Mọi người thấy Tử Yên té xỉu cũng hoảng hồn, vây lại như ong vỡ tổ. Nguyên Thu lo lắng quá nhiều người làm Tử Yên không thở nổi vội gọi Chức Mộng, Thúy Oanh dẫn theo tiểu nha đầu tách mọi người ra. Lý thị vội nói “Chỗ này gần viện ta, nhanh cõng đến đó đi. Thái Tuyết cho người đến đại môn (cửa lớn vào phủ) bảo gã sai vặt chạy nhanh mời đại phu.
Ngô thị thấy Lý thị sai mấy bà tử khỏe mạnh nâng Tử Yên trở về mọi người đều đi theo xem sao, nàng cũng lôi kéo Mỹ Ngọc, hai người đi theo phía sau mọi người. Đến phòng,, Lý thị nhìn Tử Yên được an trí ổn thỏa mới ra cửa áy náy nói với mọi người “Nhi tức thân thể khó chịu, quấy rầy sự hưng phấn của mọi người. Các cô thím theo chị dâu đi uống rượu trước, trong chốc lát ta đi qua bồi mọi người”
Tộc trưởng phu nhân thấy thế vội nói “Phu nhân cứ chăm sóc cháu dâu trước thôi, không cần để ý đến chúng ta” Mọi người rối rít phụ họa, Lý thị gật đầu cười, đến bên cạnh Tôn thị nói “Đệ muội cũng cùng đi đến tiền thính trước thôi, đừng để vì thê tử của Sơn nhi mà lạnh nhạt mọi người” Tôn thị đồng ý, chào hỏi nữ quyến trong sân cùng đi uống rượu, còn Ngô thị lôi Mỹ Ngọc lại gần cười hì hì “Đại tẩu, ta lưu lại giúp tẩu một tay”
Lý thị thấy Ngô thị đụng Tử Yên bị thương còn một bộ không biết sai, bất giác chán ghét không thôi quát lên “Cố Hải đâu?” Cố Hải vội tới đáp lời, Lý thị chỉ vào Ngô thị quát lên với Cố Hải “Còn không nhanh lấy gậy đánh đuổi nàng ta ra ngoài cho ta, phân phó với người gác cửa sau này người nhà Cố Liêm không được bước vào phủ nửa bước” Cố Hải sảng khoái đáp một tiếng, nhìn xung quanh nhìn thấy nha đầu thô sử làm việc nặng đang cầm cây chổi trong tay, Cố Hải đi ba bước làm hai bước đến đoạt lấy cây chổi, quật tới hướng Ngô thị. Ngô thị vừa tránh vừa mắng “Đồ bỉ ổi trong mắt không có chủ tử dám lấy chổi đánh ta, để xem ta có đánh ngươi không” Tôn thị ở một bên nhìn mà vui mừng cười nói với Cố Hải “Cố tẩu tử cứ dùng sức đánh, đuổi nàng ra cửa đi. Cho người phân phó với gác cửa, về sau bọn họ tới không cần thông báo cứ trực tiếp đuổi ra ngoài”
Mọi người thấy bộ dáng chật vật không chịu nổi của Ngô thị nhất thời đều cười rộ lên. Ngô thị vừa mắng vừa tránh cây chổi không bao lâu đã bị đuổi ra khỏi viện. Mỹ Ngọc đứng ở cửa phòng, cùng mọi người nhìn mẫu thân của mình bị đuổi ra, nàng không biết có nên đi theo ra không, một lúc lại quay đầu giương mắt nhìn Lý thị nhút nhát kêu một tiếng “Đại bá mẫu”
Lý thị lúc này mới nhìn thấy Mỹ Ngọc, không khỏi đưa mắt lên quan sát một phen, thấy khuôn mặt nàng vốn là mượt mà nhỏ nhắn bây giờ đã gầy một vòng, đưa mắt nhìn lên thấy xiêm áo lúc này đã là lộn xộn giắt lung tung trên người.
Mỹ Ngọc thấy Lý thị nhìn mình không nói, lại nhút nhát kêu một tiếng “Đại bá mẫu” Lý thị đang muốn mở miệng thấy Cố Hải một đường chạy vào thở hồng hộc nói “Đại phu nhân, đại phu đã vào đại môn rồi” Lý thị nghe vậy gật đầu nhỏ giọng phân phó Tôn thị “Ngươi dẫn thân thích đến phòng khách trước đi, ta vào trong nhà một chút”
Tôn thị đáp một tiếng, chào mọi người đi ra ngoài, Cố Hải đang muốn đi ra ngoài nhìn thấy Mỹ Ngọc đứng trước mặt Lý thị nàng tiến lên một hơi nắm lấy Mỹ Ngọc “Sao ngươi vẫn còn ở đây? Còn không nhanh đi ra ngoài”
Cố Hải sức lực mạnh, cầm sơ là cổ tay Mỹ Ngọc đã có dấu đỏ, Mỹ Ngọc nhất thời đỏ mắt lên. Nàng bị Cố Hải tha đi ra muốn thoát mà thoát không ra đành quay đầu nhìn Lý thị rơi lệ. Lý thị thấy bộ dáng Mỹ Ngọc, rốt cuộc không hạ được quyết tâm, không nhịn được mở miệng nói “Cố Hải dẫn nàng đến phòng bếp đi, lấy thêm vài món điểm tâm ngon bỏ vào hộp sau đó đưa nàng ra ngoài”
Cố Hải nghe vội thả tay, Mỹ Ngọc nhìn Lý thị nhỏ giọng nói “Cám ơn đại bá mẫu” Lý thị khoát tay nói “Chúng ta đã không còn là thân thích, ngươi nhanh đi tìm mẫu thân ngươi mà về nhà đi, sau này không cần đến nữa” Mắt Mỹ Ngọc đỏ lên, cúi đầu bước nhanh ra ngoài sân. Lý thị ước chừng đại phu sắp đến vội về trong phòng nhìn bọn nha đầu buông màn mình đến sau bình phong ngồi.
Hai nha đầu giữ cửa dẫn đại phu đi vào vội tới chuẩn mạch cho Tử Yên, bọn nha đầu cũng nín thở cúi đầu đứng một bên. Lý thị ngồi sau bình phong đợi đến nóng nảy đang muốn hỏi tình huống Tử Yên một chút, rồi lại lo lắng tình hình bên ngoài. Đang lúc lo lắng chỉ nghe nha hoàn nói “Đại thiếu gia về”
Cố Sơn đi vào trùng hợp đại phu đã chuẩn mạch xong, Cố Sơn cũng không để ý đến lễ tiết, vội chắp tay hỏi “Xin hỏi thê tử ta bệnh chứng như thế nào?”
Đại phu chắp tay cười nói “Chúc mừng đại gia, đại nãi nãi có hỉ. Từ mạch tượng có thể nhìn ra ước chừng đã có hai tháng thân thể” Cố Sơn nghe vậy mừng rỡ, tâm treo lúc lâu cũng đã thả xuống. Hắn muốn nhìn Tử Yên lại ngại có đại phu trong phòng, nếu không xem quả thật không yên lòng.
Đại phu thấy Cố Sơn xoa xoa tay một hồi mừng một hồi lo vội trấn an nói “Mấy ngày gần đây đại nãi nãi có chút mệt nhọc, vừa bị đụng nên thai nhi có chút không ổn. Cũng may thân thể nãi nãi luôn tốt không có gì quá đáng lo. Lát nữa có phương thuốc, uống hai thang điều trị là tốt rồi”
Cố Sơn luôn miệng nói tạ, tự mình tiễn đại phu ra ngoài, sai nha đầu dẫn đại phu đến phòng thu chi lấy thêm một lượng bạc làm tạ lễ. Lý thị nghe đại phu đi, sắc mặt vui mừng đi ra, cho người đi tìm thân thích báo tin mừng lại phân phó phòng bếp hầm cháo gà cho Tử Yên ăn.
Vì hôm nay là ngày lại mặt của Nguyên Thu, Lý thị và Cố Sơn không tốt nán lại trong phòng, dặn dò tiểu Đào của hồi môn nha đầu của Tử Yên cẩn thận hầu hạ, Lý thị và Cố Sơn vào tiệc. Nữ quyến trong phòng khách nghe Tử Yên có tin vui cũng rối rít chúc mừng Lý thị. Tôn thị cười nói “Tam cô nương nhà chúng ta phúc khí đầy người, lại mặt cũng mang đến phúc khí cho nhà mẹ đẻ” Mọi người nghe vậy gật đầu phụ họa.
Đợi giải tán tiệc, Lý thị gọi Trương mama và hai mama (hai người mama thái phi cho Nguyên Thu) dùng trà, mình dẫn theo Nguyên Thu đi nhìn Tử Yên. Lúc này Tử Yên đã tỉnh lại, đang từng miếng từng miếng ăn cháo gà. Nghe nha đầu báo Lý thị và Nguyên Thu tới vội để chén xuống chuẩn bị xuống giường. Nguyên Thu thấy vậy vội ngăn nàng lại “Tẩu đừng động, cứ nằm đi” Lý thị ngồi trên ghế bên giường cẩn thận dò xét vẻ mặt Tử Yên khẽ cau mày nói “Nhìn có chút tái nhợt. Mấy ngày nay vội việc hôn sự của muội muội ngươi, mấy chuyện này ta cũng không chú ý. Mấy hôm nay ta thấy vẻ mặt ngươi không tốt, chỉ coi là muội muội ngươi xuất giá ngươ quá mức mệt nhọc là ta sơ sót”
Tử Yên cười nói “Con cũng nghĩ mấy hôm nay mệt nhọc, cũng không nghĩ đến chuyện này” Nguyên Thu bên giường có cái bàn nhỏ trên đó còn có nửa bát cháo gà còn nóng, liền bưng lên cho Tử Yên nói “Tẩu ăn cháo gà trước đi, mệt mỏi đến trưa cơm nước cũng chưa được ăn. Tẩu ăn đi chúng ta dễ nói chuyện” Lý thị cũng nói “Ngươi muốn ăn gì cứ nói cho ta biết phân phó đầu bếp đi làm.” Tử Yên cười nói “Không muốn ăn gì cả, huốn chi canh gà này cũng đủ no rồi”
Lý thị lắc đầu nói “Cái này làm sao hết đói, cháo gà vào bụng chỉ một chút thì tiêu thôi” Thái Tuyết nghe vậy cười nói “Không bằng nô tì đến phòng bếp, truyền đồ ăn đến đây cho đại nãi nãi” Lý thị nghe gật đầu cười hỏi Tử Yên “Ngươi muốn ăn gì cứ nói cho Thái Tuyết để nàng phân phó cho đầu bếp đi làm”
Tử Yên cười nói “Làm một chút là được rồi” Nguyên Thu cười nói “Nếu như vậy cho đầu bếp làm một chút đặc sản miền núi, cây điều cần tâm, Phỉ Thúy tôm, hột đào Sơn Kê đinh, Phù Dung đậu hũ, chân giò hun khói đốt tròn cá, kêu nữa bọn họ bao thượng một chén nhân 3 món hoành thánh, làm tiếp một lon tử ổi Sơn Kê ti tổ yến” (copy lại các món ăn từ bảng convert thôi chứ ta đọc mà không hiểu dịch nó ra như thế nào…sory các nàng)
Thái Tuyết đáp rồi đi, Tử Yên vội gọi lại nói “Sao ăn được nhiều như vậy, còn dư thì lãng phí” Nguyên Thu cười nói “Vừa rồi muội cũng chưa được ăn, đang muốn ăn ké đồ ăn đây, tẩu lại không cho” Tử Yên nghe thò người ra bóp da mặt nàng “Hôm nay đã là thế tử phi rồi, da mặt còn dày như vậy” Lý thị sợ Tử Yên trật eo, tách hai người ra, giận Nguyên Thu “Đừng khi dễ nàng dâu của ta” Nguyên Thu nghe vùi đầu trong ngực Lý thị cười ăn vạ. Lý thị cười ôm Nguyên Thu, quay đầu nói với Thái Tuyết “Ngươi đi phòng bếp phân phó đi” Tiếp theo nói với Tử Yên “Vừa rồi ngồi ngoài kia ầm ĩ, ta uống hai chung rượu, giờ mới thấy đói bụng, lát ăn cùng ngươi một chút” Nguyên Thu cười nói “Mẫu thân muốn ăn cái gì?” Lý thị nói “Vừa rồi ngồi ngoài kia ta thấy cá cuốn không tệ, thêm mấy món tùy ý nữa là được rồi” Thái Tuyết lĩnh mệnh đi ra ngoài.
Nguyên Thu, Tử Nguyên Thu, Tử Yên cười đùa một lúc, Lý thị đuổi bọn nha đầu đi ra ngoài mới đẩy Nguyên Thu nhỏ giọng hỏi “Ngươi ở Quận Vương phủ như thế nào? Vương phi đối đãi với ngươi ra sao? Trong nhà thế tử có thông phòng hay không?”
Nguyên Thu đỏ mặt nói “Vương phi tính tình ôn hòa đối với con cực tốt. Trong nhà thế tử thì không có ai, chỉ là nghe Liêm Thân Vương thế tử phi nói mấy tháng trước Vương phi bên kia muốn thưởng hai nha đầu cho thế tử phi, thế tử đã từ chối”
Tử Yên nghe vội hỏi “Nào có đại bá mẫu đưa người vào nhà chất tử? Nếu Thân Vương phi có ý tứ này nhưng cuối cùng cũng chưa đưa được, thế tử phi bên kia vô duyên vô cớ sao lại nói cái này?” Nguyên Thu nhỏ giọng “Con đoán chắc có duyên cớ, mẫu thân cẩn thận nghe ngóng chút” Lý thị chỉ nhíu chân mày lúc lâu mới lên tiếng “Có lẽ không có gì, chỉ là quan tâm thế tử mà thôi. Trong vương phủ nhiều người nhiều miệng không thể so với chúng ta tiểu môn tiểu hộ, ngươi vừa gả đi lại chưa quen thuộc tính tình người ta, phải thận trọng từ lời nói đến việc làm”
Nguyên Thu gật đầu nói “Con biết. Hôm nay Quận Vương phủ quay về kinh thành không được thanh tịnh như lúc ở Hàng Châu. Hiện tại trong kinh thành đồn đại nói thế tử vừa mắt của hoàng thượng nên mỗi ngày không biết có bao nhiêu người đến nịnh bợ. Ngày ngày người đến trong phủ không ngừng thật làm người ta không sống yên ổn được”
Lý thị cười nói “Người bình thường tân hôn còn phải náo nhiệt mấy ngày huống chi là các ngươi chắc qua tháng này mới bình yên. Đợi ngươi có thân thể liền càng không cần ứng phó những người này”
Nguyên Thu nghe nhất thời đỏ mặt, mắt khép hờ nhỏ giọng nói “Cả mẫu thân cũng trêu ta” Lý thị cười nói “Cái này thì có gì mà xấu hổ. Các ngươi phu thê trẻ tuổi vừa tân hôn, lúc trước thế tử không có người trong phòng mỗi ngày quấn quít ngươi không ít, ta thấy tân hôn vừa ra một tháng là có thể nghe tin vui rồi” Nguyên Thu nghe càng phát ra ngượng ngùng. Tử Yên thấy thế càng cười không ngừng.
Nguyên Thu vừa muốn mở miệng liền nghe Thái Tuyết bên ngoài nói “Phu nhân, cơm đã truyền đến” Lý thị nói “Vào đi” Thái Tuyết đẩy cửa vào, dẫn theo mấy tiểu nha đầu bày cơm bên ngoài.
Tử Yên vội gọi tiểu Đào hầu hạ mình mặc quần áo, Lý thị sợ trên người nàng không ổn liền khuyên nhủ “Ta cho người đưa đến đây cho ngươi ăn, như thế nào?” Tử Yên cười nói “Con nằm nửa ngày cảm thấy trên người tốt hơn nhiều chỉ rửa mặt bồi mẫu thân và muội muội ăn một chút nằm trên giường lại ăn không vô”
Nguyên Thu nghe vội phân phó cho người múc nước, tiểu Đào hầu hạ Tử Yên rửa mặt ba người cùng nhau ra gian ngoài ngồi. Tử Yên vừa ăn xong cháo gà cũng ăn không vô thứ gì, chỉ ăn vài miếng hoành thánh vài miếng rau là không ăn nữa. Nguyên Thu thấy nàng ăn ít liền vén tay áo gắp cho nàng mấy con tôm lại gắp thêm một chút cá cho nàng cười nói “Tẩu ăn nhiều cá, tôm, hạt đào một chút, bảo bảo sinh ra sẽ thông minh”
Tử Yên cười nói “Mới lập gia đình vài ngày đã biết rồi” Nguyên Thu nghe trừng nàng nói “Người ta có ý tốt gắp thức ăn cho tẩu, tẩu con giễu cợt ta” Tử Yên nghe cũng gắp mấy con tôm và ít cá cho Nguyên Thu cười nói “Ăn nhiều một chút, sinh bảo bảo thông minh một chút” Nguyên Thu thấy Tử Yên cười không ngừng, liền chỉa về phía nàng oán giận với Lý thị “Đừng cười nữa, tránh cho cười trật eo, ngươi vừa mới có thân thể không ổn chú ý một chút” Tử Yên nghe mới dừng cười.
Nguyên Thu ăn một chén hoành thánh, Lý thị ăn nửa bát cháo đều thả đũa xuống, Nguyên Thu thấy trên bàn hơn phân nửa thức ăn chưa động đũa, ngay cả gà rừng ti tổ yến cũng không ăn liền gọi tiểu Đào đến chỉ cháo gà nói “Ngươi đem mấy thứ này về hâm lại cho nãi nãi các ngươi lúc nào nàng đói thì ăn” Tiểu Đào vội đáp, Nguyên Thu lại cười nói “Cơm còn lại ngươi và Thái Tuyết, Chức Mộng, Thúy Oanh, Bích nhi mấy người cùng nhau ăn. Nếu không đủ thì đi phòng bếp lấy thêm” Thái Tuyết cười nói “Mấy thứ này là đủ rồi, mấy người chúng nô tì cũng không ăn hết bao nhiêu”
Nguyên Thu xem canh giờ vừa qua giờ Thân một khắc, ước chừng phải đợi nửa canh giờ nửa, liền kéo Lý thị Tử Yên vào nhà nói chuyện. Tử Yên nhỏ giọng hỏi Nguyên Thu “Các cô nương trong vương phủ có ở chung tốt không? Tỉ nhớ được trước đây gặp qua vài lần” Nguyên Thu nói “Tính tình Mạn Đình lanh lẹ, đối với người khoan hậu, rất được thái phi, vương phi thích. Vũ Đình tuổi nhỏ nhìn không ra, nhưng Bích Đình có chút tiểu tính tình”
Lý thị nghe lúc lâu mới nói “Cái này cũng không sao, nàng muốn làm khó cũng không đến được phiên ngươi, ngươi nhường nàng mấy phần là được. Ngày thường nếu ngươi rãnh rỗi thì cùng may vá với các nàng một chút, nói chút thi từ lâu ngày thì tốt”
Nguyên Thu cười nói “Con biết” Ba người nói chuyện một hồi, hai mama đến mời Nguyên Thu về phủ, Nguyên Thu dặn dò Tử Yên vài câu, lại lôi kéo Lý thị ra ngoài, Lý thị thấy mắt Nguyên Thu đỏ hoe vội cầm chặt tay nàng liếc mắt ý bảo nói “Nhanh về đi đừng làm vương phi lo lắng” Nguyên Thu miễn cưỡng cười một cái vịn mama lên xe, đợi ngồi vững mới vén màn lên nhìn Lý thị đang khoát tay với mình nhịn không được rơi lệ.