Cuộc Sống Ở Dị Thế Của Mặc Liên

Chương 31: Chương 31: Chương 23: Phụ mẫu thủ hộ




Bỗng nhiên, Mặc Liên nhếch môi cười, trên mặt mang theo một tia vô vị, một chút thoải mái, nàng chậm rãi nói: “Tiểu Tuyết đừng sợ, chẳng lẽ loại tình huống này so với việc ta sống không quá hai mươi tuổi tệ hơn sao?”

Tiểu Tuyết sửng sốt, cái đầu nhỏ nhắn khẽ khẽ lắc.

“Thì đúng rồi, sự thật này so với trước đây là rất tốt rồi, vậy ngươi còn phải lo lắng gì nữa? Chủ nhân của ngươi sẽ không dễ dàng bị đánh gục như thế, càng sẽ không dễ dàng buông tha dù là một tia hi vọng.” Mặc Liên sờ sờ bộ lông mềm mại của Tiểu Tuyết, nói khẽ.

“Vâng chủ nhân, chúng rỗi sẽ có biện pháp!” Tiểu Tuyết bị những lời nói của Mặc Liên ảnh hưởng, dần dần cũng tỉnh táo lại, ngay lập tức ánh mắt lấp lánh của nó nhìn phía tay trái Mặc Liên, bỗng nhiên xúc động bắt lấy tay trái Mặc Liên, gấp gáp nói: “Chủ nhân, ta đã biết! Mau! Người nhanh chút cởi bỏ phong ấn trên chiếc nhẫn này!”

Nhẫn?

Dưới ánh mắt chăm chú của nó, Mặc Liên cảm thấy nghi hoặc nói: “Làm thế nào để cởi bỏ?”

“Dùng máu của người nhỏ lên nhẫn là được.” Tiểu Tuyết kích động nói. Nhớ lại ngày đó, bản thân nó chính là bị chiếc nhẫn này hấp dẫn, tuy rằng nó bị phong ấn hoàn toàn, nhưng dao động của nó vẫn như có như không, cũng không giả, nhất định nó là kinh hãi bảo vật, có thể trợ giúp chủ nhân tu luyện.

Mặc Liên cởi nhẫn, cắn đầu ngón tay, đem máu mình nhỏ lên trên cái nhẫn đen kịt.

Hồng Quang phóng lên cao, Nguyên Tố Lực tinh thuần với bảy loại màu sắc từ trong chiếc nhẫn chui ra ngoài, hóa thành từng sợi dây thừng gắt gao quấn quanh một đóa hoa sen, một tầng rồi lại một tầng, như hỏa tinh linh vũ động, trên mặt đất hóa thành một huyền lực trận pháp huyền ảo.

“Liên Nhi!”

Một tiếng nói nam tính, ôn nhu mà từ tính từ trong đầu truyền ra, phảng phất như tiếng nói này đã từng khắc sâu trong lòng nàng, hôm nay mới được khai phá, giọng nói ấy mang theo sâu sắc thương tiếc và áy náy. Thân hình Mặc Liên chấn động một trận vì tiếng gọi kia.

Liên Nhi? Là ai?

“Liên Nhi! Nếu đồ án này khởi động, chứng minh con đã lựa chọn một con đường gian khổ gập ghềnh. Có thể con không biết mà cũng không muốn biết về chuyện mà ta định nói, nhưng mà thật ra phụ mẫu rời bỏ con cũng không phải vì chúng ta mong muốn, mà là bị ép, vì bất đắc dĩ.” Tiếng nói ôn nhu của nam tử, như nước suối ấm áp chảy róc rách bao vây lấy tâm Mặc Liên.

“Bởi vì phụ thân nên đã hại con, từ lúc sinh ra đã bắt đầu ngủ say. Phụ thân chỉ có thể dùng Đại Kim Chuyển Hồn Đan để cho con bảo mệnh, thật vất vả con mới có thể tỉnh lại, lại bởi vì thương thế quá nặng nên kinh mạch bị tổn thương nghiêm trọng nên vô pháp tu luyện, hình đồng phế nhân. . . Nhưng phụ thân muốn nói cho con, vô luận con biến thành thế nào đi chăng nữa thì con vẫn là Liên Nhi, người mà phụ thân và mẫu thân yêu thương nhất.

Mẫu thân của con. . . Phụ thân thật sự không có biện pháp nào buông tay nàng. . . Cho nên phụ thân chỉ đành phải lỗi với con, nếu con thành công Khải Linh. Nhất định phải đem chiếc nhẫn đi tìm Lam gia gia chủ, hoặc là Ma Ni Lạp Nhĩ. Tuy rằng phụ thân vô pháp bù đắp cho con nhưng vẫn hi vọng bọn họ có thể thay phụ thân bảo vệ ngươi.”

Mặc Liên lẳng lặng nghe, trong lòng vì những lời này mà rung động, nguyên lai nàng không phải bị phụ mẫu vứt bỏ, bọn họ rời xa nàng cũng là vì bất đắc dĩ.

“. . . Con không nên trách phụ thân, càng không nên trách mẫu thân, hảo hảo sống thật tốt, một ngày nào đó phụ thân sẽ trở về tìm con, sẽ không quên mang theo mẫu thân của con . . người một nhà chúng ta nhất định sẽ có ngày đoàn tụ. . .” Tiếng nói sủng ái của nam tử ở trong đầu nàng bắt đầu trở nên mơ hồ, Mặc Liên không biết tại sao khi giọng nói này có dấu hiệu sắp biến mất, trong lòng lại cảm thấy hơi hơi chua sót.

“. . . Nhớ kỹ điều này. . . Mẫu thân con là Lăng Nhược Vi. . . Phụ thân con là Mặc Vân. . . Con là Mặc Liên của chúng ta. . .”

Cuối cùng thì giọng nói của nam tử kia cũng biến mất, thất sắc phù văn cũng dần dần nhạt đi. Hoa lệ phù văn dần dần thất sắc, nhưng Tiểu Tuyết lại vô tâm thưởng thức dị tượng bảo vật xuất thế này, chỉ kinh ngạc sững sờ nhìn chăm chú chủ nhân nhà mình, máu Huyền Linh này thật sự là tốt, vừa tinh khiết vừa thơm làm cho tâm thú của nó mạnh mẽ trỗi dậy.

Mặc Liên đưa mắt nhìn cái nhẫn trên tay mình nãy giờ vẫn không hề có một tia biến, trong lòng lưu động, chậm rãi đeo chiếc nhẫn về chỗ cũ.

Sau khi Mặc Liên đeo nhẫn vào, Tiểu Tuyết bỗng nhiên tỉnh táo lại, nó âm thầm nói may mắn trong lòng, lực hấp dẫn của máu Huyền Linh quả nhiên không thể khinh thường, ngay cả nó cũng bị khuynh đảo.

Tiểu Tuyết nhìn chằm chằm cái nhẫn đen thui trên tay Mặc Liên, bỗng nhiên nhảy nhót cười to nói: “Chủ nhân! Thật tốt quá! Nguyên lai cái nhẫn này lại là một cái huyễn ảo giới có thể che giấu khí tức của bản thân! Có cái này thì chúng ta không cần luôn thấp thỏm lo lắng nữa rồi!”

Mặc Liên lẳng lặng chăm chú nhìn cái nhẫn không có một điểm nào trên tay mình, ngay cả Tiểu Tuyết đều cảm thán nó, tất nhiên nó phải là một cái huyễn ảo khí rất thưa thớt trân quý!

Trong lòng cảm động, Mặc Liên chậm rãi xoa xoa cái nhẫn trên tay, trên mặt lộ ra một chút ý cười ôn nhu.

Bỗng nhiên, Mặc Liên cảm giác được có cái gì đó lôi áo choàng nàng.

Cúi đầu thì ngay lập tức nhìn thấy, đó không phải là Tinh Tinh Nguyên Linh sao?

Nhớ tới lời nói lúc trước của Xích Lôi, Mặc Liên phúc hắc cười, ngồi xuống nhìn thẳng Tinh Tinh Nguyên Linh, giọng nói của nàng mềm mại ôn nhu: “Như thế nào? Tiểu Linh?”

Tiểu Linh!

Tiểu Tuyết chỉ cảm thấy một trận hàn khí truyền từ chân lên đầu, chủ nhân của nó khi nào lại có hình tượng ôn nhu như nước này chứ, quả thật cảnh tượng này thật là quá khủng bố, làm nó không biết nên làm thế nào cho phải.

“Tiểu Linh?” Tinh Tinh Nguyên Linh sau khi nghe được cái tên này sau, ánh mắt sáng ngời, gằn từng chữ nói, nhưng đầy mắt đều là khát vọng đối với Tẩy Tủy Phạt Cốt đan, miệng nhỏ chúm chím nói: “Vượt qua kiểm tra, có thể khế ước, Tiểu Linh sẽ đi theo chủ nhân.”

“Tiểu Linh là muốn theo ta rời đi sao?” Mặc Liên xoa xoa sợi tóc mềm mại của Tinh Tinh Nguyên Linh, cười hỏi.

“Đúng.” Tinh Tinh Nguyên Linh lập tức gật đầu.

Hàng lông mày tinh xảo, xinh đẹp tuyệt trần khẽ nhăn lại, Mặc Liên bày ra một bộ dáng, dè dặt cẩn trọng nhìn Tiểu Tuyết, trong khi Tiểu Tuyết còn đang nghi hoặc, không hiểu ánh mắt kia của chủ nhân là có ngụ ý gì, thì lời nói ra sau đó của nàng thành công làm nó hộc máu một phen.

“Nhưng mà Tiểu Linh, làm sao bây giờ? Lúc này người đối xử với chúng ta như vậy, Tiểu Tuyết vẫn còn đang mất hứng đó, nó nói với ta không muốn mang theo ngươi.”

Đôi mắt thông thấu trong suốt của Tinh Tinh Nguyên Linh vì lời nói này của Mặc Liên mà phủ thêm một tầng sương mù, hai mắt ngay lập tức muốn khóc.

Tiểu Tuyết tuy rằng kinh ngạc, cũng không muốn làm người tốt lo chuyện bao đồng gì đó, lập tức lấy ra từ trong sinh mệnh không gian của nó một cái bình ngọc trữ vật, để ngay cằm Tinh Tinh Nguyên Linh, một bộ dáng chuẩn bị sẵn sàng.

“Bất quá, ngươi cũng không cần khổ sở, ngươi cũng biết là Tiểu Tuyết rất ưa thích thu thập chí bảo, ta nghĩ nếu ngươi đưa bảo vật cho nó, nó nhất định sẽ cao hứng mà tha thứ cho ngươi.” Mặc Liên tiếp tục chân thành nói, trong ánh mắt không có tí ti tạp chất nào.

Cái bình ngọc trong tay Tiểu Tuyết lảo đảo một trận, kém chút nữa đã rơi xuống.

Chủ nhân! Người làm sao có thể phúc hắc đến trình độ này! Đoạt được Tinh Tinh Nguyên Linh đã là Đại Vận Thế rồi! Thế nhưng muốn lừa nó để kiếm thêm chút đỉnh!

Đôi mắt ngây thơ đầy nước mắt của Tinh Tinh Nguyên Linh ngay lập tức nhìn nhìn Tiểu Tuyết, bộ dáng giãy dụa rối rắm, một lúc sau mới đưa bàn tay nhở nhắn đầy thịt của mình lôi kéo Mặc Liên tiến vào chỗ sâu huyệt động.

Tiểu Tuyết bĩu môi, thu hồi cái bình ngọc, âm thầm oán thầm, nó cũng chưa cảm ứng được nơi này có cái bảo bối gì, vậy mà tiểu gia hỏa này lại có bộ dáng tiếc nuối như vậy, để xem thứ đồ kia có đáng giá để nó kiêu ngạo như thế hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.