Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 36: Chương 36: Lâm Y dời nhà




Phương thị bị Trương Lương ép, chậm chạp đến dưới mái hiên, rút khăn tay che cục u sưng to trên trán, mới đến trước phòng Dương thị gõ cửa. Tiểu nha đầu Lưu Hà đi ra, tiếp bà ta vào trong, báo cho Dương thị biết. Dương thị đang nằm trên trường kỷ, từ Điền thị đấm bóp bả vai, nghe bẩm liền kêu Điền thị dừng tay, ngồi thẳng dậy mời Phương thị ngồi xuống.

Phương thị chưa từng phải chịu lỗi với ai, không biết mở miệng thế nào, nhăn nhó một lúc lâu sau, tìm câu chuyện để tán gẫu. “Đại tẩu kiếm được con dâu ngoan quá, thật là hiếu thảo”.

Dương thị thấy bà ta nói vậy, nghĩ rằng bà ta có chuyện không tiện để người ngoài nghe, liền cho Điền thị và Lưu Hà lui xuống, mới hỏi. “Thím muộn như vậy còn đến phòng tôi, có chuyện gì không?”.

Trong phòng không có người ngoài, Phương thị lớn gan chút, nói lại lời Trương Lương đã dặn bà ta, lại thêm. “Đều theo ý đại tẩu phân phó, mong rằng đại tẩu đại nhân không so đo với tiểu nhân, đừng chấp nhặt em làm gì”.

Dương thị không biết Trương Lương vừa dùng ghế đập bà ta, còn tưởng bà ta thật tâm hiểu ra, có vài phần xúc động, lập tức diễn trách bản thân vài câu, lại khen tặng vài câu, thẳng đến khi trên mặt bà ta miễn cưỡng lộ ý cười mới gọi Điền thị tiễn bà ta về.

Lưu Hà tiến vào, tiếp nhận vị trí của Điền thị ban nãy, tiếp tục đấm vai cho Dương thị. Dương thị nhắm mắt dưỡng thần một chút, mới sai. “Ngươi đi nói cho Lâm Tam nương, kêu cô ấy ngày mai dọn về phòng mới mà ở”.

Lưu Hà vội dạ, xuyên qua sân, gõ cửa vào phòng Lâm Y, liên thanh chúc mừng, cười. “Đại phu nhân một lòng tính toán cho cô, khó khăn thuyết phục Nhị phu nhân, dành ra một gian trong kho lúa đối diện để cô ở, mỗi tháng tiền cơm canh chỉ thu của cô bốn trăm văn”.

Lâm Y không nghĩ tới Dương thị quả nhiên thắng Phương thị, mừng rỡ nói. “Thật ư? Thay tôi tạ ơn Đại phu nhân, ngày mai tôi sẽ gặp trực tiếp bái tạ”. Nói xong lục trong túi mấy đồng tiền nhét vào tay Lưu Hà, miệng nói. “Đừng ghét bỏ”.

Lưu Hà vội chối từ. “Cô lẻ loi một mình, tuổi lại nhỏ, mỗi tháng bốn trăm văn vẫn là không ít, nên giữ lại mà dùng”.

Lâm Y nghe Lưu Hà nói thành khẩn, liền thu hồi tiền, đổi sang lấy quả cầu đến tạ ơn. “Tôi cũng không có gì tốt, món đồ chơi nho nhỏ, cô giữ lúc nhàn rỗi lấy ra đùa cũng vui”.

Lưu Hà nhận, cúi người cảm ơn, lại nói. “Tam nương tử ngày mai lúc nào chuyển nhà đến gọi tôi một tiếng, tôi hỗ trợ”.

Lâm Y có ý muốn nấp dưới gốc đại thụ Dương thị, đương nhiên có tâm kết thân với nha đầu của bà, lại thấy Lưu Hà lễ tiết đầy đủ biết tiến thoái, có vài phần hảo cảm với cô nàng, liền giữ Lưu Hà lại nói chuyện phiếm mấy câu. Lưu Hà cũng không chịu ngồi, đứng nói giỡn. “Tôi là Đại lão gia dùng một vò rượu Lưu Hà đổi, Đại phu nhân liền lấy ngay tên này, gọi là Lưu Hà”.

Lâm Y khen. “Đại phu nhân có học thức, Lưu Hà là tên hay”.

Lưu Hà nghe nàng khen, hé miệng cười. “Đại phu nhân nhà chúng tôi rất tốt, đối xử với người ngoài luôn hòa hòa khí khí chưa bao giờ đỏ mặt tía tai, mấy ngày nay là Nhị phu nhân khinh người quá đáng”.

Lâm Y không rõ dụng ý, không dám dễ dàng tiếp lời, liền vòng đề tài sang chuyện khác, hỏi về bệnh tình Trương Tam lang. Lưu Hà thở dài. “Bệnh của Tam thiếu gia phải nằm trên giường bất động, cách mấy ngày lại mắc bệnh một lần, lúc này vội vã về nhà chịu tang, trên đường bôn ba lao lực, làm sao thiếu gia chịu nổi, hôm qua lang trung vừa mới đến xem bệnh, nói thiếu gia…”.

Nói chưa xong, ngoài cửa có tiếng thím Dương gọi. “Lưu Hà, Đại phu nhân hỏi sao cô còn chưa về đáp lời”.

Lưu Hà vội lên tiếng, hướng Lâm Y từ biệt, đẩy cửa đi.

Lâm Y đóng kín cửa, cởi áo lên giường nằm, nghĩ đến mỗi tháng tiết kiệm được không biết bao nhiêu là tiền, nội tâm kích động lăn qua lộn lại một hồi lâu mới ngủ.

Bữa sáng ngày hôm sau Phương thị không lộ diện, xưng rằng bị nhức đầu, ở trong phòng nghỉ tạm. Dương thị thân thiết nói. “Hẳn là tang sự lão thái gia vất vả, nhiễm bệnh, vừa hay lang trung xem bệnh cho Tam lang hôm nay sẽ đến, tiện đường mời ông ấy cũng xem luôn cho Nhị phu nhân”.

Điền thị đứng dậy đáp. “Con dâu nhớ kỹ”.

Lưu Hà nhìn người hầu Nhị phòng không ở, liền đến trước mặt Dương thị nói nhỏ. “Nghe nói Nhị phu nhân không phải đau trong đầu, là đau bên ngoài đầu”.

Đau bên ngoài? Dương thị nghĩ, do dự hỏi. “Chẳng lẽ bị mọc nhọt? Tối hôm qua thím đến, ta không nhìn thấy”.

Lưu Hà cười. “Một cục nhọt thật lớn nha, hôm qua Nhị phu nhân bọc khăn trên đầu chúng ta mới không nhìn thấy”. Mọi người nhất tề khó hiểu, nhìn vào Lưu Hà, Lưu Hà khoa tay múa chân chỉ vào cái trán. “Một cục u to như cái chén, nghe nói là bị Nhị lão gia đập”.

Dương thị trừng mắt nhìn cô, trách mắng. “Nói bậy, Nhị lão gia là người đọc sách, làm sao thân thủ đánh nương tử mình”. Lưu Hà bị mắng, vội cúi gằm mặt thối lui ra phía sau. Dương thị nghiêng đầu cười cười với Lâm Y. “Nha đầu của ta, cái gì cũng tốt, chỉ tội hơi lắm mồm”.

Lâm Y trả lời. “Tôi thấy ngược lại, Đại phu nhân rất biết chọn người”.

Dương thị thấy nàng biết nói chuyện, rất là cao hứng, cười nói. “Cô là người thông minh, không uổng tôi tặng một gian nhà cho cô ở”.

Lâm Y đang định đứng dậy cảm tạ, thím Dương bỗng chạy vọt vào, vội vàng hô lên. “Đại phu nhân, không ổn! Tam thiếu gia lúc ăn cơm đột nhiên ngất xỉu!”.

Dương thị nghe vậy sợ hãi quá, quăng cả đôi đũa, dẫn Điền thị và Lưu Hà, bất chấp dáng vẻ, nhấc váy một mạch phóng về phía nhà chính. Lâm Y muốn đi theo, thím Dương ngăn nàng lại, thì thầm. “Thím thấy Tam thiếu gia lành ít dữ nhiều, cháu đừng đi theo chịu xúi quẩy”.

Lâm Y do dự. “Cháu mới nhận của Đại phu nhân một ân huệ lớn, há có thể không đi hỗ trợ, Đại phòng chỉ dẫn theo một nha hoàn, chỉ sợ không đủ nhân thủ”.

Dương thẩm vội la lên. “Cháu là tiểu nương tử chưa gả, Tam thiếu gia là người đã thành thân, cháu giúp được cái gì, chớ nhắc lại chọc người chê cười”.

Lâm Y chỉ nghĩ mỗi chuyện báo ân, quên mất một tầng lễ nghĩa này, nếu quả thật đi hỗ trợ, không chừng bị người ta nói huyên thuyên đến chết, ở tuổi này danh tiết còn quan trọng hơn tánh mạng. Nàng sợ đến đổ mồ hôi lạnh, vội vàng cúi người trịnh trọng tạ thím Dương nhắc nhở. Thím Dương xua tay. “Tạ ơn cái gì, thím sao nhìn cháu chịu hại được, thím đi giúp cháu dời nhà, miễn cho ở một ngày lâu Nhị phu nhân lại thu thêm tiền thuê”.

Hai người đang ra ngoài, đi về phía phòng ngủ của Lâm Y, cách phòng bếp thấy Lưu Hà đang nhóm lửa sắc thuốc, thím Dương muốn đi phụ, Lâm Y lại lôi kéo bà đi, nói nhỏ. “Thím nhớ rõ danh tiết của cháu, sao không biết tính toán cho bản thân, thím là người của Nhị phòng, làm sao sắc thuốc cho Tam thiếu gia, lỡ đâu Tam thiếu gia… Liên lụy đến thím phải làm thế nào?”.

Thím Dương ở nông thôn cả đời, đâu hề nghĩ đến những chuyện phức tạp như vậy, trong mắt tràn đầy không tin, nhưng vẫn theo Lâm Y, không để ý đến chuyện sắc thuốc, lập tức đi phụ nàng chuyển nhà. Trương Trọng Vi không biết nghe tin ở đâu, hai người vừa chân trước vào nhà, sau lưng chàng đã đến rồi, muốn theo vào lại không dám, đứng ở cửa nói vọng. “Ngăn tủ kia mọi người khẳng định không nhấc nổi, vẫn là tôi đến làm đi”.

Lâm Y quay lại nhìn chàng, nhưng trong đầu đang nghĩ đến chuyện khác. Trong phòng này có ba thứ vật dụng, đều là của Phương thị, nếu dời qua nói không chừng sẽ bị bà ta đòi tiền, không bằng đừng dời. Trương Trọng Vi bị nàng nhìn chằm chằm, còn tưởng nàng đang để ý đến mình, vừa hưng phấn vừa đỏ mặt, thầm nghĩ rốt cuộc nàng vẫn là nhớ kỹ mình, lần trước nói như vậy chẳng qua là giận dỗi.

Lâm Y thấy chàng tự nhiên đỏ mặt, rất là kì quái, lại nhìn chàng lần nữa, nói. “Nhị thiếu gia trở về đi, tôi không chuyển chúng qua nhà mới”.

Trương Trọng Vi kinh ngạc. “Kho lúa bên kia trống không, em không chuyển sang lấy gì mà sống?”.

Chàng không hiểu ý Lâm Y, thím Dương lại nhìn ra, đẩy chàng. “Tam thiếu gia phát bệnh, Nhị thiếu gia là đường huynh, nên qua nhìn xem một cái”.

Trương Trọng Vi thẳng nói bên kia có người chăm sóc, che kín cửa không đi vào được, Lâm Y thấy chàng không hiểu được bằng thím Dương, đành phải giải thích. “Bao nhiêu vật dụng đó đều là của Nhị phu nhân, nhà tôi sắp ở là của Đại phòng, mang đồ của Nhị phòng sang sao có thể?”.

Trương Trọng Vi ngẩn ra. “Nhà của Đại phòng? Sao tôi không nghe nói, không phải mẹ tôi cho em ở?”.

Lâm Y tức giận liếc trắng mắt, nhấc lên tay nải đã sớm chuẩn bị tốt, đứng trước mặt chàng. “Tránh ra”.

Trương Trọng Vi không hiểu cái gì gọi là ‘giận chó đánh mèo’, bị biểu tình lạnh lùng trên mặt nàng dọa ngây, vội vàng lùi về sau từng bước, tránh đường cho nàng đi. Thím Dương cũng nhấc hai tay nải lớn, đi ngang qua chàng, thở dài. “Nhìn như vậy, Tam nương tử thật là quyết tâm rồi, Nhị thiếu gia về đi”.

Trương Trọng Vi nắm lấy tay áo bà, không để bà đi, la lên. “Nói bậy, thím sao biết nàng… Nàng…”.

Thím Dương giơ tay nải lên cho chàng nhìn. “Bên trong đều là quần áo, Tam nương tử dọn sạch cả rương quần áo, không muốn gọi các người đến hỗ trợ”.

Trương Trọng Vi há miệng, không có cách nào lên tiếng, chàng đang định phụ nhấc rương, lại giúp Lâm Y một lần, không ngờ ngay cả đường này nàng cũng đã chặn.

Thím Dương yên lặng nhìn chàng rời đi, than thở vài câu “Nghiệp chướng”, khoác tay nải sang cho Lâm Y, lại cùng nàng khiêng rương đồ qua, bỏ quần áo vào vị trí cũ. Kho lúa này so với gian nhà kề lúc trước Lâm Y ở lớn hơn nhiều lắm, chỉ đơn sơ hai rương quần áo trơ trọi trên mặt đất, càng có vẻ trống trải. Thím Dương buồn rầu. “Ngay cả giường cũng không có, buổi tối cháu ngủ thế nào bây giờ?”.

Lâm Y chỉ chỉ đằng sau nhà. “Dọn một ít rơm rạ vào, Nhị phu nhân cũng ngượng ngùng lấy tiền”.

Thím Dương bĩu môi. “Không biết chừng, chi bằng đi tìm Đại phu nhân, giúp người giúp cho trót”.

Dương thị đang bận sứt đầu mẻ trán vì Trương Tam lang bị bệnh đây, đi cầu bà ấy giúp lúc này thật không ổn, Lâm Y lắc lắc đầu, ra sau nhà ôm rơm rạ. Khi nàng quay lại, ánh mắt thím Dương nhìn nàng có chút quái dị, hỏi nàng. “Cháu đi tìm hộ trưởng?”.

Lâm Y xưa nay thân thiết với bà, nghe vậy không hoảng, vững vàng đáp. “Tìm hộ trưởng làm chi, là tìm hộ trưởng nương tử, xin bà ấy dạy cháu ít cách kiếm tiền, nghe nói bà ấy rất biết cách phát tài”.

Thím Dương yên tâm, vỗ ngực niệm “A di đà Phật”, nói. “Hù chết tôi, còn tưởng rằng cháu muốn làm thiếp nhà hộ trưởng”. Vừa cười nói. “Hộ trưởng nương tử giỏi kiếm tiền, dựa vào quan hệ của hộ trưởng phần nhiều, cháu làm sao học được”.

Lâm Y hỏi. “Cháu chỉ tìm hộ trưởng nương tử có một lần, làm sao thím biết?”.

Thím Dương trả lời. “Vừa rồi bà ấy tới, gọi cháu sang nhà bà ấy một chuyến”.

Lâm Y cả kinh, vội hỏi. “Bà ấy có lên nhà trên?”.

Thím Dương lắc đầu. “Chưa từng, chỉ đứng bên ngoài, thím mời vào nhà ngồi, bà ấy không chịu”. Bà nói xong trên mặt lại lộ vẻ căng thẳng. “Cách kiếm tiền của bà ấy không thể dạy cháu đâu, tìm cháu làm gì? Cháu ngàn vạn lần chớ để lỗ tai mềm yếu, tin người ta nói chuyện ma quỷ, thiếp không phải người, không được làm”.

Lâm Y nghe bà khuyên, cảm động vô cùng, níu cánh tay bà cười. “Nhìn Ngân Tỷ là thấy, thông minh hơn Nhị phu nhân gấp trăm lần, cuối cùng vẫn thua, cháu sao phải đi vào vết xe đổ đó”.

Thím Dương thấy nàng hiểu được, vui mừng gật đầu, đi đến góc tường thay nàng lót rơm rạ, lại thúc giục nàng. “Hộ trưởng nương tử đắc tội không được, cháu đi đi, nơi này có thím”.

Lâm Y sờ sờ ngực, năm quan tiền nàng đang mang theo trên người, không sợ thím Dương vô tình lục ra, nàng cảm tạ một tiếng, nhích người đi hướng nhà hộ trưởng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.