng vui vẻ. Hoặc là đi dạo khắp phủ, hoặc là hai người đi vào Thúy các đọc sách hoặc là hai người ở rừng cây uống trà hoặc là chèo thuyền trong hồ. Nguyên Thu cũng nói vài câu thơ từ với tỉ muội Mạn Đình cũng thường xuyên bồi Vương phi chép kinh phật. Có lúc thời tiết không tốt Sĩ Hành ở trong phòng đánh cờ với nàng, nếu là đẹp trời Sĩ Hành tìm đủ các loại hoa làm cho Nguyên Thu hết sức phấn chấn.

Vì hai người đang ở thủ hôn các trưởng bối cũng không nói gì nhưng vương phi đã đến hai lần thỉnh thoảng trêu ghẹo Nguyên Thu một chút, mỗi lần đều làm cho gò má Nguyên Thu đỏ ửng mới bằng lòng bỏ qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.