Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 37: Chương 37: Chống đối Phương thị




Nhà của hộ trưởng là một tòa có ba viện hợp lại, không kém nhà họ Trương là bao, thẳng hướng chính diện là nhà chính rộng thoáng, hộ trưởng đang ngồi cạnh bàn lật xem mấy quyển sách, hộ trưởng nương tử đi ra khỏi chuồng heo, liếc mắt đã thấy Lâm Y đứng ở cửa viện, bước tới tiếp đón. “Sợ cho cô thêm phiền toái, đi tìm cô cố ý không tiến vào, chỉ kêu thím Dương đi ra”.

Lâm Y tạ ơn bà. “Đa tạ hộ trưởng nương tử lo lắng hao tâm tốn sức, nếu việc này ổn thỏa, chừng khi buôn bán có lời, sang năm còn phải tạ ơn nương tử”.

Hộ trưởng nương tử đại khái là nhận quà đến quen, một chút cũng không khách sáo, còn quan tâm hỏi. “Cô có cách kiếm ra tiền?”.

Lâm Y sầu nói. “Còn chưa nghĩ ra được, nương tử kiến thức rộng rãi, có thể dạy tôi chút đỉnh được chăng?”.

Hộ trưởng nương tử dẫn nàng vào nhà, nói. “Nữ nhi gia, ngoại trừ nuôi tằm canh cửi còn làm gì được, nhiều lắm thêu mấy đóa hoa bán thôi”.

Lâm Y chẳng qua thuận miệng hỏi, vốn không trông cậy bà đáp lại chuyện gì, nghe vậy chỉ cười một tiếng, đi lên hành lễ chào hộ trưởng. Hộ trưởng ngoắc nàng lại gần, chỉ trên bàn cho nàng xem. Lâm Y vừa thấy, tờ giấy kia tuy lớn, ba chữ “Đinh trướng bộ” ghi ở trên còn chưa ráo mực, hiển nhiên là hộ trưởng đặc biệt lấy đến cho nàng nhìn, nàng mặc dù nhận biết ba chữ kia, lại không hiểu ý, liền nhìn hộ trưởng chờ thỉnh giáo.

Hộ trưởng giải thích một phen, thì ra “Đinh trướng bộ” chuyên môn ghi lại tình trạng hộ tịch tài sản nộp thuế, lấy làm căn cứ áp thuế má lao dịch. Lâm Y ngạc nhiên nói. “Tôi thân vô xu, cũng phải nộp thuế?”.

Hộ trưởng nói. “Lập nữ hộ có quy định, phải có tài sản mới có thể lập hộ”.

Lâm Y thầm giận, lần trước đến sao không nói trước, dỗ nàng kí giấy vay nợ mới nói, may mà nàng đã có chuẩn bị. “Nếu hộ trưởng đồng ý giúp tôi hoàn thành, tôi có phải đi vay tiền cũng ráng mua cho được một mẫu đất, lấy làm tài sản”.

“Một mẫu đất?”. Hộ trưởng cười hắc, thì ra sản lượng lương thực ở Đại Tống không cao, hộ nhà nông không có đến hai mươi mẫu chỉ được xem là dân nghèo, một mẫu đất căn bản không thể sống tạm, làm sao coi là tài sản?

Lâm Y biết ngọn nguồn, rất là xấu hổ, mảnh đất chính mình nhọc lòng muốn mua trong mắt hộ trưởng ngay cả tài sản cũng không đáng gọi tên. Hộ trưởng nương tử nhớ thương quà tạ ơn Lâm Y hứa ban nãy, đẩy hộ trưởng một phen. “Cô ấy mới bao tuổi đâu, có một mẫu đất đã là không sai”.

Hộ trưởng nghe lời nương tử, ngừng cười, bản mặt chính sắc đặt bút viết, vừa hỏi ý Lâm Y vừa ghi lên tờ giấy ban nãy quê quán, tính danh và tài sản của nàng. Lâm Y nhìn ông ta thu bút, hỏi ông ta vài câu, mới hay nữ hộ phải nộp thuế ước chừng một đấu lương mỗi mẫu đất, nàng lặng lẽ tính toán : mẫu đất trong kế hoạch mỗi năng sản hai thạch, tổng cộng hai mươi đấu, lấy một đấu ra nộp thuế, thuế này thật đúng là không nhẹ chút nào.

Nàng tạ ơn hộ trưởng, cáo từ về nhà.

Không đến bốn năm ngày sau, hộ trưởng nương tử nhân đến thăm bệnh Trương Tam lang, mang giấy hộ khẩu đến cho nàng, giấy hộ khẩu như sổ hộ khẩu ở Bắc Tống, trên có ghi lại tình trạng tài sản, Lâm Y nhìn qua, thầm vui mừng, đất còn chưa mua được, trong giấy đã ghi trước, hộ trưởng thật là thần thông quảng đại. Nàng ôm khư khư tờ giấy trước ngực một hồi, kích động lúc lâu mới bình phục, thẳng đến khi thím Dương ở ngoài cửa gọi, nàng mới vội vàng đem giấu, ra cửa.

Thím Dương chỉ chỉ nhà chính, nói. “Nhị phu nhân tìm cháu”. Nói xong lại chỉ cửa viện, tò mò. “Tam nương tử kiếm tiền giỏi thật, mới mấy ngày mà đã mua được gia cụ”.

Lâm Y không hiểu, đang định hỏi bà, lại sợ Phương thị chờ, đành phải áp chế nghi ngờ đi gặp Phương thị trước. Phương thị trên trán còn cột khăn, nằm trên trường kỷ, sắc mặt lụn bại, liếc mắt quét lên quét xuống Lâm Y đánh giá một phen, nói. “Quả nhiên thu tiền cơm canh quá ít, cho cô có tiền dư đóng gia cụ”.

Lâm Y thấy hai bà đều nhắc đến gia cụ, càng thấy khó hiểu, nhịn không được hỏi. “Gia cụ nào kia, sao tôi không hiểu?”.

Phương thị mặt lạnh tanh. “Đừng có giả bộ trước mặt tôi, tủ bàn đều chuyển đến cửa nhà, cô còn không nhận?”.

Lâm Y nhịn mấy năm nay thật là quá đủ, nghĩ đến bây giờ nàng ở nhà của Đại phòng, tiền cơm canh cũng đã trả đủ, vì sao cứ phải chịu oan uổng, liền cứng rắn đáp. “Đại phu nhân cho tôi phòng ở, không có gia cụ, tôi tự bỏ tiền đóng, có gì phải nói”.

Phương thị ở với Lâm Y bao nhiêu năm chưa bao giờ thấy nàng cãi lại, nhất thời ngây ra, đợi đến lấy lại tinh thần thì vừa tức vừa giận, ngay cả cục u trên đầu cũng âm ỉ đau rêm. Nếu là trước kia, bà ta mặc kệ Lâm Y đi vạch mặt với Trương Lương khế bán mình của Ngân Tỷ là giả cũng phải đuổi cho được nàng ra khỏi nhà, nhưng bây giờ Lâm Y ở nhà của Đại phòng, không chút liên quan đến bà ta, làm gì được?

Nhân Phương thị đề cập đến gia cụ ở cửa viện, Lâm Y đi băng qua sân nhìn thử, quả thật gặp thấy mấy món gia cụ đặt ở đó, một bàn tròn nhỏ, bốn chiếc ghế con, một ngăn tủ thấp, còn có bàn học, trang bị thêm ghế dựa. Nàng đang nhìn, thím Dương đi tới nhỏ giọng nói. “Cháu chính là có năng lực, mấy thứ này tốn kém không ít phải không?”.

Lâm Y cười nói. “Cháu mới trả xong tiền cơm canh, có mấy đồng đi mua được này?”.

Thím Dương không tin. “Trước mặt thím còn không chịu nói thật? Nếu không phải là cháu, ai lại thận trọng như vậy, còn đặt cả giường?”.

Lâm Y ngẩng đầu nhìn lại, bên ngoài cửa viện quả nhiên còn có một cái giường gỗ, không phải giường ván gỗ đơn sơ như ở nhà kề, mà giống giường trong khuê phòng Trương Bát nương như đúc. Nàng ngạc nhiên nói. “Chẳng lẽ Đại phu nhân giúp cháu?”.

Thím Dương lắc đầu. “Lang trung hôm qua vừa đến, nói Tam thiếu gia sống qua năm nay là việc khó, Đại phu nhân đang vội vàng khóc than kia, làm gì có thời gian để ý nhà của cháu”. Nói xong lại thêm. “Thật không phải cháu mua?”.

Lâm Y chẳng hề do dự, há miệng định nói “Không phải”. Đột nhiên tâm tư vừa động, nhớ tới chút chuyện, nuốt lời đó vào lại, sửa nói. “Là cháu đặt đóng, vừa rồi Nhị phu nhân gọi cháu đi chính là vì này mà mắng cháu, thím ngàn vạn lần chớ để truyền ra, khiến bà ta thêm mất hứng”.

Thím Dương nhìn thoáng qua nhà chính, bất mãn. “Nhà cửa không có gia cụ, mua mấy thứ thì sao, cũng không phải tiêu tiền của bà ấy, thật sự là nhiều chuyện”.

Lâm Y nghĩ nghĩ, kể lại vừa rồi nàng chống đối Phương thị cho bà nghe. “Hôm nay cháu cũng phạm thượng một hồi, chỉ sợ Nhị phu nhân tháng sau cắt cơm”.

Thím Dương cười. “Bà ta tiếc bốn trăm văn”.

Lâm Y cũng cười, cười xong lại nhìn cửa viện phát sầu, cái bàn nàng và thím Dương còn có thể khiêng đi, nhưng tủ và giường biết thế nào đây? Thím Dương không đợi nàng nghĩ ra biện pháp đã thay nàng làm chủ, chạy đến gọi Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi nâng giường gỗ vào nhà. Lâm Y định ngăn, gọi tiểu tử cách vách sang hỗ trợ, Trương Bá Lâm Trương Trọng Vi giống như đã thông đồng sẵn trước, nhất tề không để ý tới nàng, cắm đầu khiêng đồ vào phòng, nhấc cả cái giường to như vậy còn chạy rất mau, nàng đuổi theo không kịp.

Thím Nhâm thấy tình cảnh bên này, vội chạy vào phòng báo cho Phương thị biết. Phương thị tức lớn chồng tức bé, trước kêu thím Nhâm đi gọi Trương Trọng Vi, Trương Trọng Vi lại bận rộn cân nhắc giường nên dựa tường phải tốt hay tường trái tốt, căn bản không quan tâm bà ta. Phương thị nghe báo lại, càng tức tối hơn, muốn đích thân đi bắt người, không ngờ nằm quá lâu, đột ngột ngồi dậy, trước mặt tối sầm, vội vịn thím Nhâm đứng một lúc mới khỏe, đợi thím Nhâm đỡ bà ta đi đến phòng Lâm Y, Trương Trọng Vi đã sớm dời xong đồ đạc đi mất.

Lâm Y vừa dọn hoàn tất, cười tủm tỉm đứng đó, khách khí nói. “Nhị phu nhân đến thăm nhà tôi sao? Mau vào ngồi ngồi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.